Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu

Chương 189: Chương 189: Cái gì cũng đồng ý




Bề ngoài Ân Thần Tinh thật thuần khiết, ánh mắt lại ngây thơ. Thủy Liên Y cảm thấy hắn xứng đáng có nữ nhân tốt hơn, còn nàng, tim của nàng. . . . .

Trong nháy mắt mặt của nàng lại đỏ lên, không biết vì sao, những chuyện xảy ra trong rừng cây đêm đó lại hiện ra trước mắt nàng. Ở trong lòng, nàng đã phản bội hắn, nàng không xứng với hắn!

Thủy Liên Y âm thầm tính toán ở trong lòng, một ngày kia nhất định tìm cho Tiểu Âm Trầm nhà nàng một nữ tử xứng đáng làm vợ hắn.

Từng ngày trôi qua, dân chúng Xích Thành càng ngày càng cảm thấy sợ hãi. Bởi vì hoàng quyền Sở Mặc quốc đã rơi vào tay Sở Vương Sở Mị Dạ. Mặc dù chưa có cử hành đại điển đăng cơ, nhưng hoàng thượng Sở Mặc quốc trừ hắn ra không ai có thể đảm nhiệm.

Mà quân của Sơ Vương lại xây dựng cơ sở tạm thời bên bờ sông Thâm Du, khiến dân chúng bên bờ sông Ân Xích quốc kinh hồn bạt vía!

Vũ Văn phủ.

Vũ Văn Thừa Tướng đi tới đi lui trong thư phòng, trên mặt lộ ra nóng nảy.

"Cha!" Vũ Văn Thiển chạy tới, "Sở Vương có trả lời mật hàm của ngài hay không? Sao hắn không đến như hẹn?"

Vũ Văn Thừa Tướng nhíu chặt chân mày, "Tiểu Thiển! Sở Mị Dạ tâm cơ khó dò, không biết hiện tại hắn có chủ ý gì?"

"Không phải hắn muốn gây bất lợi với Ân Xích quốc chứ? Nếu như hắn dám dẫn binh đến thì sẽ phá tan hiệp ước ba nước! Trừ ngoại tộc, ba quốc gia không cho bất kỳ bên nào đem binh tấn công quốc gia khác! Nếu như hắn phá hiệp ước, như vậy Ngao Nam quốc sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"

"Có lẽ chúng ta không nên tin tưởng hắn!" Vũ Văn Thừa Tướng than thở, "Thôi, vốn cho là hắn sẽ giúp cha đoạt được hoàng quyền Ân Xích quốc, lại không ngờ rằng thì ra người có dã tâm lớn nhất là hắn. Quả thật là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!"

"Cha! Mặc dù lúc này hắn chưa trả lời thư của phụ thân, nhưng hắn cũng không có tuyên bố muốn tấn công Ân Xích quốc chúng ta mà? Tất cả đều yên lặng theo dõi biến hóa! Tốt nhất hãy tung hô chuyện Sở Mị Dạ giành được hoàng quyền Sở Mặc quốc, để hoàng thượng Ngao Nam quốc cũng biết! Đến lúc đó hai nước chúng ta liên hiệp, hắn cũng không làm gì được chúng ta! Nếu Sở Vương trợ giúp phụ thân thì tốt, nếu hắn không giúp phụ thân, chúng ta cũng sẽ không có bao nhiêu tổn thất!"

"Tiểu Thiển, kế của con không tệ. Cha sẽ an bài người đến Ngao Nam quốc thông báo! Một khi Ngao Nam quốc nổi lên lòng cảnh giác, như vậy cho dù tiểu tử Sở Mị Dạ kia có ý tưởng gì cũng phải suy nghĩ một chút!"

Trong khi Cha con phủ Vũ Văn đang thương thảo việc Sở Mị Dạ chậm chạp không trả lời thư cho bọn họ, cảnh giác chuẩn bị một đường lui khác. Thì Sở Mị Dạ vẫn luôn ở Ân Xích quốc, ngay tại Duyệt Tường lâu.

Khéo hơn chính là Ngao Cẩn Phong cũng ở bên cạnh, hai người cúi đầu, ai cũng không thèm ngẩng đầu nhìn đối phương.

