Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 54: Chương 54




Nhánh hồng thứ năm mươi tư

Hòa bình giả tạo

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

Khi Kỷ Tòng Kiêu ra khỏi phòng tắm, cậu thấy Cố Ương Ương đã thu dọn xong đồ đạc, đang cầm một cái lọ thấp hình vuông bằng thủy tinh trong suốt nghiên cứu.

“Em xem gì đấy?” Cậu hỏi.

Cố Ương Ương quay đầu, đưa chiếc lọ tới, “Ê-kíp chương trình đưa tinh dầu hỗ trợ giấc ngủ, mùi dễ chịu lắm.”

Kỷ Tòng Kiêu dừng động tác lau tóc, vắt khăn lên cổ rồi tiện tay nhận lấy. Cậu cúi đầu khẽ ngửi, mỉm cười rồi nhìn về phía cô, “Chỗ anh không còn việc gì đâu, em nghỉ ngơi sớm đi, mệt cả ngày rồi.”

Cố Ương Ương đáp, đi ra ngoài được mấy bước rồi lại do dự quay về, “Thì là... anh Kỷ...”

Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, nhìn sang dò hỏi.

“Tình hình giữa anh và Thịnh thần bây giờ... là phải làm cộng sự trong suốt cả chương trình, anh, anh định thế nào?”

Cố Ương Ương đắn đo mở miệng, có rất nhiều chuyện Kỷ Tòng Kiêu không giấu cô. Cô thấy rõ được, từ sau khi quay xong “Thay mận đổi đào”, hai người họ đã nảy sinh vấn đề. Nếu không sao mối quan hệ này có thể biến từ “hôm nào cũng liên lạc nhưng mãi vẫn chưa thấy đủ” thành “cả ngày không nói được mấy câu“. Khi đó cô cứ tưởng rằng chỉ là do hai người bạn giận dỗi nhau mà thôi. Mãi về sau, trong thời gian ăn Tết, đêm khuya đi đón Kỷ Tòng Kiêu về nhà, nghe thấy mấy câu cậu khẽ giọng nỉ non trong giấc mơ, cô mới chắp vá lại ra được một chân tướng. Cố Ương Ương đã từng rất ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên xong thì bừng tỉnh. Chẳng trách hai người kia ở chung, đôi lúc cô cũng cảm thấy hơi đau mắt. Chỉ là dù biết ít hay biết nhiều, dù bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cô cũng chỉ là người qua đường. Là một trợ lý, điều duy nhất có thể làm, đó là làm theo quyết định của sếp, giả vờ không biết gì cả.

Nhưng nếu muốn giả vờ không biết thì cũng phải chuẩn bị trước. Bây giờ hai người oan gia ngõ hẹp gặp nhau, cô phải hỏi thăm trước, nếu thật sự có sắp xếp gì thì còn có thể chuẩn bị sớm.

Kỷ Tòng Kiêu bị cô hỏi thì ngẩn ra rồi hiểu ngay, cậu cười nhạt, “Không thế nào cả, cứ hòa bình giả tạo thôi.”

Ban đầu khi gặp nhau, đúng là cậu cũng rất ngạc nhiên và bối rối. Cậu chưa từng suy nghĩ đến việc khi gặp lại Thịnh Hoài thì mình phải đối mặt với anh như thế nào. Vì thế biểu hiện và thái độ khi ấy là nghe theo trái tim một cách chân thực nhất, mâu thuẫn giữa việc muốn đẩy anh ra xa nhưng lại không kìm được muốn lại gần anh. Bởi vậy cậu mới để mặc anh dẫn mình đi, từ mọi lời nói và hành động đều là sự chống cự vụng về.

Còn bây giờ, đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, đầu óc lơ mơ đã minh mẫn lại rồi.

Bọn họ phải sinh tồn cùng nhau trong một gameshow, sau khi Thịnh Hoài xả giận giúp cậu ngay tại chương trình của đài Hương Tiêu, bên ngoài đều nhất trí rằng quan hệ của hai người rất tốt. Cả hai không thể tỏ ra như người dưng, thậm chí một chút gượng gạo thôi cũng không được, dù sao không gì có thể thoát được đôi mắt tinh nhạy và sáng suốt của khán giả, đặc biệt khi cả hai vốn đã được gán ghép thành đôi... Cho nên việc duy nhất hai người lựa chọn đó là vờ như chưa có gì xảy ra, làm một đôi bạn hòa thuận giống như trước đây.

