Trong văn phòng ánh đèn mờ tối.
Giang Lăng và Chu Dư Ngôn vẫn chưa rời khỏi phạm vi của bàn làm việc. Cái bóng dường như cũng nhấp nhô trôi nổi theo bọn họ. Giang Lăng tự dưng nhớ tới giấc mộng trên xe lăn kia, giống như giờ phút này.
“Em suy nghĩ gì đó, lại thất thần?” Chu Dư Ngôn không vui cắn môi cô một cái, giọng khàn như âm trầm.
Mạch suy nghĩ của Giang Lăng bị kéo trở về hiện thực, lúc thở dốc cô thấp giọng nói: “Không có gì, chỉ là nhớ tới giấc mộng lần trước đã kể với bạn trai cũ.”
“Giấc mộng kia.” Chu Dư Ngôn sực nhớ, ánh mắt càng u tối hơn, “Là giống như bây giờ.”
Giang Lăng không tiếp lời anh, anh cũng chẳng cho cô cơ hội mở miệng nói chuyện, mọi âm thanh đều biến mất trong môi lưỡi.
Bức màn lay động, ánh mặt trời bên ngoài mạ một lớp ánh sáng trên cánh cửa kính. Hơi ấm trong văn phòng mở vừa đủ, nhiệt độ hình như không ngừng tăng cao, nơi này quá nóng đến độ có thể thiêu hủy lý trí của con người.
Ngọn lửa bùng cháy không biết dập tắt khi nào.
Văn phòng im lặng trong mấy giây ngắn ngủi.
Hai chân Giang Lăng rơi trên mặt đất, cô đứng lên với lấy áo khoác và di động ở một bên, để chân trần đi về phía sô pha. Ngồi xuống sô pha cô dựa vào lưng ghế hai chân bắt chéo, lười biếng mở xem tin nhắn trong di động. Cô chỉ mặc chiếc áo khoác, phong cảnh phía dưới như ẩn như hiện.
Chu Dư Ngôn cài khuy áo trên cùng của áo sơ mi, anh giương mắt nhìn về phía sô pha. Trông thấy phong cảnh mê người kia, màu mắt anh chợt u tối.
Giang Lăng lướt màn hình di động, khóe mắt nhìn thấy Chu Dư Ngôn từ xe lăn đứng dậy rồi đi về phía mình.
Cô thu lại tầm mắt, giọng điệu mang theo mấy phần chế nhạo: “Chân của Chu tổng giờ không khập khiễng nữa à?”
“Hiện tại không phải Chu tổng.” Chu Dư Ngôn đi tới với lấy eo cô rồi ôm cô vào lòng, “Bạn trai cũ muốn tính nợ chia tay với em.”
Giang Lăng tựa trong lòng anh, không hề né tránh: “Thế, bạn trai cũ có phải còn nợ em một lời giải thích không?”
“…”
Giang Lăng liếc anh một cái: “Vì sao phải gạt em?”
Chu Dư Ngôn híp mắt: “Trông em chẳng kinh ngạc chút nào?”
Đầu ngón tay của Giang Lăng kéo vạt áo anh qua ngắm nghía, khuy áo vừa cài xong lại cởi ra. Cô chẳng hề để ý nói: “Em đã nghe câu chuyện hoàn chỉnh, ít nhiều cũng đoán được một tí. Tai nạn xe, chân bị tật, còn có danh tiếng không tốt… Là vì còn chưa loại bỏ tai họa ngầm?” Giang Lăng suy đoán.
Chu Dư Ngôn còn chưa nói thì cô đã nói tiếp: “Về phần lời đồn xấu về anh, em nghĩ rằng không ai bằng lòng làm ô uế thanh danh của mình, cho nên chắc là lời nhắn lại tung ra cho ‘đối thủ cạnh tranh’ của anh?”
Chu Dư Ngôn cười khẩy: “Thật không hổ là Giang tổng, lập tức suy luận ra nguyên nhân.” Anh lại nhìn về phía Giang Lăng, “Em đã đoán được thì tại sao còn muốn anh giải thích?”
Giang Lăng nói: “Em muốn nghe chính miệng anh nói, cái đó càng có thành ý hơn. Cơ mà…” Cô khựng lại, “Lúc trước bạn trai cũ hình như không quý trọng cơ hội này.”
“…” Chu Dư Ngôn im lặng một lúc, “Là lỗi của anh.”
“Quên đi.” Giang Lăng cười nhạt, “Dù sao đã là bạn trai cũ, đều là quá khứ rồi.”
