Vốn cho là mình sẽ bị khuất nhục mà chết đi!
Vậy mà! Bốn phía đột nhiên tĩnh mịch, nặng nề trên người mình giống như biến mất, mở ra mắt mệt mỏi, thấy gương mặt tràn đầy tức giận, sát ý của Sở Húc Nhật.
"Ngươi làm sao vậy?" Ném xuống bội kiếm tràn đầy máu tươi, cởi áo khoác xuống bao lại nàng, ôm nàng vào lòng.
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh cũng chạy đến bên cạnh nàng, khóc rống.
Bốn thị vệ đều bị Sở Húc Nhật giết, Ngọc Linh Nhi và Tiểu Bình núp ở một bên, nơm nớp lo sợ. Thủy Liên Y nhìn gương mặt sợ tới mức trắng bệch của Sở Húc Nhật, khóe miệng lộ ra nụ cười cảm kích.
"Cám ơn ngươi. . . . Cứu ta!" Máu tươi từ khóe miệng của nàng chảy ra, khiến tim của Sở Húc Nhật nhói đau.
"Tiểu Y! Không có chuyện gì! Kiên trì một chút! Ta đưa nàng đi tìm đại phu!"
"Húc vương ——!" Ngọc Linh Nhi hô to. “ Ngươi biết mình đang làm cái gì sao? Nàng là hung thủ giết Thái hậu. Bổn cung đang thi hành thánh chỉ của hoàng thượng!" Cho dù sợ, Ngọc Linh Nhi vẫn hùng hổ.
Hừ! Thánh chỉ? Sở Húc Nhật lạnh lùng nhìn nàng.
"Thánh chỉ của hoàng thượng là bảo ngươi tìm người lăng nhục nàng sao? Ai nói nàng là hung thủ? Ngươi có chứng cớ gì? Hoàng hậu nương nương?"
"Húc. . . . Vương!" Thủy Liên Y lại khạc ra một ngụm máu tươi, bắt lấy tay hắn, “Ta. . . . Bụng thật là đau! Cả người đều đau!"
"Tiểu Y!" Sở Húc Nhật cầm tay của nàng, "Không có chuyện gì! Ta đưa nàng đến Uyên thành tìm Vương huynh!" Nói xong hắn vội ôm lấy nàng.
"Vô dụng. . . .!" Nàng biết tình trạng của mình, lúc này căn bản không còn sức chống đỡ! "Húc vương! Xin ngươi nhắn dùm Tiểu Dạ! Ta. . . .!" Trước mắt trở nên mơ hồ, bóng dáng của Sở Húc Nhật dần dần không thấy rõ.
"Thủy Liên Y! Nàng tỉnh lại! Chẳng lẽ nàng không muốn gặp Sở Vương sao?"
Mặt của Thủy Liên Y tràn đầy đau thương "Húc vương! Đứa bé đã mất! Ta. . . . Biết mình không được!"
Sở Húc Nhật thấy trên đùi nàng chảy ra máu, hai mắt trợn tròn.
"Tiểu Y! Đứa bé đã mất, còn có thể lại có! Nhưng, nếu nàng mất mạng, Sở Vương sẽ làm ra chuyện gì, không ai biết!"
Nàng lắc đầu một cái, "Quỷ Khiếp. . . . Tán! Ta không thể. . . . Cứu! Nói với. . . . Dạ! Ta. . . . Thật không có giết Thái hậu! Xin. . . . Tin tưởng ta! Xin. . . . lỗi! Không thể chờ hắn trở về! Ta. . . . Thương hắn!"
Thủy Liên Y đứt quãng nói hết lời xong, cảm thấy hô hấp dồn dập, ý chí hoàn toàn biến mất, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Nàng không thể chết! Nàng không thể chết được!" Sở Húc Nhật ôm lấy nàng, nhìn gương mặt tái nhợt trong ngực, trong mắt của hắn đã ươn ướt!
