Không phải cuối tuần, không phải ngày nghỉ, trong lòng nhớ đến bản tin
giá trị năm con số, đầu có đau đến mấy Thư Sướng cũng phải thức dậy đi
làm.
An Dương để chiếc Chery của Thư Sướng ở nhà Mục Thắng Nam. Thư Sướng dậy muộn không muốn đến nhà Mục Thắng Nam lấy xe nên đi thẳng đến ga tàu
điện ngầm.
Đi tàu điện ngầm mùa hè quả thực là một loại hình phạt. Không gian kín
mít, tiếng quạt điện thổi vù vù mệt mỏi, những hành khách vội vàng không buồn nhìn nhau mà chỉ cố đứng vững gót chân, mùi mồ hôi lãng đãng trong không khí hòa lẫn với các loại mùi khó ngửi khác.
Rốt cục cũng đến tòa soạn báo, bước vào thang máy cùng một đám văn nhân, Thư Sướng vẫn cúi đầu sợ không cẩn thận gặp phải Bùi Địch Văn.
Tối qua thật là mất mặt, giờ nghĩ lại cô vẫn còn sợ hãi.
Thắng Nam quay lại, cho rằng Bùi Địch Văn định sàm sỡ Thư Sướng, cô trợn mắt tung chân đá lật một cái bàn rồi cho Bùi Địch Văn một đấm.
Bùi Địch Văn ôm Thư Sướng nhẹ nhàng tránh né, cú đấm của đại đội trưởng Mục đi trượt mục tiêu.
Thư Sướng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô vội vàng kêu lên ngăn Thắng Nam rồi luôn miệng xin lỗi Bùi Địch Văn.
Anh là lãnh đạo, là cơm áo, là ân sư, là Bá Lạc của cô, vậy mà cô lại để anh nhìn thấy cảnh mình say khướt chật vật ở hộp đêm, đúng là chỉ hận
không thể bốc hơi khỏi nhân gian này cho đỡ xấu hổ.
Được biết Mục Thắng Nam là bạn tốt nhất của Thư Sướng, hôm nay giả nam
đi cùng cô tới đây, Bùi Địch Văn nhẹ nhàng gật đầu với Thắng Nam, khóe
miệng kéo ra một nụ cười.
"Sao không nói sớm!" Thắng Nam nhún vai phóng khoáng dìu Thư Sướng rồi
nhìn vết bẩn trước ngực Bùi Địch Văn, "Nếu anh không ngại thì cởi ra,
sau khi giặt khô Xướng Xướng sẽ mang tới trả anh".
"Không, tôi ngại lắm". Bùi Địch Văn nhíu mày, thấy Thư Sướng không nói
một lời, anh nói tiếp, "Đã quá nửa đêm rồi, anh đưa em về".
"Không cần..."
"Cần!" Bùi Địch Văn ngắt lời không cho Thư Sướng nói tiếp, giọng nói lạnh lùng.
"Xướng Xướng có tôi lo rồi!" Theo bản năng, Thắng Nam không thích nghe
khẩu khí không cho người khác từ chối của Bùi Địch Văn, "Tôi sẽ chịu
trách nhiệm đưa cô ấy về nhà an toàn".
"Anh đi lấy chìa khóa". Bùi Địch Văn coi như không nghe thấy lời Thắng Nam.
Trên đường đi lấy chìa khóa anh đã tranh thủ trả tiền ở quầy bar, chu đáo không chê vào đâu được.
"Cũng có vài phần phong độ quý ông", Thắng Nam ghé vào bên tai Thư Sướng nói nhỏ, "Có điều lại quá gia trưởng".
Thư Sướng chỉ gật đầu. Vốn trước mặt anh cô đã không có chỗ ẩn trốn, bây giờ lại còn thảm hơn khi hình tượng hoàn toàn bị phá hoại.
Gần đây mọi việc thật sự quá tồi.
Rõ ràng là nhà Thư Sướng gần hơn nhưng Bùi Địch Văn lại đưa Thắng Nam về trước. Thắng Nam xuống xe, Thư Sướng ngồi trên ghế ngồi sang trọng và
thoải mái của chiếc Continental Flying Spur. Nhìn vết bẩn trước ngực
mình và trước ngực Bùi Địch Văn, cô chột dạ nuốt nước bọt.
"Tạm biệt Tổng biên tập!" Xe dừng lại ngoài đầu ngõ nhà cô, cô cung kính cúi đầu.