Kỷ Tòng Kiêu nhìn ra bóng đêm mịt mờ ngoài cửa sổ, cố gắng áp chế niềm vui lẫn sầu lo đang đầy rẫy trong lòng, nhưng vẫn thất bại. Thịnh Hoài có sức quyến rũ quá lớn với cậu, chưa kể bao lâu nay, cậu luôn kiềm chế mọi sự nhung nhớ không nên có, cậu tự nhắc bản thân phải tránh thật xa cái tên này ra. Còn bây giờ lại đột nhiên xuất hiện cơ hội khiến cậu lại được tới gần Thịnh Hoài mà không phải mang cảm giác tội lỗi, làm sao có thể không vui được?

Cho nên dù nội tâm vẫn đầy gông xiềng và trói buộc nhưng cậu vẫn bạo gan để tới gần, chỉ lo bất cẩn một cái sẽ sa vào trong đó, rồi lại mất khống chế bản thân. Nhưng từ tận đáy lòng cậu vẫn nảy sinh sự hân hoan không thể kiểm soát khi có thể tiếp cận anh, nó tràn ra khỏi các kẽ hở từ xiềng xích, ngoan cường và cứng cỏi.

“Hòa bình giả tạo ư?” Cố Ương Ương lặp lại, cau mày nói: “Nhưng mà bên Thịnh thần vẫn... Anh, anh không sợ cứ tiếp tục sẽ...”

Cô chưa nói rõ nhưng Kỷ Tòng Kiêu đã hiểu ngay suy nghĩ úp mở của cô——

Anh không sợ Thịnh Hoài cứ tiếp tục tốt với mình như thế thì bản thân sẽ mất kiềm chế hãm sâu trong đó sao?

Đương nhiên là cậu sợ. Kỷ Tòng Kiêu thầm cười khổ, nếu như không phải vì sợ cái này, cậu cũng đâu cần quả quyết cắt đứt quan hệ với Thịnh Hoài như thế, để rồi xảy ra tình huống như bây giờ.

Thịnh Hoài đã từng nói anh tôn trọng lựa chọn của cậu, đồng ý cả hai không qua lại nữa. Người đàn ông này lúc nào cũng nói được làm được, chưa kể vốn dĩ anh là người biết tiến biết lùi thỏa đáng. Nên nắm bắt ở mức độ nào cho vừa phải, anh còn rõ ràng hơn cậu nhiều.

“Nhưng đây chỉ là suy đoán của anh thôi...” Cố Ương Ương đã tận mắt chứng kiến sự chăm sóc của Thịnh Hoài dành cho Kỷ Tòng Kiêu ở sân bay, luôn cảm thấy cách nói này không đáng tin lắm. Nói cách khác... anh Kỷ nhà cô gắn bộ lọc cho người mình yêu quá dày.

Kỷ Tòng Kiêu bật cười, lắc lọ tinh dầu thơm ngát, “Ai đưa cho em thứ này?”

“Lý Đoan đó, là trợ lý của... Thịnh thần...” Cố Ương Ương ngơ ngác, cuối cùng cũng hiểu ra, “Anh ấy không sợ sáng mai anh nói chuyện với ai rồi tự dưng bị vạch trần sao?”

“Chắc chắn đoàn làm phim có đưa tinh dầu tới, nhưng tuyệt đối không phải loại này. Có lẽ anh ấy chỉ tráo đồ thôi.”

Kỷ Tòng Kiêu nhìn lọ thủy tinh trong tay, thân lọ trong suốt, không có chữ gì cả, chỉ có vài đường nét đơn giản màu trắng, không phải sản phẩm được chế tạo quá tinh xảo. Đúng là mùi hương rất dễ ngửi, cũng có thể coi đây là một sản phẩm ba không(*). Quả thật Thịnh Hoài làm chuyện này quá kín đáo, nếu như không phải cậu từng ngửi qua mùi này ở cửa hàng nước hoa tại Bắc Âu, nếu như không phải cậu biết mùi nước hoa mà Thịnh Hoài luôn chung thủy bắt nguồn từ nơi đó, chắc chắn cậu không thể đoán ra được.

(*) Chỉ những sản phẩm không có ngày sản xuất, không có chứng nhận chất lượng, không có nguồn gốc sản xuất rõ ràng.

Chỉ là... suy cho cùng, đúng là ma xui quỷ khiến.

