Cứ thế, Bùi Địch Văn yên vị trên ghế cạnh ghế lái của chiếc Chery.
Thân xe Chery không cao lắm, không gian cũng không thể coi là rộng rãi,
đàn ông chân dài tay dài như Bùi Địch Văn ngồi lên xe sẽ thấy hơi chật
chội. Trước kia Dương Phàm cũng không thích ngồi Chery, hai người ra
ngoài chơi đều ngồi xe buýt hoặc bắt taxi.
Thư Sướng đảo mắt lặng lẽ liếc Bùi Địch Văn, anh chỉnh lùi ghế về phía
sau, ngả ghế nằm rất dễ chịu, vẻ mặt vui mừng. Người này lái được
Continental Flying Spur, cũng có thể ngồi được Chery tầm thường, đúng là môi trường nào cũng thích ứng được. Lãnh đạo quả nhiên không giống
người thường, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Ơ, hình như ví von như vậy không đúng lắm.
"Đến trước siêu thị kia thì dừng lại một chút". Lúc đợi đèn xanh ở ngã tư, Bùi Địch Văn chỉ về phía một siêu thị trước mặt.
"Anh cần mua cái gì?" Thư Sướng thuận miệng hỏi.
"Mua ít hoa quả!"
"Không phải ở gần Khế Viên cũng có siêu thị à? Giờ này không được dừng xe, lát nữa bôi thuốc xong đưa anh về nhà thì mua sau!"
Bùi Địch Văn cười cười.
Thư Sướng đột nhiên hiểu ra, "Không cần đâu, bố mẹ em không có nhà, anh không cần khách sáo như vậy!"
"Bố mẹ em đi đâu?"
"Hải Nam".
Bùi Địch Văn hơi khép mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt trở nên sâu lắng.
May mà trời đã tối, lúc hai người xuống xe cũng không gặp hàng xóm láng
giềng nào. Nếu không với sự nhiệt tình và tính hiếu kì của người dân khu thành bắc, chắc chắn họ sẽ tự đến chen chúc chật như nêm cối trong nhà
họ Thư, vặn hỏi kĩ càng mười tám đời tổ tông nhà Bùi Địch Văn.
Đây là lần đầu tiên Bùi Địch Văn đi vào loại nhà vườn tĩnh mịch này nên
cảm thấy rất mới lạ, "Thật sự không ngờ trong thành phố Tân Giang còn có một ngôi nhà đẹp như vậy, đã có rất nhiều năm rồi đúng không?"
Thư Sướng dẫn anh xem hết tầng trên tầng dưới, "Là cụ nội em xây cho ông nội khi ông lấy bà nội em, tính ra cũng gần trăm năm rồi. Ngày xưa
người ta thành thân sớm, ông nội em mười tám tuổi đã kết hôn rồi, bố em
là con út của ông, hơn nữa, bố em lại bốn mươi ba tuổi mới sinh em. A,
anh xem sàn gỗ trong nhà đều được làm từ những cây cổ thụ chở từ Tứ
Xuyên về đây thằng đường thủy. Tiếc là chẳng bao lâu nữa nơi này có thể
sẽ bị di dời để xây khu đô thị mới".
"Vì sao? Ở nước ngoài những ngôi nhà cổ thế này đều được chính quyền bảo vệ. Em xem nước Pháp có những pháo đài cổ đã tồn tại mấy trăm năm rồi
mà chính quyền vẫn bỏ nhiều tiền ra tu sửa, cố gắng bảo vệ nguyên trạng, đây cũng là một nét đẹp văn hóa".
"Nếu đã được mấy trăm năm thì cũng đệ đơn xin công nhận di sản văn hóa,
đằng này dở ông dở thằng nên chẳng là cái gì cả". Thư Sướng nhìn quanh
bốn phía, thở dài rất tâm trạng, "Nếu căn nhà này bị phá dỡ thì em sẽ
cảm thấy có rất nhiều kí ức bị xóa đi. Em và Thần Thần đều lớn lên ở
đây".
Tham quan nhà xong, Bùi Địch Văn lại ra ngoài vườn xem. Thư Sướng nói
với anh trong vườn trồng những loại thảo dược gì, trong đó có một loại
cỏ xua muỗi, trồng loại cỏ này thì trong nhà sẽ không có muỗi, cho dù là mùa hè. Sau đó cô hái một chùm nho từ trên giàn xuống rửa sạch đặt lên
đĩa mời anh ăn, còn mình thì đi lấy thuốc bỏng.
Bùi Địch Văn ngắt một quả nho cho vào miệng, đầu tiên là chua chua, sau
đó một vị ngọt không cách nào hình dung được tràn ra khắp miệng. Anh
chậm rãi nhai, từ từ thưởng thức.
