Hoa Hồng Trao Kền Kền

Chương 90: Chương 90: Lần đầu gặp gỡ (2)




(5)

Giang Lăng —— đương nhiên cố ý rồi.

Cô cố ý nói vậy vì cô đã biết trước có người ở chỗ kia. Mọi việc đều nằm trong kế hoạch của cô.

[Ngày 17 tháng 6, gặp được mục tiêu.]

Nghe được tiếng bước chân từ cửa truyền đến, Giang Lăng thoát khỏi sổ ghi chép, nhìn sang Thẩm Ức Âu ở phía đối diện.

“Chị Thẩm, chị đã chuyển lời của em chưa?”

“Đã trả lời đối phương rồi.” Thẩm Ức Âu gật đầu.

Giang Lăng hỏi: “Vậy đối phương có nói gì không?”

Thẩm Ức Âu chần chừ: “Không có, đối phương cũng rất lịch sự, chỉ nói mấy câu khách sáo tương tự là hiểu rồi.”

“Vậy thôi ư?” Giang Lăng hơi ngớ ra, cô chợt cười, “Quên đi, sau này có cơ hội.”

“Gì cơ?” Thẩm Ức Âu không hiểu.

Giang Lăng nói: “Không có gì, ý em là phải chuẩn bị tốt cho trận chung kết.”

Thẩm Ức Âu gật đầu, nói chuyện thi đấu với cô: “Giải thi đấu quốc tế lần này quy tụ những nghệ sĩ đàn vĩ cầm hàng đầu thế giới, nhất là Helena của nước E và Annie Brown của nước M, hai người này rất đáng chú ý.”

“Đúng rồi.” Sực nhớ gì đó, chị ta hơi nhíu mày, “Còn có thí sinh tên là Tô Tùng Khê, trình độ biểu diễn của cô ta rõ ràng bình thường, làm thế nào vào được trận chung kết? Vả lại, chị cảm thấy…cô ta có chút đầu cơ trục lợi.”

“Chính xác.” Giang Lăng gật đầu, “Mấy hôm trước cô ta có tới tìm em.”

“Tô Tùng Khê tìm em? Cô ta tìm em làm gì?” Thẩm Ức Âu sửng sốt.

Giang Lăng nói bâng quơ: “Cô ta cho em nửa triệu, bảo em rút khỏi cuộc thi. Cơ mà em từ chối cô ta rồi.”

“Cái gì?” Thẩm Ức Âu lập tức căng thẳng, “Sao em không cho chị biết việc này?”

“Chẳng phải chuyện gì quan trọng, em cũng không để ở trong lòng. Hôm nay chị nhắc tới cô ta em mới nhớ ra.” Giang Lăng dừng một chút, “Trước đó thí sinh Vương Tử Tuyên rút khỏi cuộc thi đoán chừng cũng có liên quan tới cô ta.”

Thẩm Ức đang muốn nói thì vang lên tiếng gõ cửa ngoài phòng nghỉ.

Cuộc trò chuyện buộc phải bỏ dở, chị ta đi qua mở cửa: “Chị đi mở cửa.”

Hóa ra là nhân viên giao hàng của cửa hàng bán hoa.

“Chào cô, xin hỏi cô Giang Lăng có ở đây không? Đây là hoa của cô ấy, làm phiền ký nhận.”

Hoa?

Là một bó hoa hồng tươi mới.

Thẩm Ức Âu kinh ngạc trong lòng, chị ta bình tĩnh ký nhận: “Cảm ơn.”

Cầm bó hoa trở lại trong phòng, chị ta hỏi Giang Lăng: “Người tặng hoa làm sao biết em ở đây?”

Trước đây cũng có người hâm mộ tặng hoa, nhưng đều là ở nơi diễn ra cuộc thi. Để đề phòng gặp phải người ngoài quấy rầy, chị ta chưa bao giờ công bố lịch trình cụ thể của Giang Lăng với bên ngoài.

Giang Lăng nhìn bó hoa trước mắt, mười một đóa hồng tươi rói, xung quanh phối thêm lá cây và hoa baby tô điểm, bên trong còn kẹp một tấm thẻ.

Cô lấy tấm thẻ rồi mở ra, phần đề tên trên đó lại là —— “Chu Dư Ngôn”.

Động tác của Giang Lăng khựng lại.

Chu Dư Ngôn?

“Lăng Lăng?” Âm thanh của Thẩm Ức Âu vang lên bên tai.

Giang Lăng hoàn hồn, nói: “Chị Thẩm, không cần tìm hiểu.”

“Hửm?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.