Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu

Chương 187: Chương 187: Một hàng bốn người




Sau khi nghe qua lời tiểu nhị nói, Thủy Liên Y nghi ngờ! Nửa năm trước nàng mới xuyên qua đến thời đại này, lúc đó đụng phải Ân Thần Tinh. Hai người trực tiếp về tới Tinh thành của Tiểu Thần! Nàng chưa có tới Xích Thành a, càng không có tới Duyệt Tường lâu này!

Sơ Dương đứng ở bên cạnh nàng lên tiếng, “tiểu nhị, lầu hai có còn chỗ hay không, chúng ta muốn lên lầu ăn cơm!"

"Có có! Khách quan, xin mời theo tiểu nhân!" Tiểu nhị gãi gãi đầu, gặp Thủy Liên Y lộ ra vẻ mặt như thế, hắn cũng bắt đầu hoài nghi mình có phải nhận lầm người hay không!

Sơ Dương cùng Thủy Liên Y đi lên lầu hai, được tiểu nhị an bài ở trước một cái bàn.

"Khách quan, muốn ăn cái gì?"

"Cá nấu nước!" Thủy Liên Y liếm liếm môi, nàng rất muốn ăn mùi vị nặng chút!

Tiểu nhị nghi hoặc, “cô nương, ngươi nói là hấp hay là kho a?"

"Chính là miếng cá được tưới lên nước ớt ép! Oa! Hương vị cực kỳ ngon!" Nước miếng Thủy Liên Y đều sắp chảy ra!

Thực xin lỗi cô nương! Không có món đấy!"

Thủy Liên Y thở dài một hơi, “thịt bò nướng có không! Ta muốn ăn thịt nướng!"

"Cô nương, có tương thịt bò, muốn hay không?"

"Ta chỉ muốn thịt bò nướng!"

"Thực xin lỗi cô nương! Món ăn này cũng không có!"

Thủy Liên Y nhíu mày, “vậy đồ hải sản thì sao! Ta muốn ăn lẩu!"

"Đây là cái gì?"

"Lẩu phải có chứ? Xiên thịt dê, chính là miếng thịt dê, thịt ba chỉ, các rau xà lách, tàu hủ, còn có thể cho mỳ, hải sản, trứng gà vào đó!"

Tiểu nhị thực mê mang lắc đầu, “món này cũng không có!"

"Vì sao đều không có a! Ta muốn ăn gà rừng hầm nấm! Món này nhất định có! Mà không, phải có mới đúng!"

Thủy Liên Y sắp điên rồi!

Trên mặt tiểu nhị tràn đầy hắc tuyến, "Cô nương, món này thật không có! Ngươi gọi món gì mà chúng ta đều chưa nghe qua! Gà rừng hầm nấm này có thể đổi lại không?"

"Đổi thành cái gì?" Thủy Liên Y nhìn về phía tiểu nhị.

Tiểu nhị nuốt một ngụm nước bọt, “gà trống lớn hầm bí đỏ được không?"

"Khụ khụ. . . . .!" Thủy Liên Y thiếu chút nữa xuất huyết bên trong, chênh lệch này cũng quá lớn! Lại nói nàng chưa từng ăn qua gà trống lớn hầm bí đỏ đâu! " Được a! Liền món này! Bưng lên!"

"Còn món gì sao khách quan?" Tiểu nhị nhìn Sơ Dương.

Sơ Dương thấy hết thảy, thân mình rung rung một hồi, không biết có phải đang lén cười hay không.

Hắn lại gọi vài món, tiểu nhị như trút được gánh nặng chạy đi chuẩn bị, sợ Thủy Liên Y lại gọi thêm món kỳ quái gì đó!

"Tiểu Y! Ngươi gọi mấy món gì kỳ quái vậy?" Sơ Dương rót ly trà.

Thủy Liên Y đoạt lấy ly trà trong tay Sơ Dương uống một hơi cạn sạch.

"Đó là những thứ ngàn năm sau mới có, nơi này không có khả năng có a!"

"Ngàn năm sau?" Sơ Dương sửng sốt một chút, một đôi tròng mắt mang theo ý cười nhìn nàng, “đây là khái niệm gì?"

