Ngao Cẩn Phong ôm Sở Huyễn Huyễn cưỡi ngựa đuổi theo! Xe ngựa bốc cháy đang bị bốn con ngựa nổi điên kéo đi thật nhanh!
Xa xa đã nhìn thấy một ngọn lửa đỏ, Ngao Cẩn Phong dùng tốc độ nhanh hơn, trong lòng có dự cảm rất xấu!
Theo sát phía sau chính là Sở Mị Dạ! Chứng kiến xe ngựa bốc cháy, khói dầy đặc. Trái tim của hắn cũng rơi lộp bộp!
Hai con ngựa nhanh chóng đuổi theo xe ngựa.
"Tiểu Y!" Ngao Cẩn Phong tung người nhảy lên xe, khung xe ngựa đều cháy hết, trong ngực hắn còn có đứa bé, không dám đến gần quá mức.
Nghe được Ngao Cẩn Phong thét Tiểu Y, Sở Mị Dạ sợ đến vỡ mật, nhảy lên xe, một cước đá văng cửa xe đang cháy.
"Tiểu Y!" Hắn không để ý hỏa hoạn thiêu đốt, chui vào buồng xe khói dầy đặc cuồn cuộn.
Ngao Cẩn Phong ôm đứa bé, thấy Sở Mị Dạ như thế, ánh mắt tối sầm xuống.
"Tiểu Y!" Mắt Sở Mị Dạ bị khói dầy sặc vây kín không mở ra được, sờ loạn ở trong toa xe. Bốn phía buồng xe lửa cháy phừng phừng làm phỏng hai tay hắn. "Tiểu Y. . .!" Hắn tìm khắp buồng xe nhưng vẫn không thấy tung tích Thủy Liên Y.
Lỗ tai hơi động, nghe được mui xe kêu két một tiếng, Sở Mị Dạ nhanh chóng từ trong buồng xe nhảy ra. Hắn vừa rời đi mui xe liền sụp đổ, lửa cháy đốt sạch cả xe ngựa.
Sở Mị Dạ chém đứt dây thừng cột bốn con ngựa, bốn con ngựa kéo xe đều chạy trối chết.
Đứng ở trước xe ngựa, Sở Mị Dạ cau mày, Tiểu Y không có trong xe.
Một ánh mắt rơi vào người vẫn đứng phía sau lưng hắn, Sở Mị Dạ xoay người, thấy Ngao Cẩn Phong mặc áo trắng hơn tuyết, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Tiểu Y đâu?"
Ngao Cẩn Phong khinh thường liếc hắn một cái, "Biết cũng không nói cho ngươi!"
"Huyễn Huyễn là nữ nhi của ta?" Sở Mị Dạ nhìn đứa bé trong ngực Ngao Cẩn Phong.
"Đúng thì thế nào? Không phải thì sao? Khi Tiểu Y thấy ngươi cưới nữ nhân khác, nàng sẽ từ từ quên lãng ngươi!"
Trên mặt Ngao Cẩn Phong lộ ra nụ cười, nụ cười nở trên khuôn mặt hắn vô cùng vui vẻ và đắc ý.
"Sở Mị Dạ! Tiểu Y muội muội cho tới bây giờ đều không phải là của ngươi, trước khi ngươi cưới nàng, nàng không thuộc về ngươi, sau khi ngươi cưới nàng, nàng càng không thuộc về ngươi! Về phần Tiểu Y đã từng yêu ngươi! Cũng đã từ từ quên ngươi khi ngươi tổn thương nàng!"
"Ngươi là ai?" Sở Mị Dạ cau mày, hắn không hiểu lời nam tử áo trắng này nói!
"Ngươi không cần biết ta là ai! Ngươi chỉ cần biết, bắt đầu từ hôm nay, trong cuộc đời ngươi không còn Thủy Liên Y yêu ngươi sâu đậm, lại càng không tồn tại con gái của ngươi!"
Tròng mắt thâm thúy của Ngao Cẩn Phong nhìn Sở Mị Dạ, khóe miệng khẽ động, xoay người đánh ngựa rời đi.
Đáng chết! Sở Mị Dạ nhảy lên ngựa của mình, "Tiểu Y bị ngươi giấu đi đâu? Trả đứa bé cho ta!" Hắn cưỡi ngựa đuổi theo!
Tròng mắt Ngao Cẩn Phong chợt lóe, Tiểu Y? Tiểu Y đi đâu? Rõ ràng nàng ở trong xe ngựa, rõ ràng đã hôn mê? Nàng có thể đi đâu? Trong lòng hắn bất ổn, lo lắng! Thủy Liên Y nhất định đã được người cứu, nếu không nàng không thể nào không có trong xe ngựa!
Nhưng ai đã cứu Thủy Liên Y trong thời gian ngắn như vậy? Ngao Cẩn Phong nghi hoặc. Nghe được tiếng Sở Mị Dạ cưỡi ngựa đuổi theo phía sau . Hắn hừ lạnh một tiếng.
Ngươi muốn tìm Tiểu Y, ngươi muốn đứa bé? Có khả năng sao? Trên mặt Ngao Cẩn Phong khôi phục lạnh nhạt!
"Đưa đứa bé cho ta!" Sở Mị Dạ ra roi thúc ngựa, đó là nữ nhi của hắn, không thể để cho người khác mang đi.