Chu Dư Ngôn: “…”
Giang Lăng chuyển đề tài: “Thực ra em có chuyện muốn hỏi bạn trai cũ một chút.”
“Chuyện gì?” Chu Dư Ngôn kéo về mạch suy nghĩ.
Giang Lăng nhìn sang di động, không hề để ý nói: “Mấy hôm trước em đăng lên một bài trên vòng bạn bè, nói là nhớ món cơm thịt bò của Cẩm Tú Cư.” Cô khựng lại, “Kết quả ngày hôm qua có một anh shipper giao tới cho em.”
Động tác của Chu Dư Ngôn cũng khựng lại.
“Thế à?” Sắc mặt anh không thay đổi.
Giang Lăng liếc nhìn anh cười như không cười: “Bạn trai cũ cho rằng đây là sự trùng hợp ư?”
Giọng điệu Ngôn Úc thờ ơ: “Anh làm sao biết được.”
“Ồ.” Giang Lăng nói sâu xa, “Vậy coi là trùng hợp đi.”
Cô lại nói sang chuyện khác: “Còn một việc nữa.”
“Việc gì?” Âm thanh của Chu Dư Ngôn có phần không được tự nhiên.
Giang Lăng hỏi: “Chuyện Trần Dĩnh có phải do anh làm không?”
Chu Dư Ngôn đáp: “Ừm. Lúc bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Quân Trạch, anh thuận miệng nói một câu với CEO của bọn họ.”
“Nhưng anh làm thế nào thuyết phục Phó Dĩ Hành? Anh ta không giống như người dễ nói chuyện.” Giang Lăng quan sát sắc mặt của anh, cô nhíu mày, “Anh không bị anh ta bắt chẹt chứ?”
“Không có.” Ánh mắt Chu Dư Ngôn nhìn cô mang theo ý sâu xa, “Về phần nguyên nhân em sẽ biết được nhanh thôi.”
Giang Lăng có chút không vui: “Nhanh thôi? Bây giờ không thể nói ư?”
“Bởi vì anh cũng chưa xác nhận được tính chân thật của sự việc.” Chu Dư Ngôn ôm eo cô hướng về một phía, sô pha lõm xuống hai người nằm trên sô pha. Anh kề sát tai Giang Lăng, thấp giọng nói, “Có điều nếu Giang tổng muốn biết, cho chút lợi tức thì anh có thể suy xét về việc nói với em.”
Giang Lăng đối diện anh, ánh mắt cười như không cười: “Bạn trai cũ muốn làm gì đây?”
Chu Dư Ngôn nắm lấy bả vai cô, đè lên môi cô: “Anh cảm thấy bị lừa gạt tình cảm, muốn đòi về chút lợi tức chia tay, cái này không quá đáng chứ?”
Áo khoác tuột xuống vai nhanh chóng rơi xuống đất. Chu Dư Ngôn bế cô lên, anh vươn tay kéo ra vách tường ở bên cạnh, mở ra một cánh cửa ẩn. Bên trong thế mà ẩn giấu một gian phòng nghỉ, cánh cửa mau chóng bị đóng lại.
Trong phòng nghỉ không bật đèn, ánh sáng mờ tối.
Mái tóc dài đen láy của Giang Lăng rối tung, chỉ chốc lát sau ra giường dưới người đã nhăn nhúm. Cổ tay cô bị anh nắm chặt đè trên giường. Thân hình anh che phủ cô hoàn toàn, chỉ có thể nhìn thấy đường nét rắn chắc của bờ lưng cường tráng.
“Gọi tên anh.” Chu Dư Ngôn giống như người dẫn đường, nhẹ giọng dụ dỗ.
“Không…” Giang Lăng khó nhịn vùi đầu dưới gối đầu, tiềm thức từ chối, “Ô… Chu Dư Ngôn, đồ vô lại!”
Nụ hôn của anh đi đến đâu thì tựa như ngọn lửa bùng cháy tới đó.
Chu Dư Ngôn khàn giọng: “Ngoan, gọi thêm lần nữa.”
“Chu…” Lý trí của Giang Lăng đã bị quét sạch triệt để, “Chu Dư Ngôn.”
“Ừm.”