Bùi Địch Văn không quay đầu xe ngay mà bước xuống xe, "Nhà em là căn nhà nào?" Anh rất ngạc nhiên khi thấy trong thành phố phồn hoa như vậy lại
có một nơi thanh tịnh thế này. Ngõ nhỏ vừa sâu vừa dài, hai bên đường có rất nhiều hoa và cây cối, gió đêm đưa tới mùi hương hoa hồng.
Thư Sướng chỉ tòa nhà hai tầng, "Đó là nhà em".
"Ờ, anh nhìn em vào nhà".
Thư Sướng định từ chối mà không dám, cô lại cúi người, "Tổng biên tập, hôm nay thật sự xin lỗi, quần áo của anh..."
"Tiền giặt quần áo sẽ trừ vào lương tháng này của em".
Thư Sướng cười gượng gạo, cô xoay người, cảm thấy chân cứng đờ, may mà
còn không đi cùng tay cùng chân. Khó khăn lắm mới đi tới trước cửa, cô
quay đầu lại nhìn, Bùi Địch Văn vẫn đứng bên cạnh xe.
Cô vẫy tay.
Bùi Địch Văn vẫy tay.
Đóng cổng lại, cô ôm mặt khóc không ra nước mắt.
***
"Coong!" Cửa thang máy mở ra.
Thư Sướng nặng nề kéo hai chân đi đến phòng làm việc, "Xướng Xướng, mau
vào đây!" Tiếng Tạ Lâm vang lên từ văn phòng của phòng thể thao văn hóa.
Thư Sướng quay đầu nhìn lại, phát hiện người đẹp thời trang mình gặp ở cửa thang máy hôm kia cũng đang ở đó.
Hôm nay người đẹp đó mặc một bộ đồ công sở màu tím lộ ra một khí chất
trẻ trung khác, giống như một đóa bách hợp nở rộ dưới mặt trời chói
chang.
"Chị giới thiệu cho hai đứa một chút, đây là Thư Sướng ở phòng pháp trị, đây là Đàm Tiểu Khả, mới được tòa soạn bỏ số tiền lớn chiêu mộ từ Nhật
báo Phương Nam về". Tạ Lâm nói.
"Lâm tỷ, đừng trêu em nữa, cái gì mà số tiền lớn chứ, người ta ngưỡng mộ đã lâu nên mới xin tới đây mà". Đàm Tiểu Khả cười xinh đẹp, tay trái lơ đãng che miệng, cử chỉ động lòng người.
"Chào Thư tỷ, em vừa đến đã được nghe đại danh của chị rồi, sau này mong chị chiếu cố". Cô ta mỉm cười đưa tay về phía Thư Sướng.
Trực giác của Thư Sướng không thích sự điệu đà của cô gái này, nửa lạ nửa quen mà đã Thư tỷ Thư tỷ!
"Em bao nhiêu tuổi rồi?" Cô khẽ bắt tay Đàm Tiểu Khả.
"Thư tỷ bao nhiêu tuổi?" Đàm Tiểu Khả nghiêng đầu cười hỏi.
"Hai mươi sáu".
"Sinh nhật tháng mấy?"
"Tháng hai!"
"Oa, cung Song Ngư!"
"Còn em?"
"Em nhỏ hơn Thư tỷ!"
"Nhỏ bao nhiêu?"
Đàm Tiểu Khả cười khanh khách, "Em không nói với chị".
Thư Sướng suýt nữa ngất xỉu, rốt cục tòa soạn cũng có người có thể sánh với Tạ Lâm rồi.
Tuổi của Tạ Lâm cũng là một bí mật, năm nay hai tám, sang năm lại hai
bảy, lúc bị người khác ép hỏi quá mức chị ta sẽ hờn dỗi nói, "Anh/chị
thử đoán xem!"
Chỉ có Thư Sướng biết Tạ Lâm đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng chị ta biết ăn mặc nên không thấy già, thay bạn trai như thay váy, lúc nào gặp cũng thấy chị ta cực kì xinh tươi.
"Xướng Xướng, em xem..." Tạ Lâm vỗ vai Thư Sướng, chỉ một bức ảnh trên hình nền máy tính của Đàm Tiểu Khả.
Trên ảnh, một làn sương mù lững lờ bay như một tấm lụa trắng, xa xa là
một dãy núi, những khóm cây thấp tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy Đàm Tiểu
Khả. Đàm Tiểu Khả mặc xường xám màu phấn nhạt mỉm cười mơ hồ trước ống
kính, nụ cười thanh nhã mà cổ điển, hoàn toàn dung hợp với sắc thái và
bầu không khí xung quanh.
Thư Sướng nhất thời thật sự không thể tìm được mối liên hệ nào giữa người phụ nữ trong ảnh và Đàm Tiểu Khả trước mặt.
