Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu

Chương 107: Chương 107: Ngăn cách ở sông thâm du




Không biết là bởi vì trong ngực ôm Thủy Liên Y lạnh như băng, hay là nhiệt độ trong rừng cây càng ngày càng thấp, Sở Húc Nhật cảm thấy mình rất lạnh! Một cơn gió lạnh thổi qua, tựa hồ có nước mưa nhỏ xuống.

"Tiểu Y! Xem ra chúng ta phải tìm chỗ tránh mưa trước! Giá. . . .!" Giục ngựa chạy băng băng ở trong rừng cây tươi tốt. Tuấn mã phía dưới đã mệt mỏi, phải tìm được một chỗ có thể nghỉ ngơi!

Mưa càng lúc càng lớn, toàn thân Sở Húc Nhật đã ướt đẫm, ôm Thủy Liên Y thật chặt, thân thể của nàng vẫn lạnh như băng.

Ầm. . . . Theo tiếng sấm đi qua, mỗi thân cây đều bị sét đánh, bốc cháy. Tuấn mã phía dưới sợ tới mức cả kinh, bốn vó bay vọt, rơi xuống rồi lại vì tránh né một khối đá lớn mà nhảy lên lần nữa.

"Ừ!" tiếng kêu rên truyền đến.

Sở Húc Nhật cảm thấy người trong ngực tựa hồ rên rỉ.

"Tiểu Y!" Hắn lộ ra vui mừng, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt của Thủy Liên Y.

"Tiểu Y!" Thấy người trong ngực giật giật, hắn mừng như điên.

Thủy Liên Y thật cảm thấy mình đã chết! Không biết vì sao ý thức của nàng lại khôi phục từng chút! Cả người thật là đau a! Cảm giác đau trở lại, có phải chứng minh nàng không có chết hay không!

"Ta. . ." Khó khăn phát ra thanh âm, tay Thủy Liên Y giật giật.

"Tiểu Y!" trên mặt Sở Húc Nhật lộ ra nụ cười, "Nàng chưa chết?" hắn biết, nàng sẽ không chết!

Chậm rãi mở mắt, Thủy Liên Y thấy gương mặt tuấn tú của Sở Húc Nhật "Cám ơn ngươi!"

"Vốn là muốn mang nàng trở về Mặc thành tìm Công Tử Cận, nhưng mà nếu nàng đã tỉnh, chúng ta trực tiếp đi Uyên thành!" Sở Húc Nhật nắm dây cương.

Tựa hồ sắp đi ra khỏi rừng cây rồi! Phía trước càng ngày càng rộng rãi.

Cả người Thủy Liên Y đau đến mức chỉ cần tuấn mã khẽ nhảy thì nàng đã cảm thấy thân thể rã rời!

"Sở Húc Nhật! Ta thật là đau!" Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng co quắp, chết tựa hồ sẽ không cảm thấy đau đớn! Nhưng bây giờ thật là đau!

Sở Húc Nhật ôm nàng, "Kiên trì chút, ra khỏi rừng cây, đi lên đường lớn, sẽ không khó đi như vậy!" Trong mắt của hắn có chút thương tiếc! Nhưng lúc này không thể xử trí theo cảm tính, nếu như trì trệ không tiến, rất dễ dàng bị đuổi kịp! Sở Thánh Hạo sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.

"Ừ!" Thủy Liên Y bắt lấy áo hắn, mỗi lúc ngựa đi một bước. Thân thể của nàng lại đau như rách ra! Chịu đựng đi Thủy Liên Y, gan lớn của ngươi đâu rồi! Ngươi đã suýt chết, còn có cái gì không thể nhẫn nhịn!

Tuấn mã rốt cuộc đã chạy ra rừng cây sum xuê, chạy lên đường lớn, nơi này cách Mặc thành ít nhất cũng có vài trăm dặm!

Vậy mà, khi Sở Húc Nhật ra khỏi rừng cây, ánh mắt lập tức trở nên bén nhọn!

Trước mặt là quân lính dày đặc! Sở Thánh Hạo ngồi trên lưng ngựa đắc ý nhìn bọn họ, khi thấy Thủy Liên Y chưa chết, trên mặt lộ ra nụ cười tà.

"Húc vương! Ngươi quả thật đang gạt trẫm!"

"Hoàng thượng không cần lưu luyến không rời! Bổn vương sẽ còn trở lại!" trong lòng Sở Húc Nhật biết không ổn! Nếu Sở Thánh Hạo tự mình đuổi theo, thì chứng minh dữ nhiều lành ít!

"Húc vương! Ngoan ngoãn cùng trẫm trở về Mặc thành! Trẫm đã truyền tin cho Sở Vương, ít ngày nữa hắn sẽ trở lại Mặc thành!"

Sở Húc Nhật híp mắt một cái "Hoàng thượng! Ngài điên rồi, cả Sở Vương ngài không bỏ qua!" Như thế xem ra phải mau sớm chạy tới Uyên thành, Sở Thánh Hạo quá độc ác rồi! Không giết chết hai huynh đệ bọn họ không bỏ qua.

"Tiểu Y! Ôm chặt ta!" thân thể Sở Húc Nhật có chút cứng ngắc, nói không khẩn trương đó là giả! Mặc dù là một mẹ sinh ra. Nhưng Sở Thánh Hạo vì bản thân chuyện gì hắn đều có thể làm được!

