Tiểu Hàm Tu Thảo bị kích thích tố sẽ không bao giờ có được công kích, ngượng ngùng đến độ cuộn tròn thành một cục không nhúc nhích.
Sau một phút......
Diệp Uy ôn nhu hỏi: “Em có thể bình thường lại chưa?”
Hàn Tu vẫn cứ yên lặng không nói một lời: “......”
Diệp Uy biết rõ còn hỏi: “Tôi vừa nãy dường như không có đụng tới em, sao lại thẹn thùng đến như vậy?”
Làn da lộ ra bên ngoài của Hàn Tu càng đỏ như thiêu trên lửa: “......”
“Không phải cuộn tròn đến căng gân rồi chứ?” Hoa hồng tiên sinh ý đồ xấu xa đưa tay ra, đem tay đặt lên đầu gối của Hàn Tu ấn ấn.
Hàn Tu giật cả mình, nhất thời càng dùng sức cuộn tròn người hơn!
Diệp Uy nín cười nói: “Đừng sợ đừng sợ, tôi không động vào em nữa.”
Lại một phút trôi qua, ngay lúc Diệp Uy lo lắng Hàn Tu bị chuột rút, Hàn tu rốt cục cũng thả lỏng người. Tiểu Hàm Tu Thảo mặt đỏ tới mang tai cúi đầu vội vã nịt giây an toàn, hai tay bất an nắm quyền đặt ở trên đầu gối, vội vàng giải thích: “Thật không tiện, em cũng không biết mình vừa nãy bị làm sao, anh chớp mắt một cái thì đầu óc em bỗng nhiên trống rỗng......”
“Vậy tôi sẽ không chớp mắt nữa.” Diệp Uy cười giỡn nói, một đôi mắt thâm thúy đẹp đẽ dán chặt trên người Hàn Tu.
Hàn Tu nhìn thẳng hắn ba giây đồng hồ, lập tức lần thứ hai xèo một cái cuộn thành một đoàn!
Mình sao lại chẳng có chuyện gì mà cũng loạn thành một đoàn thế này! Xong xong, mình nhất định là hỏng rồi...... Tiểu Hàm Tu Thảo hoảng sợ nghĩ.
Diệp Uy không tiếng động mà nở nụ cười, khởi động ô tô chạy về nhà.
Thời khắc này, Hoa Hồng tiên sinh sung sướng tựa như một cây Trư Lung Thảo bắt được một con sâu nhỏ.
Diệp Uy ở tại một khu nhà trọ cao cấp bên cạnh một khu buôn bán nào đó, nhà không lớn lắm, chỉ có hai phòng một sảnh, vì nghênh tiếp Hàn Tu đến Diệp Uy đem một phòng để trống kia sửa sang lại một phen, mua sắm giường cá nhân, tủ quần áo loại lớn, giá sách bàn học, tất cả những thứ mà Hàn Tu có thể sẽ dùng đến. Hàn Tu đi vào gian phòng nhìn thấy những đồ dùng mới tinh kia thì cảm kích vô cùng, liên tục cúi người nói cảm ơn. Diệp Uy mỉm cười ngăn lại cái gập người thứ ba của Hàn Tu, nghiêng mình, ôn hòa nói: “Không cần khách khí như thế, chúng ta đều từ một tiệm bán hoa đi ra, huống hồ Lâm Sâm còn cố ý căn dặn tôi chăm sóc em thật tốt.”
Hàn Tu lệ nóng doanh tròng gật đầu: “Vâng!”
Hoàn toàn chính là cảm giác thiếu niên nơi vùng núi xuống thành thị phải nhờ vả đồng hương chiếu cố!
Diệp Uy tâm tình sung sướng: “Ngồi máy bay lâu như vậy chắc chắn đã đói bụng rồi phải không, sắp xếp vài thứ đơn giản rồi chúng ta đi ăn.”
Hàn Tu ngoan ngoãn đáp lại, ngồi xổm xuống mở vali ra, đem toàn bộ gia sản của mình lấy ra sắp xếp chỉnh tề.
Toàn bộ gia sản của Hàm Tu bao gồm —— hai bộ quần áo hằng ngày, một chậu hoa cũ cậu đã sống nhiều năm, một bình tưới nước bằng nhựa nhỏ, một cái kéo tỉa chuyên dùng, một bao đất nuôi hoa chuyên dụng, cùng với một bì lớn phân bón do gia đình làm vườn tự ủ......
Diệp Uy ở một bên yên lặng nở nụ cười.
Quả nhiên vẫn là tiểu hoa yêu mới ra đời, nếp sống hoàn toàn không lẫn lộn.
Lúc này Hàn tu đứng dậy: “Em sắp xếp xong rồi.”
Diệp Uy cấp tốc nở nụ cười, ôn nhu hỏi: “Thích ăn cái gì, tôi dẫn em đi.”
Ánh mắt Hàn Tu vèo một cái dừng lại trên bì phân bón gia đình kia, cậu nuốt nước miếng một cái, vô cùng trái với lương tâm nói: “Em cái gì cũng có thể ăn.”
Diệp Uy: “Có thể thích ứng với đồ ăn của nhân loại rồi hả?”
Kỳ thực Hàn Tu vẫn chưa thực sự thích ứng với đồ ăn của nhân loại, từng là một cây thực vật, cảm giác ăn thịt khiến Hàn Tu cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác khi ăn chả khác nào là đang ăn thịt đồng loại của mình!
Nhưng mà tiểu Hàm Tu Thảo xấu hổ không muốn làm phật ý tốt của đối phương......
Vì thế Hàn Tu khe khẽ gật đầu: “Vâng, có thể.”
Thế nhưng cậu thật sự không phải là một người giỏi nói dối, dù sao mấy chuyện nói dối thế này Lâm Sâm cũng không có dạy cho cậu, hoàn toàn là tự học.
Vì lẽ đó Hàn Tu ngoài miệng đáp ứng đi ra ngoài ăn thế nhưng ánh mắt vẫn cứ dán vào đống đất làm vườn màu mỡ kia...... Vẻ mặt còn đặc biệt thèm!
Diệp Uy cơ hồ nhịn cười đến nội thương.