Nhánh hồng thứ bảy mươi mốt
Không thích người lớn tuổi
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
Kỷ Tòng Kiêu ngồi trong phòng nghỉ phía sau sân khấu, đang gọi điện với Thịnh Hoài.
“Em ăn sáng chưa?” Thịnh Hoài hỏi.
“Em ăn rồi.” Kỷ Tòng Kiêu đáp rất thật, “Tiểu long bao, sủi cảo chiên, cháo tôm, đều là do Ương Ương làm.”
Thịnh Hoài vẫn luôn kín đáo phê bình nếp sống của cậu, đến mức hồi hai người còn đang trong giai đoạn bạn bè, anh đã giám sát ba bữa cơm, giờ làm việc lẫn nghỉ ngơi của cậu rồi. Đến khi hai người tỏ lòng với nhau, mỗi ngày anh càng phải hỏi một câu, chỉ lo cậu giống như trẻ con, không thích ăn cơm, suốt ngày chà đạp dạ dày của bản thân. Lâu như vậy tới nay, Kỷ Tòng Kiêu đã quen với sự hỏi thăm của anh, cũng biết nên dùng cách gì để xóa bỏ sự nghi ngờ của đối phương. Như bây giờ là một cách——Trả lời như thể rất chắc chắn, không hề chột dạ chút nào!
Vốn tưởng chỉ đến đây là kết thúc chủ đề này được, nhưng không biết sao hôm nay Thịnh Hoài lại hỏi thêm một câu, “Ăn được bao nhiêu?”
“...” Kỷ Tòng Kiêu nhất thời không trả lời được, nhoắng cái đã lộ chân tướng.
Thịnh Hoài ở bên kia điện thoại cười khẽ, cũng khác hẳn trước đây, anh không nhiều lời về chủ đề này nữa.
Cửa phòng nghỉ bị gõ, Kỷ Tòng Kiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Ương Ương mở cửa, Thẩm Hàm Nhã đi vào, rõ ràng là có việc.
Kỷ Tòng Kiêu nói một tiếng với Thịnh Hoài rồi cúp máy, ngước mắt nhìn nữ diễn viên đóng vai nữ chính.
“Chị Nhã.” Cậu chào hỏi.
Thẩm Hàm Nhã cười dịu dàng đáp: “Làm phiền em rồi.”
“Em nói chuyện với bạn thôi.” Kỷ Tòng Kiêu lấy lại điện thoại, hỏi thêm: “Chị Nhã có việc gì à?”
Tuy cậu và Thẩm Hàm Nhã ở cùng đoàn làm phim, nhưng thực tế thì quan hệ giữa cả hai không quá thân thiết. Dù sao cậu vẫn chơi cùng Hàn Lược và Hà Lưu Lưu nhiều hơn.
“Hình như Tòng Kiêu độc thân lâu rồi nhỉ?” Thẩm Hàm Nhã cười, đi thẳng vào vấn đề.
Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, hiểu ý cô. Cậu nhớ hồi đóng phim, Thẩm Hàm Nhã từng hỏi cậu có muốn tạo scandal không, nhưng bị Kỷ Tòng Kiêu từ chối khéo. Cậu cứ tưởng việc này xong rồi, không ngờ vẫn còn được nhắc đến lần nữa, chỉ là nghĩ cũng thấy hợp lý. “Thay mận đổi đào” đang hot, cho dù là Giang Chấp Bùi và Cố Hoành Khê, hay là Lý Cảnh Việt với Cố Hoành Khê thì đều rất đông fan CP. Bây giờ diễn viên tạo CP thật, không chỉ hỗ trợ tăng sức nóng cho bộ phim mà còn trợ lực rất lớn cho chính độ nổi tiếng của hai người.
Nếu như là trước đây, Kỷ Tòng Kiêu sẽ đồng ý. Cậu chẳng bao giờ để tâm tới chuyện này, nhưng bây giờ thì...
Kỷ Tòng Kiêu lắc đầu, “Gần đây em không có ý định yêu đương gì đâu.”
Có thể nói vẫn là một lời từ chối khéo.
“Chị nghe người cũ của em nói, em không từ chối ai bao giờ cả. Sao bây giờ lại...?” Thẩm Hàm Nhã nhướng đôi lông mày mảnh, hỏi kỹ hơn.
