Hoa Khai

Chương 5: Chương 5




“Đến, cười một cái, ai ai, ngoan quá.” Lão phu nhân hưng phấn bừng bừng chơi đừa với tằng tôn, “Mẹ Nguyệt nhi, ngươi xem, có phải hay không giống nguyệt nhi lúc mới sinh như đúc.”

Tam phu nhân vui vẻ trả lời, “Thoạt nhìn đúng là như vậy.”

“Giống nhau, ngươi xem cái mũi, còn ánh mắt, thật là cùng một khuôn dúc ra.”

Trời vừa sáng rõ, mỡi vừa chuẩn bị rời giường, bên ngoài đã truyền đến một tràng tiếng bước chân vội vã, vội vàng bẩm cáo, “Thiếu phu nhân sinh, là tiểu công tử!”

Vội vàng mặc ngoại bào, bảo nha đầu dìu tới hướng biệt viện.

Trước khi vào hoa viên vừa vặn gặp được nương Nguyệt nhi, hai người cùng vội vàng, cùng vui mừng, hiển nhiên đều biết được tin tức tốt.”

Tam phu nhân vui sướng, lão phu nhân lại nhanh chân hơn, nhanh chóng lên lầu hai, tranh ôm tằng tôn tử trước, ngắm trái ngắm phải, nhìn thế nào cũng thật vui vẻ.

Nhìn thấy năm tay nhỏ của anh nhi, lão phu nhân càng vui vẻ, “Ngươi xem, Nguyệt nhi trước đây cũng là như vậy, vừa bỏ tay lại vào trong khăn, hắn lại vươn tay ra.”

“Đúng vậy a. Nguyệt nhi sinh tháng chạp, thích đưa tay duỗi chân, khi đó cả ngày có người ở bên cạnh trông, chỉ sợ hắn nhiễm lạnh.” Tam phu nhân nhìn một chút, nhìn không được nói: “Nương, ngươi cho ta ẵm chút đi”

“Ngươi xem ta vui vẻ tới hồ đồ, ngươi cũng ẵm này.”

Vừa đem đứa nhỏ quấn tã đưa cho tam phu nhân, lão phu nhân liền quay đầu nhìn Hoa Khai đang nằm trên giường, hiền lành nói:

“Hài tử, vất vả cho con.”

“Nãi nãi, ta không thấy vất vả.”

Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, quay đầu, “Nguyệt nhi, ngươi với nương ngươi sang phòng bên đi, nãi nãi muốn có chuyện riêng muốn nói với tức phụ nhi”

Thượng Quan Vũ Nguyệt nâng mẫu thân đang ôm đứa nhỏ, cười nói: “Nãi nãi muốn nói cái gì, ta lại không thể nghe?”

Nói thì nói vậy, nhưng vẫn rời khỏi căn phòng.

Sau khi cửa phòng khép lại, lão phu nhân mới quay đầu nhìn Hoa Khai.

Đưa tay sờ sờ đầu nàng, biểu tình từ ái: “Nguyệt nhi đối với ngươi có tốt không?”

Hoa Khai có điểm nghi hoặc, này, phải trả lời thế nào mới tốt.

Trước giờ, nàng muôn nghĩ vợ chồng đều giống như cha mẹ, mặc dù bần cùng, nhưng kính trọng yêu thương lẫn nhau, nương mặc dù thỉnh thoảng cũng cãi nhau cới cha, nhưng luôn hòa hảo rất nhanh, bốn đứa nhỏ các nàng cũng nhìn ra được, cha thật rất yêu nương, chẳng những nhường nhịn nàng, cũng không trách nàng không sinh nhi tử.”

Nhưng sau này bị mua vào Hà phủ, nàng mới biết được nguyên lại không phải cặp vợ chồng nào cũng ân ân ái ái.

Trương ma ma cùng trượng phu cứ gặp mặt là ầm ỹ, Tôn đại ca cùng Tôn đại tẩu cũng thấy mặt là cãi nhau, tôn nhị ca cùng nhị tẩu tình cảm tốt, nhưng nhị tẩu lại không được bà bà yêu thích.

Lão gia cùng phu nhân tình cảm tuy rất sâu, nhưng kỳ thật hạ nhân bọn họ đều biết lão gia ở bên ngoài kim ốc tàng kiều, hơn nữa là kiều kiều tương liên đến tận trời, chẳng qua nhà mẹ đẻ phu nhân tài lớn thế lớn, giấu không cho phu nhân biết mà thôi.”