Thủy Liên Y có chút hoảng hốt, ánh mắt tà mị kia dường như rất quen thuộc nha!

"Trước kia có phải ta từng gặp qua ngươi không?"

Nàng thình lình hỏi làm cho Sơ Dương dừng lại.

Hắn đột nhiên nở nụ cười, “làm sao có thể! Lần đầu tiên Sơ Dương nhìn thấy Tiểu Y là ở trong núi sâu, khi đó Tiểu Y đang giáo huấn Tiểu Bạch nói nó không giống một con chó!"

Thủy Liên Y đột nhiên nghĩ đến lần gặp xấu hổ kia, nhịn không được nở nụ cười, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười vui vẻ. Sơ Dương nhìn nụ cười của nàng đến ngây ngẩn cả người, trong đôi tròng mắt đen có cảm xúc thực phức tạp.

Tựa hồ cảm thấy phía sau mình có một tầm mắt nóng bỏng nhìn chăm chú. Nàng cảnh giác quay đầu lại, ngay lập tức hít sâu một hơi!

Nam nhân kia. . . . . Nam nhân kia. . . . . Nàng cuống cuồng nuốt nước miếng, tay run run! Lại đoạt lấy nước trà của Sơ Dương đổ vào trong miệng!

"Khụ khụ. . . . .!" Xui xẻo bị sặc! Thủy Liên Y che miệng lại ho khan.

"Tiểu Y! Ngươi làm sao vậy?" Sơ Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, quay đầu, trong mắt lóe lên một cái.

Tim Thủy Liên Y đang đập bình bịch, trên khuôn mặt trắng nõn đỏ một mảnh! A a a… tên nam nhân kia, nam nhân mặc một thân áo đen kia, không phải là đối tượng mà nàng mộng xuân sao?

Trời ạ! Nàng thế nhưng còn có thể nhìn thấy hắn ngoài hiện thực? Thật là quỷ dị!

Nhìn thấy Thủy Liên Y đỏ cả mặt, Sơ Dương tựa hồ đã biết cái gì.

"Tiểu Y! Bên kia có một người quen, muốn cùng nhau ngồi hay không?"

"A? Người quen? Sơ Dương, ngươi không phải mới từ trong núi sâu ra sao, trừ bỏ Tiểu Thần nhà ta ngươi còn nhận thức người nào a?"

Sơ Dương đứng lên, lôi kéo Thủy Liên Y đi vào cái bàn bên trong.

"Ngồi!" Hắn đem Thủy Liên Y đặt ở trên ghế. "Hắn là Tiểu Dạ! Bằng hữu của ta!"

Tiểu. . . . Tiểu Dạ. . . . .?

Đang ngồi xuống, trong nháy mắt Thủy Liên Y liền choáng váng, lại vừa nghe Sơ Dương nói người nam nhân này kêu Tiểu Dạ, nàng quả thực muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Mặt Thủy Liên Y đều sắp dán ở trên bàn, hai tay ở trên đầu gối không ngừng quấy loạn . Xong đời! Nàng nên đối mặt với nam nhân kêu Tiểu Dạ này như thế nào! Nàng phải làm thế nào mới có thể hất mấy hình ảnh hại chết nhi đồng đang hiện lên trước mắt mình ra a!

Trên gương mặt lạnh lùng của Sở Mị Dạ hiện lên một chút tươi cười, ánh mắt nhìn về phía Sơ Dương mang theo một tia cảm kích.

Nhìn biểu tình thẹn thùng xấu hổ của Thủy Liên Y, nàng nhất định là nhớ lại chuyện đêm đó.

"Vị này là. . . . .!" Hắn cố ý không đâm chọc.

Sơ Dương cười khẽ, “Tiểu Y! Ngươi làm sao vậy? Giới thiệu cho ngươi bằng hữu của ta!"

Thủy Liên Y ngẩng đầu, xuất ra một nụ cười, tự nhận là phản ứng của mình thực bình thường, nhưng trong cái nhìn của hai nam nhân, nét mặt của nàng thật sự là quỷ dị!

