Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu

Chương 166: Chương 166: Cầu phúc ở núi quan âm




Ân Thần Tinh uyển chuyển cự tuyệt thay hoàng thượng xử lý triều chính, cũng tận sức khuyên Ân Ám Nguyệt sắc lập thái tử!

Ngay cả như vậy, Ân Ám Nguyệt cũng phong Ân Thần Tinh là phụ tá vương, phụ trợ tiểu thái tử quản lý triều chính!

Người của Vũ Văn thừa tướng hết sức phản đối, Thần vương đã cự tuyệt vào triều rồi, làm sao còn phụ tá cho tiểu thái tử!

Ân Thần Tinh biết ý tưởng của những cựu thần kia, hắn vẫn cự tuyệt ý của hoàng thượng!

Đối với Ân Xích quốc, hắn căn bản không quan tâm! Mấy vùng đất phong của hắn đều là trụ cột kinh tế!

Nếu như hắn muốn xưng quyền, quân đội của hắn có thể sánh ngang với bất kỳ cường binh mãnh tướng nào! Nếu như so tài lực, thân phận Xuất Trần kia đã giàu nhất nước!

Đã cự tuyệt ý tốt của hoàng thượng, cho nên hắn rất kiêng dè, trừ phi vào cung thăm hoàng thượng, còn không luôn ở trong phủ đệ của mình.

"Tiểu Thần!" Thủy Liên Y hưng phấn chạy đến bên cạnh Ân Thần Tinh.

"Đã xảy ra chuyện gì? Vui vẻ như vậy?" Thấy nàng cao hứng, tâm tình của hắn cũng khá hơn.

"Hoàng hậu nương nương bảo hôm nay nội cung nữ quyến đến núi Quan âm cầu phúc! Ta cũng muốn cùng đi!"

Nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, Ân Thần Tinh gật đầu một cái. Nàng vẫn luôn ở trong vương phủ, khẳng định rất buồn bực, để cho nàng ra ngoài dạo một chút cũng tốt!

"Tiểu Thần! Nam tử không thể đến đó!"

Ân Thần Tinh vốn muốn nói, ta cùng đi với nàng, nhưng chưa kịp nói ra, Thủy Liên Y đã lên tiếng chặn đứng hắn!

"Nam tử không thể đi?" Núi Quan âm này hắn cũng từng nghe nói, nhưng không có chú ý tới mấy quy củ thế này!

"Lúc nào đi? Ta chuẩn bị xe cho nàng!"

"Không cần chuẩn bị cái gì! Hôm đó đi, rồi trở lại trong ngày! Cũng không ở lại đó!" Thủy Liên Y nhìn bộ áo trắng của mình, "Ta có nên mang theo một bộ y phục không? Không biết có cần leo lên núi Quan âm không. Ngộ nhỡ quần áo biến thành màu đen, thì không còn mặt mũi xuống núi!"

Ân Thần Tinh cười khẽ, "Thủy Thủy không cần lo lắng nhiều như vậy, Thần Tinh sẽ phái người chờ ở dưới chân núi, Thủy Thủy xuống núi trực tiếp ngồi xe ngựa trở về vương phủ là được!"

Thủy Liên Y gật đầu, mặc y phục trắng liền chuẩn bị lên đường.

"Thủy Thủy!" Ân Thần Tinh đột nhiên kéo tay nàng.

"Tiểu Thần, chàng làm sao vậy?"

Trong đầu Ân Thần Tinh hiện lên tình cảnh bọn họ gặp Sở Mị Dạ trên đường tới Xích Thành. Không biết Sở Mị Dạ mượn con đường của Xích Thành đi tấn công kinh đô Mặc thành của Sở Mặc quốc là vì cái gì? Trong nửa năm này đã xảy ra thật nhiều chuyện, Thủy Liên Y mất trí nhớ, Sở Mị Dạ cưới Vũ Văn Thiển, hoàng thượng bệnh nặng!

Ánh mắt của hắn tối sầm lại, chẳng lẽ mục đích Sở Mị Dạ cưới Vũ Văn Thiển chính là vì mượn đường?

Tâm kế của Sở Mị Dạ thật đúng là sâu vô cùng, cố ý giả như vô tình gặp gỡ Vũ Văn Thiển, cố ý vừa thấy đã yêu nàng ta.

Vũ Văn Thiển kia luôn không có sức miễn dịch với nam nhân anh tuấn. Nam nhân như Sở Mị Dạ thổ lộ trước mặt nàng ta, nàng ta khẳng định điên đồng.

Ân Thần Tinh càng nghĩ thì càng cảm thấy tình thế rõ ràng.

"Thủy Thủy! Nếu như còn có những nam tử khác xuất hiện trước mặt nàng, thổ lộ với nàng, nói thích nàng! Nàng có tiếp nhận hắn không?"

Thủy Liên Y nhìn gương mặt khẩn trương của Ân Thần Tinh, bật cười.

"Tiểu Thần! Chàng làm sao vậy? Đang lo lắng cái gì sao? Sợ ta yêu người khác à!" Nàng cười lúm đồng tiền như hoa, đấm vào lồng ngực của hắn. "Yên tâm! Nếu ta đã gả cho chàng, thì cũng là phụ nữ đã kết hôn rồi! Ta vẫn chưa muốn "tái hôn"!"

"Tái hôn?" Ân Thần Tinh cảm thấy cách dùng từ của nàng thật kỳ quái.

Thủy Liên Y suy nghĩ một chút, "Chính là ly hôn, tái giá lần nữa!"

"Ly hôn?" Hắn vẫn thấy kỳ quái.

"Ách. . . Chính là hòa ly rồi Hưu!"

Ân Thần Tinh nhếch khóe miệng lên, nguyên lai là như vậy!