"Ừ!" tay nhỏ bé của Thủy Liên Y ôm chặt hông bền chắc của Sở Húc Nhật, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt cứu mình lại là nam nhân từng khi dễ nàng! Trong lòng đột nhiên có chút cảm động, mình đã từng mắng hắn, hắn còn dùng cả tính mạng bảo vệ nàng!

"Húc vương! Còn không ngoan ngoãn chịu trói? Chẳng lẽ muốn trẫm hạ lệnh dùng vũ lực sao?" Sở Thánh Hạo giơ tay lên, người phía sau chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng sẽ xông lên.

"Tiểu Y! Ôm chặt!" hai chân Sở Húc Nhật kẹp lấy bụng ngựa! "Giá. . . .!" Tuấn mã bay nhanh qua kia.

"Đuổi theo. . . . . .!" Sở Thánh Hạo ra lệnh một tiếng, kỵ binh phía sau lao qua.

Sở Húc Nhật, Thủy Liên Y! Hôm nay các ngươi có chắp cánh khó thoát!

Tuấn mã bay nhanh! trán Sở Húc Nhật đầy mồ hôi lạnh, mà Thủy Liên Y cảm thấy toàn thân đều sắp tan ra! Đau đến mồ hôi ào ào chảy xuôi. Tay nhỏ bé nắm áo Sở Húc Nhật cũng dần dần cầm không chắc rồi!

"Sở Húc Nhật! Bỏ lại ta! Ngươi đi mau!" Thủy Liên Y cắn môi "Thay ta chuyển cáo Tiểu Dạ. . . .!"

"Im miệng!" Sở Húc Nhật rống nàng "Ta sẽ không chuyển cáo thay ngươi, muốn nói cái gì mình tự mình đi nói với hắn!"

"Sở Húc Nhật!" trong mắt Thủy Liên Y có kiên trì "Tiếp tục như vậy hai chúng ta ai cũng trốn không thoát! Ngươi cởi ngựa rời đi trước! Sở Thánh Hạo có thể sẽ không giết chết ta! Nếu như hắn muốn giết ta đã sớm giết!"

"Khốn kiếp!" Sở Húc Nhật hung ác, "Hắn không chuẩn bị giết nàng! Hắn muốn hung hăng hành hạ nàng, giày xéo nàng! Nữ nhân đáng chết này!" tuấn mã phía dưới tựa hồ mệt mỏi, bước chân càng ngày càng chậm chạp, phía trước là một con sông lớn, một con sông nhìn không tới cuối.

"Sông Thâm Du?" Sở Húc Nhật sửng sốt một chút, "Qua con sông này, bờ bên kia sẽ ra khỏi sự cai quản của Mặc quốc, thuộc về Ân Xích quốc!" Tuấn mã dừng bước ở bên bờ sông!

"Không phải đi Uyên thành sao?" Thủy Liên Y cảm thấy sắc mặt của Sở Húc Nhật rất khó coi.

"Chúng ta đi sai hướng rồi! Uyên thành nên đi hướng bắc! Chúng ta một mực đi hướng nam!" Sở Húc Nhật cau mày. Con sông này vừa rộng vừa dài, bọn họ căn bản không cách nào vượt qua!

"Có phải không đến được Uyên thành hay không?"Thủy Liên Y nắm chặt vạt áo trước của hắn.

"Có thể! Ân Xích quốc và Uyên thành có một con đường tắt! Mặc dù một Nam một Bắc nhưng từ Ân Xích quốc đến Uyên thành còn gần hơn Mặc thành! Chỉ là! Con sông này không có đò, căn bản không cách nào thông qua!"

Tiếng vó ngựa của truy binh sau lưng càng ngày càng gần, tuấn mã của Sở Húc Nhật bồi hồi trên bờ.

"Tiểu Y!" Sở Húc Nhật từ trên ngựa nhảy xuống, xé nát áo khoác của mình.

"Ngươi muốn làm gì?" Thủy Liên Y sợ hãi kêu, Sở Húc Nhật dùng vải buộc chặt nàng ở trên lưng ngựa.

"Để cho tuấn mã của ta đưa nàng qua sông!"

"Sở Húc Nhật. . . .! Ngươi điên rồi!" Thủy Liên Y thét chói tai, "Ta đi! Ngươi làm sao? Ngươi muốn chết à?" Nước mắt của nàng lập tức rơi ra!" Không cho ngươi làm như vậy! Sở Húc Nhật. . . .!"

Nhìn đôi mắt đẫm lệ mông lung của Thủy Liên Y, trên mặt Sở Húc Nhật lộ ra nụ cười, nàng đang quan tâm hắn sao? Thật ra thì bất kể trước kia nàng hận hắn đến cỡ nào, lúc này nàng có thể rơi lệ vì hắn, hắn cảm thấy mọi chuyện hắn làm vì nàng đều đáng giá! Nữ nhân này cho dù không thích hắn, không thương hắn, nhưng đáy lòng nàng có thể vĩnh viễn nhớ hắn, cho dù hắn chết cũng cam tâm!

"Nhớ! Đến Ân Xích quốc thì đến Duyệt Tường lâu! Tìm một người gọi Vong Trần!"

"Ta không muốn. . . .! Sở Húc Nhật! Nếu như ngươi dám để cho ta rời đi một mình, ngươi thử xem! Ta sẽ hận ngươi cả đời!" Thủy Liên Y bị hắn cột chặt vào trên lưng ngựa, không thể động đậy.

"Tiểu Y!" Sở Húc Nhật đi tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, "Trước kia đã khi dễ nàng! Thật xin lỗi. . . . "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.