Suy nghĩ của Kỷ Tòng Kiêu dừng lại một giây rồi mới nhận thức được, đối tượng mà Thẩm Hàm Nhã nhắc đến không phải Tất Thành Lê, mà là một sao nữ từng tạo CP với cậu trước đây. Đúng là trước đây cậu không từ chối một ai muốn tạo CP với mình cả, nhưng hồi đó cậu còn độc thân, thích náo nhiệt. Còn hiện tại thì... cậu không tính là còn độc thân mà, đúng không?
Chỉ là lý do này cậu không cần thiết phải nói với Thẩm Hàm Nhã, đôi mắt hơi dao động, cậu tìm không ra cái cớ nào phù hợp hơn, nhếch môi với Thẩm Hàm Nhã, nói: “Cũng không hẳn là em không từ chối ai bao giờ, chủ yếu là vì em không thích người lớn tuổi hơn mình.”
“...” Nụ cười trên gương mặt Thẩm Hàm Nhã suýt chút nữa không gượng nổi, Cố Ương Ương ở bên cạnh thì nuốt nước bọt.
Đã nói đến mức này rồi, đương nhiên Thẩm Hàm Nhã sẽ không nấn ná tiếp nữa, cô nghiến răng nhẫn nhịn chào cậu, sau đó đi ra ngoài.
“Anh Kỷ... Phụ nữ ghét nhất là bị nhắc đến tuổi, đặc biệt là khi anh còn nói chị ấy lớn tuổi nữa.” Cố Ương Ương lặng lẽ lại gần Kỷ Tòng Kiêu, nói.
Kỷ Tòng Kiêu: “Thế để lần sau anh sửa lại vài từ...”
Thẩm Hàm Nhã còn chưa ra khỏi phòng, tai vẫn nghe được rõ, “...”
Không có lần sau đâu!
Thẩm Hàm Nhã kéo cửa phòng nghỉ rồi khựng lại. Trợ lý của cô vốn đứng chờ ngoài cửa không biết đi đâu rồi, một người đàn ông cao lớn đang đứng dựa vào cửa nghỉ ngơi. Lúc này hàng mi thanh tú của cô cau lại, sau cánh gà nhiều người nhiều miệng, nếu như bị người khác nghe xong rồi đồn đại ra ngoài, kiểu gì sau này cô cũng sẽ phải gánh làn sóng tin tức bôi đen.
“Anh...” Cô vừa mở miệng, người đàn ông kia đã ngoảnh đầu lại, mọi lời muốn nói đều không cần nói nữa. Trái tim Thẩm Hàm Nhã hạ cánh, cô sửa sang lại tóc tai, lại trở về là một cô gái dịu dàng nền nã, “Tiền bối Thịnh cũng tới đó ạ?”
Thịnh Hoài gật đầu, đáp lại một câu.
Còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy âm thanh hỗn loạn trong phòng nghỉ phía sau, có người nhanh nhảu bước tới, kéo cánh cửa đang khép hờ, “Sao anh lại tới đây?!”
Thẩm Hàm Nhã chào hỏi rồi rời đi, Cố Ương Ương thức thời đứng canh bên ngoài.
Thịnh Hoài vào phòng, Kỷ Tòng Kiêu còn chưa thoát khỏi nỗi kinh ngạc mà lấy lại tinh thần, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Thịnh Hoài không trả lời, chỉ cười như không cười nhìn cậu.
Kỷ Tòng Kiêu lập tức nhảy số, giơ hai tay lên thanh minh, “Em không có bất cứ quan hệ gì với chị ta! Chị ta muốn tạo CP, em từ chối rồi!”
Biểu cảm của Thịnh Hoài không thay đổi gì cả.
Kỷ Tòng Kiêu đảo mắt, tiếp tục thẳng thắn, “Mấy vụ trước đây đều không phải thật, hồi đó em chỉ nghĩ có thêm một người chơi cùng mình nên mới đồng ý tạo CP với mấy cô đó! Không phải em không từ chối ai bao giờ.”
Thịnh Hoài đáp một tiếng, biểu cảm vẫn không thay đổi.
Kỷ Tòng Kiêu không nghĩ ra được gì để nói thêm, cau mày nhìn anh.
Thịnh Hoài hơi nghiêng người, đi đến trước mặt cậu, nhắc lại cho cậu nghe, “Em không thích người lớn tuổi sao, hửm?”
Kỷ Tòng Kiêu đỏ bừng hai tai, lùi về sau một bước, “Em nói xạo thôi mà.”
Thịnh Hoài nhìn tai cậu, tâm tư hơi rục rịch, anh dời mắt đi chỗ khác, cũng không trêu cậu tiếp nữa mà ngồi xuống bên bàn, “Qua đây.”
