Editor + Beta: LinhNhi
Phó cục thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố bây giờ quả thực không thể so sánh với thời đó, vào ban đêm những ngọn đèn được thắp sáng như ban ngày, ca hát nhảy múa.
“Vì các cậu đã tra đến đây rồi nên tôi cũng cho các cậu biết, trang web này rất nguy hiểm, cái chết của Hạ đội năm đó khó tránh khỏi có liên quan đến việc này, mọi người tự cẩn thận hơn, đừng để lộ ra bên ngoài.” Giọng ông ấy bình tĩnh.
“Hạ đội năm đó...” Kỷ Y Bắc hít vào một hơi: “Không phải nói rằng ông ấy bị giết bởi một nhóm buôn vũ khí sao?”
“Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ vậy, nhưng trước khi xảy ra trận hỏa hoạn đó anh ấy đã bí mật theo dõi trang web này. Chuyện này tôi biết... đêm hôm đó anh ấy gọi cho tôi nói rằng ngày hôm sau sẽ nói cho tôi một số phát hiện mới, kết quả, kết quả là tối hôm đó liền...”
Phó cục không nói tiếp được nữa, ông nhắm mắt vào rồi thở ra một hơi.
“Cho nên lúc đó Hạ đội đã phát hiện ra một bí mật nào đó?” Kỷ Y Bắc hỏi.
Phó cục đưa tay lên vuốt mặt, chuyển hướng chủ đề: “Bây giờ manh mối cũng bị đứt rồi, Tết Thanh Minh ngày mai mọi người nghỉ ngơi đi, lúc trở lại thử suy nghĩ theo hướng khác xem có đột phá gì không”
“Được”
- ----
Khi Kỷ Y Bắc ra khỏi Sở cảnh sát thì trời đã tối đen, hai bên đường là những rặng thông xanh trĩu cành lá đứng lặng lẽ, uy nghiêm trong tiếng gió vi vu.
Đối diện với Sở cảnh sát có một công viên nhỏ, ở lối vào công viên có một đài phun nước nhỏ, chỉ vào những dịp lễ tết hay ngày quan trọng mới phun nước, thời điểm bình thường nó cũng chỉ như một cái ao.
Ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn đường chiếu xuống mặt nước óng ánh, ánh nước lấp lánh, cảnh đêm lạnh lẽo như mặt nước.
Kỷ Y Bắc theo thói quen liếc mắt về phía sau, nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai theo phía sau.
Một đôi tất đen dài đến đầu gối, một đoạn đùi mảnh khảnh lộ ra, dưới ánh trăng liền sáng lên, phía dưới là một đôi Martin ôm gọn sáng bóng, thẳng tắp mà an tĩnh đứng đó, gót chân hơi nhấc lên.
Tóc bay trong gió, cả người dường như cũng bồng bềnh theo.
Kỷ Y Bắc dừng lại, đóng cửa xe lại, đi về phía bên kia đường.
“Đứng đây làm cái gì?” Anh giơ tay nắm lấy tay Hạ Nam Chi, kéo cô ra ngoài.
Ánh mắt Hạ Nam Chi bình lặng, mắt cũng không chớp, đột nhiên bị kéo đi, cũng không thèm quay đầu lại, vẫn nhìn thẳng về phía trước, hiếm khi cô không chủ động trêu chọc anh.
Hạ Nam Chi như thế này toàn thân cực kỳ lạnh lùng, dường như cô chẳng có liên quan gì đến thế giới này.
Kỷ Y Bắc đột nhiên cảm thấy hôm nay có điều gì đó không ổn đối với cô, vươn tay ra nhéo tay cô một cái.
Sau đó anh mới phát hiện ra tay cô cũng dày hơn cổ tay anh là mấy, gần như anh có thể nắm gọn nó qua cái áo len rộng này.
Thật gầy.
Kỷ Y Bắc cau mày, quay mặt lại đối mặt với cô. Kỷ Y Bắc phát hiện ra ánh mắt cô yên tĩnh đến mức trống rỗng, tối nhìn không thấy đáy, con ngươi u ám.