……
Khi Chu Dư Ngôn từ phòng tắm đi ra thì anh chỉ quấn một chiếc khăn lông đơn giản. Mái tóc đen ẩm ướt, khuôn mặt hình như càng sâu sắc hơn. Bọt nước từ cằm anh chảy xuống trên xương quai xanh. Giang Lăng cũng không phải lần đầu thấy dáng vẻ của anh mới tắm xong, cô chỉ nhìn lướt qua rồi thu lại tầm mắt. Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Chu thị, cô cũng không phải tới lần đầu. Nhưng cô lần đầu tiên biết được bên trong ẩn giấu một gian phòng nghỉ. Lối vào là một cánh cửa ẩn không hiện rõ, nếu không tìm tòi kỹ lưỡng thì chỉ là vách tường trang trí bình thường.
Giang Lăng choàng áo, đứng dậy đi về phía cửa. Mới vừa xoay người thì một bàn tay nắm giữ cổ tay cô.
Âm thanh trầm khàn đè nén của Chu Dư Ngôn truyền vào lỗ tai: “Em lại muốn đi sao?”
Giang Lăng chậm rãi xoay người, nhoẻn miệng cười: “Chu tổng cuống cuồng làm gì? Em chỉ là thấy khát nước, muốn uống nước mà thôi.”
“…” Chu Dư Ngôn buông tay ra.
Giang Lăng đi tới trước quầy bar, rót một cốc nước cho mình. Sau khi uống một ngụm nước cô mới thong thả cất tiếng: “Vả lại hiện tại em không có quần áo để mặc, anh bảo em chạy đi đâu đây?”
Chu Dư Ngôn sực nhớ tới việc này: “Anh bảo người đem một bộ quần áo mới sang đây.”
Giang Lăng mỉm cười: “Vậy làm phiền anh rồi, Chu tổng.”
“…”
Nửa giờ sau, Giang Lăng cũng từ phòng tắm đi ra. Cô vừa dùng khăn lông lau tóc vừa nói: “Chuyện chúng ta muốn liên hôn tạm thời chưa thể cho ba em biết, đây là lợi thế đàm phán với ông ta. Bằng không sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của em.”
Chu Dư Ngôn nói: “Anh biết.” Anh nhìn cô, làm như lơ đãng hỏi, “Vậy em định khi nào đính hôn với anh?”
“Phải chờ tới thời cơ thích hợp, cơ mà nhanh thôi.” Giang Lăng nhoẻn miệng cười, “Chờ khi em lên làm CEO tập đoàn Giang thị, chúng ta sẽ đính hôn?”
Chu Dư Ngôn nhìn cô thật sâu, trì trệ vài giây mới nói: “Được.”
“Có điều…” Giang Lăng như là nghĩ tới gì đó, nói, “Nói miệng không bằng chứng, trước đây hợp tác với Ngôn Úc cũng có ký hợp đồng. Vậy bây giờ chúng ta có phải nên ký một bản hợp đồng không?”
Ký hợp đồng?
Nhưng việc này thốt ra từ miệng cô ngược lại trở thành một việc lạ.
Chu Dư Ngôn nhíu mày: “Đương nhiên.”
Mười mấy phút sau, trợ lý Lưu đưa qua một bộ trang phục nữ mới. Giang Lăng thay quần áo xong chẳng hề khách sáo mà dùng thẳng laptop của Chu Dư Ngôn. Hợp đồng do Giang Lăng phác thảo, nhưng điều khoản bên trong được Chu Dư Ngôn xét duyệt kỹ lưỡng. Mỗi một điều khoản đều công bằng ngay thẳng, cũng không tồn tại sơ hở.
Anh in ra hai bản hợp đồng, yên tâm cầm bút ký tên. Giang Lăng cũng ung dung thản nhiên ký xuống tên mình, nhìn thấy phần đề tên bên cạnh, khóe miệng cô âm thầm nhếch lên.
Quyền chủ động lại nằm trong tay cô.
Cất lại hợp đồng, Giang Lăng nhìn Chu Dư Ngôn cười nói: “Chu tổng, em phải đi về, không tiễn vị hôn thê của anh sao?” Không đợi anh lên tiếng, ánh mắt cô nhìn xuống lại cất lời chế nhạo, “À, em quên mất, chân của anh không tiện.”
“…” Chu Dư Ngôn tỉnh bơ đứng dậy, “Anh để Ngôn Úc tiễn em.”
Giang Lăng lại từ chối: “Không cần, nếu đã có sự khởi đầu mới thì không nên gặp bạn trai cũ.”
“…”
“Vậy đi, em về trước, có việc liên lạc sau.” Giang Lăng bỏ lại một câu rồi tự nhiên xoay người rời khỏi.
Chu Dư Ngôn nhìn bóng lưng cô đi xa, anh lặng lẽ cười khẩy.
