Thư Sướng vẫn không thể xác định được quan hệ giữa cô và Bùi Địch Văn là gì.
Trong tòa soạn báo Hoa Đông buổi chiều từng có lời đồn đại về cô và Bùi
Địch Văn, tuy nhiên những lời đồn này còn chưa kịp lan rộng đã biến mất
không còn tăm tích.
Bởi vì nếu tin đồn là thật thì nữ chính trong tin đồn đã không bị nam
chính mắng cho máu chó ngập đầu đến mức phải ôm mặt khóc nấc, vừa quay
người đi đã lầm bầm rủa nam chính lái xe ra đường sẽ bị tai nạn.
Thư Sướng từng nghĩ mình có thể sẽ đi quét đường, đi bưng bê bát đĩa,
nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ trở thành một phóng viên mảng
pháp luật.
Khi học đại học, Thư Sướng học thiết kế công trình thuỷ lợi, nếu có một
trái tim hồng thì lẽ ra cô đã đến tây bắc xây dựng tổ quốc, nếu không sẽ xin vào một công ty xây dựng nào đó rồi cả ngày đội mũ bảo hộ đi lại
trên công trường thủy lợi.
Thư Sướng không có bao nhiêu lựa chọn. Cô muốn ở lại Tân Giang, hơn nữa
cố gắng hàng năm không phải đi công tác bên ngoài, bởi vì cô suy nghĩ
đến tuổi tác của bố mẹ và tình hình của Thư Thần. Khi đó Thư Thần còn
chưa bị bệnh thận.
Năm đó Phòng thủy lợi thành phố Tân Giang không tuyển người, con đường
thi công chức đã bị bịt kín. Thư Sướng biết một bà chị học khóa trên tên là Trì Tiểu Ảnh làm việc ở viện thiết kế công trình, cô đến tìm chị ta, Trì Tiểu Ảnh nói với cô viện thiết kế công trình đang tuyển người,
nhưng phải học chuyên ngành công trình cầu đường, vậy là cô lại không
còn hi vọng.
Vận may của cô quả thực rất kém.
Thư Sướng dứt khoát không chọn nữa, cô lên trang thông tin tuyển dụng
tìm tất cả các công việc ở nội thành Tân Giang, sau đó rải hồ sơ như ném bom trải thảm rồi ngồi chờ tin tức.
Không biết là chuyên ngành thiết kế công trình này rất ít được quan tâm
hay là người ta cảm thấy không nỡ tuyển dụng cô vì sẽ khiến một nhân tài thui chột mà suốt một thời gian dài cô không hề thấy bất cứ phản hồi
nào.
Sau đó bắt đầu có động tĩnh, nhưng đều là nhân viên siêu thị, cửa hàng,
khách sạn vân vân, những công việc đó cơ bản không cần bằng đại học mà
chỉ cần tốt nghiệp cấp ba đã quá đủ rồi.
Thư Sướng sốt ruột đến độ bị nhiệt miệng vì nóng trong người, lúc ở nhà
sợ bố mẹ lo lắng nên cô còn phải giả bộ không hề quan tâm, chỉ khi hẹn
hò với Dương Phàm cô mới dám nhắc tới vài câu.
"Em mới tốt nghiệp ba tháng, có gì mà sốt ruột". Dương Phàm an ủi cô, anh ta nhíu mày, gương mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.
Thư Sướng lại nhận được ba cơ hội phỏng vấn, thật trùng hợp là tất cả
đều vào cùng một ngày, một là nhân viên thiết kế đồ họa ở công ty quảng
cáo, một là thiết kế mẫu ở công ty trang sức, còn một chính là phóng
viên báo Hoa Đông buổi chiều.
Thư Sướng quyết đoán loại trừ ngay báo Hoa Đông buổi chiều. Thiết kế
trang sức hay đồ họa ít ra còn có chút dính dáng, còn phóng viên, cô
chưa bao giờ nghĩ đến nghề này.
Người thông minh là người tự biết mình.
Năm đó nắng thu rất gắt, đã là giữa thu mà còn nóng hơn cả giữa hè. Thư
Sướng ăn mặc rất chuyên nghiệp, ra khỏi cửa mới đi mấy bước mồ hôi đã
toát ra làm nhòe hết cả trang điểm, lọn tóc cũng bung ra dính ướt vào
sau lưng. Cô đứng dưới bóng cây thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng vì nắng.
Cô vừa phỏng vấn thiết kế đồ họa xong, người phỏng vấn là một phụ nữ
trung niên, sau khi hỏi mấy câu, bà ta nhếch miệng bảo Thư Sướng đi về
trước, nếu có có tin tức sẽ thông báo cho cô sau.
Vừa ra khỏi công ty quảng cáo Thư Sướng đã biết mình bị loại rồi.