Thư Sướng nhẹ nhàng cởi băng gạc trên tay Bùi Địch Văn và giật mình kinh hãi, anh bị bỏng không nhẹ, cả mu bàn tay và lòng bàn tay đều có những
nốt phồng to như trứng chim bồ câu.
Sáng sớm Bùi Địch Văn dậy đun một ấm nước sôi, anh bưng tới đặt lên bàn. Điện thoại di động đổ chuông, anh đưa tay ra lấy điện thoại, không ngờ
chạm vào làm đổ ấm nước, mặc dù đã rụt tay lại rất nhanh nhưng vẫn bị
gần nữa ấm nước sôi đổ vào tay, quả thật bỏng rát như bị kim đâm.
Anh không phải một người hấp tấp hay hậu đậu, rất ít khi phạm sai lầm
cấp thấp như vậy, sau đó nghĩ lại mới biết là khi đó mình không tập
trung.
Kẻ đầu sỏ khiến anh mất tập trung chính là người phụ nữ đang ngồi trước mặt anh này.
"Đây là nước gì?" Bùi Địch Văn thấy Thư Sướng dùng một miếng bông cẩn
thận bôi một loại chất lỏng màu vàng lên cả lòng và mu bàn tay mình.
"Mỡ chuột, thuốc chữa bỏng dân gian". Thư Sướng hết sức thận trọng nâng bàn tay anh lên chăm chú bôi thuốc.
"Có hiệu quả không?"
Thư Sướng lườm anh, "Anh không phải người đầu tiên được dùng, cũng sẽ không phải là người cuối cùng".
Bùi Địch Văn không nói gì nữa, hay nói chính xác là không dám nghi vấn y thuật của vị thầy lang giang hồ này.
Bôi mỡ xong, Thư Sướng lại lấy hộp thuốc mỡ bôi vào giữa lòng bàn tay
anh rồi nhẹ nhàng xoa đều. Bùi Địch Văn lập tức cảm thấy một cảm giác
mát lạnh thấm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn khiến anh khó chịu đã
biến mất.
"Không được chạm vào nước, cũng không được quấn băng. Bôi liền ba ngày
thì bọng nước sẽ căng lên, lúc đó dùng kim chọc rồi bôi thêm hai ngày là khỏi hẳn". Thư Sướng vừa nói vừa cất hộp thuốc mỡ đi.
"Đơn giản như vậy à?" Bùi Địch Văn giơ bàn tay lên, không dám tin.
"Chẳng lẽ anh muốn phẫu thuật?" Dưới ánh đèn, hai mắt Thư Sướng long lanh.
Bùi Địch Văn cười cười, hòn đất ném đi hòn chì ném lại, để cảm ơn thầy
lang giang hồ đã ra tay cứu thế, anh mời Thư Sướng đi ăn tối. Thư Sướng
lập tức từ chối thẳng thừng không cần suy nghĩ.
Bàn tay phồng rộp của anh tỏa ra mùi thuốc Đông y rất đậm, đi vào nhà hàng sẽ bị người ta đánh đuổi ra ngoài.
"Nếu anh không khó tính quá thì em đích thân xuống bếp chiêu đãi anh, làm người tốt thì làm cho trót".
"Anh không bao giờ kén chọn". Bùi Địch Văn vội trả lời.
Thư Sướng bật TV trong phòng khách lên cho Bùi Địch Văn ngồi xem, sau đó đi vào phòng bếp.
Cái gọi là vào bếp của Thư Sướng chính là dùng nồi áp suất ninh cháo,
luộc mấy quả trứng vịt muối Vu Phân tự làm, salad dưa chuột, cô lại chạy ra đầu ngõ mua bánh ngọt về làm món khai vị.
Quá ổn, trên bàn ăn cũng đủ cả bát đĩa đàng hoàng, Thư Sướng rất đắc ý gọi Bùi Địch Văn ngồi vào bàn.
Bùi Địch Văn tỏ ra không hào hứng với bánh ngọt lắm nhưng lại rất hứng thú với bát cháo, "Đây là gạo gì mà thơm thế?"
"Gạo mới ở nông trường Tân Giang, là em tự tay thu hoạch, đương nhiên
phải thơm! Anh nhìn này, tay em vẫn còn chai đây!" Thư Sướng xòe tay đưa tới trước mặt Bùi Địch Văn.
"Thì ra mấy ngày nay em đến nông trường học làm ruộng".
Thư Sướng cười ha ha, đúng là nói nhiều sẽ lỡ miệng, "Cũng không hoàn
toàn đúng, chỗ đó vốn chính là địa điểm em định đến phỏng vấn".
Ăn tối xong, đường nhiên người thu dọn bát đĩa là Thư Sướng, Bùi Địch Văn đứng bên cạnh giám sát.
"Anh vào xem thời sự đi!" Anh cứ đứng thẳng như một cây cột bên cạnh làm Thư Sướng rất mất tự nhiên.