Bà nội hỏi phu quân đối với nàng có tốt không...

Không tốt giống như cha đối với nương, nhưng so với lúc vừa thành thân thì tốt hơn nhiều lắm.

Thế là Hoa Khai thận trọng gật đầu, “Tốt ạ.”

“Ngươi sinh nhi tử, nãi nãi an tâm.” Lão phu nhân từng cái từng cái vỗ vỗ tay nàng, “Ngươi gả tới đây cũng đã một năm, cho dù không ai nói, ngươi đại khái cũng biết được tình hình trong nhà, nhà chúng ta từ gia gia trở đi, là tam đại đơn truyền, nãi nãi mồng một, mười lăm đều đi miếu dâng hương cũng là hi vọng Thượng Quan gia khai chi tán diệp, nhiều con nhiều cháu, ngươi có thể sinh một nhi tử, nãi nãi thật sự muốn cảm tạ ngươi.”

“Nãi nãi đừng nói vậy, ta đảm đương không nổi.”

“Đảm đương được, trừ việc giúp Thượng Quan gia kéo dài huyết mạch, ngươi cũng giúp nãi nãi giải quyết một vấn đề.”

Hoa Khai khó hiểu, “Ta...Ta không có làm cái gì a.”

“Ta nói việc ngươi sinh nhi tử này” Lão phu nhân cười cười, “Tú nhi mười tuổi tới phủ, ba năm trước ta muốn giúp nàng hôn phối, nhưng nàng không chịu, muốn gả cho Nguyệt nhi, đứa nhỏ Tú nhi hầu hạ thật sự chu đáo, nhưng tâm cơ quá sâu, ta không thích lắm, khi ấy nàng nói trừ phi Nguyệt nhi cưới vợ, Bằng không không chịu gả, ta nghĩ thầm, Nguyệt nhi của chúng ta cưới ngươi rồi, mà nàng còn chưa chịu hôn phối, dù sao ta cũng phải hỏi qua ngươi.”

Nàng dừng một chút, “Có điều giờ tính lại, nàng đã mười chín, muốn hôn phối sợ không dễ dàng, mấy ngày trước Vĩnh thẩm lại nói với ta, bên ngoài người ta đồn chúng ta đối xử hà khắc với biểu tiểu thư này, thật sự là, ai, ta chỉ sợ ngươi không sinh nhi tử, nàng lại quấn lấy dì nàng theo ta đề cập cái gì không làm thê vậy làm thiếp đi vân vân.”

Hoa Khai mở to mắt, “Tú nhi biểu muội... Thiếp...”

Lão phu nhân cười nói: “Ta lần đầu nghe thấy còn kinh ngạc hơn ngươi.”

Bà chẳng nhẽ không biết con dâu cùng Tú nhi muốn làm cái gì sao?

Con dâu thứ hai không có con, người đơn thế mỏng, cãi vã không lại người khác, cũng tranh chấp không lại người ta, mà nếu cháu gái ở trên thiếu phu nhân thì khác, con dâu cả mặc dù sinh ba nữ nhi, nhưng cũng đều đã gả ra ngoài, thế nào cũng kém hơn một ngươi ở trong phủ có thể chăm sóc.”

Bà không nghĩ tới cưới vợ cho Nguyệt nhi, Hà gia thiên kim cưới vào cửa rồi, con dâu thứ hai cùng Tú nhi cũng không hết hi vọng, mong chờ người ta không sinh nhi tử, thu phòng nạp thiếp.

Chỉ cần sinh nhi tử, trong phủ trên dưới có ai dám không tôn kính nàng.

“Nhị nương của ngươi không thông minh, Tú nhi cũng không nghĩ rõ ràng, chuyện không có khả năng lay chuyển, các nàng nói không phiền nhưng ta nghe cũng mệt mỏi.” Lão phu nhân cười nói: “Có điều hiện giờ Thượng Quan gia đã có hậu, các nàng có thể nói cái gì nữa.”

Sau khi lão phu nhân đi rồi, Thượng Quan Vũ Nguyệt ôm đứa nhỏ bước vào, Hoa Khai vội vàng đưa tay đón lấy, bảo bối ôm trong lòng vẫn lo đứa nhỏ không thoải mái.