"Tiểu Dạ! Nàng là Vương Phi của Thần Vương!"

Sở Mị Dạ nghe được hai chữ Thần Vương, trong mắt hiện lên một tia âm hối, nhưng khóe miệng lại giơ lên, “nguyên lai là Vương Phi của Thần Vương! Hữu lễ!"

Nam nhân thoạt nhìn lạnh như băng này lúc cười rộ lên bộ dạng còn rất mê người! Thủy Liên Y phát hiện tim mình thế như đang đập bình bịch bình bịch. Nàng. . . . . Nàng đối nam nhân này không phải là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết đấy chứ!

Ngay khi Thủy Liên Y cảm thấy phi thường xấu hổ, tiểu nhị đem đồ ăn bưng lên . Sơ Dương bảo hắn đem đồ ăn đặt vào bàn này. Đồ ăn vừa lên bàn, Thủy Liên Y vì che dấu xấu hổ mà không ngừng ăn, căn bản không chịu ngẩng đầu nhìn hai người.

Sơ Dương có chút trêu chọc, “Tiểu Y! Hôm nay ngươi có cái gì không đúng a! Như thế nào nãy giờ không lên tiếng!"

"Ta đói a! Ăn đã! Các ngươi như thế nào không ăn?" Thủy Liên Y cũng không ngẩng đầu, một mực ăn.

"Cẩn thận!" Sở Mị Dạ vươn tay bắt lấy tay nhỏ bé đang cầm chiếc đũa của Thủy Liên Y. Nàng đang gắp một miếng thịt cá lớn. Xương trên mặt cá rất nhiều, nàng căn bản còn không nhìn đã cho vào miệng. Một hàng xương kia nếu đâm vào trong miệng nàng cũng đủ làm nàng đau một trận!

A! Thủy Liên Y hoảng sợ, tay nhỏ bé bị hắn bắt lấy run lên.

Sở Mị Dạ đem miếng cá nàng gắp lấy thả vào trong bát của mình, cẩn thận lấy ra từng cái xương.

"Tốt lắm! Có thể ăn!" Hắn gắp miếng cá tới bên miệng Thủy Liên Y.

Thủy Liên Y phản xạ có điều kiện há miệng ra, ăn xong rồi mới phát giác ra tựa hồ có điểm không hợp lý.

Nàng tại sao có thể ăn đồ người xa lạ gắp đến cho nàng đâu.

Đừng nói là ở cổ đại, ở hiện đại cũng chưa từng có! Nàng thật không tuân thủ nữ tắc rồi!

Vị có chút như nhai sáp nến, Thủy Liên Y nuốt xuống miếng cá, lại liều mạng lùa cơm vào trong miệng.

Hiện tại này xem như là tình huống gì, nàng là nhận ra người nam nhân này, hắn ở trong mộng đem nàng ăn sạch. Nhưng là không biết hắn có thể nhận ra nàng hay không?

"Tiểu Y!" Con ngươi đen của Sở Mị Dạ lóe sáng, nhìn về phía Thủy Liên Y sau đó có chút khó kìm lòng nổi.

"Ách. . . . .!" Thủy Liên Y thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, hắn gọi nàng Tiểu Y?

"Sơ Dương gọi nàng là Tiểu Y, cho nên ta cũng gọi nàng như vậy, nàng sẽ không để ý chứ?"

"Không để ý!" Thủy Liên Y lắc đầu.

Chỉ là, nàng trả lời xong liền nhân ra chính mình hình như có đáp ứng quá nhanh! Quá không rụt rè! Cho nên mặt lại đỏ.

Thủy Liên Y cúi đầu ăn cơm, ngay cả đồ ăn đều lười gắp.

Tựa hồ nghe thấy thanh âm gì, thần sắc trên mặt Sở Mị Dạ biến đổi, hắn và Sơ Dương đồng thời đưa ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Là Ngao Cẩn Phong? Bọn họ liếc nhau.