"Tin tức thời sự chính là công việc của anh, anh phải có không gian
thuộc về riêng mình chứ, lúc nào cũng công việc sao được". Mặc dù nói
như vậy nhưng Bùi Địch Văn vẫn đi vào phòng khách.
Thư Sướng đang rửa bát thì điện thoại di động trong túi xách lại đổ chuông, cô vẩy tay cho hết nước rồi vội vàng chạy tới.
Số điện thoại gọi tới không có trong danh bạ, nhưng chỉ sợ dăm ba năm nữa cô cũng không thể quên được số này.
"A lô..." Cô chạy ra ngoài sân nghe điện thoại.
"Xướng Xướng..." Âm thanh khàn khàn của Dương Phàm vang lên trong điện
thoại, nặng nề, mệt mỏi, dường như đến từ một vực sâu kì lạ nào đó, "Anh bị ốm rồi".
Thư Sướng thở dài trong lòng rồi hỏi lịch sự, "Anh đã đỡ chưa?"
"Chưa, sốt cao dẫn tới viêm a mi đan, uống nước cũng đau". Dương Phàm nói yếu ớt.
"Vậy thì phải nghỉ ngơi cho tốt".
"Xướng Xướng..."
"Sao?"
"Anh muốn gặp em!" Dương Phàm chưa bao giờ hạ mình đến thế, trong giọng nói lộ rõ vẻ cầu khẩn.
"Sốt là vì trong máu có chất độc đối với cơ thể, muốn khỏi phải có quá trình, truyền vài chai nước sẽ đỡ hơn".
Không đợi Dương Phàm nói tiếp, Thư Sướng đã vội vã dừng cuộc gọi.
Bên kia, Dương Phàm nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động đang kêu tút tút, run run nhắm mắt lại.
Anh ta nhớ lại hơn một ngàn ngày ở bên Thư Sướng, ngày nào cũng đầy ắp
ngọt ngào. Từ góc độ của mình, anh ta cũng khát vọng làm cho cuộc sống
của mình và Thư Sướng trở nên đầy đủ hơn, vì vậy lúc nào cũng tính toán
chi li. Căn bệnh của Thư Thần đã đảo lộn tất cả. Có lúc đàn ông rất yếu
ớt, khi phải đứng trước áp lực, đàn ông không thể suy nghĩ đơn giản như
phụ nữ. Anh ta rất buồn bực, cũng rất tức giận khi thấy Thư Sướng quan
tâm đến người nhà hơn quan tâm đến anh ta quá nhiều.
Tại Hàng Châu gặp Đàm Tiểu Khả, đó là một thế giới anh ta chưa bao giờ
trải qua. Đàm Tiểu Khả thời trang, vui vẻ, yểu điệu, dễ thương, đó là
những thứ Thư Sướng không có. Hơn nữa trong thế giới của Đàm Tiểu Khả
không có Thư Thần. Bởi vì là người lạ, không tồn tại trách nhiệm và
nghĩa vụ, cũng không cần gánh vác hậu quả nên anh ta dứt khoát buông thả chính mình để hưởng thụ diễm ngộ này.
Thậm chí Dương Phàm cũng đã từng hoài nghi, có phải một người đàn ông
chỉ có thể thích một người phụ nữ hay không? Cho dù bọn họ đã cùng nhau
trèo đèo lội suối, trải qua vô vàn khó khăn mới tu thành chính quả,
nhưng có nhất định không được để ý đến người nào khác hay không?
Sau tình cảm mãnh liệt là dư âm tuyệt vời vô cùng. Trở lại Tân Giang,
anh ta phát hiện mình rất nhớ Đàm Tiểu Khả nên tình cảm dành cho Thư
Sướng đột nhiên trở nên nhạt dần. Có điều dù sao cũng đã gắn bó với nhau mấy năm trời, anh ta cũng cảm thấy không nỡ rời xa Thư Sướng. Nếu Thư
Sướng chủ động chia tay anh ta thì trong lòng anh ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Trời thỏa lòng người, Đàm Tiểu Khả đột nhiên đến Tân Giang, hai người
dính lấy nhau như keo như sơn, tình cảm vụng trộm giống như thuốc phiện, đã nếm một lần là không bỏ được. Sau đó bị Thư Sướng bắt gặp, sau đó
nữa anh ta được biết Đàm Tiểu Khả và Thư Sướng là đồng nghiệp, sau đó
nữa nữa là Thư Thần bị tai nạn giao thông.
Dường như tất cả mọi bất hạnh đều đổ lên đầu Thư Sướng trong cùng một
ngày, Dương Phàm nghĩ nếu việc này xảy ra với mình thì có lẽ mình đã sụp đổ từ lâu. Nhưng Thư Sướng lại không làm sao cả, hình như cô còn sống
tốt hơn cả anh ta.
