Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu

Chương 178: Chương 178: Bị người bắt cóc




Ân Thần Tinh không biết đã bao lâu mình chưa hôn nàng, chạm nàng! Hai người bất kể vì lí do gì cũng không thể đi đến một bước cuối cùng. Nhất là nửa năm này, càng thêm chưa mập mờ với nàng như thế!

Hắn vừa vặn là một nam nhân tuổi tráng niên, tất cả chức năng của cơ thể đều bình thường, nhưng muốn lại không được! Phải sống kiếp hòa thượng hơn nửa năm! Lại nói, Trước nửa năm này hắn cũng đã trải qua kiếp sống hòa thượng! Bởi vì hắn căn bản chưa từng chạm qua nữ nhân!

Nụ hôn hôm nay, mềm mại, ngọt ngào, ngay cả nữ nhân rất bạo lực đều trở nên dịu dàng như nước! Có lẽ, kiếp sống đồng nam của hắn sắp kết thúc rồi!

Vào cung tìm hoàng thượng? Thôi, Hôm nay không đi thì ngày mai đi! Hạnh phúc cả đời hắn quan trọng hơn tất cả!

Ân Thần Tinh đỡ bả vai Thủy Liên Y để nàng nhẹ nhàng nằm ở trên giường, thân thể to lớn cao ngạo của hắn nhẹ đè nàng.

"Thủy Thủy!" Ánh mắt của hắn tối xuống, nhẹ nhàng liếm láp môi đỏ của nàng.

"Tiểu Thần!" Tim Thủy Liên Y đập thình thịch thật nhanh, có dấu hiệu phát bệnh tim. Cảm giác bây giờ quá kích thích! Nàng. . . Nàng sắp thất thân?

Không giống trước kia, Thủy Liên Y không có phản kháng, cũng không có ý ngăn cản hắn!

Ân Thần Tinh hưng phấn đến não sắp chảy máu! Trên đời còn có chuyện tốt như vậy đáp xuống trên đầu hắn sao? Thủy Thủy của hắn rốt cuộc tiếp nhận hắn, trời ạ!

Luống cuống tay chân cởi y phục của mình ra, chưa đợi cởi hết đã bắt đầu cởi y phục của Thủy Liên Y.

"Thủy Thủy! Ừ. . . . Hôm nay có thể không?" Hắn vội vàng như con khỉ.

Nhìn thấy bộ dạng xúc động của hắn, Thủy Liên Y bật cười, vươn tay xoa mặt hắn.

"Tiểu Thần! Chàng sợ sao?"

"Hô!" Ân Thần Tinh thở hổn hển, "Thủy Thủy! Tối hôm nay, Thần Tinh sẽ làm nàng trọn đời không quên!"

"Ừ!" Thủy Liên Y cảm thấy môi của hắn điên cuồng hôn mình, trong nháy mắt kia ngay cả thở cũng khó khăn! Tiểu tử thúi này, quả thật là chưa từng thân thiết với phụ nữ, động tác quá xa lạ rồi!

Môi của hắn mút thật được lực, bàn tay dấy lên từng nhóm từng nhóm lửa ở trên người nàng!

"Ừ!" Thủy Liên Y kêu nhỏ, hắn lại cắn môi nàng, thừa dịp nàng kêu lên thì thâm nhập đầu lưỡi.

Môi lưỡi dây dưa, khiến nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt tăng lên, lộ ra da thịt kề nhau, khiến cho bọn họ rên rỉ ra tiếng.

"Thủy Thủy!" bàn tay Ân Thần Tinh thăm dò vào dưới quần của nàng, sờ lên chân của nàng.

Hít vào một hơi, Thủy Liên Y có chút run rẩy, trong khoảnh khắc đó ý chí mờ mịt hơi tỉnh táo! Cảm giác nam nhân này cho nàng không đúng lắm, tựa hồ trước kia nàng đã từng được nam nhân nào đó đối đãi dịu dàng, che chở! Bàn tay kia vỗ về chơi đùa, môi lưỡi dây dưa có cảm giác khác!

