Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 50: Chương 50




Nhánh hồng thứ năm mươi

“Anh không ăn cơm chó, cảm ơn.”

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

“Cậu nói thử xem cậu có đúng không? Bỏ trốn đúng một tháng! Không phải là anh không cho cậu ra ngoài, những năm gần đây cậu không nghỉ ngơi gì, ra ngoài chơi cũng là chuyện bình thường, nhưng cậu phải nói với anh chứ, để anh còn sắp xếp công việc cho cậu! Quan trọng nhất là cậu cúp điện thoại! Bảy ngày lận! Bảy ngày! Ông trời con ơi cậu có biết suýt chút nữa anh tưởng cậu ở bên kia xảy ra chuyện gì không? Anh nói cho cậu biết, sau khi về cậu phải...”

Diệp Trác đứng bên cạnh Kỷ Tòng Kiêu, lải nhải không ngớt. Đây đã là lần thứ mười ba hắn nói những câu này trong mấy ngày gần đây.

Còn người phía sau thì vẫn bình chân như vại ngồi đọc tạp chí trên sô pha, cứ như không nghe thấy gì cả.

Cửa phòng vang lên tiếng két, cắt ngang tràng lải nhải của Diệp Trác, Cố Ương Ương từ bên ngoài đẩy cửa vào.

“Anh Kỷ, anh Diệp.” Cô trợ lý lên tiếng, “Em hỏi rõ được rồi.”

“Có chuyện gì thế?” Diệp Trác nhìn về phía Cố Ương Ương, nhưng cô lại nhìn thẳng người đang ngồi sô pha phía sau. Diệp Trác nhìn theo ánh mắt cô, thấy Kỷ Tòng Kiêu gỡ hai nút bịt tai ra khỏi tai. Trong phút chốc, hắn sững sờ tại chỗ, quay đầu nhìn Cố Ương Ương, “Cậu ta đeo lúc nào thế?”

Cố Ương Ương yên lặng nhìn trời, “Từ khi vừa lên xe.”

Diệp Trác: “...”

Kỷ Tòng Kiêu thản nhiên gỡ nút bịt tai, nhìn Cố Ương Ương. Cô hiểu ý, báo cáo lại tình hình từng việc vừa ra ngoài hỏi thăm được.

“Là Dung Vân. Mấy ngày trước chương trình xảy ra chút vấn đề, cần bổ sung vài cảnh quay.”

Kỷ Tòng Kiêu gật đầu.

Vừa từ nước ngoài về, Diệp Trác sắp xếp cho cậu một gameshow. Đài Hương Tiêu mới ra mắt chương trình livestream theo thời gian thực, mỗi kỳ là một nhóm nhân vật, dựa theo danh sách phiếu bầu cao nhất trên mạng để đưa ra lời mời. Lần này, kiểu nhân vật được chọn tình cờ lại là nam thần và nữ thần trường học, còn Kỷ Tòng Kiêu nhờ vai diễn Cố Tích trong “Lưu niên” đã ghi được dấu ấn trong lòng khán giả, đứng vị trí đầu bảng, nằm trong phạm vi được mời.

Đây cũng là nguyên nhân Diệp Trác gọi điện liên tục nhằm giục cậu về nước.

Nhưng đến hôm nay, cậu bỗng nhiên được thông báo rằng phòng nghỉ vốn được chuẩn bị cho mình đã bị người khác dùng mất, chỉ có thể đổi sang một phòng khác cho bọn họ. Chuyện đổi phòng nghỉ có thể lớn mà cũng có thể nhỏ. Nếu thật sự xảy ra tình huống ngoài ý muốn thì không sao hết. Nhưng nếu như có người cố ý, vậy thì dĩ nhiên không thể để yên cho người ta bắt nạt được.

Bởi vậy, Diệp Trác bảo Cố Ương Ương ra ngoài hỏi thăm một chút.