“Em...”
Không đợi anh nói xong, Hạ Nam Chi đột nhiên hoàn hồn hỏi: “Anh trai, sao anh lại ở đây?”
“...” Kỷ Y Bắc buông ta cô ra hỏi lại: “Một mình em đứng đây làm gì?”
Hạ Nam Chi thản nhiên, nâng cằm lên nói: “Xem phong cảnh”
Kỷ Y Bắc đưa mắt nhìn về hướng cô vừa nhìn, cái công viên này không có ai đến, đèn bị hỏng cũng không ai quan tâm, một đàn quạ đen bay qua đầu anh. Cái này thì có gì hay ho mà ngắm.
Vừa định thu hồi tầm mắt thì anh nhìn thấy ánh đèn rực rỡ ở phía xa, có một tòa chung cư ở phía sau công viên, những ngọn đèn rải rác được bật sáng.
Anh nhớ rằng Hạ Nam Chi đã sống ở đó mười hai năm trước.
Tiểu khu đã được cải tạo lại, dấu vết của trận hỏa hoạn năm đó đã biến mất từ lâu rồi, một số người mới chuyển đến Cảnh Thành còn không biết rằng hàng chục người đã chết trong vụ hỏa hoạn ở đó.
Kỷ Y Bắc nghiêm túc nhìn cô, không biết tại sao trước kia lại khó nắm bắt cô như vậy, đoán chừng những tích cách đặc biệt giống như màn đêm của cô đều co vào bên trong, chỉ còn một vài tia mập mờ, còn con người lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Kỷ Y Bắc ho nhẹ, bóp nhẹ cổ họng khô khốc, xoa xoa tóc cô.
Hạ Nam Chi vẫn nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt bắt đầu chuyển động, dần dần có ánh sáng.
“Vừa nãy em đến văn phòng tìm anh, nghe thấy những gì Phó cục nói.” Giọng cô rất nhẹ.
Trái tim Kỷ Y Bắc trùng xuống, ma xui quỷ khiến mà mạnh mẽ quay đầu Hạ Nam Chi lại, ngăn cho cô nhìn về hướng đó. Sau đó anh bước lên một bước, dùng tay ôm cô vào lòng.
Hạ Nam Chi sững người, những suy nghĩ lộn xộn kia đột nhiên biến mất.
“Đây là chuyện tốt, không phải em luôn muốn biết chân tướng sao?”
Hạ Nam Chi vùi đầu vào ngực của anh, cảm nhận sự rung động của lồng ngực, hơi thở ấm áp ở trên đỉnh đầu.
“Anh trai.” Giọng nói Hạ Nam Chi rầu rĩ, lại nhẹ nhàng, hiếm khi nhận sai: “Em nghi ngờ Phó cục”
Kỷ Y Bắc sửng sốt: “Hả?”
“Bố em... trước hôm xảy ra hỏa hoạn Phó cục đã đến nhà em, ông ấy thuyết phục bố em đừng tiếp tục điều tra nữa, ông ấy nói, nếu tiếp tục điều tra thêm thì sẽ gặp nguy hiểm. Kết quả là ngày hôm sau... Em chắc chắn ông ấy biết viết cái gì”
Trái tim Kỷ Y Bắc đập mạnh một tiếng, chỉ là vẻ mặt anh không lộ ra vẻ gì, ngón tay anh lướt qua mái tóc của Hạ Nam Chi nhẹ nhàng vuốt vuốt.
“Không sao, anh sẽ điều tra nữa, cũng sẽ cẩn thận”
Không biết vì sao, dáng vẻ này của Hạ Nam Chi làm cho anh cảm thấy đau lòng, nghĩ đến đây, động tác trên tay của anh trở nên nhẹ nhàng hơn, một lúc sau anh mới nhận ra vai của mình đã ướt từ lúc nào.