Bảo bảo ngủ thật say.

Khuôn mặt nhỏ, cái mũi be bé, miệng nhỏ – hóa ra hắn lúc nhỏ là như vậy nha.

Nghĩ đến hắn cũng có lúc nhỏ như vậy, cảm thấy vui vẻ.

Thượng Quan Vũ Nguyệt ngồi vào cạnh giường, thay nàng búi tóc, “Nãi nãi nói với nàng cái gì?”

“Nãi nãi nói cảm tạ ta sinh nhi tử.”

“Còn gì nữa?”

“Còn hỏi chàng đối với ta có tốt không.”

Hắn nở nụ cười, “Nàng trả lời thế nào?”

“Ta nói tốt”

“Ngay lập tức.”

“Không phải ngay lập tức.” Hoa Khai thành thực nói: “Ta nghĩ kĩ một lúc, mới trả lời.”

Thượng Quan Vũ Nguyệt cười cười. cũng không tức giận – nghĩ trước nghĩ sau có thể nói hắn đối với nàng tốt, kì thật cũng không dễ dàng.”

Thành thân một năm, hắn không chủ động tặng nàng cái gì, cũng không đưa nàng ra khỏi phủ một chút.”

Cả lúc nàng yêu cầu hắn mua bốn con thỏ trắng, hắn vì sợ thỏ sinh sản, đặc biệt chọn bốn con đều là đực, sợ thỏ bị nhiễm bệnh, có lúc xem nàng tự lẩm bẩm nói tại sao thỏ mãi vẫn không sinh, cảm thấy có chút xấu hổ.”

Mà thân cận với nàng, cũng là sau khi biết nàng mang thai.

Nguyên bản hết năm cũng nên tới tú phường Hà gia bái phỏng, nhưng bới vì khi ấy tiểu nương tử rất mệt mỏi, vừa đúng lúc có vài vị khách từ kinh thành tới, hắn tự mình tiếp đãi, cũng đã trôi qua một năm, chỉ thuận tiện viết một phong thư nói cho nhạc phụ nhạc mẫu nói rõ chuyện này, hơn nữa sai người dâng hạ lễ mừng năm mới, như vậy cũng tính là lễ mừng năm mới.

Nghĩ lại cũng thật qua loa.

Nghe nàng nói với bà nội hắn đối tốt với nàng, càng cảm thấy có chút khiếm khuyết.

Nhìn thê tử nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt nhỏ của nhi tử, Thượng Quan Vũ Nguyệt hỏi: “Ta viết thư mời nhạc phụ nhạc mẫu tới thăm ngươi nhé.”

Khuôn mặt tiểu nương tử mờ mịt, “Nhạc phụ nhạc mẫu.”

Cha, cùng nương?

Đúng rồi, hắn nói đến lão gia cùng phu nhân...

Nàng... nàng là Thược Ước.

Nàng không phải Kim Hoa Khai, nàng là Thược Ước.

“Sao vậy, lâu không nhìn thấy cha mẹ, vui vẻ đến choáng váng?” Thượng Quan Vũ Nguyệt hiển nhiên hiểu lầm, cười nói: “Ta phải đi viết thư.”

Hoa Khai vội vàng nói, “Không cần.”

“Nàng không muốn gặp bọn họ?”

“Muốn... nhưng không cần.”

Nàng rất nhớ lão gia phu nhân, cũng rất muốn biết tiểu thư rốt cuộc tìm được hay chưa, nhưng mà, nàng muốn đối mặt với bọn họ như thế nào?

Khi ấy rõ ràng, có thể giúp cho Hà gia, cho nên mới gả thay, chờ tiểu thư trở về, đem vị trí thiếu phu nhân trả cho tiểu thư là được.

Nàng muốn quay về Tân Tập thôn.

Mặc dù lúc rời quê hương nàng vẫn còn nhỏ, nhưng đại khái vẫn nhớ được phương hướng.

Hoa Khai vẫn nghĩ, đến lúc đó sau khi thu thập xong xuôi, liền trọ lại, nuôi một ít gà vịt, mang bè bắt cá, chỉ cần Cát Tường, Như Ý cùng Phú Quý còn sống, nhất định sẽ trở về đây, tỷ muội sẽ đoàn viên.

Nhưng nếu là vợ chồng, sẽ viên phòng.