Chẳng qua nếu là Dung Vân, vậy thì chỉ có thể là nguyên nhân đầu tiên thôi.

Dung Vân, ngôi sao hàng thật giá thật của Cảnh Hoàn. Xuất thân chính quy, là thế hệ kế tiếp ngay sau Thịnh Hoài, ứng cử viên đứng đầu cho vị trí ảnh đế Ngô Đồng Vàng. Cho dù là dựa theo công ty, học vấn hay địa vị trong giới, Kỷ Tòng Kiêu đều phải gọi người ta một tiếng “đàn anh“. Gian phòng nghỉ tốt nhất giữa chừng bị nhà đài phân cho Dung Vân dùng, âu cũng là chuyện hết sức bình thường. Chỉ là nhân viên không nói cho rõ ràng đã vội vàng bỏ đi, tự dưng khơi dậy một thuyết âm mưu thừa thãi.

“Anh Kỷ, đây là phiên bản đã sửa lại.” Cố Ương Ương đưa cho cậu vài tờ giấy, “Không thay đổi nhiều so với trước đó, chỉ tăng thêm vài phân cảnh mới.”

“Tương tác trực tuyến với bên ngoài?” Kỷ Tòng Kiêu nhìn lướt qua, “Dựa theo các quy tắc liên quan, chọn một số từ nhật ký cuộc gọi và quay số...”

“Vụ này bình thường mà.” Diệp Trác ở bên cạnh giải thích, “Chương trình này đã nổi tiếng một thời gian dựa vào bình chọn trực tuyến và livestream theo thời gian thực, nhưng rất khó để đưa nó lên một tầm cao mới. Xu hướng của những kỳ mới nhất dần dần đi theo hướng dám chơi, dám bất chấp, cố tình đào bới vài tin giật gân để thu hút nhiều người xem“.

“Chỉ là bọn họ vẫn có sự thận trọng nhất định, người được chọn sẽ cần xác nhận trước với khách mời.” Diệp Trác lật qua lật lại kịch bản, hỏi Kỷ Tòng Kiêu, “Kết nối bên ngoài, cậu muốn gọi cho ai?”

Kỷ Tòng Kiêu nhún vai, chuyện như vậy không cần hỏi, đương nhiên là phải kéo Kiều Dịch lên rồi. Quan hệ của bọn họ ai ai cũng biết, không còn gì đào bới được nữa, cùng lắm chỉ là đào lại lịch sử đen tối hồi hai người còn đi học. Chưa kể, vụ này còn giúp Tiểu Kiều được lên sóng, tạo cảm giác tồn tại cho cậu ta luôn, một mũi tên trúng hai đích.

Quả thật Kiều Dịch rất ổn, Diệp Trác cũng không phản đối, ra ngoài làm việc với nhân viên liên quan.

Thời gian còn sớm, Cố Ương Ương rót cho Kỷ Tòng Kiêu một tách cà phê.

Kỷ Tòng Kiêu cầm hai vật nhỏ trong lòng bàn tay, trêu cô, “Ương Ương, nút bịt tai của em chất lượng hơi bị ổn, dùng để làm gì thế?”

Cố Ương Ương có chút xấu hổ, cô và bạn trai về nhà ăn Tết ra mắt bố mẹ, chỉ còn thiếu mỗi nước đi đăng ký. Bây giờ hai người đang ở chung, đêm đến bạn trai ngủ rất ồn, cô phải mua nút bịt tai.

“Tốt quá. Khi nào kết hôn thì báo anh một tiếng, anh muốn đi uống rượu mừng, còn duyệt cho em kỳ nghỉ phép dài hạn nữa.” Kỷ Tòng Kiêu nở nụ cười từ đáy lòng. Cố Ương Ương và bạn trai cô đã bên nhau nhiều năm, cậu cũng đã chứng kiến tình cảm giữa cô và bạn trai bao năm qua, cả hai có thể đi tiếp cùng nhau thật sự không dễ dàng. Cậu đè nén vẻ hâm mộ trong mắt, trêu ghẹo, “Chỉ là nút bịt tai tốt thế này, em không sợ trời sáng không nghe được chuông báo thức sao?”

