Khụ khụ! Rượu này quá cay! Thủy Liên Y bị sặc, không ngừng ho khan!
Sở Mị Dạ cưng chiều lại đau lòng lau rượu ở khóe miệng cho nàng.
Thái hậu có chút ngạc nhiên, đồng thời trong lòng có chút cảm động! Nữ tử này mặc dù tác phong rất lớn mật, không biết dè dặt, nhưng rất tự nhiên, không che giấu!
Tròng mắt tà mị của Sở Húc Nhật tối lại, nàng trong ngực Vương huynh cười thật vui vẻ, cười cười thản nhiên, hoàn toàn quên mất mình từng chịu hình phạt ở trong hoàng cung! Không biết vì sao ngực thấy đau.
Sắc mặt của Ngọc Linh Nhi vô cùng khó coi, không nhịn được nhìn về phía Sở Thánh Hạo, phát hiện ánh mắt hắn đang nhìn thắng! Trong lòng có chút vui vẻ! Sở Thánh Hạo có lẽ đã cảm thấy hứng thú với Thủy Liên Y!
"Ngươi tên là gì?" trên mặt Thái hậu có nụ cười.
"Hồi thái hậu nương nương! Tiểu nữ tử Thủy Liên Y!" Nàng âm thầm cười trộm, xem nhiều phim cung đình cổ đại cũng có chỗ tốt! Nhất định không thể đắc tội thái hậu nương nương quyền cao chức trọng! Tựa như Hoàn Châu cách cách, hoàng hậu nương nương không đủ gây sợ. Thân là lão nương của hoàng thượng, thái hậu nương nương không thể đắc tội!
Thủy Liên Y! Xem ra là một nữ nhân rất khéo léo! Một kết hợp rất mâu thuẫn, một hồi thông minh, một hồi đáng yêu, một hồi lại rất lịch sự! Cô gái này tựa như cầu vồng sau cơn mưa, màu sắc sặc sỡ! Ở chung với Sở Vương nhất định sẽ làm cho Sở Vương vui mừng mỗi ngày, vui vẻ mỗi lúc!
Thái hậu dựa vào kinh nghiệm nhìn người, xét người nhiều năm qua, cho là Thủy Liên Y không theo kiểu cũ, có tính cách nữ nhân bình thường không có, là một cô gái rất kỳ lạ!
Bữa ăn này gió êm sóng lặng, Thái hậu rất hài lòng, Sở Mị Dạ rất tùy ý, Thủy Liên Y rất đắc ý!
Về phần tâm tình của ba người khác lại hoàn toàn khác nhau! Ngọc Linh Nhi ghen ghét muốn chết! Sở Húc Nhật buồn phiền khó chịu trong lòng! Sở Thánh Hạo gấp gáp cực kỳ!
Tiệc thọ của Thái hậu kết thúc! Sở Mị Dạ ôm Thủy Liên Y không ở lại lâu, trực tiếp trở về Sở vương phủ! Cả Sở Thánh Hạo muốn mời đánh cờ cũng cự tuyệt! Thật đả thương mặt mũi hoàng thượng!
Về phần sở Húc Nhật thấy dáng vẻ khó chịu của Sở Thánh Hạo, tâm tình đè nén ngược lại khá hơn nhiều!
Mặc Dương cung!
Sở Thánh Hạo phiên vân phúc vũ ở trên giường rồng! Nữ tử trên giường truyền đến tiếng kêu rên và tiếng nức nở!
"Hoàng thượng! Tha nô tỳ! A. . . . Nô tỳ không chịu nổi!" Tiếng cầu khẩn và rên rỉ của nữ nhân không ngừng truyền đến.
Dục vọng của Sở Thánh Hạo không được hóa giải, dừng lại thì trước mắt sẽ hiện lên bộ dáng của Thủy Liên Y! Hắn chỉ gặp nàng lần đầu, sao lại giống như ma ám! Hận không thể đè nàng dưới thân thể hung hăng xỏ xuyên qua!