Đàm Tiểu Khả rất đắc ý, "Được rồi, còn nhìn nữa là người ta đỏ mặt đấy!"
"Đây là đâu?" Thư Sướng hỏi.
"Đầm lầy Tây Khê ở Hàng Châu. Trước khi nghỉ việc em đã đến Hàng Châu
chơi mấy ngày, đó là vào tháng trước". Đàm Tiểu Khả cong miệng, đôi mắt
như tan thành một vũng nước, "Lâm tỷ, Thư tỷ, các chị có tin vào duyên
phận không?"
Thư Sướng nổi da gà từ đầu đến chân.
"Chị tin!" Tạ Lâm là một cao thủ có thể bình tĩnh trong bất cứ trường hợp nào, "Sao, ở Hàng Châu em gặp được Hứa Tiên à?"
"Xem như thế đi!" Đàm Tiểu Khả cười dịu dàng, "Hôm đó mưa, em bắt taxi
đến Tây Khê, trên đường tài xế bắt thêm một vị khách khác, anh ấy cũng
đi Tây Khê, bọn em cùng ngồi thuyền du ngoạn. Em không cẩn thận làm ướt
váy, anh ấy mượn vợ chủ thuyền một bộ xường xám giúp em, sau đó anh ấy
chụp cho em bức ảnh này".
"Tiếp theo thế nào?" Tạ Lâm khuyến khích cô ta nói tiếp.
"Tiếp theo bọn em cùng ăn cơm, đến sơn trang Long Tỉnh mua trà, mua lụa".
"Không dạo Tây hồ à?" Thư Sướng hỏi.
Đàm Tiểu Khả cười thẹn thùng, "Buổi tối dạo Tây hồ mới có thể cảm nhận
được vẻ đẹp u nhã của nó. Bọn em chậm rãi đi dọc theo Tô Đê , vừa đi vừa nói chuyện. Mặc dù mới quen biết một ngày nhưng lại cảm thấy như đã
biết từ rất lâu".
"Chỉ tản bộ thôi, không có gì khác à?" Tạ Lâm truy vấn.
Đàm Tiểu Khả le lưỡi, "Lâm tỷ, người ta xấu hổ mà! Bọn em... cầm tay
rồi, cũng hôn rồi, đúng là thật lãng mạn. Bên Tây hồ, dưới rặng liễu,
đối với em thì anh ấy vẫn là một người hoàn toàn lạ lẫm, anh ấy cũng
không biết tên hay nghề nghiệp của em, bọn em để mặc cho con tim mách
bảo, ôm nhau một cách hoàn toàn tự nhiên".
"Chị phải về phòng làm việc đây". Thư Sướng nghe Đàm Tiểu Khả nói mà toàn thân tê dại, cô thật sự không thể chịu được nữa.
"Thư tỷ, chị biết không?" Đàm Tiểu Khả chắp tay, "Lúc bọn em chia tay,
anh ấy nói với em anh ấy là người Tân Giang, còn em thì trùng hợp được
Hoa Đông buổi chiều tuyển dụng tới, không lâu sau cũng phải đến Tân
Giang. Đột nhiên em cảm thấy tất cả những điều này là sự sắp xếp của
Thượng Đế, duyên phận thật là kì diệu".
Thư Sướng ngẩn ra, cô dừng bước.
"Em không nói với anh ấy chuyện em phải đến Tân Giang, bọn em đã trao
đổi số điện thoại". Đàm Tiểu Khả cười tươi như một đóa hoa.
"Thế là hai người gặp lại nhau rồi?" Không biết tại sao trái tim Thư Sướng như bị ai dùng búa đập mấy nhát.
Đàm Tiểu Khả gật đầu, "Buổi tối hôm kia em gọi điện thoại cho anh ấy,
anh ấy cũng không thể tin được. Em lừa anh ấy là em tới đây để thăm anh
ấy, anh ấy cảm động lắm. Có điều tâm tình anh ấy tỏ ra không tốt lắm".
"Sao vậy?"
"Cái này là bí mật", Đàm Tiểu Khả lắc mái tóc, hết sức thần bí.
Tạ Lâm và Thư Sướng đi ra khỏi phòng văn hóa thể thao.
"Ngu ngốc, thiển cận". Tạ Lâm nhún vai buồn nôn, "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ra vẻ non nớt, lừa được ai, cưa sừng làm nghé!"
"Em còn tưởng rằng chị rất thân quen với cô ta cơ".