Đương nhiên vị kia nhà Cố Ương Ương kiểu gì cũng là người dậy trước. Cô đang cảm thấy kinh ngạc vì anh sếp lúc nào cũng phát tác cơn gắt ngủ mỗi khi cô gọi dậy vào buổi sáng vẫn còn nhớ đến thứ đồ gọi là chuông báo thức, cô cứ tưởng người này đã quên mất ba chữ này từ trước khi vào đại học rồi cơ——Dù sao Kiều Dịch đã từng nói, Kỷ Tòng Kiêu có thể giữ kỷ lục không đi học muộn thời đại học là nhờ công lao của anh ấy.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hỏi thì vẫn phải đáp.

Vì thế Kỷ Tòng Kiêu nghe thấy cô trợ lý nói: “Bình thường đều là anh ấy làm xong bữa sáng rồi mới đi gọi em.”

Khiến ai đó đang uống cà phê bị sặc ở cổ họng.

“Anh không ăn cơm chó, cảm ơn.”

...

Trang điểm xong, đọc lại một lượt kịch bản, chương trình chính thức bắt đầu.

Kỷ Tòng Kiêu là người có địa vị lớn nhất trong giới hôm nay, cho nên được lên sân khấu cuối cùng. Khi tên cậu được người dẫn chương trình gọi ra khỏi miệng, tiếng hò hét của khán giả gần như nhấc nóc trường quay lên luôn.

“Đã lâu không gặp mọi người.” Kỷ Tòng Kiêu lên sóng, giơ tay chào về phía dưới sân khấu. Cậu mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, bên ngoài khoác hờ chiếc cardigan màu xám, thoạt nhìn trông rất thư sinh.

“Đúng là đã lâu không gặp, hơn nửa năm qua Tòng Kiêu bận rộn gì vậy?” Người dẫn chương trình Trình Tranh nói tiếp, “Cảm giác sự thay đổi rất lớn nha, wow!”

Cô dùng động tác và biểu cảm hết sức khoa trương để đánh giá Kỷ Tòng Kiêu.

Kỷ Tòng Kiêu bị câu này của cô nhắc nhở, trong nháy mắt chỉnh đốn lại biểu cảm, lại đeo lên một chiếc mặt nạ kiên cố. Dựa theo kế hoạch đã ấn định ban đầu, cậu thoải mái hỏi lại: “Là sự thay đổi tốt hay thay đổi xấu?”

“Đương nhiên là tốt rồi!” Khách mời phía sau cất giọng, sao nữ Ngụy Giai Lâm một tay cầm micro, một tay giơ cao thu hút tất cả sự chú ý, cười hì hì nói: “Anh Tòng Kiêu đẹp trai trước đây khiến người ta muốn yêu đương với anh, còn đẹp trai hiện tại lại khiến người ta muốn trói chặt anh đi đăng ký kết hôn luôn!”

Câu nói vừa thẳng thắn vừa lưu loát này khiến mọi người đang ngồi cùng cất tiếng cười vang, Kỷ Tòng Kiêu cũng mỉm cười, sau đó cậu cầm micro đưa lên miệng, vẫn là giọng điệu không giận không hờn.

“Ngại thật đấy, nhưng chắc khiến em phải thất vọng rồi. Bởi vì anh——”

Cậu hơi dừng lại, sau khi nhếch đuôi mày lên thì khóe môi cong lên cười, “——vốn dĩ không hề thay đổi gì cả!”

“Được rồi không lừa mọi người nữa, vừa nãy đều là diễn cả thôi.” Kỷ Tòng Kiêu cười khua tay, quay mặt về phía khán phòng, “Mọi người không cảm thấy dáng vẻ vừa rồi quen thuộc sao?”