Đến lúc này Dương Phàm mới phát hiện người mình thật sự quan tâm vẫn là
Thư Sướng, bởi vì chỉ cần nghĩ đến Thư Sướng là trái tim anh ta lại nhói đau. Bây giờ nói ra kết luận này, ngay cả chính anh ta cũng cảm thấy
trào phúng.
Thư Sướng đã không còn thuộc về anh ta nữa.
Tất cả đều không vãn hồi được nữa. Tối qua khi sốt cao anh ta đã tưởng
Đàm Tiểu Khả là Thư Sướng, xúc động gọi tên Thư Sướng, kéo cô ta vào
trong lòng, dung nhập sự nóng bỏng của mình vào sự mềm mại của cô ta.
Đây là lần đầu tiên của Đàm Tiểu Khả, cô ta đau đến mức cào bị thương sau lưng anh ta.
Sau đó, nhìn vết đỏ trên ga trải giường, anh ta có cảm giác như rơi
thẳng xuống hố băng, cả người lúc thì rét run, lúc thì nóng hầm hập.
Anh ta nghĩ, anh ta và Thư Sướng đã thật sự hết rồi.
Thư Sướng đứng ngoài sân một hồi lâu không nhúc nhích, phía góc tường, một con dế không ngừng kêu réc réc.
Trong phòng khách, không biết Bùi Địch Văn đã chuyển sang kênh nào, một người phụ nữ đang nhập tâm hát một bài tình ca u oán.
"Giờ phút này có quá nhiều điều muốn nói
Tiếc rằng đã đến lúc mỗi người một phương
Đành phải khắc ghi thật sâu phút giây này
Ngày sau dù có hàng ngàn bài ca
Bay trên con đường em đi nơi phương xa
Ngày sau dù có hàng ngàn ánh sao
Sáng hơn cả mặt trăng đêm nay
Đều không thể đẹp đẽ hơn phút giây này
Cũng không thể làm cho em vui vẻ
Bởi vì tối nay có anh hát cùng em
Giây phút chia xa mới thấy lòng đau xót
Thì ra chỉ có anh mới làm em nhớ mãi
Tháng nào năm nào mới lại được như đêm nay
Quay lại nhìn em để đôi mắt anh trả lời em
Một ngày nào đó khi hạt mưa nhẹ gõ ngoài cửa sổ
Khi tiếng gió làm rối loạn những gì anh đang nghĩ
Anh có thể thoáng nhớ về hình bóng cũ này không..."
Trong cuộc sống sau này, có thể cô sẽ nghe thấy nhiều bài hát như bài
hát hôm nay, cho dù mọi vì sao đều sáng hơn trăng đêm nay thì cô cũng
không thể quên được kí ức này. Bởi vì trong một giai đoạn nhất định, có
một số người là không thể thay thế, cho dù cô không muốn thừa nhận.
Thư Sướng ngẩng đầu nhìn ánh trăng len qua tán cây, một nỗi đau không
tên xẹt qua lục phủ ngũ tạng. Cô cũng từng ao ước có Dương Phàm bên cạnh mỗi khi bị ốm, nhưng đó đã là chuyện quá khứ, bây giờ hồi tưởng lại cô
có cảm giác như chuyện đó đã cách đây cả một thế kỉ.
Cô lắc đầu đắng chát rồi đi vào phòng khách.
"Bài này là ai hát đấy?" Cô nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ có đôi mắt to trong TV.
"Trần Tuệ Nhàn! Đợt trước cô ta ra nước ngoài du học nên tạm biệt giới
âm nhạc một thời gian. Cô ta đã ra một album, bài hát này cũng nằm trong album đó. Anh đã từng xem cô ta biểu diễn rồi". Bùi Địch Văn nói.
Thư Sướng không hiểu về nhạc lí, cũng không có yêu thích đối với âm
nhạc. Các ngôi sao ca nhạc cứ đến rồi đi, đi rồi đến như đèn kéo quân
nên cô cũng chỉ biết vài người.
"Đài Loan à?"
"Hồng Kông".
Thư Sướng nhíu mày, nghiêng người nhìn Bùi Địch Văn, "Anh đến Hồng Kông xem cô ta biểu diễn à?"
"Lúc đó anh ở Hồng Kông".
"Còn trước và sau đó?"
"Trước đó anh ở Pháp, sau đó thì ở Tân Giang!" Bùi Địch Văn cười, "Sao giống điều tra hộ khẩu thế?"
Thư Sướng nhìn gương mặt đẹp trai dịu dàng của anh, bỗng nhiên cô phát hiện mình gần như không biết gì về anh.
"Đâu có, em vào rửa bát tiếp đây".
Bùi Địch Văn mỉm cười nhìn cô, cuộc điện thoại làm cô ấy hồn xiêu phách lạc như vậy là do ai gọi tới?