Hai tiếng nữa mới đến giờ hẹn phỏng vấn tiếp theo, công ty trang sức đó
nằm trên con đường không có lấy một nhà hàng này. Thư Sướng dùng tay làm quạt, vừa ngẩng đầu lên cô chợt nhìn thấy trên đỉnh một tòa nhà cao
ngất cách đó không xa có bốn chữ kiểu chữ Khải rất to: Hoa Đông buổi
chiều.
Cô suy nghĩ đúng ba giây rồi đi đến tòa nhà đó. Cô nhớ hình như bây giờ
chính là thời gian phỏng vấn của tòa soạn báo này, thôi thì vào ké tí
điều hòa cũng tốt, đằng nào cô cũng đang nhàn rỗi.
Trên hành lang ngồi đầy người chờ phỏng vấn, sắc mặt tất cả bọn họ đều
căng thẳng, có người còn cầm "Cẩm nang phỏng vấn" trên tay. Nghe họ thấp giọng nói chuyện với nhau, Thư Sướng phát hiện những người này đều là
thạc sĩ trở lên, không phải chuyên ngành văn học thì cũng là luật học.
Cô uống liền hai cốc nước lớn rồi ung dung ngồi hưởng thụ hơi lạnh thổi ra từ điều hòa nhiệt độ.
Mặc dù báo Hoa Đông buổi chiều có trụ sở ở Tân Giang nhưng lại có tầm
ảnh hưởng rất lớn trên toàn quốc, đến nay đã ra đời được chín mươi năm.
Hoa Đông buổi chiều từng đóng vai trò hết sức quan trọng trong những sự
kiện mang tính bước ngoặt của Trung Quốc. Bây giờ ở các thành phố lớn
trong nước đều có phóng viên thường trú của Hoa Đông buổi chiều.
Báo Hoa Đông buổi chiều có tám tờ bốn mặt, tổng cộng ba mươi hai trang,
có các mục thời sự, pháp trị, tổng hợp, giải trí, xe hơi, chứng khoán,
nhà đất... Thu nhập mỗi ngày từ quảng cáo của tờ báo lên đến mấy triệu
nhân dân tệ, xét trên tiêu chí này Hoa Đông buổi chiều cũng là một trong những tờ báo đứng đầu cả nước.
Ví von thế này cho dễ hiểu, Tân Hoa nhật báo là tiếng nói của chính
quyền, còn Hoa Đông buổi chiều thì là tiếng lòng của dân chúng. Người
trong nghề vẫn thường bình luận riêng tư, nếu không phải báo Đảng, loại
báo các cơ quan đơn vị bắt buộc phải đặt mua, thì nói không chừng Tân
Hoa nhật báo sẽ không hơn được Hoa Đông buổi chiều.
Hoa Đông buổi chiều không thuộc diện phải đặt mua bắt buộc nhưng nếu có
hôm nào không đọc Hoa Đông buổi chiều lúc trà dư tửu hậu thì người dân
sẽ cảm thấy như thiếu thiếu thứ gì đó.
Học báo chí mà có thể làm làm việc ở Hoa Đông buổi chiều cũng là niềm tự hào không lời nào có thể diễn tả được.
Thư Sướng không để ý đến những điều này nên không biết tầm quan trọng
của công việc, cô chỉ tham lam hít luồng không khí mát mẻ, thoải mái tự
coi mình là người ngoài cuộc.
Một chàng trai đeo kính có khí chất nhã nhặn từ phòng phỏng vấn đi ra, gương mặt lộ rõ vẻ chán nản.
"Thế nào?" Người đến phỏng vấn rất đông, tốc độ phỏng vấn cũng rất nhanh, chỉ chốc lát trong phòng đã chỉ còn lại vài người.
Chàng trai cười lạnh nhạt, khoác ba lô lên vai bỏ đi không nói một lời, để lại mấy người đưa mắt nhìn nhau.
"Thư Sướng!" Có người đứng trên hành lang gọi cô.
Thư Sướng giật mình, cô đã quên mất mình cũng là một người được phỏng
vấn. Đưa tay hất mái tóc, cô vui vẻ chạy tới. Trước khi vào phòng cô còn nhìn qua đồng hồ đeo tay, còn một tiếng mới đến giờ phỏng vấn tiếp
theo, vẫn kịp!
Phòng phỏng vấn là một phòng hội nghị nhỏ, ghế sofa bọc da thật rộng
rãi, trên bàn kính có một tách trà, cô có cảm giác như vào phòng khách
của người ta. Hai người phỏng vấn đều là nam giới trung niên, một người
đàn ông khác đứng dựa vào cửa sổ, khí chất cao quý toát ra từ trên người anh ta.
Cái gọi là khí chất vốn là một thứ vô hình vô chất nhưng vừa tiếp xúc đã có thể cảm thấy được. Người đàn ông bên cửa sổ thanh cao lạnh lùng,
khuôn mặt điển trai, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt dưới hàng lông mày rậm
sâu thẳm như biển cả.