Ôm lấy Thủy Liên Y, bất kể nàng còn sống hay đã chết, hắn đều muốn mang nàng đến Uyên thành tìm Vương huynh.
Tiểu Kinh khóc rống đi theo sau lưng Sở Húc Nhật ra khỏi phòng ngủ.
Trình Ngự Thiên và thị vệ bên trong phủ vẫn còn chống lại bọn thị vệ ở trong cung, nhìn thấy Sở Húc Nhật ôm Thủy Liên Y ra ngoài, đều rút lui tới đây.
Sở Thánh Hạo thấy Sở Húc Nhật ôm Thủy Liên Y, sắc mặt Thủy Liên Y tái nhợt khóe miệng còn chảy máu tươi, khiến hắn sửng sốt một chút. Lại thấy Ngọc Linh Nhi và cung nữ của nàng từ phòng ngủ đi ra, tựa hồ đã hiểu chuyện gì đó.
"Hoàng thượng! Lúc này ngươi hài lòng đi? Nàng chết rồi. . . .!" Gương mặt Sở Húc Nhật đau thương, trong mắt có lệ.
"Chết?" Sở Thánh Hạo híp mắt, ánh mắt liếc về hướng Ngọc Linh Nhi. "Chuyện gì xảy ra?"
Ngọc Linh Nhi bị giọng của hắn làm sợ hết hồn "Kỳ hạn ba ngày đã đến! Hoàng thượng đã nói nên báo thù cho Thái hậu! Linh Nhi chỉ tuân theo lệnh hoàng thượng ra! Cho nàng uống Quỷ Khiếp tán!"
Quỷ Khiếp tán? Sở Thánh Hạo cau mày, "Ngươi lấy từ đâu?"
"Dạ. . . Dạ. . .!" Ngọc Linh Nhi cứng họng, nàng có cần khai Công Tử Cận ra không?
Trên mặt Sở Thánh Hạo có chút hung dữ, nữ nhân kia mình còn chưa lấy được! Vậy mà đã chết? Hôm nay hắn đuổi theo bóng trắng đó nhưng không kịp, trở lại rừng trúc liền không thấy Thủy Liên Y! Thị vệ ở cửa cung nói Húc vương ôm một nữ nhân đi! Hắn nhanh chóng dẫn người tới Sở vương phủ bắt người, lại không nghĩ rằng bị Ngọc Linh Nhi thừa dịp loạn độc chết.
Ngọc Linh Nhi phát hiện trên mặt Sở Thánh Hạo có sát ý, không biết có phải là bởi vì mình hay không. Nàng nuốt nước miếng một cái, một tiếng cũng không dám thốt.
"Húc vương muốn làm cái gì?" Sở Thánh Hạo thấy Sở Húc Nhật ôm Thủy Liên Y lên xe ngựa.
"Hoàng thượng! Sở Vương đánh giặc ở Uyên thành, nữ nhân của hắn chết rồi, Bổn vương không có hoàn thành phó thác của vương huynh, tự nhiên muốn đưa thi thể đi thỉnh tội!" ánh mắt tà mị của Sở Húc Nhật híp một cái "Hoàng thượng chẳng lẽ cả người chết cũng không bỏ qua?"
Sở Thánh Hạo nhìn chằm chằm gương mặt tức giận của Sở Húc Nhật, thân thể bỗng nhúc nhích.
"Trẫm muốn xem nàng có phải chết thật hay không!"
Trên mặt Sở Húc Nhật xông lên khí ác. "Hoàng thượng! Chẳng lẽ không tin tưởng?"
Sở Thánh Hạo đi tới trước xe ngựa, nhìn Thủy Liên Y trên xe ngựa. Sắc mặt tái nhợt, không hề động đậy, tựa hồ không có bất kỳ dấu hiệu hô hấp. Quan sát thật lâu, sắc mặt của hắn tối tăm.
