Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu

Chương 117: Chương 117: Một trận chiến lật bàn




Thủy Liên Y đột nhiên có cảm giác mình giống như anh hùng dân tộc kia, bằng vào lực lượng của một mình mình là có thể xoay Càn Khôn. Chỉ là, bây giờ nói lời này tựa hồ còn hơi sớm : "Phượng di! Không phải toàn quân bị diệt sao? Tử Hương Uyển cũng đã bị loại bỏ rồi, con như thế nào còn có thể đi tham gia?" Đó là một vấn đề thực nghiêm túc a!

Phượng di nhìn nhìn nàng, "Kỳ thật nhà ai cũng còn để lại một người! Phải cuối cùng mới có thể ra trận! Đó là hoa khôi tuyển ra năm trước, hoa khôi Ngọc Cảnh uyển cùng Song Nhứ uyển phải lên sân khấu cuối cùng, cùng ba người vừa mới tuyển ra cạnh tranh cùng nhau!

Nha! Thủy Liên Y đột nhiên có một loại cảm giác bị người thiết kế, nguyên lai Phượng di cùng Hương di vừa mới cũng là trước mặt mình diễn trò mà thôi! Kỳ thật các nàng biết sẽ có cơ hội lật bàn! Chỉ là, ngay cả như vậy, nàng đã đáp ứng rồi sẽ không đổi ý!

"Phượng di! Bà để cho nàng đi?" Ngữ Uyển nhíu mày, nhìn mặt Thủy Liên Y che mạng, trên mặt không khỏi lộ ra nghi ngờ. "Hôm nay là chọn hoa khôi, nàng xấu như vậy làm sao có thể đi?"

Thủy Liên Y thở dài, đúng a! Nàng cũng không muốn đi a! Người tung bay tại giang hồ, sao có thể không bị chém! Người ở thanh lâu, sao có thể giả thuần tình! Thủy Thủy nàng tên đại sửu nữ đứng đầu Tử Hương uyển nay vì vinh dự cũng muốn khai chiến!

"Thủy Thủy! Chuẩn bị một chút! Đổi bộ quần áo! Lát nữa hoàng thượng triệu kiến con phải biểu hiện thật tốt!" Phượng di mang theo các cô nương đi ra lều trại xem tình hình của hai nhà kia.

Thủy Liên Y gật đầu, trong lòng bắt đầu bồn chồn!

Ta Không khẩn trương! ta không khẩn trương! Nhẹ nhàng đem trường bào dài rộng bên ngoài cởi ra, lộ ra lụa hoa màu trắng ở bên trong. Áo ngực màu trắng, quần lót màu trắng.

Thân mình mảnh khảnh uyển chuyển kia, bộ ngực sữa kiên đĩnh đầy đặn, da thịt trơn mềm trắng noãn như tuyết! Tóc buông dài, thả đến eo, vừa đen lại thẳng, sáng như tơ lụa bị ánh mặt trời chiếu vào.

Nhìn thân thể của nàng, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân mắt đều sẽ nhìn thẳng.

Thủy Liên Y ngồi ở bên gương đồng, lấy mặt nạ da người xuống! Nhìn dung mạo tuyệt sắc trong gương, nàng nhíu mày. Không biết nam nhân Ân Xích quốc có háo sắc không? Nàng hiện tại tự thấy dung mạo của mình là một gánh nặng! Nàng tình nguyện giống nữ nhân bình thường có cuộc sống bình thường, giúp chồng dạy con! Trời ạ! Nàng càng ngày càng cổ nhân hóa mất rồi!

Một lần nữa mang lại cái khăn che mặt, nàng cũng không phải muốn thần bí, mà là trải qua cuộc sống nhiều ngày mang mặt nạ như vậy, nàng có chút sợ hãi lấy dung mạo thật của mình đi gặp người! Đã không có mặt nạ da người, làm cho nàng cảm thấy mình tựa như mỹ nữ dính lông mi giả, đột nhiên tháo trang giống nhau!