Cậu vừa dứt lời, hiện trường lặng thinh trong phút chốc, sau đó không biết ai đột nhiên bùng nổ cái tên “Cố Tích”, ngay sau đó khán phòng hoàn toàn bị hai chữ này nhen lửa. Đến cả phần bình luận được chuẩn bị sẵn cho phòng livestream cũng toàn bị hàng chữ “Sinh thời cuối cùng tui cũng được chứng kiến ẻm trưởng thành rồi TAT” che kín khắp màn hình.

Trong cốt truyện của “Lưu niên”, vai nam chính Cố Tích vốn là một hotboy có ngoại hình đẹp trai, thành tích tốt, lại ấm áp hòa đồng. Nhưng trong phút tuyệt vọng, cậu bị ép phải thừa nhận có liên quan tới vụ án cướp giật, từ đó danh tiếng ở trường tụt dốc không phanh. Hầu hết mọi người đều thay đổi thái độ với cậu, tẩy chay né tránh, chỉ trỏ đàm tiếu, không thiếu một chuyện tệ hại nào cả, ai ai cũng đổ sự nghi ngờ lên đầu cậu, đến cả giáo viên cũng thế.

Chỉ có vai nữ chính trước sau như một với cậu.

Cố Tích mang lòng cảm kích, nảy sinh tình cảm với cô gái này, khó khăn lắm mới theo đuổi được người ta. Vốn tưởng rằng cuộc sống ngọt ngào sắp bắt đầu, nhưng qua một sự hiểu lầm, nữ chính buột miệng thốt ra thành lời khiến cậu hiểu được, cái gọi là trước sau như một hóa ra chỉ là sự thể hiện thôi. Trong thâm tâm, có lẽ cô còn không nhận ra rằng niềm tin của mình đã biến mất từ ​​lâu.

Vì thế Cố Tích cũng không thanh minh nữa, đến cả đại học cũng không học xong, nản lòng thoái chí rời khỏi thành phố này. Cho dù nữ chính đã hối hận, cho dù có tìm kiếm thế nào đi nữa, cậu cũng không bao giờ xuất hiện trở lại.

Khi đó nhân vật này thu được rất nhiều nước mắt của khán giả, không thể thấy Cố Tích trưởng thành là sự tiếc nuối lớn nhất trong lòng người hâm mộ. Nhưng cảnh vừa rồi của Kỷ Tòng Kiêu đã dễ dàng thỏa mãn được họ——

Đúng vậy, đây chính là Cố Tích mà họ mong muốn.

Một Cố Tích vượt qua mọi chướng ngại vật và rào cản, trở thành một con người điềm đạm và tốt đẹp, nội tâm mạnh mẽ không cần người khác phải thừa nhận.

...

Phút rối loạn lắng lại, nhạc đệm đã qua, mấy vị khách mời lần lượt ngồi xuống, hoạt động bắt đầu.

Hai người dẫn chương trình là Trình Tranh và Châu Trì là bạn nối khố, dẫn với nhau rất dí dỏm, chọc khán giả ở đây lẫn trên mạng cực kỳ vui vẻ. Ngoài ra trong kịch bản còn thiết kế một số đoạn ngắn rất khéo léo, chọc người ta không biết nên khóc hay nên cười. Hơn nửa chương trình trôi qua, hiệu quả rất tốt.

Hoạt động phần trước kết thúc, nghỉ giải lao giữa chừng.

Một nhóm sáu người, thêm cả hai người dẫn chương trình ngồi trên sân khấu tán dóc. Tuy bảo là tán dóc nhưng thật ra chỉ là diễn theo kịch bản có sẵn. Trong một buổi livestream, nếu không có gì hấp dẫn quá mười phút thì chắc chắn sẽ mất đi một lượng lớn người xem.

“Tôi có một câu hỏi.” Châu Trì uống một ngụm nước rồi mở miệng, “Ai cũng nói giữa các nghệ sĩ trong giới giải trí chúng ta đều là quan hệ nhựa(*), mọi người nghĩ thế nào?”

