Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 46: Chương 46




Nhánh hồng thứ bốn mươi sáu

Cơn giận làm anh sắp bị bệnh tim luôn rồi!

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

Từ ngày đó trở đi, Thịnh Hoài không gặp lại Kỷ Tòng Kiêu lần nào, chỉ là anh vẫn nắm rõ hành tung của cậu trong lòng bàn tay——Từ những tiêu đề và tin tức có liên quan đến cậu.

Tết Âm lịch là thời gian đoàn viên, ngoài những người đã mất cả cha lẫn mẹ như Thịnh Hoài, hầu như những người phiêu bạt bên ngoài đều chọn về nhà đoàn tụ cùng gia đình, kể cả kiểu người quanh năm suốt tháng bị giục kết hôn có đánh chết vẫn không về nhà như Hà Xa cũng đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị bay về.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, tiêu biểu như phóng viên và đám săn ảnh, đặc biệt là vế sau. Bọn họ lên thủ đô kiếm sống, công việc không ổn định, tiền kiếm được cả năm gần như đã tiêu hết, về nhà cũng tốn chi phí đi lại, chẳng thà ở lại, có khi còn bắt được con cá lọt lưới nào để kiếm chút tiền ngoài.

Chỉ là năm hết Tết đến, cho dù là ngôi sao nghệ sĩ bất cứ lúc nào cũng sống dưới ánh đèn thì họ vẫn sẽ lựa chọn nghỉ ngơi vào thời gian này. Bọn họ ra ngoài du lịch hoặc về nhà với bố mẹ và vợ con, ngoài việc đi ăn cơm tất niên ở bên ngoài thì gần như không còn động tĩnh nào khác.

Thông thường đám chó săn không thu hoạch được gì mấy vào cuối năm, cùng lắm chỉ chụp được kiểu ảnh vợ chồng tách nhau ra ăn Tết, tiện để làm chứng cứ xác thực cho người ta nói bọn họ đã ly hôn. Nhưng đó là những năm gần đây, năm nay đám săn ảnh ở lại mừng như điên, bởi bọn họ đã có mục tiêu sống luôn gây sự chú ý, không biết giấu giếm là gì——

Kỷ Tòng Kiêu.

Hè năm ngoái, đại minh tinh họ Kỷ này bị một lượng fan lớn chỉ trích rồi thoát fan, chiến tranh ngừng lại một thời gian. Chưa nói đến các scandal làm mình làm mẩy giành giật vai diễn, đến cả những vụ uống rượu đua xe đã ít nay lại càng ít, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng không thấy lộ diện, không ít người cảm thấy cậu ta bị kích thích quá lớn, đến mức cải tà quy chính, từ đó làm một con người chăm chỉ.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, năm nay còn chưa kết thúc, đứa con cưng của những tiêu đề lại xuống núi lần thứ hai, quay trở lại trạng thái khi xưa. Đang trong ngày Tết, cậu lại lêu lổng cả ngày bên ngoài, đua xe say rượu suốt đêm, cái gì kích thích khuấy động đều chơi tuốt. Mấu chốt là, thậm chí cả việc giả vờ ngụy trang cậu cũng không làm, chỉ đeo kính râm và khẩu trang. Người bình thường có thể không chú ý nên nhìn không ra, nhưng trong mắt đám săn ảnh thì chuyện nhận ra không hề khó.

Vì thế, tiêu đề tin tức giải trí của cả kỳ nghỉ Tết luôn được Kỷ Tòng Kiêu và đám bạn cậu phủ sóng. Đương nhiên, Kỷ Tòng Kiêu có địa vị lớn nhất trong giới vẫn luôn là tiêu điểm của sự chú ý——Ảnh chụp đăng lên chỉ là thứ yếu, cái chính là phía sau bài tin tức luôn có thêm vài sự phỏng đoán, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến cậu con trai quốc dân đang hot đã “cải tà quy chính” nay lại “sa đọa” một lần nữa?

Phỏng đoán do gia đình bất hòa có, do bản tính khó dời có, thậm chí do thất tình cũng có luôn. Đương nhiên, cái cuối cùng vừa đăng lên đã bị người ta bác bỏ——Không một ai tin tưởng cậu ấm nhà giàu thay bạn gái như thay quần áo Kỷ Tòng Kiêu lại có một ngày chịu tổn thương tình cảm...

Trong video, chiếc xe thể thao màu xanh sapphire vừa hoàn thành cú drift ở một khúc cua có độ khó cao. Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên chói tai, thân xe áp dọc theo vách núi phía bên phải, gió núi săn lùng, khung xe thể thao chênh vênh, nhìn như sắp lộn nhào xuống đất...

Thịnh Hoài biến sắc, ngón tay siết chặt điện thoại.

Xe thể thao rượt qua vách núi, lao ầm ầm xuống đường, đuôi xe lắc một cái, giống như mũi tên dời dây cung lao nhanh đến, như thể sắp lao ra khỏi màn hình——

Máy quay phóng cận cảnh, đúng lúc quay tới cậu thanh niên mặt không cảm xúc, ánh mắt hờ hững đang ngồi ở ghế lái.