"Thủy Thủy a!! Quyết chiến cuối cùng rồi!" Hương di chạy vào bắt lấy tay nàng "chớ khẩn trương! Hoàng thượng nếu là có hỏi con phải trả lời. Nếu Người cho con biểu diễn, con cũng hào phóng chút!"

"Hỏi? Biểu diễn?" Thủy Liên Y đầu óc có chút hỗn độn! Nàng cũng không phải thần thánh a?! Trừ bỏ ca hát lợi hại, nàng không biết nhạc khí, không biết vẽ tranh, không biết khiêu vũ, muốn nhảy cũng chỉ biết nhảy kiểu đường phố thôi. Nàng đi, xem ra cũng là hàng bị loại bỏ a!

Trước cửa Ám Nguyệt cung, thấy được hai hoa khôi năm trước của Ngọc Cảnh uyển cùng Song Nhữ uyển, hai người đúng là xinh đẹp khôn cùng, đều cung bộ mắt cao hơn đầu! Ánh mắt nhìn về phía Thủy Liên Y còn có một chút khinh thường.

Các nàng khinh thường mình? Nàng còn chưa khinh thường các nàng đâu! Lỗ mũi Thủy Liên Y hừ một tiếng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi vào Ám Nguyệt cung!

Thật không nghĩ tới, có một ngày mình cũng đi lên đài T! Lại nói, nữ nhân cổ đại vẫn không biết đi bước mèo! Thủy Liên Y nhớ tới người mẫu trên TV, không khỏi phỏng theo kiểu bước chân người mẫu! Lay động rực rỡ, eo nhỏ mông cong, đi lên thật sự có một phong vị khác

Khi xuất hiện trên đài, Thủy Liên Y đã chặt chẽ bắt được ánh mắt của mọi người. Thân thể tinh tế khiêu gợi kia, tư thế thướt tha lại thuỳ mị. Quả thực làm cho tất cả mọi người không thể dời mắt khỏi nàng! Chủ yếu nhất là tấm sa mỏng trên mặt nàng! Thấy không rõ lắm tướng mạo chân thật của nàng, lại làm cho người người nhịn không được từ trong đôi mắt trong suốt phát ra ánh sáng ngọc của nàng mà suy đoán nàng rốt cuộc có bao nhiêu đẹp.

Hoa khôi của Ngọc Cảnh uyển cộng thêm hai cô nương vừa thắng mấy trận trước, tổng cộng là ba người. Hoa khôi Song Nhữ uyển cùng một cô nương vừa thắng là hai người. Tử Hương uyển chỉ có Thủy Liên Y một người! Này ba so với hai so với một làm cho Thủy Liên Y cảm thấy có chút thế đơn lực mỏng a!

Không biết hoàng thượng sẽ hỏi vấn đề kỳ quái gì, hoặc là muốn các nàng biểu diễn cái gì? Kỳ thật trong lòng của mỗi người đều bồn chồn không yên!

Lúc này Thủy Liên Y mới chính thức ngẩng đầu nhìn lên hoàng thượng Ân Xích quốc cao cao tại thượng!

Mặc long bào thêu kim tuyến, bộ dáng hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất có hơi thở oai hùng bất phàm của đế vương! Vị hoàng đế này thoạt nhìn có thể sánh bằng chính khí nghiêm nghị của tên Sở Thánh Hạo súc sinh kia nhiều lắm! Chỉ là. . . . . . Hoàng đế chính khí như vậy vì sao muốn tổ chức đại hội hoa khôi ở hoàng cung? Ăn cơm no nên hết trò sao?

Hoàng đế Ân Ám Nguyệt của Ân Xích quốc nhìn sáu nữ tử trên đài, đây là sáu người cuối cùng tranh cử hoa khôi? Thoạt nhìn quả thật đều vô cùng tuyệt sắc, nhất là nữ tử áo trắng kia! Tuy rằng nàng mang khăn che mặt, nhưng là dáng người cùng cặp mắt kia, đã muốn làm cho người ta say mê trong đó rồi!