Còn hành động quan tâm nhưng không muốn để người ta biết một khi bị vạch trần mới thực sự chòng ghẹo lòng người.

...

Dĩ nhiên tinh dầu mà Thịnh Hoài đưa tới không tệ, chỉ là Kỷ Tòng Kiêu vẫn vậy, không phát huy được bao nhiêu tác dụng. Cậu nằm trên giường, nghịch cái que dẫn hương nhô lên khỏi lọ tinh dầu, đầu óc đang suy nghĩ——

Thịnh Hoài không biết sẽ gặp lại cậu, đương nhiên không có khả năng anh chuẩn bị sẵn thứ này cho cậu. Cho nên thứ này hẳn là chuẩn bị cho bản thân anh.

Nhưng cậu nhớ rõ là, người đàn ông kia làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ có quy luật, đừng nói mất ngủ, đến cả thi thoảng ngủ muộn một chút thôi, anh cũng ngáp lên ngáp xuống không ngớt, khó mà gượng nổi. Vậy anh cần thứ đồ giúp ngủ ngon này để làm gì? Nói cách khác, trong khoảng thời gian qua đã xảy ra chuyện gì cậu không biết? Đến mức Thịnh Hoài trằn trọc khó ngủ?

...

Cùng lúc đó, ở phòng đối diện.

Thịnh Hoài nào biết được đồ mà anh đưa tới trái lại còn khiến Kỷ Tòng Kiêu trằn trọc trở mình hơn, anh đang cầm điện thoại dạy bảo tên bạn xấu Hàn Lược:

“Ông muốn tốt với họ thì đừng nên quá thẳng thắn, rất nhiều chuyện ông phải tự phát hiện rồi nói cho họ, hiệu quả nhận được sẽ cực kỳ khác biệt.”

Đạo diễn Hàn bừng tỉnh, “Tôi hiểu rồi, hóa ra đây là cách mà ông đối xử với Kỷ Trùng Trùng.”

“Cũng không biết là ai tiết lộ chuyện này ra.” Thịnh Hoài lạnh lùng đáp.

“Được rồi, tôi ngậm miệng đây.” Hàn Lược đuối lý ngoan ngoãn, “Thế lúc nào ông cũng đưa tinh dầu cho cậu ấy thế à?”

“Ông nghĩ nhiều rồi...” Thịnh Hoài day ấn đường, tiếp tục truyền nghề, “Quan trọng nhất là ông phải nhớ kỹ, tất cả mọi thứ đều xuất phát từ việc muốn tốt cho đối phương, ông không thể chỉ tập trung vào mức độ hiệu quả của những phương pháp này mà bỏ qua tâm trạng của người khác hoặc làm khó họ. Như thế không gọi là yêu họ, đó chỉ là yêu bản thân mình, hiểu không?”

Hàn Lược ghi chép lại cẩn thận, “Hiểu rồi thầy Thịnh! Cảm ơn thầy!”

“Ông nhìn trúng ai rồi?” Thịnh Hoài hỏi.

“Không có, dự định tiếp theo tôi định quay một bộ phim tình yêu trong sáng.”

“Cho nên nửa đêm nửa hôm ông gọi điện quấy rầy tôi nghỉ ngơi là vì một bộ phim còn chưa quay của ông sao?” Thịnh Hoài tự dưng nghi ngờ mắt chọn bạn của mình.

“Cũng không hẳn.” Hàn Lược thoải mái thừa nhận, “Tôi chỉ tò mò ông và Kỷ Trùng Trùng phát triển tới đâu rồi thôi. Ầy, mấy người thật sự chỉ ăn một bát cháo thôi sao? Có phải đây cũng là cách theo đuổi người ta không? Tôi phải thảo luận với biên kịch mới được!”

“...”

Thịnh Hoài đột nhiên cảm thấy, Hàn Lược già đầu rồi mà đến mối tình đầu còn chưa có để vắt vai, có lẽ không phải vì hắn kén cá chọn canh, khả năng cao hơn là do EQ của hắn quá thấp, bị người ta chê.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ài mấy bạn chưa nhìn ra sao, đang ngọt dần rồi đó nha! Đường đó! Trên tay tui cầm một thanh kẹo nè!

Chương này hơi ngắn, sang chương sau ăn vui vẻ tiếp nha~ Được rồi, Trà Trà phải sửa tiếp phần sau đề cương đây, xem nên chuẩn bị thêm bao nhiêu đường ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.