Lúc này cả người cung nữ phía dưới trần truồng, trên thân thể mềm mại trải rộng dấu vết xanh xanh tím tím, trên giường có một điểm đỏ tươi! Vừa gặp mây mưa đã bị Sở Thánh Hạo muốn vô số lần, lúc này cả thanh âm cầu khẩn cũng đứt quãng!
"Hoàng hậu nương nương giá lâm!" thái giám ngoài cửa kêu to.
"Hoàng hậu nương nương! Ngài tạm thời không thể vào!"
"Thông báo hoàng thượng! Bổn cung có chuyện quan trọng!" Ngọc Linh Nhi biết Sở Thánh Hạo đang làm gì! Trừ quốc gia đại sự, hắn thích nhất đúng là chuyện trên giường!
"Nương nương! Sợ rằng. . . . . .!" Thái giám tựa hồ thật khó xử!
"Để hoàng hậu vào đi!" Sở Thánh Hạo nhìn cung nữ giống như cá chết trên giường, trên mặt lộ ra chán ghét, "Mau cút!"
"Dạ! Hoàng thượng! Cung nữ không để ý mình đau đến nước mắt giàn giụa, lại càng không trông nom thân thể mềm mại lộ hết, cầm lên y phục lảo đảo xuống long sàng!
Khi Ngọc Linh Nhi đi tới vừa hay nhìn thấy cung nữ chạy ra, cả người đầy dấu vết, đi bộ không ổn, không biết bị Sở Thánh Hạo giằng co bao nhiêu lần!
"Linh Nhi! Tới đây!" trên người của Sở Thánh Hạo đắp một cái chăn mỏng vàng óng ánh! Tròng mắt hẹp dài câu hồn nhìn Ngọc Linh Nhi.
Toàn thân Ngọc Linh Nhi chấn động, nàng cảm thấy mình quá nóng nảy, chọn thời điểm không thỏa đáng! Nhìn bộ dáng Sở Thánh Hạo chính là còn chưa đã ghiền, chưa thỏa mãn dục vọng.
"Hoàng thượng! Linh Nhi có chuyện quan trọng!"
Sở Thánh Hạo cau lông mày lại một cái "Hôm nay Sở Vương cự tuyệt trẫm, chẳng lẽ hoàng hậu cũng muốn cự tuyệt trẫm sao?"
"Linh Nhi không dám!" Ngọc Linh Nhi đi tới trước long sàng của Sở Thánh Hạo.
Trên mặt lộ ra nụ cười, Sở Thánh Hạo bắt lấy Ngọc Linh Nhi túm nàng đè lên giường! Tốc độ cực nhanh giật ra xiêm y của nàng.
"Hoàng thượng!" Ngọc Linh Nhi phát ra tiếng thở gấp "Sao vội vã như vậy! Không phải vừa mới tận hứng à!"
"Nữ nhân giống như cá chết, làm sao trẫm có thể tận hứng! Chỉ có Linh Nhi mới có thể khiến trẫm lấy được an ủi!" Không để ý sự khô khốc của Ngọc Linh Nhi, dùng sức động thân đi vào.
"Ư!" Ngọc Linh Nhi cau mày, hắn vốn khư khư cố chấp như vậy! Trước kia bị hắn lạnh nhạt còn cảm thấy không cam lòng, thậm chí ghen ghét những phi tử và cung nữ được hắn cưng chiều! Hiện tại, nàng vô cùng bài xích bị hắn thô lỗ đối đãi như thế! Bóng dáng của Sở Húc Nhật lại tiến vào đầu nàng, không nhịn được xem Sở Thánh Hạo trên người thành Húc vương! Có lẽ như vậy làm nàng dễ chịu hơn chút!
Cho dù trong lòng không tình nguyện, Ngọc Linh Nhi vẫn ra sức rên rỉ, lớn tiếng thét chói tai, lửa nóng dây dưa, thậm chí môi lưỡi đảo quanh trên người của hắn, đôi tay vuốt ve phía dưới hắn. Hi vọng hắn có thể mau sớm kết thúc!