***
Giang Lăng vào thang máy xuống đại sảnh lầu một, cô mở ra ứng dụng gọi xe đặt một chiếc xe. Khi cô đi ngang qua bàn lễ tân, nhân viên trực ban tại đó liền chụm đầu thì thầm.
“Ơ ơ ơ, cô Giang không phải đi lên tìm Chu tổng à?”
“Sao trợ lý Lưu lại tiễn cô ấy xuống? Tại sao cô ấy không cùng Chu tổng đi xuống?”
“Hay là lại bị trợ lý Ngôn ngăn cản rồi?”
“Không phải chứ, hôm nay trợ lý Ngôn không tới công ty.”
“Khoan đã, mấy người có để ý không, lúc cô Giang rời khỏi quần áo hình như không giống khi cô ấy tới.”
“Chẳng lẽ…”
“Hu hu hu, tôi thấy cặp đôi tôi thích đã thành thật rồi!”
“Người chị em, tôi cũng vậy! Tổng giám đốc tàn tật ẩn nhẫn cùng thiên kim giàu có thâm tình, đẹp đôi quá đi!”
“Ơ? Chẳng lẽ không phải là trợ lý nhỏ tâm cơ cướp lấy thiên kim thùy mị sao?”
“Cô thế mà còn đứng về phía trợ lý Ngôn hả?”
Bên cạnh có người nhắc nhở: “Khụ khụ, các cô tém lại chút đi, người còn chưa đi đâu.”
Nhân viên lễ tân lập tức im bặt.
Giang Lăng làm như chưa phát giác, cô đưa lưng về phía bàn lễ tân nhoẻn miệng cười rồi nhấc chân bước ra khỏi cửa.
***
Bên Giang Lăng đã giải quyết xong, phần còn lại chính là tìm đầu sỏ gây chuyện tính sổ. Chu Dư Ngôn lấy di động gọi cho Chu Vận Ninh, gọi được nhưng không ai bắt máy. Một phút sau, điện thoại tự động tắt máy. Anh nhíu mày gọi lại lần nữa.
“Chu tổng, cô Giang đã rời khỏi.” Lúc này trợ lý Lưu tiến vào văn phòng báo cáo với anh.
Chu Dư Ngôn cầm di động liếc nhìn anh ta một cái, rồi thuận miệng nói: “Cậu cất lại hợp đồng đi.”
Trợ lý Lưu tiến lên cất hợp đồng, nhìn thấy điều khoản trên đó anh ta đột nhiên nghĩ ra gì đó bèn hỏi: “Chu tổng, nếu cô Giang chỉ muốn lấy tập đoàn Giang thị, không muốn lên làm CEO tập đoàn Giang thị. Thế hôn ước này còn thành lập không?”
Động tác của Chu Dư Ngôn đột ngột khựng lại, vẻ thờ ơ trong mắt chợt hóa thành nghiêm nghị.
Anh cũng nghĩ tới vấn đề này, hợp đồng thỏa thuận mà anh và Giang Lăng ký là chờ sau khi Giang Lăng lên làm CEO tập đoàn Giang thị thì sẽ tổ chức lễ đính hôn. Nếu Giang Lăng lấy được tập đoàn Giang thị, không làm CEO mà chỉ điều khiển ở phía sau, vậy hợp đồng của bọn họ vĩnh viễn không có hiệu lực sao?
…Lại cùng anh chơi trò chơi chữ nghĩa.
Chả trách bằng lòng một cách sảng khoái, còn chủ động đề nghị muốn ký hợp đồng.
Đóa hồng nhỏ kia quả nhiên có mưu tính trước.
Chu Dư Ngôn nắm chặt di động trong tay.
Bên kia, Chu Vận Ninh đúng lúc bấm nút nhận máy: “Chu Dư Ngôn? Anh gọi em làm gì? Có việc hả?” Cô ấy chẳng hề khách khí hỏi.
Một phút trước, cô ấy đang ở trong toilet, bị cú điện thoại như là đòi mạng này thúc giục đi ra.
Chu Vận Ninh đang ở trong nhà xem tivi, trong tivi nữ chính khóc lóc điên cuồng nói với nam chính tổng giám đốc bá đạo đang bức bách mình ——
“Cho dù anh có được con người của tôi, nhưng không có được trái tim của tôi!”
Âm thanh của tivi mở hơi lớn, tiếng đối thoại xuyên qua đầu dây bên kia điện thoại rơi vào trong lỗ tai Chu Dư Ngôn rõ ràng.
Chu Dư Ngôn: “…”
Không hiểu sao anh có ảo giác bị gái đểu lừa một vố.