Trong lòng bài xích, thân thể sẽ biểu hiện ra, đôi tay Thủy Liên Y bắt lấy bàn tay thăm dò xuống dưới của Ân Thần Tinh.

"Đừng. . .!" Nàng thở hổn hển.

"Thủy Thủy đừng sợ! Mặc dù Thần Tinh không có kinh nghiệm, nhưng sẽ rất dịu dàng!" tay Ân Thần Tinh nhẹ nhàng xẹt qua trước ngực Thủy Liên Y, dừng lại trên phần đẫy đà của nàng.

"Ừ!" Thân thể của nàng run rẩy. "Tiểu Thần! Ta. . . Ừ!" Không đợi nàng nói ra khỏi miệng, Ân Thần Tinh đã hôn nàng.

Nàng muốn nói cho hắn biết, mình vẫn còn có chút rối rắm, nàng hối hận, không muốn tiếp tục nữa! Có thể nàng vẫn chưa yêu hắn!

Nhưng dục vọng của nam nhân, một khi bị khơi lên, muốn áp chế xuống thật sự rất khó khăn! Tiểu hai đồng Âm Trầm thật vất vả mới đợi đến cơ hội này, chết cũng sẽ không bỏ qua!

Gương mặt anh tuấn trắng nõn đỏ lên, lúc này tròng mắt sáng ngời câu hồn càng ngày càng trầm, môi Ân Thần Tinh nhẹ nhàng đi tới phần đẫy đà của Thủy Liên Y, nhẹ nhàng đặt lên cách áo ngực.

"Tiểu Thần!" Thủy Liên Y thở gấp nắm tóc hắn, không được, nàng vẫn không cách nào tiếp nhận hắn.

"Thủy Thủy?" trên mặt Ân Thần Tinh lộ ra bi thương.

Nhìn thấy vẻ mặt vô tội, đáng thương như thế của hắn, Thủy Liên Y mềm lòng! Hắn là nam nhân đầu tiên mình gặp khi đến thế giới này, hắn cũng là lão công chính thức bái đường với nàng, tại sao nàng lại lạnh nhạt với hắn như thế? Nam nhân này vẫn che chở nàng, nàng cũng nên đáp lại hắn mới phải!

Nhẹ nhàng buông lỏng tóc Ân Thần Tinh ra, "Tiểu Thần! Ta. . . Chỉ là muốn nói cho chàng biết, nhẹ một chút!"

Trên mặt Ân Thần Tinh lộ ra nụ cười vui vẻ, bàn tay xoa phần đẫy đà của nàng.

Thủy Liên Y nhắm hai mắt lại, có lẽ kiên trì của nàng là sai lầm, Tiểu Thần là người định mệnh của nàng!

Chíu. . . .! Có thứ gì từ ngoài cửa sổ bắn vào dập tắt ánh nến.

"Ai?" Ân Thần Tinh lấy chăn đắp lên người Thủy Liên Y, hắn nhảy xuống giường. Nóc phòng tựa hồ có tiếng bước chân, "Thủy Thủy! Nàng chờ ta, đừng động!"

Ân Thần Tinh mở cửa phòng đi ra ngoài, nhảy lên nóc phòng.

Thủy Liên Y nghe được bên ngoài có thanh âm huyên náo, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là thích khách? Nàng chau mày mặc quần áo tử tế, chạy đến cửa.

"A!" Mới vừa bước ra khỏi phòng, nàng liền cảm thấy thân thể mình tê rần, trước mặt bỗng tối sầm, tiếp đó cái gì cũng không biết!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thủy Liên Y không biết mình ngủ bao lâu, cũng không biết mình đang ở đâu. Khi thân thể nàng dần dần khôi phục tri giác, vừa mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm ở trên một bụi cỏ, trên người là một cái áo dài!