"Sáu người các ngươi! Hiện tại trẫm ra đề mục! Không vượt qua trực tiếp đào thải!" Trên mặt Ân Ám Nguyệt không có biểu tình gì, mục đích hôm nay của hắn cũng sắp đạt đến!

Thủy Liên Y thấy mấy nữ nhân này quỳ xuống, nàng cũng đi quỳ xuống theo! Phải tùy theo đại chúng thôi!

"Trước tiên trẫm khảo thi câu thơ mang chữ xuân! Ai nói ra nhiều, thì người đó qua cửa trước tiên! Ai tới trước?" Ân Ám Nguyệt nhìn thoáng qua sáu nữ tử đang quỳ "Người đâu? Ban thưởng ghế ngồi cho các nàng!"

Thủy Liên Y cùng năm cô nương kia đều ngồi ở trên ghế, trong lòng Thủy Liên Y oán thầm, hay là nàng đáp trước chiếm ưu thế! Bị người ta đoạt trước nói ra, cơ hội của mình sẽ giảm bớt.

"Các ngươi ai tới trước?"

"Hồi hoàng thượng! Tiểu nữ tử nguyện ý đáp trước!" Thủy Liên Y cố ý nũng nịu, sợ nhất thời lớn giọng mà làm hỏng chuyện!

Ân Ám Nguyệt nhìn thoáng qua Thủy Liên Y, "Vị cô nương này tên là gì?"

"Tiểu nữ tử tên Thủy Thủy!" Thủy Liên Y nuốt nước bọt, tên hoàng thượng này có ý với mình? Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng a!

"Thủy Thủy! Ngươi trước!"

Thủy Liên Y hạ giọng, thi từ có chữ xuân, hẳn là rất nhiều, sau khi nàng đến trường đều học qua.

"Cho Thủy Thủy hỏi một chút! Hoàng thượng, đọc cả bài thơ hay chỉ nói một câu có chữ xuân?"

"Nói một câu có chữ xuân là đủ!"

"Dạ! vậy tiểu nữ xin đọc:

Nước nam sinh đậu đỏ, xuân về nở cành xinh.

Một hạt mùa xuân gieo, muôn hạt mùa thu hái.

Giấc xuân không biết sáng, đây đó tiếng chim ca.

Bờ nam cỏ biếc hơi xuân, đường về còn đợi đến tuần trăng nao?

Nước mất nhà tan còn sông núi, xuân đến cây cỏ mọc thâm u.

Trời tốt, mưa lành tới, đang xuân chợt nhẹ rơi.

Xuân sắc khắp vườn khôn cách giữ, vượt tường hồng hạnh cố vươn mình.

Đêm Xuân một khắc đáng nghìn vàng, hoa ngát thơm hương tỏa bóng Hằng.

Lửa đồng thiêu cháy vẫn còn, gió xuân thổi tới mầm non lại trồi. [1]!"

Thủy Liên Y nói liên tiếp mấy câu thơ có chữ xuân!

Mọi người nhìn nàng tựa như nhìn quái vật!

"Thủy Thủy cô nương!" Ân Ám Nguyệt tựa hồ rất hài lòng! "Lợi hại!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Mỗi câu trong bài này là trích từ các bài thơ sau đây: Tương tư - Vương Duy, Cổ phong (Mẫn nông) - Lý Thân, Xuân hiểu - Mạnh Hạo Nhiên, Đỗ thuyền qua bến Châu - Vương An Thạch, Xuân vọng - Đỗ Phủ, Xuân dạ hỉ vũ - Đỗ Phủ, Du viên bất trị - Diệp Thiệu Ông, Xuân tiêu - Tô Thức, Cỏ - Bạch Cư Dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.