Nhánh hồng thứ năm
“Có phải vừa lạ vừa sốc lắm đúng không? Đây là sự đặc sắc của Trung Quốc đó!”
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
“Xuống xe, biết đâu bọn họ sẽ không... Thịnh Hoài?”
Kỷ Tòng Kiêu thoáng nhìn sang ghế tài xế, động tác đẩy cửa xe thoắt cái khựng lại. Thịnh Hoài hít thở dồn dập, lồng ngực phập phồng với biên độ lớn, ngón tay siết vô lăng rất chặt, khớp xương trở nên trắng bệch, rõ ràng trạng thái không được bình thường.
“Thịnh Hoài?” Kỷ Tòng Kiêu lại gọi một câu, đặt tay lên cánh tay anh.
Nhiệt độ ấm áp xuyên thấu qua lớp áo sơ mi truyền tới, lúc này Thịnh Hoài mới hoàn hồn. Anh nhắm mắt lại, thở mạnh ra một hơi, nghĩ lại mà thấy sợ. Một lúc lâu sau anh mới trở lại bình thường, xuống xe cùng Kỷ Tòng Kiêu.
“Không lẽ anh tưởng bọn kia muốn tông xe nên bị dọa sao?” Kỷ Tòng Kiêu chế nhạo.
“Đúng vậy, nhát gan nhỉ?”
Kỷ Tòng Kiêu nhún vai, cậu không tin.
Thịnh Hoài cười cười, nói sang chuyện khác, “Cậu mở rào chắn thế nào vậy?”
“Chỗ này có hệ thống phân biệt hãng xe, tôi là khách cũ ở đây.”
“...Nhưng đây là xe tôi mà?”
“Có lẽ đẳng cấp của tôi cao hơn, quét mặt thì sao?”
Vẻ mặt Kỷ Tòng Kiêu thản nhiên như đang nói dối, Thịnh Hoài cũng không hỏi tiếp, mỗi người đều có những chuyện không muốn để người khác biết. Hai người đi vào thang máy, tiến vào đại sảnh tầng một. Tranh thủ khi không ai để ý tới, cả hai lập tức đi xuyên qua cửa hông nhỏ ra ngoài.
Phía sau cửa là một con hẻm nhỏ chật hẹp, ánh đèn tối tăm, không có ai. Một bên hẻm nhỏ có đặt rất nhiều thùng rác to, không ít mèo hoang và chó hoang đang bới đồ ăn ở đây.
Kỷ Tòng Kiêu chậm rãi xoay người, vừa quay đầu lại đã thấy Thịnh Hoài cau mày nhìn chòng chọc mấy cái thùng rác. Cậu hiểu ra ngay, một ảnh đế lớn như người ta sao có thể từng đến những nơi dơ dáy bẩn thỉu thế này, chắc là anh khó chịu lắm.
Cậu bèn kéo người đi ra ngoài.
“Cảm ơn anh Thịnh ra tay cứu giúp, vô cùng xin lỗi anh vì đã bị tôi làm liên lụy. Để tỏ lòng biết ơn và áy náy, tôi mời anh ly cà phê nhé?”
“Đợi——”
Thịnh Hoài đang suy tư, không quan sát nên mất cảnh giác, đám chó mèo bị động tĩnh bên này làm chạy trốn tán loạn. Thịnh Hoài lắc đầu, giãy cánh tay mình khỏi tay Kỷ Tòng Kiêu, đi sóng vai với cậu.
“Không phải vừa nãy cậu còn gọi tên tôi à? Sao đã biến thành anh rồi?”
Anh nói đùa một câu. Cùng trải qua hoạn nạn rồi, bỏ đi sự lễ tiết lẫn khách sáo xa lạ, bây giờ hai người đã trở nên thân thiết hơn khi trước khá nhiều.
“Để tỏ lòng tôn kính với đàn anh?”
“...Hình như tôi không nghe rõ?”
“Tôi chỉ biết thanh niên bây giờ mắt mũi không được tốt cho lắm, ấy vậy mà không ngờ anh Thịnh tai cũng không tốt.”
Thịnh Hoài nở nụ cười, “Tiểu Kỷ à——”
Kỷ Tòng Kiêu quay đầu lại, “Anh vừa gọi gì đấy?”
“Tiểu Kỷ à, có vấn đề gì không?” Thịnh Hoài nhếch môi, không thèm che giấu ý cười rất rõ ràng trong mắt, “Để đàn anh tỏ lòng với sự yêu quý của đàn em, Tiểu Kỷ à, cậu hiểu không?”