Hai người còn muốn đánh nữa không? Chỉ một chữ —— đánh!

Ban ngày gặp mặt dùng ánh mắt giết đối phương N lần, buổi tối nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền làm việc trên nóc nhà!

Dụy Tường lâu là của Ân Thần Tinh, nhất cử nhất động của bọn hắn cũng truyền hết vào tai Ân Thần Tinh.

Sơ Dương vẫn ở trong phủ Thần Vương, buổi tối mỗi ngày mang theo ba con sói trắng đi hóng mát trong đình viện.

Bệnh tình của Ân Ám Nguyệt càng ngày càng nặng, hơn nửa đêm Ân Thần Tinh liền bị gọi vào hoàng cung.

Thủy Liên Y bất an lo lắng, nửa đêm không ngủ được nên ra khỏi phòng.

"Hey!" Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng la, Thủy Liên Y vừa ngẩng đầu, đã thấy Sơ Dương nằm ở trên cành cây đại thụ.

"Ngươi không sợ ngã chết?" Thủy Liên Y ngồi trên băng đá dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ta chết, ngươi cũng đừng khóc!" Sơ Dương từ trên cây nhảy xuống, cả một tiếng vang cũng không có.

"Uống....uố...ng! Thật giống trong phim! Cũng không biết võ công của các ngươi làm sao luyện ra được! Trên thế giới này thật sự có công phu thần kỳ như vậy sao?" gương mặt Thủy Liên Y hâm mộ.

"Ngươi có muốn học hay không?"

"Ngươi muốn dạy ta?" Thủy Liên Y hưng phấn! "Ta biết Taekwondo, căn bản rất thật tốt!"

"Taekwondo? Đó là công phu gì?" Sơ Dương sửng sốt một chút.

"Ngươi thử xem sẽ biết! Xem chiêu!" Thủy Liên Y đá vào mặt hắn.

Thân hình Sơ Dương thoắt một cái, bắt được chân của nàng, nàng đứng bằng một chân sau.

"A!" Nàng lảo đảo một cái, ngửa về phía sau, nàng cho rằng Sơ Dương sẽ giống như lần trước, để mặc cho nàng té đau gần chết. "Ui. . .!" Thủy Liên Y cảm thấy hông mình được ôm lại, ngay sau đó bị ôm vào một lồng ngực ấm áp.

"Ngươi không có việc gì chứ?" ánh mắt thâm thúy của Sơ Dương nhìn nàng.

"A?" Thủy Liên Y và hắn nhìn thẳng vào mắt nhau, đột nhiên cảm thấy quen thuộc, nhưng ngay lập tức lại bị xa lạ thay thế.

"Không có việc gì là tốt!" Sơ Dương buông nàng ra.

Trong nháy mắt đó, trong lòng của Thủy Liên Y dường như thiếu đi cái gì.

"Sơ Dương!"

"Hả?"

"Ta. . . . . Trước kia không phải cũng biết ngươi chứ? Hình như ta đã quên hết mọi chuyện!"

Sơ Dương không nói, hồi lâu cười khẽ một tiếng, "Không nên suy nghĩ lung tung! Một ngày nào đó ta đến chỗ Ngao Cẩn Phong lấy thuốc giải!"

"Thuốc giải gì?"

"Đương nhiên chính là thuốc giải Thương Tâm Quên Lãng của ngươi!"

"Hắn có thể cho ngươi sao?" Thủy Liên Y thấp thỏm. Nàng không biết mình rốt cuộc quên mất bao nhiêu chuyện, quên mất bao nhiêu người. Người bên cạnh nàng tựa hồ rất quen thuộc với nàng, nhưng nàng lại không nhớ nổi bất kì ai.

"Nếu hắn không cho ta, ta liền đánh hư cái khuôn mặt đẹp trai kia! Khiến hắn xấu xí như ta!" Sơ Dương cười cười.

Thủy Liên Y nhìn mặt nạ bằng bạc của Sơ Dương, hai hàng lông mày cau lại.

"Sơ Dương, mặt của ngươi rốt cuộc sao vậy? Có thể cho ta xem một chút không?"

Tay Sơ Dương đặt lên mặt nạ, động tác dừng lại.