Bây giờ Kỷ Tòng Kiêu mới nhận ra trên tay anh có xách theo một cái hộp được đóng gói, là logo của Hán Lê Trai.
Một phần cháo ngô, một phần bánh trứng nướng, còn có một đĩa bánh bao gạch cua, ngoài ra còn có mấy món khai vị.
Đột nhiên cậu hiểu ra nguyên nhân đối phương không truy hỏi.
“Em không đói thật mà.” Cậu ngồi xuống ở đầu bên kia sô pha, giữ khoảng cách xa nhất với Thịnh Hoài, nỗ lực thoát khỏi bữa sáng này.
Thịnh Hoài nhìn khoảng cách xa xôi giữa hai người thì nhướng mày. Anh cũng không nhiều lời, nâng bát cháo trong tay, sải cặp chân dài tới ngồi xuống bên cạnh Kỷ Tòng Kiêu.
Có dự cảm không tốt cho lắm.
Kỷ Tòng Kiêu ra sức dịch chuyển sang bên cạnh, nhưng cậu đã ngồi ở đầu rồi, bên trái sô pha là tay vịn, bên phải là Thịnh Hoài, chạy không thoát...
Cậu nhìn Thịnh Hoài múc một thìa cháo, anh cụp mắt xuống, cẩn thận thổi thổi, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang làm chuyện gì rất quan trọng. Cậu nhìn hàng lông mi dài ấy khẽ rung rung, nhất thời ngơ ngẩn. Mãi đến khi trong miệng lan tỏa hương vị ngọt thanh, cậu mới ngỡ ngàng nhận ra, thế mà không biết từ lúc nào cậu lại tự giác mở miệng ăn thìa cháo mà Thịnh Hoài đút cho.
Nhất thời mặt mũi nóng ran.
Thịnh Hoài cười tủm tỉm nhìn cậu, lại đưa một thìa cháo đến bên môi cậu, dịu giọng dỗ dành, “Ngoan, há miệng nào.”
Kỷ Tòng Kiêu ho nhẹ, nhận lấy cái thìa từ tay anh, “Để, để em tự ăn.”
Thịnh Hoài nghe theo cậu, còn mình cũng lấy đũa, ăn hai cái bánh bao gạch cua.
“Anh Thịnh?” Kỷ Tòng Kiêu nhíu mày, “Anh chưa ăn sáng sao?”
Cậu hỏi thôi chứ cũng không cần Thịnh Hoài trả lời, do ban nãy gặp được người ta nên vừa mừng vừa ngạc nhiên dẫn tới tư duy tạm thời đình chỉ hoạt động mới. Tối hôm qua khi hai người gọi video, rõ ràng anh vẫn còn ở Xương Nam, bây giờ đã xuất hiện ở thủ đô thì chỉ có thể lên chuyến bay sớm nhất. Mà khoảng cách từ đây tới Xương Nam phải bay mất hai tiếng, tính thêm thời gian kiểm tra an ninh... Rất có thể ngày hôm qua sau khi cúp cuộc gọi video, người đàn ông này đã bay tới đây. Nói cách khác, khả năng cao là đêm hôm qua anh không ngủ chút nào!
Kỷ Tòng Kiêu giơ tay chạm lên mặt Thịnh Hoài, quầng thâm lẫn vẻ mệt mỏi mà ban nãy mình không hề chú ý, giờ lại hiển hiện rất rõ ràng trên mặt anh.
“Anh——” Lửa giận trong lòng dâng lên, nhưng cậu lại không nỡ trách người thương, vì thế——”Tên khốn Hàn Lược kia! Biết rõ anh mệt thế này mà còn kéo anh tới làm culi!”
Hàn Lược cách đó không xa hắt hơi một cái, hoang mang nhìn trời.
Thịnh Hoài khẽ cười thành tiếng, rửa sạch oan khuất cho bạn chí cốt, “Ai bảo anh đến vì cậu ta?”
“Vậy anh đến là vì——”
Tiếng nói im bặt, Kỷ Tòng Kiêu bỗng nhiên nhận ra một đáp án khác.
Thịnh Hoài cong môi cười, chạm lên bàn tay đang vuốt ve khóe mắt mình, nắm tay cậu trong lòng bàn tay mình, chậm rãi uống ngụm nước, “Anh chỉ muốn gặp em thôi.”
“...” Kỷ Tòng Kiêu mím môi, không chịu nổi trước lời ngon tiếng ngọt này. Nhưng cậu không né tránh cái nắm tay của Thịnh Hoài, trái lại thái độ còn khác thường, đợi trái tim đập nhịp nhàng trở lại, cậu mới nghiêm túc nhìn anh, “Cho dù là vì ai, anh cũng không thể làm liều như thế.”