Lắc lắc đầu vẫn còn hơi choáng, nàng ngồi dậy. Nhìn chung quanh, nơi này là một rừng cây. Bởi vì trời tối, trong rừng đen như mực! Mùa hè lại không có gió, trong rừng cây vô cùng yên tĩnh, khiến nàng nghi ngại!

Là ai bắt nàng đến đây? Nếu như là kẻ địch tại sao không trực tiếp giết nàng? Nếu như muốn bắt nàng làm con tin tại sao không buộc nàng lại? Nhưng nếu như là bằng hữu? Không thể nào! Thủy Liên Y bỏ đi ý tưởng kia! Ở nơi này, trừ Ân Thần Tinh và Sơ Dương, nàng không biết những bằng hữu khác!

Thanh âm sàn sạt truyền đến từ sau lưng, là tiếng bước chân!

"Ai?" Thủy Liên Y vừa quay đầu lại liền thấy một bóng đen, nàng đứng dậy xông lên đá một cước! "Tại sao bắt ta tới nơi này? Ngươi là ai? Bắt ta có mục đích gì?" Mặc dù nàng không có thần công hộ thể trong truyền thuyết, cũng không có chiêu xuất hồn nhập hóa, nhưng nàng biết Taekwondo! Tối thiểu đối phó một người hại dân hại nước vẫn dư sức có thừa.

Chỉ là, nàng tựa hồ tính toán sai rồi! Nếu như chỉ là một người hại dân hại nước làm sao có thể mang nàng ra ngoài từ phủ Thần vương? Hơn nữa còn là ở dưới mắt của Ân Thần Tinh!

"Ừ!" Thủy Liên Y cảm thấy chân của mình bị bàn tay mạnh mẽ bắt lấy, nhẹ nhàng lôi kéo, nàng lảo đảo một cái gục vào trong ngực người tới. Má nó! Là một nam nhân, thân hình cao lớn, ngực vô cùng bền chắc, đụng đau cái mũi của nàng! Cũng may cái mũi của nàng là tự nhiên, nếu là chỉnh, va chạm vậy khẳng định biến hình!

"Buông ta ra! Lão nương tiêu diệt ngươi!" Thủy Liên Y vươn ngón trỏ, móng tay lóe ánh sáng ở dưới ánh trăng, cào mặt nam nhân soàn soạt soàn soạt.

Nam nhân buông chân của nàng ra, hai bàn tay mạnh mẽ bắt lấy hai cổ tay nàng. Dưới chân đẩy nàng, vừa té liền đè nàng lên cỏ.

"Khốn kiếp! Ta XXOO ngươi khốn kiếp. . . . .!" Thủy Liên Y húc đầu gối lên trên, tập kích chỗ yếu ớt của hắn.

Đầu gối nam nhân chống vào giữa hai chân của nàng, thân thể đè một cái, liền đè nàng không thể nhúc nhích.

Hai cổ tay bị người nào đó nắm đặt trên đỉnh đầu, hai chân mở ra, thân thể còn dán sát không có một khe hở! Tư thế này quá mập mờ rồi!

Thủy Liên Y mím môi ngẩng đầu lên, quật cường nhìn người đang che ánh sáng nằm phía trên mình.

"Buông ta ra! Ngươi là ai? Thần vương sẽ không bỏ qua ngươi!" Nàng cắn răng nghiến lợi, một đôi mắt long lanh bắn ra ánh sáng oán hận. Đã bắt cóc nàng, còn dám vô lễ với nàng!

"Thần vương?" thanh âm từ tính của nam nhân truyền vào lỗ tai Thủy Liên Y, nghe thanh âm đó, thân thể của nàng lập tức cứng ngắc. Rõ ràng rất xa lạ, vì sao lại làm cho nàng cảm thấy quen thuộc như vậy!

"Ngươi là ai?" Nàng giật giật thân thể, phát hiện mình hoàn toàn bị hắn áp chế.