Sau đó Thư Sướng mới biết người đàn ông này chính là Tổng biên tập Bùi Địch Văn của tờ báo.
Thư Sướng ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh cửa, trong lòng không ôm hi
vọng nên vẻ mặt cô rất tự nhiên thoải mái, cô đoán rằng cùng lắm chỉ năm phút là xong.
Cô mỉm cười với người phỏng vấn, hai tay đặt trên đầu gối.
"Thư Sướng, cô cảm thấy cô có gì đặc biệt so với những người tới phỏng vấn khác không?"
Câu hỏi rất quái đản.
Thư Sướng chớp mắt, "Có, tôi học ngành kỹ thuật, quản lí công trình thuỷ lợi".
Người phỏng vấn sửng sốt nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Thư Sướng thoải mái ba hoa, dù sao sau này cũng không làm việc ở đây nên cô không cần bận tâm bất cứ hậu quả nào.
"Thông thường người học ngành kỹ thuật đều rất tỉnh táo, cơ trí, có năng lực phân tích rất mạnh đối với mọi việc, cực kì ngay thẳng, có thể nhìn thấu ngay điểm cốt lõi của vấn đề. Một phóng viên pháp trị đủ tiêu
chuẩn thực ra không nhất định phải hiểu pháp luật, bởi vì tòa soạn không tuyển cố vấn pháp luật, cũng không tuyển quan toà để nói với độc giả
việc này đã vi phạm điều nọ khoản kia trong hiến pháp, cần phải phán
quyết bao nhiêu năm. Tòa soạn cũng không tuyển nhà văn nhà thơ múa bút
thành hoa, viết tin tức khiến người đọc phải rơi lệ. Tòa soạn cần một
người có thể trần thuật lại toàn bộ sự việc một cách rõ ràng, sau đó dẫn dắt độc giả qua sự việc đó chúng ta nên suy ngẫm những gì, kiểm điểm
những gì, rút ra bài học gì. Tôi cho rằng tôi có thể đảm nhiệm công việc này".
Không đỏ mặt, không thở gấp, nói xong, Thư Sướng kéo váy đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
Hai người phỏng vấn đều chưa phục hồi lại tinh thần.
"Cô đi đâu?" Bùi Địch Văn khẽ ho một tiếng, gọi Thư Sướng lại.
"Tôi còn phải đi cho kịp cuộc phỏng vấn tiếp theo". Thư Sướng nói thẳng, cô nhướng mày khiêu khích.
"Không cần phải thế". Bùi Địch Văn cười, xoay người nói với người phỏng
vấn, "Tòa soạn không cần phóng viên truyền thông quá chính quy mà cần
loại người có cá tính như thế này".
"Tổng biên tập Bùi, cô ấy trúng tuyển rồi à? Vậy cũng không cần phỏng vấn những người khác nữa sao?" Một người đàn ông hỏi.
Bùi Địch Văn gật đầu, "Ờ, cho cô ấy thử việc ba tháng. Nếu đạt yêu cầu thì kí hợp đồng, trong ba năm không được kết hôn".
Thư Sướng đứng ngẩn người bên cửa, cô đưa tay chỉ vào mũi mình, "Tôi?"
Bùi Địch Văn hất cằm, "Cô có ý kiến gì khác à?"
"Tôi học thiết kế công trình", lúc này Thư Sướng không dám thể hiện nữa, ngay cả mẫu biểu công văn bình thường cô còn không rõ, bảo cô viết báo
quả thực chính là chuyện viển vông.
Bùi Địch Văn hơi nheo mắt, "Cho nên cô phải được đào tạo tử tế".
Thư Sướng chỉ biết chớp mắt, cô hoàn toàn mất khả năng suy xét sau khi bị chiếc bánh quá to từ trên trời rơi xuống đập trúng.
Nếu nói Thư Sướng là một con ngựa ô thì Bùi Địch Văn chính là Bá Lạc* đã phát hiện ra cô, đây là tầng quan hệ thứ nhất giữa bọn họ.
==========
(*): Thời kỳ Xuân thu chiến quốc, có một người tên là Tôn Dương, ông có
tài xem tướng ngựa hơn người, mọi người thường gọi ông là Bá Lạc (theo
truyền thuyết Bá Lạc là thần linh phụ trách cai quản các thần ngựa).
Những con ngựa mà ông chọn đều là những con ngựa “thiên lí” là loài ngựa có thể chạy hàng nghìn cây số một ngày.
Khi về già, để truyền lại kinh nghiệm xem tướng ngựa của mình cho người
đời sau, ông viết “Kinh Tướng Mã”, một cuốn sách miêu tả tường tận dáng
vẻ của loại ngựa tốt và cách nhận biết loài ngựa thiên lý.