Thịnh Hoài chạm mắt với cậu, nhìn thấy vẻ nghiêm túc, quan tâm lẫn lo lắng thì nét mặt trở nên dịu dàng, anh thấp giọng đáp: “Được.”
Kỷ Tòng Kiêu biết anh đã chịu đựng cả một đêm, cũng không rảnh lo cho sự khó chịu của mình, múc mấy thìa cháo ngô, đợi đến khi Thịnh Hoài ăn xong, cậu bèn giục anh ngủ một lát trong phòng nghỉ. Nhưng Thịnh Hoài còn chưa kịp chợp mắt, Lý Đoan đã mang quần áo của anh, dẫn theo cả thợ trang điểm tới rồi.
Anh bôn ba cả đường, bộ dạng này gặp cậu bạn nhỏ thì được, chứ xuất hiện trước truyền thông hay lên sân khấu thì đương nhiên không được.
...
“Xin hỏi cô Hà, Bất động sản Phùng Hà đột nhiên đầu tư vào điện ảnh, có dự định tiến quân vào ngành giải trí sao?”
“Phương hướng phát triển của Phùng Hà trong tương lai là do anh cả tôi quyết định. Đầu tư vào 'Thay mận đổi đào' là hoạt động cá nhân của tôi, chỉ là về sau đứng tên Phùng Hà thôi.”
“Đạo diễn Hàn cảm thấy thế nào về thị trường phim điện ảnh cổ trang hiện nay? Anh có lòng tin với 'Thay mận đổi đào' không?”
“Thị trường được quyết định bởi nhu cầu, nhưng chủ yếu vẫn là vấn đề chất lượng...”
Buổi công chiếu đang bước vào phần chất vấn của phóng viên. Nhóm chịu trách nhiệm chính đang đứng trên sân khấu trả lời câu hỏi của phóng viên.
Đứng mũi chịu sào là Hà Lưu Lưu và Hàn Lược, một người là nhà sản xuất kiêm biên kịch nguyên tác, một người là đạo diễn. Đều là những đối tượng chính được phóng viên đặt câu hỏi.
Kỷ Tòng Kiêu trông thì có vẻ lắng nghe rất chăm chú, nhưng thật ra tâm trí cậu luôn chú ý đến Thịnh Hoài đứng ngay bên cạnh mình.
Thịnh Hoài vẫn điềm đạm nhã nhặn như thế, anh đã thay trang phục, tạo kiểu tóc, trang điểm nhẹ, che được quâng thầm và vẻ mệt mỏi giữa hai hàng lông mày đi, ánh mắt tỉnh táo, có vẻ đã lên tinh thần hơn hẳn. Nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhận ra được một chút nào vẻ mệt mỏi cạn sức của anh. Dù anh có ít khi mở miệng thì vẫn được giải thích là do tính cách anh kín tiếng, trầm ổn.
Nhưng Kỷ Tòng Kiêu vẫn hiểu được, đây chẳng qua là hình tượng thôi. Thịnh Hoài đã mệt mỏi cả ngày ở Xương Nam, lại bay cả chặng dài tới đây suốt đêm qua. Vừa nãy trước khi lên sân khấu, anh còn từ chối cả ly cà phê đen đặc gấp đôi do Lý Đoan mang tới, bây giờ không có thứ gì giúp nâng cao tinh thần cả, anh chỉ đang gắng gượng dựa vào ý chí mà thôi.
“Tòng Kiêu? Cậu thấy thế nào?”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Kỷ Tòng Kiêu bỗng dưng hoàn hồn. Cậu nở một nụ cười, nhìn lướt qua vị phóng viên đang hỏi dưới sân khấu, âm thầm nhớ lại, vừa mở miệng: “Câu hỏi này...”
“Câu hỏi này tôi có thể trả lời giúp cậu ấy. Đối với góc nhìn của Giang Chấp Bùi, đây là câu hỏi mà tôi từng đưa ra cho cậu ấy khi thử vai.” Hàn Lược dàn xếp, “Mọi người có biết cậu ấy nói gì không? Cậu ấy nói Giang Chấp Bùi là một mảnh đời quá bất hạnh!”
Cách nói này khiến mọi người ở đây bật cười thiện chí, Hàn Lược nháy mắt với Kỷ Tòng Kiêu.