"Người nàng không muốn gặp!" Môi nam nhân đi tới bên tai nàng, theo lời hắn nói, một cỗ mùi thơm nam tính đặc biệt truyền vào trong mũi của nàng.

Cái gì? Thủy Liên Y kinh ngạc! Người nàng không muốn gặp lại? Là ai đây? Thanh âm và hơi thở của nam nhân này làm nàng cảm thấy quen thuộc, nhưng nàng chưa từng gặp hắn a.

Trên người của hắn có mùi thật thơm, giống như có một cỗ từ trường, hấp dẫn nàng thật sâu, khiến cho nàng thiếu chút nữa bị lạc vào.

Thủy Liên Y cắn môi, cảm giác đau đớn đánh tới, làm cho nàng tỉnh táo lại, không để cho mình bị hơi thở của hắn mê hoặc.

"Buông ta ra!" Nàng thét chói tai.

"Không được!" Khí thế của hắn rất mạnh.

"Không buông ta ra, tự gánh lấy hậu quả!" Nàng không muốn khuất phục dưới khí thế của hắn, chỉ có thể giả bộ hung hãn, thật ra thì nam nhân này đã chiếm ưu thế.

Hắn dùng một tay bắt lấy hai cổ tay nàng, một cái tay khác sờ nhẹ khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết của nàng, khi nàng muốn quay mặt, hắn nhanh chóng nắm cằm của nàng.

"Buông ta ra. . . Ô!" Thủy Liên Y cảm thấy cằm bị giữ, một cỗ hơi thở nóng rực đánh qua.

Hắn không cho nàng cơ hội mở miệng, môi mỏng lạnh như băng nhanh chóng che lại môi của nàng.

Thủy Liên Y nhíu chặt lông mày, cằm bị nắm chặt truyền đến đau đớn.

Môi của hắn dán chặt nàng, gặm cắn mút.

Không để ý nàng ngậm chặt lại đôi môi, ương ngạnh chống cự, hắn nhẹ nhàng cắn khiến cho nàng bị đau.

Ngay sau đó lưỡi dài linh hoạt cạy môi nàng ra, bá đạo tiến quân Thần tốc, quấy lên hương vị ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn.

Cảm giác này quá quen thuộc! Hơi thở như vậy khiến nàng sắp trầm mê, ý chí của nàng cũng sắp muốn biến mất không còn! Người này và Ân Thần Tinh cho nàng hai cảm giác khác nhau, tại sao nàng bị một người xa lạ như thế vũ nhục nhưng lại không có một chút cảm giác ghê tởm. Nàng không phải âm (Masochism = thích bị ngược), tuyệt đối không phải là người có khuynh hướng thích chịu ngược đãi!

Tên lưu manh này! Thủy Liên Y đột nhiên nổi giận! Hắn dám nhục nhã nàng, khiến nàng mang tội danh dâm phụ!

A! Hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, môi mỏng kia tràn ra một giọt máu, không nhịn được lè lưỡi liếm sạch!

"Nàng cắn ta?" Bởi vì ngược ánh sáng, Thủy Liên Y không thấy được khuôn mặt của hắn, vẻ mặt của hắn, và vết máu trên làn môi hắn.

"Cắn chết ngươi, đáng đời! Mau buông ta ra! Đồ cầm thú!"

"Cầm thú?" Thanh âm của hắn trầm xuống.

"Cầm thú! Nói ngươi cầm thú là còn cất nhắc ngươi, cũng vũ nhục cầm thú! Thật ra thì ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng!" Thủy Liên Y ác độc nói, đối phó với lưu manh không cần phải khách khí!

"Nàng thật cảm thấy ta như vậy, ta liền cho nàng xem thế nào mới là cầm thú chân chính!"

Hắn cúi đầu lần nữa, ngậm đôi môi đầy đặn của nàng, mút nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.