"Hoàng thượng! Chúng ta có thể đi được chưa?" Tim Sở Húc Nhật đập thình thịch! Rõ ràng trong lòng mình biết rất nhiều bí mật, nhưng giờ phút này vì an toàn rời đi, hắn tuyệt đối phải nhịn!
"Húc vương! Ngươi nói trẫm có nên tha cho các ngươi rời đi không?" trong mắt Sở Thánh Hạo có một tia máu tanh, chuyện thả hổ về núi hắn sẽ không làm! Coi như là đệ đệ của mình hắn cũng sẽ không tin tưởng!
Sở Húc Nhật đột nhiên lộ ra nụ cười tà "Hoàng thượng! Ngài lo lắng quá nhiều! Húc Nhật chỉ muốn đem nữ nhân của Sở Vương đến trước mặt của hắn, để hắn gặp mặt một lần! Nếu như hoàng thượng không cho phép! Không ai dám không vâng lời hoàng thượng!"
Thấy Sở Húc Nhật đột nhiên nói như vậy, Sở Thánh Hạo ngược lại sửng sốt!
"Ý tứ của Húc Vương là?"
"Bổn vương! Không đi Uyên thành nữa! Sẽ ở Mặc thành chờ Sở vương về với hoàng thượng!" trên mặt Sở Húc Nhật chất đầy nụ cười.
Sở Thánh Hạo ánh mắt chất vấn nhìn đệ đệ mình, lại không nghĩ rằng Sở Húc Nhật ở bên cạnh hắn, khó lòng phòng bị, piu. . . điểm trúng huyệt đạo của hắn.
"Ngươi!" Sở Thánh Hạo trừng mắt "Húc vương ngươi muốn tạo phản?"
Sở Húc Nhật từ chỗ thị vệ bên cạnh rút ra một thanh bảo kiếm, đặt ở trên cổ của Sở Thánh Hạo.
"Hoàng thượng! Ngươi cả đệ đệ ruột thịt của mình cũng không bỏ qua, bảo tất cả thị vệ cút!" Sở Húc Nhật quay đầu lại, "Trình Ngự Thiên, mang theo mọi người lên đường!"
Thấy hoàng thượng bị bắt giữ, bọn thị vệ cũng vọt đến một bên, Ngọc Linh Nhi sợ tới mức run rẩy, Húc vương muốn tạo phản sao?
Sở Húc Nhật thấy Trình Ngự Thiên lái xe, Tiểu Kinh ngồi lên xe lập tức khóc canh giữ ở bên người Thủy Liên Y. Xe ngựa rời đi, thị vệ bên trong phủ cũng lên ngựa đi theo.
"Hoàng thượng! Trước uất ức ngươi tiễn chúng ta một đoạn đường!" Huýt sáo, tuấn mã của hắn chạy tới, Sở Húc Nhật dùng sức đưa Sở Thánh Hạo lên lưng ngựa.
"Mấy nô tài các ngươi đều cút xa cho ta, nếu phát hiện các ngươi đi theo, Bổn vường lập tức lấy mạng hoàng thượng! Giá. . . .!" Tuấn mã mang theo hai người rời đi.
Sắc mặt Ngọc Linh Nhi tái nhợt, Sở Thánh Hạo bị bắt! Húc vương muốn làm gì? Đi tìm Sở Vương? Như vậy Mặc thành có phải rất nguy hiểm hay không!
"Các ngươi lo lắng làm gì? Nhanh đi bảo vệ hoàng thượng!"
Mọi người không dám làm một cử động nhỏ nào "Hoàng hậu! Hoàng thượng ở trong tay Húc vương, chúng nô tài không dám đuổi theo!"
"Phế vật. . . .!" Ngọc Linh Nhi dậm chân một cái, "Nhanh đi thông báo Ngọc tướng quân! Nói hoàng thượng bị bắt!"