"Tiểu Y! Ta có chút sự tình, một mình ngươi ở lại không an toàn, nếu đụng phải Vũ Văn Sâm sẽ rất phiền toái, để cho Tiểu Dạ đưa ngươi trở về! Các ngươi đi cửa sau, ta trả tiền!" Sơ Dương đứng lên bắt lấy cánh tay Thủy Liên Y, đem nàng kéo lên, đẩy vào cái ôm của Sở Mị Dạ, sau đó từ thang lầu chạy xuống.

"A!" Thủy Liên Y bị đẩy một cái lảo đảo, ngã vào trong một cái ôm ấp áp.

"Chúng ta đi!" Sở Mị Dạ ôm thân thể mềm mại trong lòng, trực tiếp ôm lấy nàng, từ phía sau thang lầu rời đi.

Bị hắn ôm lấy, rời đi rất nhanh, Thủy Liên Y hoảng sợ. Thật không ngờ hắn còn rất lớn mật, trước mặt mọi người liền dám ôm nàng?

"Ngươi dẫn ta đi đâu? Buông!" Thủy Liên Y tựa vào trong ngực của hắn, cảm giác quen thuộc kia làm cho lòng nàng kinh hoàng. Mùi vị quen thuộc kia làm cho suy nghĩ của nàng hỗn loạn không chịu nổi.

"Dẫn nàng đi đến chỗ an toàn!"

"Duyệt Tường lâu vừa rồi không phải rất an toàn sao?!"

Sở Mị Dạ huýt sáo, một con tuấn mã màu đen chạy tới.

Ôm nàng nhảy lên ngựa, "Giá. . . . .!"

Thủy Liên Y ngồi ở trên lưng ngựa, tựa vào trong ngực của hắn, nam nhân phía sau thở dốc phun lên tóc nàng. Cái loại cảm giác này tê tê, ngứa ngứa!

"Ngươi dẫn ta đi đâu? Ta muốn quay về Thần Vương Phủ!" Đây là đường đi ra ngoài thành, nàng nếu không trở về Vương Phủ, khi Ân Thần Tinh từ trong cung trở về không thấy nàng nhất định sẽ gấp chết!

"Dẫn nàng đi gặp một người!"

"Ai?"

"Gặp được rồi nàng sẽ biết!" Sở Mị Dạ ra roi thúc ngựa.

Vừa mới ra khỏi thành chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vó ngựa. Ánh mắt hắn híp mắt một chút, tới thật là nhanh!

Phía sau có tiếng xé gió lao tới, Sở Mị Dạ ôm Thủy Liên Y tránh thoát những ám khí kia, nếu không tránh khỏi, như vậy liền giải quyết dứt điểm đi! Cho tuấn mã dừng lại, quay đầu, nhìn về phía người đang đuổi theo mà đến.

"Ngao Cẩn Phong! Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định!"

Người cưỡi ngựa đuổi theo phía sau đúng là Ngao Cẩn Phong, vẻ mặt hắn đạm mạc, sau khi nhìn thấy Thủy Liên Y, ánh mắt lộ ra một chút ý cười.

"Đem Tiểu Y giao cho ta! Ngươi không xứng chạm vào nàng!" Nhuyễn kiếm của Ngao Cẩn Phong rút ra khỏi vỏ, chỉ hướng Sở Mị Dạ.

Thủy Liên Y nhìn về phía nam tử cực đẹp trai đối diện, tựa hồ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng như thế nào cũng nhớ không nổi .

"Tiểu Y! Nam nhân kia đã thương tổn muội, vậy mà muội vẫn ở cùng một chỗ với hắn?"

"A? Ngươi biết ta sao?" Trên mặt Thủy Liên Y lộ ra mờ mịt. Vì sao giống như tất cả mọi người đều biết nàng, nhưng nàng lại không nhớ rõ bất luận kẻ nào?

"Tiểu Y!" Trên mặt Ngao Cẩn Phong lộ ra đau thương, “Ta vốn nghĩ đến Thuốc Thương Tâm Quên Lãng sẽ làm muội quên đi người mình yêu nhất, nhưng không ngờ, muội lại quên tất cả mọi người!"

Hai mắt Thủy Liên Y một mảnh mê mang, nàng nghe không hiểu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.