Kỷ Tòng Kiêu: “...”
“Anh Thịnh, chúng ta thương lượng tí ha?” Cậu khoác tay lên vai Thịnh Hoài, cười đến là ngoan ngoãn, đường nét gương mặt cũng dịu dàng đi không ít, “Em cam đoan sau này nhất định sẽ thật lòng thật dạ kính mến anh, anh đổi cách xưng hô đi nhé?”
Do tên có sự đồng âm nên việc bị vài người thân cận và người hâm mộ gọi là “Trùng Trùng”, “Chú sâu nhỏ”(*) đã khiến cậu rất khó chấp nhận, cậu không muốn lại bị người ta gọi biệt danh là “Con gà con” đâu.
(*) Tòng Kiêu (cóngxiāo), Trùng Trùng (chōngchōng), Chú sâu nhỏ (xiǎochóng·zi), Con gà con (xiǎojī), Tiểu Kỷ (xiǎo jǐ).
Nói chung là mấy âm này hay dễ bị nghe nhầm do hiện tượng đồng âm.
Thịnh Hoài nghiêng đầu thấp giọng cười, trước khi bàn tay trên vai mình siết chặt hơn, anh rất biết nghe lời mà đổi giọng: “Tòng Kiêu à.”
...
“Một ly Americano, một ly Mocha, cà phê của anh đây, mời dùng ạ.”
Trong quán cà phê, cô gái trẻ tươi cười bưng cà phê cho người đàn ông anh tuấn trước mặt, nhìn đối phương rời khỏi, mãi cho đến khi cửa kính đã đóng lại, người đàn ông đã đi xa, cô mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Đồng nghiệp bên cạnh huých cánh tay cô, “Hoàn hồn chưa, người ta đi xa rồi.”
Cô gái hếch khóe môi, “Hiếm khi gặp được một anh chàng đẹp trai lại còn lịch sự như thế, hơn nữa... tớ cứ cảm thấy hơi quen mắt.”
“Bà nhìn thấy trai đẹp thì lúc nào chả thấy quen mắt.” Đồng nghiệp nói trúng tim đen.
Cô gái yên lặng nhìn trời, “...Nói cũng đúng.”
Ở một góc bên ngoài quán cà phê, Kỷ Tòng Kiêu nhận Mocha từ tay Thịnh Hoài, hỏi: “Anh không bị nhận ra à?”
Cậu muốn mời Thịnh Hoài uống cà phê, nhưng hai người như này mà vào quán thì kiểu gì cũng bị lũ phóng viên mới bao vây. Vì thế, Thịnh Hoài tự tin là không bị người ta nhận ra chủ động ôm việc này vào người. Một gương mặt đẹp trai cứ táo bạo đi vào, rồi lại bình yên không tổn hại gì đi ra, hình như... cũng không gây ra tiếng vang gì.
Thịnh Hoài lắc đầu, cái giới này cũ mới thay đổi quá nhanh, năm năm rồi, sao có khả năng còn người sẽ nhận ra gương mặt này.
“Nhỡ đâu anh gặp phải fan trung thành thì sao?” Kỷ Tòng Kiêu uống một hớp Mocha, vị thơm ngọt của sữa lan từ lưỡi trượt xuống cổ họng, chuyện này với cậu mà nói đúng là một trải nghiệm mới mẻ.
“Sao trùng hợp thế được?” Thịnh Hoài mỉm cười, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở hình tượng mới mẻ của Kỷ Tòng Kiêu.
Diện áo sơ mi quần dài thẳng thớm, nhưng lại dở ông dở thằng đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang kháng khuẩn... Thịnh Hoài đỡ trán, hóa trang thành bộ dạng này đi ra ngoài, tỉ lệ cao trăm phần trăm là người ta sẽ quay đầu lại ngay. Mười người thì khẳng định phải đến chín người nhận được ra cậu, còn lại một người chắc do mắt đã không tốt lại còn quên đeo kính.
Anh bất đắc dĩ, giao cả hai ly cà phê vào tay Kỷ Tòng Kiêu rồi đi sang cửa hàng bên cạnh, chỉ chốc lát sau đã xách theo mấy cái túi quay lại.
“Tôi giúp cậu nhé?” Anh lại hỏi thử trước theo thói quen.
Kỷ Tòng Kiêu gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ tò mò.
