Thủy Liên Y thành công thần của Tử Hương uyển rồi! Chẳng những thắng được vòng nguyệt quế hoa khôi, hoàng thượng còn ngự tứ bảng hiệu cho Tử Hương uyển! Dì Phượng chẳng những lấy lại được khế đất và ngân phiếu của Tử Hương uyển, còn thắng rất nhiều tiền đánh cược.
Các cô nương Tử Hương uyển cũng không biết là đố kỵ hay là hâm mộ, vừa yêu vừa hận Thủy Liên Y!
Yêu nàng vì nàng giúp đỡ Tử Hương uyển vượt qua cửa ải khó khăn, bằng không lúc này sợ rằng các nàng đều lưu lạc nơi đầu đường xó chợ .
Hận nàng là một nữ tử xấu xí, lại không phí bao nhiêu sức lực đã đánh bại những đối thủ cạnh tranh hoa khôi đáng gờm khác!
Xấu nữ nắm quyền, mỹ nữ đứng sang một bên hết! Mọi người ban cho Thủy Liên Y một ngoại hiệu, Xấu nữ Thủy vô địch!
Thủy Liên Y có tiền thưởng của hoàng thượng, quả thật sướng đến chết! Nàng quyết định ngày mốt sẽ đi Uyên thành!
Đầu tiên phải tìm một chiếc xe ngựa, sau đó mướn một vị phu xe có kinh nghiệm . . . . Phu xe! Tốt nhất mướn thêm mấy hộ vệ võ nghệ cao cường bảo vệ nàng!
Thủy Liên Y có chút bận tâm, người thời này thấy tiền có nổi máu tham hay không, đến lúc đó họ kéo nàng đến một chỗ hoang dã, trước hiếp sau giết, sau đó cướp đoạt tài vật?
Nàng rốt cuộc có nên mướn hộ vệ hay không? Cũng không biết đường xá từ Xích Thành đến Uyên thành có những mối nguy hiểm gì đang chờ nàng, nàng đã chết một lần nên vô cùng quý trọng tính mạng của mình! Cái mạng này của nàng là Sở Húc Nhật dùng mạng đổi lấy! Nàng phải quý trọng!
"Thủy Thủy!" Hương di đi vào trong phòng Thủy Liên Y, thấy Thủy Liên Y đang ngẩn người.
"Hương di!"
"Thủy Thủy! con tính đi Uyên thành sao?"
"Ừ!" Thủy Liên Y gật đầu, "Không biết dọc đường đi có hung hiểm hay không, hiện tại ta thật sự có chút lo lắng!" Nàng nói là lời thật, nếu ở hiện đại, máy bay, xe lửa tùm lum, mua vé gì cũng có kèm bảo hiểm! Muốn đi nơi nào, căn bản không cần lo lắng giặc cướp liều mạng!
"Thủy Thủy! Nghe nói ở Uyên thành đang có chiến tranh! Nơi đó, rất nhiều dân chúng đều ra khỏi thành tị nạn rồi! Không biết còn chiến đấu đến lúc nào! Một nữ tử yếu đuối như con đi một mình khẳng định không tiện! Nếu đụng phải giặc cướp thì càng thêm nguy hiểm!"
Thủy Liên Y kinh hãi, đánh giặc, hơn nữa dân chúng đều ra khỏi thành tị nạn rồi? Vậy nhất định rất nguy hiểm!
"Hương di! Từ Xích Thành đến Uyên thành mất bao lâu?"
"Nếu ra roi thúc ngựa cũng cần mười ngày!"
Chậm quá! Ra roi thúc ngựa mà vẫn lâu như vậy.
"Hương di! Nếu ngồi xe ngựa phải mất bao lâu?"
"Thủy Thủy, không phải Hương di không cho con đi, mà đường thông giữa Xích Thành với Uyên thành, có một nơi không ai quản lí! Không thuộc Ân Xích quốc, cũng không thuộc Sở Mặc quốc. Nơi đó có một nhóm người, lấy cướp bóc để sống, nghe nói ra tay rất tàn nhẫn, nếu không có tiền để lại, tính mạng sẽ bị đe dọa! Bởi vì không thuộc quốc thổ hai quốc gia, cho nên hoàng thượng hai quốc gia cũng không thèm quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì!"
"Đó chính là xã hội đen sao?" Thủy Liên Y muốn nửa đường bỏ cuộc. Xã Hội Đen a, nàng chưa luyện được thần công hộ thể, chỉ biết mấy chiêu Taekwondo, cũng bởi vì thân thể yếu ớt mà không có uy lực! Nếu thật sự đụng phải người của xã hội đen, vậy chẳng phải là chờ ngày chịu chết sao! Nếu lại bị bọn họ luân phiên XXOO . . . Càng nghĩ càng đáng sợ. Mọi chuyện đều có thể xảy ra, mà nàng…. Nàng không muốn nghĩ nữa!
"Hương di!Vậ con nên làm cái gì?" Xúc động là ma quỷ, nhưng là hiện tại nàng rất muốn đi Uyên thành a!
"Ta tìm người đi tìm hiểu tin tức trước! Xem tình huống Uyên thành như thế nào?"
Thủy Liên Y gật đầu một cái, "Được! Cám ơn Hương di!"
Kể từ khi cô nương Tử Hương uyển đoạt được vòng nguyệt quế hoa khôi, cả Xích Thành có vô số nam nhân muốn đến xem phong thái hoa khôi! Nhưng Thủy Liên Y lại không thể gặp họ, nàng muốn khiêm tốn sống, vẫn đeo mặt nạ da mỏng và khăn che mặt ở hậu viện Tử Hương uyển quét dọn vệ sinh.