"Tiểu Y, thôi! Không có gì đẹp mắt, sẽ hù ngươi! Khuya lắm rồi, ngươi đi ngủ đi!"

Thấy Sơ Dương không chịu để cho nàng xem, trên mặt Thủy Liên Y lộ ra thất vọng.

"Ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi! Còn có các ngươi, cũng đi ngủ sớm một chút!" Thủy Liên Y tạm biệt Sơ Dương, sau đó phất tay tạm biệt ba con sói, xoay người đi vào trong phòng.

Nhìn bóng lưng Thủy Liên Y, Sơ Dương đặt tay ở trên mặt nạ, hồi lâu cũng không có lấy xuống.

"Gào khóc!" Đại Bạch đột nhiên rống lên một tiếng.

"Ai?" Sơ Dương nhảy lên nóc nhà, hai bóng người một đen một trắng chặn hắn lại. "Hắc! Hai vị hơn nửa đêm không ngủ được, chạy lên nóc nhà người ta làm gì?"

Trong tay Sở Mị Dạ và Ngao Cẩn Phong đều có kiếm, lúc này đồng loạt chỉa vào ngực Sơ Dương.

"Các ngươi sao thế?" Sơ Dương cười khẽ, "Tranh giành tình nhân tính đến cả trên đầu ta sao? Có phải các ngươi quá đề cao Sơ Dương rồi hay không?"

Tròng mắt Sở Mị Dạ thâm thúy, hắn vốn định thăm Tiểu Y, lại đụng phải Ngao Cẩn Phong.

Trong mắt lạnh nhạt của Ngao Cẩn Phong có ánh tối, ở dưới ánh trăng, thật dọa người, giống như ba con sói này.

"Hôm nay Ân Thần Tinh vào cung, an toàn của Tiểu Y do ta phụ trách!" lời Sơ Dương nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng, "Nếu như các ngươi muốn gặp mặt nàng, Sơ Dương khuyên hai vị ngày khác trở lại!"

"Nể mặt ngươi!" Sở Mị Dạ nhảy xuống nóc nhà rời đi.

Ngao Cẩn Phong nhìn mặt của Sơ Dương, "Mặt của ngươi vốn không cần che lại mà?"

"Sơ Dương cảm thấy đeo mặt nạ rất tốt, người khác không thấy được nét mặt của ta, không biết ta đang suy nghĩ cái gì!" Sơ Dương khẽ cười.

Ngao Cẩn Phong híp mắt lại, "Lúc này suy nghĩ của ngươi không cần nhìn mặt, cũng đoán được!"

"Hả?" Sơ Dương cười gượng, "Cận Thần y đoán một chút xem!"

Đôi môi màu hoa hồng của Ngao Cẩn Phong thoáng qua một tia sáng bóng ở dưới ánh trăng, "Duyên tới duyên đi hoa nở hoa tàn, có lúc, chờ đợi cũng là một loại hạnh phúc!"

Ánh mắt Sơ Dương cũng trở nên thâm thúy, "Ngươi đã có lòng như vậy, cũng biết rất rõ nàng yêu ai! Tại sao còn phải tranh đoạt cùng Sở Vương?"

"Nếu chưa từng mất đi sẽ không biết quý trọng! Sơ Dương, sau này ngươi sẽ hiểu!" thân hình Ngao Cẩn Phong lóe lên, áo trắng bồng bềnh rời đi.

Nhìn hai bóng lưng lần lượt rời đi, trong lòng của Sơ Dương khẽ động.

"Ngao Cẩn Phong, ý của ngươi thật sự là như vậy sao?"

Sau khi Thủy Liên Y trở lại phòng, nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái! Nếu như có thể nhớ lại sự tình nửa năm trước thì tốt! Nàng có thể biết quan hệ giữa mấy cái nam nhân kia và mình!

Theo trực giác, nàng cho rằng mình và Tiểu Dạ nhất định rất mập mờ, bằng không không thể nào có giấc mộng xuân như thật kia!

Đồ ngốc này, đến giờ phút này còn cảm thấy là nằm mộng!

