Nữ nhân này! Sở Húc Nhật híp mắt, bởi vì chạy trốn khiến da của Thủy Liên Y càng trắng, hai má trở nên ửng đỏ.
Hai mắt của nàng vẫn tựa như một ao nước trong, không biết bởi vì sợ hay tức giận mà trừng lên, rất là đáng yêu.
Mà nàng bởi vì thở dốc khiến bộ ngực đầy đặn phập phồng trên dưới, không khỏi làm Sở Húc Nhật nghĩ đến thân thể mềm mại hấp dẫn linh lung ở phủ hắn hôm đó.
Ừ! Bụng dưới có chút nóng rực, hắn phát hiện mình chỉ nghĩ đã không nhịn được cứng lên rồi. Nữ nhân yêu nghiệt này, quả thật là họa thủy.
Nhìn hắn tới gần từng bước, Thủy Liên Y chậm rãi lui về phía sau.
"Ngươi từ nhỏ thiếu canxi, lớn lên thiếu tình yêu. Người khoác bao bố, đỉnh đầu đội nắp nồi." Ném một bình ngọc đắt giá trong cung về phía hắn.
Hắn nghiêng đầu tránh thoát. Bình ngọc rơi xuống đất, nát bấy.
"Ngươi mặc quần lót, buộc đai lưng. Mặc áo sát nách, đeo cà vạt." Lại tiện tay ném một con ngựa phỉ thúy về phía hắn.
Hắn nhanh chóng né, con ngựa phỉ thúy trực tiếp rơi xuống đất, bể, nàng quay đi.
"Ngươi chính là một tên vô lại!" Sau lưng đụng trúng vách tường, cũng không còn chỗ có thể lui.
Sở Húc Nhật đến gần từng bước, nàng kêu to la hét, vì tự vệ cầm lên một cây chổi lông gà không còn mấy cọng lông quơ múa.
Bề ngoài nàng hung dữ kêu to la hét, thật ra thì trong lòng tràn đầy sợ hãi. Lớn tiếng chỉ tự trợ uy cho mình, ngàn vạn lần không thể sợ tới mức tè ra quần ở thời khắc mấu chốt! Nhớ tới hôm đó bị hắn lăng nhục ở phủ hắn, Thủy Liên Y run sợ trong lòng.
Gương mặt của Sở Húc Nhật âm trầm, nữ nhân này thật đúng là thô lỗ lại cay cú, nói chuyện không dùng đến não, trong lúc nguy cấp nàng chẳng những không khẩn cầu hắn thả nàng, lại còn kêu la ồn ào với hắn!
Đi tới trước mặt nàng, đoạt lấy chổi lông gà trong tay nàng, bị hắn dễ dàng bẻ thành mấy đoạn ném xuống đất.
Máu lạnh kéo nàng qua "Lặp lại lần nữa thử xem!" Nữ nhân này, nhìn đến hắn sợ tới mức như chuột nhìn thấy mèo, lại còn mạnh miệng như thế. Kiểu này không chịu chút đau khổ thì sẽ không nghe lời đâu!
Thủy Liên Y giơ chân đá hắn, bị hắn dùng chân cản, không khỏi căm tức nhìn hắn "Ngươi. . . . . Ngươi chính là phấn trắng trong lão ưng, lò rượu trong thiên nga, luyện tà công tự thiêu! A . . . ." Bị hắn dùng hôn che miệng, không thể nói được nữa.
Gặm cắn cánh môi mê người của nàng, khiến nàng bị đau hé ra cái miệng nhỏ nhắn, mượn cơ hội đưa đầu lưỡi vào trêu chọc nàng.
Thủy Liên Y giãy giụa, đôi tay quào loạn, cào ra năm vết trên gương mặt tuấn tú của hắn.
Hít sâu một hơi, đôi mắt hung ác của Sở Húc Nhật bắn ra sát khí.
"A!" Nàng kêu thảm thiết, bị hắn dùng tay trái hung hăng nắm hai cổ tay nâng cao qua đỉnh đầu, bàn tay to của hắn chộp vào khiến tay nàng rỉ ra tí máu, làm nàng bị đau không dứt!
Sở Húc Nhật dùng sức đặt lưng nàng lên vách tường!
"Có gan thả ta! Khi dễ nữ nhân coi là bản lãnh gì!" Thủy Liên Y gào khóc rống to.
Thủy Liên Y giùng giằng rút chân tiếp tục đá hắn, lại bị hắn dùng thân thể chặn.
Thật không ngoan! Sở Húc Nhật cười lạnh, xoay nàng qua chỗ khác, dính chặt vào vách tường như con thằn lằn.
Ừ! Gương mặt áp vào trên vách tường vặn vẹo biến hình, nước miếng bị ép sắp chảy ra. Hắn ở phía sau dùng đầu gối chỉa vào hai chân của nàng, khiến nàng đứng không vững chỉ có thể dựa vào ở trên tường, con bà nó, bộ ngực cao vút bị đè thật đau!
"Cầu xin ta!" Sau lưng truyền đến thanh âm đắc ý của Sở Húc Nhật.
"Nghĩ khá lắm! Chết cũng không cầu xin ngươi!" Miệng nàng cứng rắn mắng to, "Đồ cặn bã trong cực phẩm, cầm thú trong cầm thú!" .
Cãi lại cứng rắn! Sở Húc Nhật cau mày, nàng vẫn chưa lĩnh giáo hủ đoạn của hắn! Bắt lấy hai cổ tay nàng dùng sức bóp mạnh.