Nếu viên phòng, sẽ có hài tử.

Huống gì những ngày này, Thượng Quan Vũ Nguyệt đối với nàng thật sự rất tốt, nàng cũng không phải người gỗ, sao có thể không có cảm giác gì.

Trước đây ở Hà phủ, nàng gần như mười hai canh giờ đều ở bên cạnh tiểu thư, tiểu thư đối với nàng rất tốt, nhưng mà, chuyện đó và chuyện này, hoàn toàn không giống nhau, nàng thích cũng tiểu thư ở tiểu viện chơi với mèo con, nhưng càng thích hắn dắt tay nàng cùng nhau tản bộ ở Mai viên, cho dù chỉ là nói chuyện phiếm, nàng cũng rất hạnh phúc.

Giờ muốn nàng cho đi hắn, nàng không muốn.

Làm tiểu thiếp, nàng... cũng không muốn.

Hoa Khai liền hi vọng vĩnh viễn chỉ có hai người bọn họ, hắn, cùng nàng.

Không đoán được lúc nào đó, hắn không phải là canh hạnh nhân.

Là canh đậu đỏ của nàng.

Nàng thích hắn, cũng lưu luyến hắn, hai người đã có cả hài tử, cả đời này cũng không tách rời được, cho dù lúc này tiểu thư có đứng trước mặt nàng, nàng cũng không nỡ đem vị trí này trả lại cho tiểu thư.

Nàng không dám gặp lão gia cùng phu nhân.

Bởi vì chuyện tình vỗ ngực bảo đảm lúc đó, hiện giờ nhìn thế nào cũng làm không được...

“Thược Ước.”

Hoa Khai vẫn ngơ ngác, Thược... Ước...

Đúng vậy a, nàng là Thược Ước.

Sau khi cưới, hắn lần đầu tiên kêu tên nàng, nhưng kêu lên lại không phải là tên nàng.

Hoa Khai nhìn hắn, muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ lại, không nói được cái gì – “Đừng mời cha mẹ ta tới đây.” Một thiên kim bảo bối lớn lên sẽ nói chuyện như vậy sao? “Có thể đừng gọi ta là Thược Ước được không?” Nàng vốn không phải Hà Thược Ước.

Nhìn nàng thần sắc khác lạ, Thượng Quan Vũ Nguyệt bất ra thanh âm, “Sao vậy?”

Tiểu nương tử lắc đầu, sự vui mừng không còn thấy được, thay vào đó là một chút thương cảm.

Thượng Quan Vũ Nguyệt đột nhiên nghĩ đến, Hà gia đối với nữ nhi tựa hồ lãnh đạm quá mức.

Khi hắn sai người đi báo hỉ, đối phương theo tục tặng không ít đồ vật, nhưng trì hoãn hết lần này đến lần khác không tới thăm, cả dịp cuối năm chưa về thăm cũng không chủ động hỏi tới.

“Nàng... không phải con ruột của Hà phu nhân?”

Tiểu nương tử sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, không cần nói, hắn cũng biết mình đã đoán đúng.

Nguyên lai không phải con ruột.

Vậy mọi việc đều có thể lý giải – nương tử của hắn đọc sách không quá vài cuốn, viết chữ lại sai, cầm kỳ thi họa không biết chút gì, hiển nhiên không được học tập kì càng.

Nếu như là còn ruột, Hà phu nhân sẽ không mặc kệ như vậy.

Nghĩ tới đó, lại có chút luyến thay cho tiểu nương tử, “Thân nương (mẹ ruột) nàng đâu?”

Hoa Khai cắn môi dưới, không nói.

“Ngay cả với ta cũng không thể nói sao?”

Nàng ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới nói: “Đã qua đời.”

Qua đời?

Nhìn dáng vẻ muốn khóc của tiểu thê tử, Thượng Quan Vũ Nguyệt cũng không nhẫn tâm hỏi cặn kẽ thêm, dù sao, cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.

“Đừng khóc, ta không hỏi nữa.”

“Có phải thấy ta rất rắc rối không?”

“Thật rắc rối, nhưng có biện pháp gì chứ, ai bảo chúng ta là vợ chồng.” Dùng tay áo lau đi nước mắt của nàng, “Đừng khóc, nhi tử cười nàng bây giờ, nhi tử ngoan, xem, nương ngươi đang khóc, sao lớn như vậy rồi còn khóc, nhất định là do ngươi dạy hư.”