Xung quanh vang lên tiếng hoan hô.

“Cạch.”

Điện thoại bị quẳng ra góc sô pha.

Thịnh Hoài day ấn đường, gấp rút thở dốc, từ trước đến nay anh chưa từng nói tục nhưng hôm nay, lần đầu tiên anh muốn văng tục.

Bảo cậu ấy chăm sóc bản thân mình thật tốt nhưng lại chăm sóc kiểu thế? Không cần mạng nữa đúng không? Không nghe lời chút nào hết!

Cơn giận làm anh sắp bị bệnh tim luôn rồi!

Hòa hoãn lại một lát, khống chế cơn kích động muốn gọi điện dạy dỗ cậu, Thịnh Hoài đứng dậy cầm điện thoại, video đã phát hết, tin tức mới nhất tiếp theo được tự động phát.

Khác hẳn với cảnh đường núi mạo hiểm, bây giờ đang ở trong một câu lạc bộ huyên náo.

Trong phòng riêng vô cùng náo nhiệt, Kỷ Tòng Kiêu và một đám minh tinh nhỏ có quen biết qua quýt đều ở đây, cũng không thiếu những nữ nghệ sĩ vừa lạ mắt lại vừa quen thuộc. Trên bàn bày la liệt đủ kiểu chai rượu, vỏ bia lăn khắp sàn, cả căn phòng lởn vởn đầy khói thuốc, nam nữ thác loạn giữa làn khói mông lung——

Cũng không biết đám săn ảnh nào cao siêu thế, rõ ràng đã giấu máy quay đi rồi nhưng vẫn quay được trăm phần trăm khung cảnh ăn chơi trác táng và trụy lạc bên trong.

Thịnh Hoài đảo mắt khắp màn hình, nỗ lực tìm kiếm bóng dáng quen thuộc giữa làn khói thuốc, nhưng nhìn đi nhìn lại anh vẫn không thu hoạch được gì. Đang lúc anh nghĩ liệu có phải tin giả không, máy quay chuyển động, lia đến một góc khác trong phòng. Ngay sau đó, một bóng người đơn độc dựa lên cửa sổ lọt vào máy quay——

Kỷ Tòng Kiêu cúi đầu, rút một điếu thuốc từ trong bao ra kẹp giữa đầu ngón tay, tay còn lại quẹt diêm, tàn thuốc cháy xém. Cậu hít một hơi thật sâu, sau đó nhấc mí lên, thờ ơ nhìn khung cảnh mơ màng đảo điên cách đó không xa, tay cầm ly rượu không biết lấy ra từ đâu, giơ về phía đó kính một ly...

Thịnh Hoài chống trán, nhìn màn hình điện thoại, cuối cùng hình ảnh ngắt quãng tại dáng vẻ cậu thành ngửa đầu uống rượu, lặng thinh không nói gì.

...

Trong căn hộ trên tầng 22, rèm cửa sổ phòng ngủ chưa kéo lên, ánh trăng mông lung giữa màn đêm xuyên qua cửa kính hắt vào trong phòng, đổ lên cơ thể trên giường lớn.

Hàng lông mày nhíu lại, nhãn cầu dưới mí mắt chuyển động nhanh, phần môi mím lại thành một đường thẳng, thỉnh thoảng lại bật ra vài ba từ ngữ rời rạc không rõ nghĩa, rõ ràng ngủ không yên giấc.

Bỗng nhiên mi mắt run run, ánh trăng sáng bên ngoài soi sáng tròng mắt sẫm màu.

Kỷ Tòng Kiêu mở mắt, nhất thời chưa kịp nhận ra mình đang ở đâu, ngây ngẩn chớp mắt mấy lần mới lấy lại được ý thức. Uống nhiều ở câu lạc bộ, được người khác đưa về, tinh thần gắng gượng tới khi bước chân vào nhà thì sập luôn trong nháy mắt, vùng vẫy bò được lên giường rồi bất tỉnh nhân sự.

Say rượu một đêm, đầu rất đau. Kỷ Tòng Kiêu giơ tay day huyệt thái dương, lại nghĩ đến giấc mơ ban nãy.

Rất nhiều khi mọi người thường không thể nhớ rõ giấc mơ của chính mình, thậm chí đôi lúc khi vừa mở mắt, những chuyện trong mơ sẽ tiêu tan ngay tức khắc. Còn những gì có thể nhớ lại thì thường phải có ấn tượng sâu sắc nhất. Ví dụ như có mối quan hệ sâu sắc với một người phụ nữ xinh đẹp, ví dụ như bị một sinh vật đáng sợ truy đuổi...

Giấc mơ ban nãy cậu không nhớ rõ cụ thể nội dung, nhưng cậu khẳng định nó có liên quan đến Thịnh Hoài. Ngoài ra, cậu không nhớ được gì nữa. Dường như toàn bộ nhận thức đều được huy động chỉ xoay quanh mỗi cái tên ấy, còn những thứ khác không quan trọng.

“Thịnh Hoài...”

Tiếng thấp giọng nỉ non vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Kỷ Tòng Kiêu từ từ nhắm mắt.