Thịnh Hoài cởi mũ và khẩu trang của cậu xuống trước, giơ tay vò rối mái tóc được tạo kiểu gọn gàng, gẩy phần tóc mái che đi đôi mắt ánh lên ý cười đào hoa, lấy một cặp kính đen đeo lên cho cậu. Ngay sau đó anh còn cố ý vò nhăn áo sơ mi, lôi vạt áo ra, gỡ khuy măng sét bất chấp ống tay áo mở rộng. Cuối cùng anh đeo chiếc túi laptop rỗng lên vai cậu, đội mũ lên luôn.
Anh vỗ nhẹ đầu Kỷ Tòng Kiêu, “Ổn rồi.”
Kỷ Tòng Kiêu để mặc anh làm này làm kia, cầm cà phê không nhúc nhích. Lúc này nghe anh nói, cậu mới tiến về phía trước vài bước, nhìn hình phản chiếu trên cửa sổ quán cà phê.
Thanh niên in bóng trên cửa bị mũ che mặt, vác túi laptop, bộ quần áo nhiều nếp nhăn, ống tay và cổ áo lôi thôi nghiêng lệch, vừa nhìn là thấy giống một lập trình viên cẩu thả không câu nệ tiểu tiết.
Đuôi lông mày cậu không khỏi nhướng lên.
Cậu hơi điều chỉnh lại tư thế đứng, thả lỏng vai, bờ lưng thẳng tắp trong nháy mắt cúi xuống, khí chất phơi phới thuộc về Kỷ Tòng Kiêu lập tức bị rút sạch.
“Một lập trình viên được giải phóng sau khi tăng ca đêm liên tục, đủ sa sút rồi đấy.” Thịnh Hoài đứng bên cạnh cậu, dành lời khẳng định cho kỹ thuật diễn của Kỷ Tòng Kiêu.
“Là anh Thịnh tạo hình tốt đấy chứ!” Kỷ Tòng Kiêu khiêm tốn khen một câu.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngậm miệng, ngừng cái kiểu thảo mai thương mại với nhau.
Xe Thịnh Hoài để ở khách sạn, Kỷ Tòng Kiêu gọi Cố Ương Ương tới đón cậu. Lúc này hai người rảnh rỗi hết việc, đi dạo trên con đường phồn hoa.
Mới hơn chín giờ tối, vẫn còn sớm, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Thành phần tri thức vừa tan ca, cả người toát ra vẻ mệt mỏi, rũ bỏ sự chín chắn tinh tế của công việc, cầm điện thoại nhỏ giọng làm nũng, nổi hứng muốn đi xem phim cùng bạn trai; Học sinh còn mặc đồng phục đeo cặp sách, túm năm tụm ba gọi bạn gọi bè, tranh luận xem ăn món này ở quán nào ngon hơn, thiết bị ở KTV nào tốt hơn; Giới thượng lưu quần áo phẳng phiu, trang điểm đẹp đẽ như vừa mới rời khỏi tiệc tùng, mặc lễ phục đi giày cao gót, đi mua sắm hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, trên tay còn tay xách nách mang đủ các loại túi đồ; Còn có gia đình dẫn theo đứa con, một nhà ba người đi dạo trông cực kỳ đầm ấm; Có cặp đôi trẻ tuổi đang đứng cãi nhau trước đài phun nước. Thế gian muôn màu, phảng phất như đang phô bày hết ra trước mắt.
Thịnh Hoài ngắm nhìn những đường nét quen thuộc của người cùng dân tộc, nghe thấy tiếng Trung đầy trong tai, lúc này mới thật sự có cảm giác đã trở lại cố hương. Mấy năm xa xứ bôn ba bên ngoài dường như đã biến sạch hết trong không khí thân thuộc này.
Tự dưng anh lại muốn tán gẫu, muốn nói chuyện với người ta về những thứ đơn điệu và lạnh lẽo ở nước ngoài. Anh quay đầu nhìn về phía Kỷ Tòng Kiêu, nhận ra cậu bạn này đang lúc được lúc không đá mấy cục đá nhỏ không biết từ đâu ra, nửa gương mặt bị bóng vành mũ che chắn, nhìn không rõ biểu cảm.
Kỷ Tòng Kiêu nhạy bén phát hiện ra ánh mắt dính vào người mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhận ra là Thịnh Hoài. Lúc này cậu mới thu hồi cảnh giác, hỏi anh một câu: “Sao thế?”
Vành nón che tầm mắt, cậu hơi ngẩng đầu, khi hỏi thăm đuôi lông mày hơi nhướng lên, ý cười bên môi sáng rỡ, khóe mắt đuôi mày đều nhuốm hương vị hào hứng.
“Có phải nhàm chán lắm không?” Thịnh Hoài hỏi.