Nghe vậy, Hoa Khai không tự chủ nín khóc bật cười, “Hắn nhỏ như vậy, làm sao dạy được.”

“Ta nói được, còn trai của Thượng Quan Vũ Nguyệt ta, muốn bao nhiêu thông minh có bấy nhiêu thông minh.”

Đoan ngọ qua đi, thời tiết liền trở nên nóng bức.

Hoa Khai ôm con trai mới vừa đầy tháng ngồi trong lương đình, nhẹ nhàng vỗ hắn, trên khuôn mặt bảo bối lộ vẻ bất mãn.

Tiểu hài tử lớn rất nhanh, mới có hơn một tháng, thoạt nhìn không còn giống lúc mới sinh, chẳng những khí lực mạnh lên, biểu tình cũng đa dạng hơn, mặc dù hầu hết thời gian đều là ngủ, nhưng lúc tỉnh thì luôn nheo mắt, chép miệng –

Bà nội và nương lần đầu nhìn thấy thì hai người cùng cười tít mắt nói: “Đúng, đúng, Nguyệt nhi trước đây cũng như vậy, không khóc nhiều, nhưng nếu không ai để ý đến hắn, miệng hắn liền cong lên.”

Hoa Khai nghe vậy, liền cười – Hóa ra Thượng Quan Vũ Nguyệt lại là như vậy, trước đây hễ không vui vẻ liền chu miệng.

Thật là đáng yêu.

Sau khi hài tử được thày bói coi bát tự được gọi là “Thượng Quan Phồn Thịnh”, đương nhiên chính là hi vọng hắn giúp Thượng Quan gia thật phồn thịnh.

Nghe nói mệnh của đứa nhỏ cực tốt, vượng gia vượng tộc, có thể vượng cái gì đều vượng cả, cả gia nghiệp lại phồn thịnh.

Cũng bởi vì biết tên của đứa nhỏ, sau nàng thử thăm dò, mới phát hiện cái tên Thượng Quan Vũ Nguyệt, Nguyệt, cùng thần châu (thông minh, tháo vát)

Không ngờ lại lấy cái tên này.

Nhìn Thư thượng giải thích, Hoa Khai càng hiểu được áp lực của chuyện tam đại đơn truyền, hữu võ hữu thần, có thể thấy kì vọng lớn đến thế nào.

Còn may tiểu Phồn Thịnh chỉ tên Phồn Thịnh.

“Thiếu phu nhân.” Tiểu Đông lặng lẽ nói: “Biểu tiểu thư.”

Hoa Khai nhìn đến bóng váy xanh trên hành lang, nhịn không được cảm thấy áp lực, “Tiểu Đông, thu dọn đồ vật, chúng ta quay về biệt viện.”

“Thiếu phu nhân, hình như không kịp rồi nha, biểu tiểu thư đã đi qua đây.”

Hoa Khai quay lại, thấy bóng váy xanh thật sự bắt đầu di động.

Trời ạ, sớm biết như vậy hôm nay sẽ không đi, thật sự là – bởi vì ở cữ, nàng ở biệt viện ngồi hơn 1 tháng, thật vất vả, hôm nay thời tiết sáng sủa, cho nên dẫn tiểu Phồn Thịnh đi hoa viên một chút, không nghĩ tới vừa ngồi xuống không bao lâu, thiên địch lại tới.

Tú nhi đối với nàng thật sự rất không tốt.

Lần đầu ăn cơm chung, nàng không để ý tới nàng ta, sau này gặp ở tiểu viện, lại bị nói cái gì “Biểu ca của ta là nhìn phân lượng của Hà gia nên mới thú ngươi.” vân vân.

Sau khi sinh tiểu Phồn Thịnh, Tú nhi và nhị nương cũng ghé qua biệt viện một lần, mặc dù nói là tới chúc mừng, nhưng ánh mắt rất sắc bén, làm Hoa Khai cảm thấy không thoải mái.

Hiện giờ thật sự muốn chạy trốn cũng không được.

Quên đi, nói thế nào nàng cũng là đại tẩu, huống gì nàng hiện giờ trừ bỏ tay đang ôm tiểu Phồn Thịnh, phía sau còn có Tiểu Đông cùng Tiểu Hạ, tổng cộng bốn người, không sợ.