Sở Thánh Hạo thiên phú dị bẩm! Bao nhiêu lần cũng không biết mệt mỏi, theo như lời hiện đại nói, tựa như đánh máu gà! Loại nam nhân này làm hoàng đế thì nhân tài không được trọng dụng rồi! Nếu làm Ngưu Lang, thì rất tài!
Thân thể Ngọc Linh Nhi mệt mỏi! Cổ họng cũng rên mệt mỏi!
Phía dưới bị Sở Thánh Hạo đụng chua xót đau đớn khó nhịn!
Cuối cùng bắt đầu cầu xin tha thứ! Nam nhân này quả thật không phải là người, căn bản không biết gì cái gì gọi là túng dục quá độ!
"Hoàng thượng! Hôm nay gặp qua Thủy Liên Y! Cảm thấy có tuyệt sắc giống như Linh Nhi nói hay không?" Ngọc Linh Nhi không thể không lấy đề tài dời đi lực chú ý của Sở Thánh Hạo.
Quả nhiên, vừa nghe đến tên tuổi Thủy Liên Y, Sở Thánh Hạo dừng động tác. Trước mắt hiện lên hồn nhiên và xinh đẹp cùng tồn tại trên một nữ nhân!
"Linh Nhi nói quả nhiên là thật! Nữ nhân của Sở Vương thật là tuyệt thế mỹ nhân bầu trời khó tìm, trên đất khó tìm! Trẫm rất hâm mộ Sở Vương!"
Hắn hâm mộ, rõ ràng cũng là bởi vì không chiếm được mà ghen tỵ thật sâu! Ngọc Linh Nhi nghe được ê ẩm trong giọng của Sở Thánh Hạo, không khỏi hiện lên nụ cười!
"Hoàng thượng! Chẳng lẽ không muốn chiếm Thủy Liên Y làm của riêng sao?"
"Linh Nhi! Không nên nói bậy! Đây chính là nữ nhân của Sở Vương! Trẫm còn có thể giành nữ nhân với đệ đệ của mình hay sao?"
Ngọc Linh Nhi biết hắn chỉ nói như vậy ngoài miệng, thật ra thì trong lòng đang mơ ước!
"Hoàng thượng! Thật ra thì Linh Nhi có một biện pháp tốt! Có thể khiến hoàng thượng lấy được tuyệt thế giai nhân đó! Không biết hoàng thượng có muốn nghe hay không?"
Sở Thánh Hạo nhéo cằm Ngọc Linh Nhi, đầu lưỡi chui vào dây dưa nàng, khiến nàng không thở nổi. Bàn tay chạy ở trên người của nàng, tựa hồ một luồng sóng ham muốn khác lại đánh tới.
"Hoàng. . . . Thượng!" Ngọc Linh Nhi khó khăn phát ra âm thanh. Thật nên để Thủy Liên Y thể nghiệm mùi vị bỗng chốc bị Sở Thánh Hạo cưng chiều! Sở Mị Dạ đối với nàng nhất định là dịu dàng chí cực! Vừa nghĩ tới nữ nhân kia làm Sở Vương thương tiếc, ở trong lòng của Ngọc Linh Nhi cực kỳ hận!
"Phương pháp xử lí của Linh Nhi nhất định có thể khiến hoàng thượng lấy được nữ nhân kia! Vì sao Hoàng thượng không nhìn thử một chút!"
"A? Không biết Linh Nhi có biện pháp gì?" Sở Thánh Hạo rốt cuộc ra tiếng, cặp mắt hẹp dài thoáng qua ánh sáng phức tạp!
"Nếu như Sở Vương không có ở bên cạnh nàng, như vậy tất cả còn không phải đều do hoàng thượng định đoạt! Linh Nhi tới nói cho hoàng thượng. . . .!" trên mặt Ngọc Linh Nhi lộ ra nụ cười đắc ý, ôm cổ của Sở Thánh Hạo, đưa môi tới bên tai của hắn!