“Hạ Nam Chi?” Giọng Kỷ Y Bắc có chút khàn.
Anh đưa tay giữ vai cô kéo cô ra, phát hiện Hạ Nam Chi thật sự đang khóc, đôi mắt đỏ hoe, lông mi hơi dính nước, chóp mũi ửng hồng.
Tác động này so với lúc Lúc Tiềm nói với anh rằng Hạ Nam Chi thích anh còn lớn hơn.
Anh quen Hạ Nam Chi nhiều năm như vậy, hơn mười năm rồi mà cũng chưa từng thấy cô khóc bao giờ.
“Không sao chứ?” Kỷ Y Bắc vội vàng đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
Hạ Nam Chi lập tức cúi đầu xuống, tùy tiện lấy tay áo lau mặt, nhìn sang chỗ khác, dùng giọng mũi nồng đậm nói: “Không sao”
Tay của Kỷ Y Bắc lúng túng để giữa không trung, cuối cùng vỗ nhẹ lên trán cô, nghiêm chỉnh hỏi: “Vừa nãy em bảo đến văn phòng tìm anh? Có việc gì sao?”
“Mai là Tết Thanh Minh, dì tự mình làm chút bánh muốn đem đến viện dưỡng lão phúc lợi, hỏi chúng ta có thời gian không mai mang một ít đến viện phúc lợi ở gần Sở cảnh sát”
Kỷ Y Bắc lấy điện thoại ra nhìn một lượt, đúng là mẹ anh đã gửi một tin nhắn cho anh vào hai tiếng trước.
“Được, vậy sáng sớm mai anh đến đón em”
“Được”
Hạ Nam Chi gập đầu, lùi lại nửa bước chuẩn bị rời đi, nhưng lại dừng lại: “Kỷ đội”
“Sao thế?”
Kỷ Y Bắc cụp mắt xuống nhìn cô.
Hạ Nam Chi ngẩng đầu lên, bóng của Kỷ Y Bắc mờ mờ phản chiếu trong đôi mắt của cô, anh chợt nghĩ đến một tính từ - như sao sáng.
Làn gió ban đêm lay động những chiếc lá tạo nên tiếng xào xạc, dòng xe cộ trên đường không ngừng đi lại, một bên một mạch nước ngầm chầm chậm khởi động.
Yết hầu Kỷ Y Bắc chuyển động lên xuống, dây thần kinh sau gáy anh đột nhiên co lại.
Hạ Nam Chi nhìn anh đột nhiên cười một tiếng, trước khi Kỷ Y Bắc kịp phản ứng đã bị cô nắm lấy cổ áo kéo xuống.
Hạ Nam Chi ngẩng đầu lên nhanh chóng đặt lên môi anh một nụ hôn, nhưng mọi chuyện không kết thúc ở đó, hai đôi môi một nóng một lạnh chạm vào nhau trong hai giây.
Không khí im ắng trong hai giây.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Kỷ Y Bắc không đẩy cô ra, hoặc là nói, không có phản xạ đẩy cô ra.
Hạ Nam Chi vươn đầu lưỡi vẽ một vòng tròn trên môi anh, không tiến thêm nữa, thả lỏng cổ áo anh ra rồi khôi phục lại như cũ.
“Em diễn cảnh khóc không tồi chứ?” Hạ Nam Chi cười hỏi.
“...”
Vương bát đản.
“Mấy giọt nước mắt đổi lấy một nụ hôn.” Hạ Nam Chi cười: “Thật là lãi”
Kỷ Y Bắc giận giữ ném lại một câu “Mai tự mình đi”, sau đó bỏ đi không thèm quay đầu lại. Ngoại trừ tư thế có phần cứng ngắc, thì địa phương nào đó vì bị trêu chọc mà có xu hướng ngóc đầu lên.
Khóe mắt Hạ Nam Chi cong cong nhìn bóng lưng của anh, cô hít một hơi rồi lấy tay lau đi giọt nước mắt chưa kịp lau lúc nãy.
- ----------