Đoạn thời gian Sở Mị Dạ tiến cung, Thủy Liên Y ngồi khó an!
Hắn tiến cung rốt cuộc có chuyện gì? Chẳng lẽ là Thái Hậu không thích mình mà tìm Sở Mị Dạ làm cho hắn đuổi mình đi? Hoặc là Sở Mị Dạ không theo, đã bị uy bức lợi dụ? Bình thường mẹ chồng nhà giàu có không phải đều làm chuyện đó sao?
Hơn nữa còn rất biết dùng tiền nện mặt người! Xem phim vườn sao băng, không phải mẹ của Đạo Minh cũng cầm tiền đến nện Tiểu Sam sao!
Tiểu Dạ vì sao vẫn chưa trở lại? Chẳng lẽ bởi vì không thỏa hiệp mà bị giam lỏng rồi? Sau đó hắn tuyệt thực kháng nghị! Hoặc là dùng tánh mạng để tế tình yêu của hai người?
Thủy Liên Y tâm thần không yên đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt khẩn trương, miên man suy nghĩ! Không biết mẫu hậu của Sở Mị Dạ tìm hắn rốt cuộc làm gì! Trong lòng phiền chán bất an!
Ngay lúc nàng giẫm vỡ nền gạch, cửa phòng bị đẩy ra! Nàng nhìn Sở Mị Dạ đứng ở cửa, dựa trên khung cửa! Hắn lạnh lùng tựa vào nơi đó, ánh mắt thâm thúy! Ánh mắt thật sâu dừng ở nàng, làm cho trong lòng nàng rung động!
"Chàng bày cái tư thế gì!" Thủy Liên Y chạy tới đánh lồng ngực hắn, nàng lo lắng gần chết! Cũng không biết là phúc hay họa! Hắn lại vẫn trang khốc.
Sở Mị Dạ bắt lấy nắm đấm nhỏ nàng loạn đánh, lộ ra vẻ mặt tươi cười, tâm tình thoạt nhìn tốt vô cùng!
Nhìn nụ cười của hắn, tim Thủy Liên Y đập thình thịch không ngừng.
"Làm sao lại nhìn ta ái muội như vậy?" Nàng lấy tay đi chắn hai tròng mắt cực nóng kia.
Kéo xuống tay nàng, ôm nàng vào trong lòng, thật sâu hôn lên nàng.
A! Nhắm hai mắt lại, Thủy Liên Y nhếch lên mũi chân, ôm lấy cổ của hắn hôn trả lại! Nàng có thể cảm nhận được vui sướng trong lòng hắn. Hắn vì sao vui vẻ như vậy? Có chuyện tốt phát sinh sao?
"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ thở hổn hển dời đi cánh môi đỏ sẫm của nàng, nếu không rời đi, hắn sợ chính mình sẽ thú tính đại phát ôm nàng đến trên giường. "Ba ngày sau, chúng ta quay về Uyên thành!"
Ách? Thủy Liên Y sửng sốt! Ba ngày sau quay về Uyên thành? Hắn nói chúng ta? Trên mặt của nàng lộ ra tươi cười vui vẻ.
"Tiểu Dạ! Ngươi muốn dẫn ta quay về thành trì của ngươi sao?"
Sở Mị Dạ gật đầu " nơi đó không thể so với Mặc thành phồn hoa! Ngoài tường thành cao cao là đồng hoang mênh mông vô bờ! Hơn nữa thỉnh thoảng có thể phát sinh ngoại tộc xâm nhập! Chiến tranh liên tục không ngừng! Không biết ngươi có nguyện ý đi với ta hay không?" Cho tới nay hắn đều vì mình đang ở Uyên thành cảm thấy tự hào, nhưng từ khi có nữ nhân này ràng buộc, hắn lại cảm thấy mang nàng đi Uyên thành sẽ làm nàng ở nơi nguy hiểm.
"Chàng ngốc! Lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó! Gả cho con cá trong nước du ngoạn! Ta là người của chàng, sống thì cùng sống, chết thì cùng chôn với chàng! Chàng nói ta có nguyện ý đi theo chàng hay không?" Nàng vểnh miệng lên, hắn thế nhưng hoài nghi tâm ý nàng đối với hắn!
"Nơi đó bão cát rất lớn! Làn da sẽ trở nên thô ráp!" Sở Mị Dạ không tha vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Liên Y, điều kiện ở Uyên thành thật không tốt như Mặc thành! Hắn sợ tiểu nữ nhân này sẽ không chịu nổi hoàn cảnh gian khổ kia!
"Sở Mị Dạ!" Thủy Liên Y nổi bão, hay tay chống nạnh nhìn hắn! "Chàng cho ta là một nữ nhân ham hưởng thụ phải không? Chàng cho ta là một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng phải không? Nếu chàng xem ta như vậy, ta sẽ phi thường sinh khí!" Nàng trợn tròn cặp mắt, tức giận hò hét nhìn lên nam nhân trước mặt.
"Tiểu Y! Ta sai lầm rồi!"Sở Mị Dạ nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng noãn.
Thủy Liên Y còn không có gặp qua hắn cười như thế,nhìn sững hắn! Nàng biết hắn rất tuấn tú, chính là không nghĩ tới hắn cười rộ lên dĩ nhiên có loại tà mị câu hồn phách người!
"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ thấy nàng lộ ra biểu tình ngốc nghếch đáng yêu, giữ chặt tay nàng "đi! Mang nàng ra ngoài!"
"Ách? Đi nơi nào?"
"Ba ngày sau rời đi rồi! Ba ngày này! Ta muốn mang nàng đến Mặc thành hảo hảo đi dạo! Uyên thành cũng không có nhiều địa phương tốt để chơi như vậy!" Nói xong lôi kéo nàng đi ra cửa phòng, đến trước mặt con tuấn mã Truy Tinh kia.