“Tại sao?” Kỷ Tòng Kiêu cười nói. Mặc dù không bằng lúc uống rượu tụ tập náo nhiệt với đám bè xấu, nhưng ít ra vẫn có hai người, cho dù không chuyện trò gì thì vẫn khác hẳn chỉ khi có một mình. Ít nhất quay đầu lại còn có thể nhìn thấy bóng dáng không gần không xa, ít nhất muốn nói chuyện thì đều có âm thanh tiếp cận mình.
“Anh thấy chán hả?” Cậu hỏi ngược lại, nhận ra đây đúng là sự thật, bèn cân nhắc một chốc, chỉ về phía đằng trước nói: “Mua sắm bên này đúng là chẳng thú vị gì, đi lên một chút nữa là có quảng trường, chơi vui hơn bên này, em dẫn anh đi.”
Quảng trường mà cậu nhắc đến cũng không xa, chân hai người đều dài, cho dù vừa tán dóc vừa nhàn nhã đi bộ thì cũng chỉ năm, sáu phút sau đã đến đích.
Quảng trường rất rộng, bị đám đông chủ động chia thành mấy khu vực.
Thịnh Hoài chọn bừa một hướng, còn chưa tới gần đã bất thình lình bị tiếng nhạc nổi lên như sấm làm chấn động phải dừng bước, hiếm khi tỏ ra thất thố. Anh không nhúc nhích, xuyên qua hàng cây thấp thoáng nhìn sang bên kia. Chỉ nhìn thấy khu đất trống bị một nhóm phụ nữ trung niên chiếm giữ, từng hàng đều được xếp trật tự, bọn họ đang học theo người tiên phong các động tác khiêu vũ. Một chiếc loa màu đen cao đến bắp chân được đặt bên cạnh, nghe nhiều thành quen, giai điệu dân tộc hài hòa có thể nghe thấy rõ ràng từ xa.
Anh dừng bước, đáy mắt lóe lên sự kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Kỷ Tòng Kiêu.
Cảnh tượng vừa nãy quen lắm, tuy nói anh không đích thân có mặt ở hiện trường, nhưng vẫn từng nghe đến những kiểu hoạt động toàn dân nhiệt huyết này ở Tổ quốc, anh còn xem kha khá video nữa cơ. Chỉ là rốt cuộc xem video vẫn không sốc bằng được xem trực tiếp, đặc biệt là... khi âm nhạc mới bắt đầu.
Kỷ Tòng Kiêu còn đang thắc mắc sao Thịnh Hoài đột nhiên dừng lại, nhưng nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của anh rồi lại nhìn về phía trước, cậu thấy vui. Cậu giơ tay khoác lên vai anh, chống nạnh khom người về phía trước, cứ như chỉ cần không chú ý là cười ngã xuống đất luôn, cậu vừa cười vừa gật đầu, “Đúng vậy, khiêu vũ quảng trường. Có phải vừa lạ vừa sốc lắm đúng không? Đây là sự đặc sắc của Trung Quốc đó! Anh phải quen với... Không được, biểu cảm của anh Thịnh buồn cười lắm ấy, lát nữa về em chụp cho anh xem thử nhá?”
Thịnh Hoài lặng lẽ gỡ cái tay trên vai mình xuống, xoay người đi sang hướng khác, không định quấy rầy khí thế ngất trời ở nơi này nữa.
Kỷ Tòng Kiêu đi theo sau, một lúc lâu sau mới ngưng cười, giờ cậu mới chính thức dẫn Thịnh Hoài đến nơi dự định ban đầu.
Đó là khu vực trung tâm của toàn bộ quảng trường. Bồn hoa dài hình cung xen lẫn nhau chằng chịt, bao vây khu vực trung tâm thành một hình tròn rộng rãi. Ở trung tâm hình tròn là một đài phun nước quảng trường ba tầng, bị một vòng lan can thấp vây lại, giờ phút này cột nước đang đẩy mạnh từ bên ngoài vào bên trong, hết đợt này đến đợt khác bay vút lên trời.
Ở đây cũng rất đông người, chỉ là khác với khiêu vũ quảng trường bên kia, nơi này có nhiều thanh niên hơn. Những đứa trẻ luyện tập trượt patin, cậu thiếu niên giữ ván trượt bật nhảy lên, cô gái trẻ bán đồ thủ công với chiếc bàn nhỏ, còn có cậu ca sĩ lang thang hát hết khúc tình ca này đến khúc tình ca khác...