Đứa bé? Ngao Cẩn Phong nhìn đứa bé trong ngực, bởi vì bị thương mà hơi thở chỉ còn thoi thóp! Nếu không mau sớm cứu trị, đứa bé này sợ rằng sẽ không sống được bao lâu nữa.
"Nếu như không muốn đứa bé này chết, thì cút ra cho ta!" Ngao Cẩn Phong cười lạnh, "Nếu còn đuổi theo nữa, đừng trách ta làm ra chuyện khiến ngươi hối hận cả đời!"
Sở Mị Dạ cau mày, ghìm chặt dây cương ngựa, đứng lại tại chỗ. Mắt thấy Ngao Cẩn Phong mang theo con gái mình đi càng ngày càng xa! Khóe mắt hắn hơi run run, Tiểu Y ở nơi nào? Nam nhân kia là ai? Hắn có thể thương tổn nữ nhi của mình hay không?
Trong lòng giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt ra, nứt ra từng chút! Đau đến khó thở!
Còn Thủy Liên Y, nàng đi đâu?
Thủy Liên Y vốn té xỉu ở trong xe, xe ngựa bốc lửa chạy ra khỏi thành, nàng cảm thấy phía dưới đang lắc lư, cảm giác bên cạnh thân thể nóng đến dọa người.
"Huyễn Huyễn. . . Tiểu Dạ!" Không biết vì sao, trong miệng lẩm bẩm tên của những người này, nhưng trong đầu óc của nàng lại không có chút ấn tượng, nàng rốt cuộc đang kêu ai?
"Mẹ. . . . .!" Nàng hỗn loạn, cảm thấy khó thở, khói dầy đặc sặc vào trong mũi miệng của nàng, thậm chí không cho nàng ho khan.
Khi nàng cho rằng mình sẽ chết không rõ ràng ở đây, một đôi cánh tay có lực ôm lấy nàng. Mang nàng rời khỏi xe ngựa lửa cháy hừng hực!
Hít thở được không khí trong sạch, Thủy Liên Y cảm thấy mình được người ôm ngồi trên lưng ngựa. Theo tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc chạy, nàng lại lâm vào hôn mê.
Không biết trải qua bao lâu, Thủy Liên Y nghe được bên tai tựa hồ có tiếng nước chảy ào ào, ngón tay của nàng giật giật!
Chậm rãi mở hai mắt ra, phát hiện mình nằm ở trên cỏ bên dòng sông, phía dưới phủ một cái áo khoác dài.
Đây là chỗ nào? Thủy Liên Y ngồi dậy, xoa xoa đầu!
Hả? Vì sao mình mặc áo dài? Nàng ngạc nhiên phát hiện, y phục mình mặc thật giống như y phục của Tiểu Long Nữ trong phim truyền hình!
Nằm mơ? Cảm giác đầu tiên chính là nằm mơ! Thủy Liên Y từ dưới đất đứng lên, chậm rãi đi tới bờ sông nhỏ, nhìn nước sông trong suốt, nàng thật kinh hãi!
Cái bóng trong nước chính là nàng! Chỉ là tại sao mỹ lệ như thế? Nàng bình thường bởi vì học Taekwondo, động tác thô lỗ mạnh mẽ, không có vẻ ưu nhã như người trong nước! Sờ sờ khuôn mặt của mình, nguyên lai thời điểm mình an tĩnh lại xinh đẹp như vậy!
Ha ha! Thủy Liên Y không nhịn được đắc ý! Hôm nào đến phòng chụp ảnh chụp một bộ ảnh nghệ thuật mới được! nàng sẽ mặc cổ trang, nàng cũng có tiềm chất thục nữ mà!
Nơi này rất an tĩnh! Nàng nhìn chung quanh một lần! Trừ rừng cây chính là con sông, vì sao nàng mộng đến nơi này? Khuya ngày hôm trước nàng còn cười to xem phim giang hồ, chẳng lẽ là bởi vì quá tiến nhập phim?
"Tay ta cầm Lưu Tinh Loan Nguyệt Đao, kêu vang dội khẩu hiệu,
Phía trước là người phương nào mau báo danh ra, có ngon thì ngươi đừng chạy. . . . .!"
Nàng còn vui vẻ hát lên, nơi này núi cao nước chảy, không khí mát mẻ! Chim hót hoa thơm! Ngủ một giấc nằm mộng, cảm thấy cả người thật là vui vẻ!
Khi nàng cởi hết giày vớ, hai chân thả vào trong sông nghịch nước, bên tai truyền tới âm thanh sàn sạt. Tựa hồ có người đạp cỏ đi tới!
Thủy Liên Y khẽ nhíu mày, đây không phải cơn ác mộng chứ? Sao còn có người khác xuất hiện?
Tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, Thủy Liên Y lặng lẽ nhặt một khối đá từ dòng sông cạnh mình lên, nhanh chóng xoay người, ném tới!
"Xem chiêu!" Lại nói nàng vốn là người rất có đạo đức nghề nghiệp, không đánh lén!
"Thủy cô nương! Ngươi đã tỉnh!" Người phía sau tránh thoát cục đá nho nhỏ này, nhẹ nhàng cười ra tiếng!
Thủy cô nương? Thủy Liên Y nghi ngờ, chân không từ trong nước đi ra ngoài, đứng ở trước mặt người vừa tới.