"Thủy Thủy!" Phượng di hấp tấp chạy đến hậu viện. "Chuyện vui! Chuyện vui!"
"Việc vui gì?" Bây giờ đối với Thủy Liên Y mà nói trừ việc có thể thấy Sở Mị Dạ, nàng không cảm thấy có chuyện gì đáng để vui mừng .
"Thần vương muốn mời ngươi đến thành Nam ngắm hoa!"
Ngắm hoa? Thủy Liên Y nhìn mặt trời nhô lên cao, hiện tại đóa hoa cũng sắp bị nướng khét rồi!
"Thủy Thủy! Mau. mau trang điểm thật xinh đẹp!!!”
Không phải! Nàng chỉ giúp thi hoa khôi, hiện tại nàng vinh quang hoàn thành nhiệm vụ, chẳng lẽ còn phải giả bộ thành cô nương thanh lâu đi tiếp khách à?
"Phượng di! Con không thể đi!"
"Hả? Thủy Thủy? Tại sao vậy? Thần Vương là đệ đệ đương kim hoàng thượng sủng ái nhất! Nếu như khiến hắn thích con, chuyện con đi Uyên thành có thể tìm hắn giúp một tay!"
Tìm hắn giúp một tay? Bây giờ Thủy Liên Y cực kỳ nhạy cảm đối với hai chữ Uyên thành này! Lại nghĩ tới Ân Thần Tinh, hắn xem ra đã trưởng thành, chỉ là tựa hồ suy nghĩ rất ngây thơ, hắn chắc hẳn cũng sẽ không có ý kiến gì với mình!
"Được! Phượng di! Con vào trong thu thập một chút!"
"Con phải nhanh lên! Xe ngựa của Thần vương đang chờ ở ngoài cửa! Đúng rồi. . . . Thủy Thủy, con đừng đeo mặt nạ da người, chớ hù Thần vương!"
"Oh!"
Thủy Liên Y trở về phòng gỡ mặt nạ xuống, thay áo khoác đi ra khỏi Tử Hương uyển. Thấy xe ngựa của Thần Vương phủ trong dừng ở cửa.
"Thủy Thủy cô nương mời lên xe!" Một thị vệ ra đón.
Thủy Liên Y trực tiếp đi tới bên cạnh xe ngựa, đôi tay chống xuống trực tiếp nhảy lên xe ngựa! Thủy Liên Y còn đang cảm thấy đắc ý vì hành động của mình, lại phát hiện không khí có chút quỷ dị! Phu xe và mấy thị vệ bên cạnh xe ngựa, còn có dân chúng qua đường, cũng trừng lớn cặp mắt nhìn nàng.
Có cái gì không đúng? Động tác lên xe của nàng rất lão luyện mà! Tuyệt không dài dòng dây dưa! Thần kinh vận động thật nhạy bén!
Ách. . . . Nàng dường như thấy thị vệ đang cầm một cái bục nhỏ đặt trước xe ngựa, tựa hồ là dùng để đạp lên? Cười ngất! Khóe miệng Thủy Liên Y co giật mấy cái, mình hình như hơi sốt ruột!
"Thủy Thủy! Đi vào!" Bên trong xe ngựa truyền đến thanh âm.
Thủy Liên Y tiếp tục kéo dài trạng thái co giật, cửa xe ngựa bị người từ bên trong mở ra. Không ra dự liệu, tiểu tử Ân Thần Tinh kia quả thật ngồi ở trong xe ngựa.
Xe ngựa này đủ hào hoa, bên ngoài là hai màu vàng, tím. Bên trong hết sức rộng rãi, có một ghế dài giống như sô-pha nhỏ. Ở giữa có một cái bàn bị đóng vào xe, trên bàn có các loại bánh ngọt.
Ân Thần Tinh ngồi ở chỗ đó vẫy tay về phía nàng.
Nếu đã lên rồi, nhăn nhăn nhó nhó cũng không phải là tác phong của nàng.
"Xích qua một chút!" Thủy Liên Y đi tới, ngồi ở bên cạnh Ân Thần Tinh.
Thị vệ phía ngoài đóng cửa xe lại, xe ngựa chậm rãi di động.
"Đi đâu?" Thủy Liên Y nhìn tên tiểu tử trước mắt, rõ ràng là con hồ ly, lại muốngiả dạng làm thỏ.
"Ngươi rốt cuộc là Lục cô nương hay là Thủy Thủy cô nương?" Ân Thần Tinh sờ cằm.
Vẻ mặt này thật đúng là rất vô hại, Thủy Liên Y thiếu chút bị hắn lừa! Có khuôn mặt đáng yêu, lại có phẩm chất gian tà! Hừ!
"Ta là Thủy Thủy!"
"Vậy sao ngươi nói cho ta biết ngươi họ Lục!"
"Này! Tiểu tử! Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta nói ta họ Lục?" Nàng muốn đấm hắn mấy cái. "Ta chỉ nói ta là người qua đường Giáp! Ta không nói mình họ Lục!"
. . . . . Ân Thần Tinh cười cười, hồn nhiên vô hại.
"Thủy Thủy! Ngươi thật đáng yêu!"
Thủy Liên Y cảm thấy không phải hắn đang động kinh, mà là mình đang động kinh, nàng đáng yêu? Mắt của hắn bị lé rồi!