“Cậu bé này trượt ván cũng được lắm, chỉ là thích trốn học, lại đang trong giai đoạn dậy thì nên lúc nào cũng muốn tự do, phản kháng sự tàn phá của giáo dục, bị phụ huynh và giáo viên tới đây bắt nhiều lần lắm.”
“Bên kia có người kéo đàn violon kìa, thỉnh thoảng cậu ta mới đến, trình độ... Em nghe không hiểu lắm, nhưng vẻ ngoài cũng được, có nhiều cô gái tới đây ngồi vì cậu ta.”
Kỷ Tòng Kiêu dẫn Thịnh Hoài đi dạo xung quanh, thỉnh thoảng giới thiệu vài thứ cho anh. Cậu từng tới đây rất nhiều lần, mấy tin đồn tình cảm hóng hớt được đủ để cậu hạ bút thành văn, thuộc như lòng bàn tay.
Bọn họ dừng lại ở gần chàng thanh niên kéo violon được con gái vây quanh. Thịnh Hoài đứng bên ngoài đám đông, vóc người anh cao, một người đàn ông cao 1m85 dù không tới gần thì vẫn có thể nhìn lướt qua những cô gái trẻ để nhìn thấy được người bị vây ở trung tâm.
Có lẽ vẫn còn là sinh viên, gương mặt còn nét trẻ con, cậu ta nhắm hai mắt nhanh chóng kéo dây đàn, tiếng đàn du dương tuôn ra.
Giai điệu quen thuộc quay lại bên tai, Thịnh Hoài run tay, dời mắt đi, nhận ra Kỷ Tòng Kiêu đang cần một câu nhận xét cho màn trình diễn này, “Tình cảm thì phù hợp rồi, còn sự điêu luyện thì cần luyện tập thêm.”
Kỷ Tòng Kiêu ngẩn ra chốc lát mới hiểu câu anh vừa nói, khẽ tặc lưỡi một tiếng, lắc đầu nói đùa, “Diễn kịch, đua xe, tạo hình, âm nhạc... Anh Thịnh, còn gì mà anh không biết không hả?”
Đây chẳng qua chỉ là một câu nói đùa, nhưng Thịnh Hoài lại nghiêm túc rơi vào trầm tư thật, anh gật đầu, nói cho cậu biết, “Nuôi gì chết đó thì có tính không?”
Kỷ Tòng Kiêu: “...”
Thịnh Hoài cong khóe môi, đang định nói thì khóe mắt lại liếc thấy cách đó không xa, có hai cô bé đang giơ điện thoại lên với bọn họ, vẻ mặt hưng phấn, xì xào bàn tán. Anh cau mày lại, giơ tay đè vành nón của Kỷ Tòng Kiêu xuống, kéo người nhanh chóng rời đi.
Hai người cũng không phải chờ bên ngoài quá lâu, sau khi rời khỏi quảng trường, chỉ chốc lát sau Kỷ Tòng Kiêu đã nhận được điện thoại của Cố Ương Ương. Cậu có ý muốn đưa Thịnh Hoài một đoạn, nhưng một người ở phía Tây, một người ở phía Đông nên bị Thịnh Hoài quyết đoán từ chối.
Kỷ Tòng Kiêu tiễn Thịnh Hoài đi, lúc này mới quay lại con xe Cố Ương Ương đang đỗ ven đường.
Nhiệt độ trong xe thích hợp, tiếng nhạc êm đềm bình thản, bên trong bình giữ nhiệt có đựng trà giải rượu, đúng là trước sau vẫn săn sóc và chu đáo thế.
Kỷ Tòng Kiêu tiện tay chọc nhẹ lên bình giữ nhiệt, ngẩng đầu lên, nhìn cô trợ lý thường xuyên để ý tới tình hình của mình qua gương chiếu hậu đối diện, một lát sau cậu mới bật ra một câu——
“Ương Ương, tiền lương của em là bao nhiêu?”
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
- Nguồn gốc biệt danh của Kỷ Tòng Kiêu:
Kỷ Tòng Kiêu (jǐcóngxiāo) → Kiêu Tòng Kỷ (xiāocóngjǐ) → Tiểu Trùng Kỷ (Sâu nhỏ aka xiǎochōngjǐ) → Trùng Trùng (chōngchōng)
- Tiểu kịch trường:
Kỷ Tòng Kiêu ôm tấm kính soi gương bên ngoài cửa sổ, thảo mai thương mại với Thịnh Hoài.
Trong quán cà phê, khách hàng nhìn hết về phía hai người bên ngoài cửa kính: Thời buổi này không chỉ có phụ nữ thích trưng diện, nhìn đê, đàn ông cũng soi gương lâu lắm nha.