"Chị đùa với nó thôi! Nó vừa đến đã gọi người này là ca ca, gọi người
kia là tỷ tỷ, lấy lòng mọi người khắp nơi. Chị đã đến phòng tài vụ xem
lí lịch nó rồi, thực ra nó cũng bằng tuổi em, chẳng qua kém mấy chục
ngày mà thôi. Nghe nó bịa chuyện mà đúng là không chịu nổi".
Nếu Thư Sướng đoán không lầm thì giọng nói chua loét của Tạ Lâm này nhất định là biểu hiện của đố kị.
"Có lẽ người ta thật sự gặp được diễm ngộ, duyên phận là do trời định.
Tạ Lâm, có phải chị cũng muốn gặp được diễm ngộ không?" Thư Sướng trêu
đùa.
"Thèm vào, chị muốn đàn ông kiểu gì mà chả được".
"Thế thì tìm người nào đó rồi cưới đi".
"Cưới à? Xướng Xướng, hôn nhân cũng như gia nhập xã hội đen, chưa gia
nhập thì không biết sự đáng sợ của nó, gia nhập rồi lại không dám nói
đến sự đáng sợ của nó. Đến năm nào mãn kinh chị mới suy nghĩ đến chuyện
lập gia đình".
Thư Sướng nhăn mũi, cô không dám hùa theo nhưng cũng thấy không phải vô lí.
Cô và Dương Phàm đều gia nhập xã hội đen, sau đó lập tức đã nhận ra sự
đáng sợ của nó, vì vậy cùng nhau bỏ trốn. Cô cười tự giễu, trái tim đột
nhiên trĩu xuống... Không phải Dương Phàm cũng ở Hàng Châu sao? Có
phải...
Cô thầm mắng mình hoang đường, Hàng Châu là thiên đường nhân gian, tháng trước chính là đúng mùa du lịch, mỗi ngày công ty du lịch Tân Giang đều có đoàn tới Hàng Châu, đâu phải chí có mỗi Dương Phàm là người Tân
Giang.
"Em đến Đêm Paris chưa?"
"Đừng nhắc đến Đêm Paris!" Thư Sướng đau đầu.
"Em đến rồi à?"
"Đến thì đến rồi, ảnh cũng chụp rồi, về nhà viết bài suốt đêm, đã gửi đến hòm thư của biên tập, chắc hôm nay lên báo".
"Xướng Xướng, chị yêu em chết đi được, hiệu suất làm việc của em cao quá".
"Được không bằng mất, em say bê bết ở Đêm Paris, sau đó nôn hết vào người Tổng biên tập". Thư Sướng nhăn nhó.
"Trời ạ, thế thì cái bộ mặt người chết đó phải dài ra như mặt ngựa mất!" Tạ Lâm hỏi với vẻ bí hiểm.
"Ôi..." Thư Sướng làm động tác tỏ ý một lời khó có thể nói hết, "Thiệt
hại của em đúng là nặng nề, sau này không còn cơ hội xoay người nữa. Chị bảo bạn chị chuẩn bị tiền trước đi, em đi xem báo hôm nay đã ra chưa,
lát nữa một tay giao tiền một tay giao báo".
"Không thành vấn đề, chị gọi điện thoại luôn bây giờ".
Thư Sướng cầm túi xách vào phòng làm việc rồi lập tức đến phòng phát
hành. Công nhân vận chuyển đang chuyển từng chồng báo lên xe.
"Cho tôi một tờ". Thư Sướng nói với công nhân kiểm kê báo chí.
Người công nhân tiện tay đưa cho cô một tờ.
Cô lật đến mục pháp trị, nhìn mấy lần từ trên xuống dưới rồi từ trái
sang phải, không có. Không thể như vậy được, từ khi bắt đầu viết bài độc lập, cô chưa bao giờ bị giữ bài lại cả. Đêm qua cô cố chống chọi với
cái đầu ong ong để viết bài rồi gửi cả bản thảo và ảnh chụp đến hòm thư
của biên tập, vừa kịp có thể đăng luôn trong số báo hôm nay.
Cô lại nhìn ngày tháng trên báo, là số hôm nay, vừa in xong, vẫn còn tỏa ra mùi thơm của mực in.
Cô quay đầu đi về phòng pháp trị.
"Biên tập Lí, anh nhận được thư điện tử em gửi đêm hôm qua chưa?" Cô hỏi biên tập trực ca đêm hôm qua.
Biên tập Lí gật đầu.
"Bản thảo đâu?"
"Bị Tổng biên tập cắt đi rồi".
Thư Sướng trợn mắt, "Cái gì?"
"Tổng biên tập nói bài đó tạm thời giữ lại, những việc khác anh cũng
không rõ. Anh ấy nói nếu em có thắc mắc thì có thể trực tiếp đến hỏi anh ấy".