Đúng rồi, không phải hắn nói muốn dẫn nàng đi gặp một người? Sẽ là người nào? Chẳng lẽ người đó sẽ giúp nàng lấy lại trí nhớ của mình? Có lẽ nàng phải kiếm cơ hội hỏi hắn, có thể hắn sẽ tự nói với mình nửa năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại. Nàng nhớ tới đoạn đối thoại giữa Sở Mị Dạ và Ngao Cẩn Phong.

Hắn chỉ vì lợi ích mà lấy vợ, vậy hắn chính là nam nhân đã thành thân? Trong lòng Thủy Liên Y tràn đầy mất mác. Nếu nàng đi tìm hắn, có thể sẽ bị lão bà của hắn thấy, đến lúc đó chẳng phải là rất lúng túng?

Thôi! Không thèm nghĩ nữa, nếu như Tiểu Thần đáp ứng cùng nàng trở về Tinh Thành, nàng cứ sống thật tốt với Tiểu Thần đi.

Thật ra thì nếu như muốn kéo dài hôn nhân, ngoại trừ chuyện giữa nam nữ, quan trọng nhất là có thể sinh ra loại tình cảm có thể nối chặt hai người, một khi tình cảm biến thành tình thân, như vậy bọn họ nhất định sẽ gần nhau cả đời.

Tựa hồ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, Thủy Liên Y từ từ ngủ mất!

Khi Ân Thần Tinh trở lại phủ Thần vương đã là sáng ngày hôm sau! Bệnh tình của Ân Ám Nguyệt càng ngày càng nghiêm trọng, ngự y trong cung cũng bó tay hết cách.

"Sơ Dương!" trên mặt Ân Thần Tinh lộ ra mệt mỏi, tìm được Sơ Dương trong phủ.

"Thần vương, có chuyện gì?"

"Thần Tinh biết ngươi quen thần y Công Tử Cận, có thể giúp Thần Tinh tìm hắn không?"

"Có chuyện gì vậy? Nói thử xem. Nếu như là chuyện ta có thể giúp, ta nhất định sẽ giúp!"

"Xin hắn chữa bệnh giúp hoàng thượng, bất kể là điều kiện gì ta cũng đồng ý với hắn!"

Ánh mắt Sơ Dương lóe lên một cái, ánh mắt nhìn về phía sau lưng Ân Thần Tinh, Thủy Liên Y đang đi tới đây.

"Tiểu Thần! Thế nào rồi?"

"Thủy Thủy!" Ân Thần Tinh kéo Thủy Liên Y qua, hôn một cái trên mặt nàng, "Thật xin lỗi, mấy ngày nay lạnh nhạt nàng!"

"Khụ khụ!" Sơ Dương che miệng lại, "Các ngươi còn như vậy, ta liền ói ngay trước mặt các ngươi!"

Thủy Liên Y liếc hắn một cái, "Hai chúng ta ngọt ngào thì thế nào! Ngươi đố kỵ à!" Thật ra thì nàng không có ý tứ gì khác, chỉ là thuận miệng nói như vậy, nhưng nàng vừa mới nói xong, sắc mặt Ân Thần Tinh liền thay đổi!

"Sơ Dương! Chuyện kia làm phiền ngươi! Mời hắn tới Xích Thành!"

"Chuyện gì?" Thủy Liên Y tò mò.

"Không liên quan đến ngươi!" Sơ Dương cắt đứt lời nàng, ngược lại nhìn về phía Ân Thần Tinh. "Ngươi thật sự chuyện gì cũng đồng ý?"

"Không sai!" Ân Thần Tinh đồng ý rất nhanh, Thần Y có thể yêu cầu cái gì? Nhiều lắm là vàng bạc châu báu, tuyên dương danh tiếng.

Sơ Dương như có điều suy nghĩ, "Hi vọng ngươi sẽ không hối hận!" Nói xong xoay người rời đi.

"Tiểu Thần! Sơ Dương là lạ thế nào ý?"

Ân Thần Tinh cười, "Hắn luôn luôn như vậy mà! Thủy Thủy, Thần Tinh hơi mệt mỏi, muốn đi ngủ!"

"Ừ! Ta sẽ bảo người chuẩn bị nước tắm cho chàng, tắm rồi ngủ!"

"Tốt! Phiền toái Tiểu Y rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.