Kỷ Tòng Kiêu nhận micro, nói tiếp: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”
Cậu ra vẻ tự nhiên, “Mọi người xem, đối với Giang Chấp Bùi mà nói, người con gái y thích lại chỉ muốn lợi dụng y, anh trai ruột chỉ muốn giết y, sư phụ sống nương tựa lẫn nhau từ bé cũng lừa y cả đời. Đến cuối cùng y không báo thù được mà còn bỏ mạng, khó khăn lắm mới có cứu viện đến nhưng lại đến muộn——”
“Chuyện này không trách anh được.” Thịnh Hoài trả lời, hòng tẩy trắng cho Giang Kính Tuyên, “Rõ ràng là lỗi của Lý Cảnh Việt.”
Kỷ Tòng Kiêu lặng lẽ xoay người nhìn anh, vẻ mặt thờ ơ, “Nói như vậy thì đến cùng em phải tự trách bản thân mình sao?”
Thịnh Hoài cười khẽ, “Em quên là còn có tác giả ở đây à?”
“Ồ đúng đúng đúng!” Kỷ Tòng Kiêu kịp thời phản ứng, xoay người lại, vô cùng đau đớn nói: “Cho nên phải nói Hà Lưu Lưu mới là dì ghẻ!”
Mọi người tương tác với nhau, so với nhịp điệu quy củ chừng mực ban nãy thì giờ vui hơn hẳn, khiến bầu không khí nóng lên. Các phóng viên cũng thoải mái hơn, bắt đầu hỏi những câu có tính chất cận giới hạn, ví dụ như tranh chấp giữa các diễn viên, ví dụ như nguyên nhân mời Thịnh Hoài làm diễn viên khách mời, ví dụ như quan hệ giữa Kỷ Tòng Kiêu và Thẩm Hàm Nhã. Thậm chí, có người còn hỏi hai người trong cuộc về Giang Kính Tuyên và Giang Chấp Bùi bằng cái nhìn của một fan CP đang hừng hực khí thế...
Phân đoạn hỏi đáp mãi mới kết thúc, bấy giờ mọi người mới lần lượt ngồi vào chỗ, xem “Thay mận đổi đào” trên màn hình.
Ánh sáng trên sân khấu được tắt hết, xung quanh tối om.
Tiếng hò hét sôi sục vang lên trong bóng tối, ngay sau đó là âm thanh sát phạt của chiến tranh. Âm lượng dần nhỏ xuống, cảnh quay dần trải rộng. Cảnh tối qua đi, vạt áo trắng tinh rủ xuống nửa màn hình, một đôi bàn tay ôm lấy Giang Chấp Bùi nằm trong máu, màu phim đen trắng từ từ rút đi, hình ảnh ngày càng trở nên sống động——
Thiếu hiệp đội mũ mành, hăm hở giơ roi thúc ngựa, xuyên qua rừng cây con suối, lẩm bẩm nói muốn đến thành Lâm An mua một vò rượu mang về làm quà cho sư phụ.
Người con gái mặc thường phục cài trâm trắng vội vã về hoàng thành, muốn tìm vị thần y nổi tiếng lâu đời để chữa bệnh cũ cho phu quân của nàng.
Đế vương trẻ tuổi gầy yếu bước lên thềm cung điện, sau lưng hắn, trăm quan bái lạy, hô to vạn tuế. Lòng người bất hòa, gió núi tràn ngập sảnh đường.
Thần y chỉ là danh nghĩa, xe ngựa của hoàng hậu giữa đường bị chặn lại, thiếu hiệp gặp chuyện bất bình, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, gió kiếm hất tung mũ mành của y, lộ ra gương mặt giống đế vương như đúc——
Một tràng trống vang, hình ảnh bị ngắt quãng.
Bốn chữ “Thay mận đổi đào” mạnh mẽ như tranh sắt, mềm mại như móc bạc từ từ hiện lên.
Kỷ Tòng Kiêu đang ngồi cảm thán màn mở đầu quá tinh xảo, bỗng nhiên bả vai trùng xuống. Hương nước hoa mùi tuyết tùng hoang dã thoang thoảng nơi chóp mũi.
Cậu lặng lẽ ngồi lại ngay ngắn, tiện cho đối phương dựa vào thoải mái hơn một chút.
Kỷ Tòng Kiêu mím môi, đột nhiên thấy ảo não.
Nếu như biết trước sẽ có một ngày như thế, đáng lẽ cậu nên ăn nhiều hơn, tăng thêm chút thịt. Bả vai toàn là xương, dựa lên cấn cấn khó chịu biết bao...