Với cậu, Thịnh Hoài giống như một chất độc gây nghiện cho con người. Từng giây từng phút, ở khắp mọi nơi, chỉ cần lơ đãng một chút thôi là nó thấm vào từng ngóc ngách trong tim, rồi chẳng mấy chốc bao phủ lên toàn bộ tâm mạch.

Rất nhiều ngày qua, chỉ vì muốn xua cái tên này ra khỏi đầu, cậu đã thử rất nhiều biện pháp, cuối cùng lại quay trở về dáng vẻ ban đầu trước khi gặp anh——

Đua xe, say rượu, chè chén say sưa suốt cả đêm cùng đám bạn xấu.

Chỉ khi buông thả bản thân vào không gian náo nhiệt vô biên đó, bộ não cậu mới không tìm được thời gian nhàn rỗi nhớ nhung người kia.

Hiệu quả tốt lắm, nhiều ngày qua, cậu như thể chưa từng quen biết Thịnh Hoài, cũng chưa từng đọc được hai chữ Thịnh Hoài. Tất cả lại quay trở về khởi điểm ban đầu, bọn họ, chưa từng liên quan gì đến nhau.

Cậu vốn tưởng rằng cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đợi cho dịp Tết trôi qua, đợi thêm Diệp Trác quay lại, giao cả núi công việc cho cậu làm, vậy thì trong thời gian ngắn cậu sẽ không còn âu sầu vì chuyện này nữa.

Nhưng cậu lại không ngờ được, một lần say rượu, một mộng cảnh không biết rõ nội dung lại dễ dàng đánh nát lớp phòng ngự cậu gian nan lắm mới dựng được lên.

Nỗi nhớ nhung cố sức áp chế lại trào dâng, giống như con sóng lớn cuồn cuộn ngất trời, thoắt cái nhấn chìm cậu.

Vài cảnh tượng rời rạc chợt lóe lên trong đầu, Kỷ Tòng Kiêu bắt lấy chúng, mơ hồ nhớ lại được vài cảnh ngắn.

Vẫn là nhà hàng trên núi, vẫn là cảnh tượng hai người ngồi đối diện nhau, cậu nhớ mình đã nói——

“Em thích anh.”

“Vậy nên anh đã chuẩn bị sẵn sàng được em theo đuổi chưa?”

Trong phòng vang lên tiếng cười khẽ. Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi, vùi sâu mình vào trong chăn.

Freud đã từng nói, giấc mơ là những xung động và ham muốn bị con người dùng lý trí và hiện thực áp chế lại vào ban ngày, sau đó lại xuất hiện trong ý thức con người bằng một hình thức khác.

Trước đây, cậu luôn coi thường những lý luận như vậy, còn hiện tại thì không thể phủ nhận được rằng, đạo lý ấy quả nhiên rất chính xác.

Điều mà cậu muốn nhất là gì?

Đơn giản giống như một người bình thường, thích thì theo đuổi, theo đuổi được thì ở bên nhau, sau khi yêu nhau rồi thì tiếp tục phát triển hoặc chia ly vì tình cảm gặp vấn đề. Là quy trình thành đôi bình thường nhất của một cặp đôi yêu nhau.

Thế nhưng sao có thể chứ?

Kỷ Tòng Kiêu từ cười nhẹ biến thành cười mỉa mai, cậu từ từ nhắm mắt, nhấn một dãy số gọi đi.

Hai tiếng sau, nhận được cuộc gọi lại.

“Tòng Kiêu, cậu khỏe không?” Đầu bên kia truyền đến tiếng hỏi thăm nhẹ nhàng, rõ ràng tâm trạng người nói rất tốt.

“Không khỏe lắm.”

“Tôi thích một người, nhưng không dám theo đuổi.”

Kỷ Tòng Kiêu nhẹ giọng đáp.

Đầu bên kia điện thoại im lặng. Một lát sau, bên kia hỏi một câu, “Cậu lo lắng không khống chế được bản thân sao?”

Giọng nói đó rất khẽ khàng, áp sát điện thoại vào tai mà vẫn không nghe rõ lắm. Nhưng chỉ vài chữ nhẹ tênh ấy lại chồng chất lên trái tim Kỷ Tòng Kiêu, khoét ra một vết thương.

Cậu giơ cánh tay lên che mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ.

“Đúng vậy, ai mà chịu nổi chứ...”

“Đừng bi quan thế, không phải tất cả mọi người...”

“Không cần an ủi tôi.” Kỷ Tòng Kiêu cắt ngang lời nói của y, “Cậu tự trải qua rồi, chẳng lẽ không hiểu con người tôi sao?”

Đầu bên kia điện thoại không còn âm thanh.

Một lát sau, khi Kỷ Tòng Kiêu định cúp máy thì tiếng thở dài mới truyền đến.

“Gần đây cậu không có việc gì à? Tôi đọc tin tức, thấy tên cậu phủ sóng suốt thôi. Có cần qua chỗ tôi giải sầu không? Bây giờ mà đến đúng lúc quang cảnh đang đẹp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.