“Tú nhi biểu muội.”

Tú nhi vẫn như trước không đáp lại, trực tiếp ngồi xuống một chỗ khác bên bàn đá, “Thế nào đến trà cũng không có, Tiểu Đông?”

Tiểu Đông cả kinh, “Thiếu phu nhân hiện ăn đồ do ma ma nấu, chúng ta chỉ ở đây hóng gió một chút, không mang theo trà.”

“Ta đây muốn uống, ngươi không thể đi lấy sao? Vẫn là cảm thấy chỉ cần hầu hạ thiếu phu nhân của các ngươi là được rồi, những chuyện khác đều không cần sao?”

“Là lão phu nhân ra lệnh cho chúng ta đi theo thiếu phu nhân, nếu tùy tiện rời khỏi, lão phu nhân trách mắng xuống chúng ta đảm đương không nổi.”

“Lấy nãi nãi ra dọa ta?” Vu Tú nhi lạnh lùng nhìn Tiểu Đông, “Ta chút nữa đi nói chuyện với Vinh bá. Hỏi hắn chọn nha đầu kiểu gì, ta đây tốt xấu cũng là biểu tiểu thư, bất quá chỉ muốn uống chén trà, ngươi lại dám nói lại ta, nha đầu một chút quy củ cũng không có như ngươi giữ lại làm gì chứ.”

“Biểu tiểu thư...”

“Tiểu Đông, đừng nói nữa.” Hoa Khai cắt ngang các nàng, “Đi lấy trà, nhanh đi.”

Vu Tú nhi nhìn bóng dáng Tiểu Đông vội vã rời khỏi, nhìn không được hừ một tiếng (lại hừ a! con mụ này suốt ngày chỉ biết hừ)



“Biểu muội có việc gì sao?”

“Ta làm gì có việc gì, tiểu viện lớn như vậy, ta không thể tới sao? Hay nãi nãi nói tiểu viện này sau này là của ngươi, muốn tới thì phải báo trước một tiếng?”

Ai... “Ngươi biết rõ ta không có ý đó”

“Ta làm sao biết được ý tứ của ngươi?” Vu Tú nhi mặt không biết tình lên tiếng: “Ta chỉ là con gái nông gia bình thường, làm sao biết được ý tưởng của thiên kim tiểu thư.”

Hoa Khai giật mình, vừa mới không phải nói đến hoa viên uống trà sao? Thế nào lại nhảy sang chuyện nữ nhi nông gia cùng thiên kim tiểu thư?

Đọi chút, Tú nhi giận dỗi, chắc không phải là vì tự ti đi?

Không muốn thì không thấy, một khi đã suy nghĩ như thế, liền có cảm giác đúng là như vậy.

“Mặc kệ ngươi giận dỗi cái gì, cũng không phải do ta gây ra cho ngươi, ngươi cũng tự hiểu được, bước vào Thượng Quan gia đã hơn một năm, ta cũng nể mặt ngươi, cũng chưa từng cảm thấy chính mình cao cao tại thượng.” Hoa Khai đứng dậy, “Ngươi đối với ta không tốt, ta cũng không muốn hai người lớn nhỏ dọa đến Phồn Thịnh, ta muốn trở về biệt viện.”

“Hà Thược Ước ngươi – ”

“Ngươi phải gọi ta là biểu tẩu.” Hoa Khai sửa miệng nàng.

“Ta mới không cần gọi ngươi là biểu tẩu.” Cho dù nàng ta đã thành thân với Vũ Nguyệt ca, cho dù nàng ta sinh hạ hài tử, nàng cũng tuyệt đối không gọi nàng ta như vậy, “Trước đây ta không gọi, sau này cũng sẽ không.”

“Tùy ngươi muốn gọi thế nào cũng được, ngươi thích, có bảo ta biểu ca ta cũng đáp ứng ngươi.” Hoa Khai nghĩ một chút vẫn không nhịn được nói: “Mặc kệ ngươi có thích hay không, có mong muốn hay không, ta vẫn là biểu tẩu của ngươi, chúng ta là người một nhà, phải tập làm quen cho tốt đi.”

Nói xong, nàng rời khỏi, lưu lại một mình Tú nhi ngồi trong lương đình.

Người một nhà?

Cách nói kỳ quái, nhưng lại, giống như điều nàng vẫn luôn theo đuổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.