"Thủy Thủy! Tại sao có những lúc lời của nàng nói ta không thể nào hiểu được?"

Thủy Liên Y suy nghĩ một chút, "Bởi vì chúng ta có 'rãnh lớn'!" . Là ai nói ba năm một rãnh lớn đây! Số tuổi giữa nàng và hắn quả là một cái rãnh khổng lồ!

"Rãnh lớn?"

"Từ ngữ này cổ đại không có! Người ở hai thế hệ sẽ tạo thành một bức tường ngăn cách vô hình, rất dễ dàng sinh ra hiểu lầm. Đây chính là khoảng cách bởi thời đại theo tâm lý học nói, sử dụng một từ ngôn ngữ hiện đại, chính là ‘ rãnh lớn ’."

Ân Thần Tinh nắm tay nhỏ bé của Thủy Liên Y, "Cái gì gọi là người của hai thế hệ? Hình dung của nàng không đúng! Thần Tinh là ca ca đánh xe của Thủy Thủy!"

Ca ca? Thủy Liên Y hơi khó hiểu, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút cũng đúng. Hiện đại nữ nhân trong phim Hàn đều gọi nam nhân là ca ca!

"O—BA!" Thủy Liên Y đột nhiên nói ra một câu học được trong phim Hàn!

Lúc này đổi thành Ân Thần Tinh lăng loạn, không bình tĩnh.

Nàng nói bình thường, hắn còn chưa hiểu, lúc này lại còn nói tiếng nước ngoài!

Hai người vẫn còn đang trao đổi tình cảm, bên ngoài phủ đã truyền đến thông báo.

"Hoàng hậu nương nương đang chờ, hi vọng Thần vương phi mau đến!" Một thái giám khép nép đi vào!

Nghe được giọng nói bén nhọn chói tai, trong đầu Thủy Liên Y chấn động. Thật lạ, nàng tuyệt đối đã từng nghe thanh âm thế này, gặp người thế này! Nhưng nàng đã gặp ở đâu? Phủ đệ Thần vương không có, trong cung điện Tinh Thành cũng không có!

Ân Thần Tinh đưa Thủy Liên Y ra cửa, thấy xe ngựa phía trước, bế nàng lên xe!

"Thủy Thủy! Chú ý an toàn!"

"Ừ! Đi chung với hoàng hậu chắc chắn là an toàn mà!" Thủy Liên Y cho hắn một nụ hôn gió rồi đóng cửa xe lại.

Người đánh xe vung roi ngựa, xe ngựa lập tức rời đi.

Nhìn xe ngựa biến mất, đáy mắt Ân Thần Tinh có chút nghi ngờ!

Thủy Liên Y gặp hoàng hậu nương nương ở cửa Xích Thành.

Trong cung tổng cộng cũng không có bao nhiêu nữ quyến, tổng cộng lồng lộng hùng dũng mới có mười chiếc xe ngựa!

Thị vệ bảo vệ họ thì có mấy trăm người, thật sự rất có cảm giác an toàn!

Hoàng hậu bảo Thủy Liên Y ngồi chung xe ngựa với nàng, Thủy Liên Y cũng không phải là người nhăn nhăn nhó nhó, vừa nghe hoàng hậu lên tiếng, đã trực tiếp lên xe ngựa của hoàng hậu!

Ngồi chung một xe với hoàng hậu, Thủy Liên Y phát hiện xe của hoàng hậu nương nương ngồi tốt hơn của nàng rất nhiều! Chẳng những xanh vàng rực rỡ, hơn nữa đồ ăn ngon cũng nhiều!

"Thần vương phi!"

"Á! Hoàng hậu nương nương trực tiếp gọi ta là Thủy Thủy đi!"

"Thủy Thủy! Bổn cung đến núi Quan âm cầu phúc cho hoàng thượng, hy vọng thân thể hoàng thượng khang phục! Không biết Thủy Thủy đến đó cầu xin cái gì!"

Cầu xin cái gì? Nàng chỉ muốn đi ra ngoài thăm thú, muốn giải sầu thôi! Không thì sẽ chán chết mất!

"Thủy Thủy cũng cầu phúc thay hoàng thượng! Hi vọng hoàng thượng sớm ngày khang phục! Thủy Thủy còn phải cầu phúc thay Thần vương, hi vọng Thần Vương và Thủy Thủy sống vui vẻ ở Tinh Thành! Thủy Thủy muốn cầu phúc thay thái tử điện hạ, hi vọng thái tử càng ngày càng mạnh mẽ!"

Ở lại Tinh Thành? Nghe được Thủy Liên Y nói như vậy, tâm tình của hoàng hậu tựa hồ đã khá hơn nhiều!

"Thủy Thủy! Muội không chuẩn bị trở lại đất phong với Thần vương sao?"

Xem ra hoàng hậu cũng không mấy cẩn thận, từ trong giọng nói của nàng có thể nghe ra, nàng ước gì bọn họ rời khỏi Xích Thành! Tuyệt không giấu giếm.

Thủy Liên Y gật gật đầu, "Hoàng hậu nương nương! Thủy Thủy nói đều là sự thật, Tinh Thành còn rất nhiều chuyện cần Ân Thần vương trở về xử lý! Chuyện phụ tá bên này, khiến hoàng thượng thất vọng rồi! Kính xin hoàng hậu nương nương phí tâm nhiều hơn, nói tốt vài câu ở trước mặt hoàng thượng!"

"Việc này không thành vấn đề!" trên mặt Vũ Văn Tú lộ ra nụ cười.

Ngón tay Thủy Liên Y lại tạo hình một chữ V (V là dấu hiệu thắng lợi) ở phía dưới! Đắc ý cười!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.