(*) Mối quan hệ nhựa (plastic) là kiểu tình cảm hời hợt có cũng được không có cũng xong.

“Hỏi câu này thì bọn tôi trả lời kiểu gì?” Nữ nghệ sĩ Triệu Thanh Hà yêu kiều mở miệng cười, “Chúng ta nói đúng, điều này hiển nhiên không đúng; chúng ta nói không phải, khán giả cũng sẽ không tin.”

“Cho nên đây mới là cái hố.” Ngụy Giai Lâm nói tiếp: “Bọn tôi không rơi xuống đâu.”

“Đừng thế đừng thế, phải cho người dẫn chương trình chút mặt mũi chứ.” Nghệ sĩ nam ngồi bên cạnh Kỷ Tòng Kiêu đứng dậy, “Chúng ta có thể nói, nhựa là gì, có ăn được không? Hãy tỏ ra dễ thương như tôi nè!”

Một thanh niên cao một mét tám, lưng hùm vai gấu như cậu ta lại nghiêng đầu mở to mắt như một bé gái, chọc cả đám người trên sân khấu cười không đứng dậy nổi.

Kỷ Tòng Kiêu chật vật nhịn cười, nói một đáp án: “Câu hỏi này chúng ta có thể dùng Chủ nghĩa Mác để lý giải.”

“Bí quyết tới rồi!” Trình Tranh phấn khích nói.

Nhưng, mười giây trôi qua, Kỷ Tòng Kiêu không lên tiếng.

Hai mươi giây trôi qua, Kỷ Tòng Kiêu vẫn không lên tiếng.

Ba mươi giây trôi qua...

Trình Tranh: “Tòng Kiêu? Cậu tiếp tục đi, đừng khiêm tốn.”

Kỷ Tòng Kiêu ngây thơ giơ tay, “Tôi cũng đã nói đáp án cho chị rồi, còn phải giải thích cụ thể cho chị nữa sao? Bạn học à, bạn cẩn thận thi trượt đó.”

Trình Tranh: “Thầy ơi em sai rồi, em về kiểm điểm lại bản thân, thầy đừng cho em 59 điểm đấy nhé.”

Châu Trì khoanh tay ngồi nhìn, “Đấy là vấn đề của chúng ta mà!”

Cả đám: “Ha ha ha ha ha ha ha!”

“Cười gì mà cười, không được cười!” Trình Tranh trừng mắt, “Cho mọi người một cơ hội cuối cùng! Nào, nộp điện thoại lên đây, cho mọi người một cơ hội xin sự trợ giúp từ bên ngoài!”

Đương nhiên, phần này chính là tiết mục liên lạc với bên ngoài.

“Bọn tôi phổ biến lại quy tắc, sáu bạn học tự nhặt một quả bóng nhỏ có ghi số trong hộp, cô Trình Tranh và thầy Châu Trì sẽ tìm ra ứng cử viên tương ứng từ nhật ký cuộc gọi gần đây của mọi người. Nếu như đối phương có thể trả lời được thì không để mọi người trượt đâu! Còn nếu không trả lời được——”

Trình Tranh cười thần bí, “Mấy người sẽ không muốn biết đâu.”

Nói là tự nhặt nhưng thật ra trên bóng đều có bí mật riêng, có thể đảm bảo bọn họ nhặt được quả bóng có con số đã chọn sẵn. Các cuộc gọi lần lượt được nhấn số, sáu quả bóng mang các con số như sau:

Triệu Thanh Hà 8, Ngụy Giai Lâm 3, Hứa Thất 2

Từ Tử Huyền 9, Kỷ Tòng Kiêu 7, Hạ Minh 5

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Phỏng vấn một chút:

Trà Trà: Anh Thịnh, anh đang làm gì thế? Anh không muốn lộ mặt sao?

Thịnh Hoài: Ở nhà xem bạn nhỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.