"Chúng ta đi đâu?"Thẳng đến khi bị hắn ôm nhảy lên lưng ngựa, Thủy Liên Y mới có cơ hội hỏi ra.
Sở Mị Dạ cũng nhảy lên lưng ngựa, ôm nàngvào trong lòng, giục ngựa chạy đi. "Đến nơi nàng sẽ biết!"
Oa! Núi non hùng vĩ, nhấp nhô liên miên, kỳ phong bày ra, quái thạch đá lởm chởm. Là núi cao nha!
"Tiểu Dạ! Chúng ta muốn leo núi sao?"Thủy Liên Y kinh hô!
Sở Mị Dạ gật đầu, ôm nàng xuống ngựa! Giữ tay nhỏ bé của nàng, "Tiểu Y!!"
Hai người đi vào chân núi, dọc theo đường núi đi về phía trước! Thủy Liên Y mệt mỏi đổ mồ hôi đầm đìa, rốt cục ở giữa sườn núi nhìn thấy cái đình.
"A! Mệt chết ta!" Thủy Liên Y ngồi ở trên mặt ghế đá trong đình, nhìn ra chỗ xa xa.
"Nơi này cảnh trí rất đẹp! Ta từng đã tới một lần!" Sở Mị Dạ dừng lại nhìn nàng "Ta hi vọng Tiểu Y cũng thích!"
"Ta thích a! Ta thật sự rất thích!"Thủy Liên Y vui vẻ kêu to! Đứng ở trên đình lầu các, từng đợt gió núi thổi tới, thần thanh khí sảng. Nàng thật sâu hít một hơi, không khỏi kêu to" thật sự là thống khoái!"Thanh âm của nàng ở giữa sơn cốc quanh quẩn, dễ nghe giống như âm thanh của tự nhiên.
Sở Mị Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong mắt tràn đầy vô hạn nhu tình.
Ly khai đình, hai người dọc theo đường núi thẳng lên đỉnh núi, đến một cái sân trống. Trên bình đài dựng thẳng một khối đá, trên có khắc ba chữ "Núi Vô Nhai" thật to!
Tựa vào trên khối đá khắc chữ núi Vô Nhai, giương mắt nhìn lên, vùng sông núi nước non nhìn không sót cái gì, thu hết vào mắt.
Một ít ruộng bậc thang vòng quanh núi mà thành, giống như một mảnh đai lưng dài hẹp vòng quanh núi Vô Nhai; Mà một ít thác nước nhỏ đang chảy ầm ầm xuống núi đổ ra những con hồ nhỏ!
"Núi Vô Nhai!" Thủy Liên Y dùng ngón tay miêu tả theo chữ viết!
Thật sự là bất khả tư nghị, nhớ tới lúc ban đầu gặp lại, bọn họ vẫn là oan gia! Nàng còn dùng đủ loại quỷ kế tránh né hắn!
Chẳng lẽ đây là duyên phận? Là trời xanh đã sớm định gặp nhau sao!
Thủy Liên Y đặt hai tay ở bên miệng, hô to trên đỉnh núi " ta thích núi. . . . . .!"
Sở Mị Dạ từ phía sau nắm hông nàng "chính là thích núi sao?"
Thủy Liên Y chớp chớp ánh mắt linh động, bắt tay đặt ở trên tay của hắn, xoay người, ôm cổ của hắn.
"Ta thích chàng hơn!"
Ách! Hắn nở nụ cười, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên nàng.
Đỉnh núi gió thổi rối loạn sợi tóc của họ, sợi tóc quấn giao lẫn nhau cùng một chỗ theo gió vũ động!
"Đây là tình yêu sao?" Thủy Liên Y đưa tay xoa mặt hắn. "Ta yêu chàng! Yêu chàng! Sở Mị Dạ!"
Sở Mị Dạ thâm tình nhìn nàng. "Ta cũng yêu nàng! Tiểu nữ nhân!"
"Tiểu Dạ! Có thể khắc tên chúng ta vào trên tấm bia đá không?" Nhìn ba chữ Núi Vô Nhai to, Thủy Liên Y tăng thêm mấy phần hy vọng xa vời!"
"Được!" Sở Mị Dạ từ trong lòng ngực lấy ra chủy thủ sắc bén, một bút khắc lên 'Sở Mị Dạ' 'Thủy Liên Y'!
Lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve tên và tấm bia đá hòa một thể, hốc mắt Thủy Liên Y đã ươn ướt!
"Tiểu Dạ! Mặc kệ trải qua bao nhiêu năm, tên của chúng ta vẫn gần nhau cùng một chỗ!"
Sở Mị Dạ nắm lên tay nàng "Chấp tử tay, cùng tử giai lão! Nàng nguyện ý cùng ta gần nhau cả đời không?"
Thủy Liên Y lắc đầu.
Sở Mị Dạ sửng sốt.
Nàng nở nụ cười, ôm lấy cổ của hắn hôn môi hắn, “Chàng ngốc! Cả đời làm sao đủ! Ta muốn mấy kiếp! Mấy đời mấy kiếp! N kiếp cũng yêu không đủ đâu!"
Sở Mị Dạ cúi đầu hôn lên cái trán của nàng" Cảm tạ ông trời để cho ta gặp được nàng! Để cho ta yêu nàng. . . . . . "
Thủy Liên Y kiễng mũi chân hôn môi của hắn " Ta cũng vậy cảm tạ ông trời! Để cho ta yêu chàng như vậy. . . . . . "
Trên núi Vô Nhai nguy nga tráng lệ, hai khỏa tâm giao hòa cùng một chỗ, phân không rõ lẫn nhau, ngươi có ta ta có ngươi!