Giựt tiền? Cũng may, tất cả đồ nàng mang theo đều để ở chỗ lão Từ! Đạo lý “dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người” nàng hiểu! Nếu tin tưởng lão Từ thì tin đến cùng! Nếu như ông ta thật có ý đồ với tiền của nàng thì đã sớm cướp, đỡ phải mang đến tai ương máu tanh cho mình. Lúc này bên cạnh mình lại không có gì đáng giá! Không sợ cướp tiền.
Cướp sắc thì sao? Trước khi Thủy Liên Y té xỉu, xoa lên tấm mặt nạ da người chưa lấy xuống của mình! Khăn che mặt cũng vẫn còn! Dù sao ban đêm rất lạnh, đeo ngủ cũng sẽ không khó chịu! Nếu quả thật có người cảm thấy hứng thú đối với khuôn mặt quỷ khóc thần sầu này của nàng, nàng cũng thật sự không có gì để nói thêm. Chình nàng soi gương nhìn cũng cảm thấy giật mình, không biết còn có người nào có thể dũng cảm không sợ, dám vô lễ với xấu nữ có "gương mặt tuyệt thế" như vậy! Cướp sắc sao? Nàng cũng không sợ!
Thân thể từ từ mềm yếu, Thủy Liên Y dần mất đi ý thức, hôn mê ở trên giường.
Lạnh. . . . Lạnh quá! Khi Thủy Liên Y tỉnh lại, phát hiện mình sắp bị đông cứng rồi. Từ từ mở mắt hơi nặng trĩu ra, nàng hình như ở trong một khu rừng.
Má nó! Cổ đại không có cảnh tượng gì khác sao? Trừ rừng cây, rừng trúc, nước sông thì cũng là rừng cây! Mẹ kiếp! Thủy Liên Y hận muốn mắng người! Đêm nay lại đúng ngày lạnh, nàng mặc ít đồ như vậy, thậm chí ngay cả y phục nhung cũng không có, người nào ác vậy! Trói nàng ở trên đại thụ.
"Hắt xì. . . .!" Thủy Liên Y rốt cuộc không nhịn được hắt hơi một cái! Một đôi mắt nhìn chung quanh, thật mẹ nó giật mình! Đen thui, lại còn ở trong rừng. Nàng còn đang bị cột vào trên cây. Chẳng lẽ là sát thủ biến thái thích phanh thây người? Hoặc là một cuồng ma sát nhân? A a a! Oh My God! Nàng không phải xui xẻo vậy chứ! Nàng còn chưa gặp được Tiểu Dạ a!
Có tiếng bước chân đạp cỏ soàn soạt soàn soạt, nếu là ban ngày thì không có gì! Nhưng, đây là ban đêm, trời tối đen như mực, ở trong rừng lại không có người nào, mẹ nó rất kinh hãi!
"Người nào?" Thủy Liên Y lấy can đảm hỏi một câu, cho dù chết cũng phải chết rõ ràng mà!
"Nghe nói ngươi là hoa khôi tới từ Xích Thành! Như vậy nhất định có rất nhiều vàng bạc châu báu?" thanh âm rất bỉ ổi, không ngoài ý muốn là một nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân cướp tiền, nghe giọng xấu xa kia dường như còn có chút ý cướp sắc.
"Ta là một hoa khôi nghèo túng! Một trận hỏa hoạn khiến dung mạo bị thiêu hủy! Mặt của ta thành cơn ác mộng của Xích Thành! Vì chữa bệnh mà tất cả tiền tài đều xài hết!" Thủy Liên Y nói láo cũng không nháy mắt một cái!
Hử? Nam nhân tựa hồ có chút không tin, vẻ mặt mang theo hoài nghi từ từ tới gần Thủy Liên Y.
Trông thấy diện mạo nam nhân, Thủy Liên Y âm thầm nuốt nước miếng! Mẹ kiếp! Nàng hóa trang xấu như vậy cũng không khó coi bằng hắn.
Nam nhân này quả thật không thể dùng từ ‘ nhân loại ’ để hình dung! Tai nhọn, mắt bẹt, mũi thì chỉ có lỗ mũi mà không có sống mũi, miệng rộng từ tai trái toét đến tai phải! Tạo hình này. . . . Mồ hôi. . . . Nàng rất bội phục mẹ già của người này, ai có thể sinh ra đứa con cực phẩm như vậy!
"Ta muốn xem cơn ác mộng của Xích Thành có dạng gì?" Nam nhân đi tới trước mặt Thủy Liên Y, gạt khăn che mặt của nàng.
Thủy Liên Y nghe được một tiếng hít vào, ngay sau đó thấy nam nhân này ngồi chồm hổm ở bên cạnh ói ra.
Má nó! Thật làm cho người không nhịn được! Nhìn thấy bộ dạng hắn, nàng còn chưa có ói, hắn ngược lại ói trước!
"Con mẹ nó! bộ dáng này của ngươi còn là hoa khôi? Thật làm cho lão tử tức chết!" Nam nhân đi tới, giơ tay lên nặng nề vỗ về phía Thủy Liên Y.
Thủy Liên Y nhắm mắt lại, trong lòng mắng to, khốn kiếp khốn kiếp! Dáng dấp hắn xấu xí không nói, ra ngoài dọa người không nói, bản thân hắn còn không tự biết, lại ghét bỏ người ta xấu xí, còn dám dùng vũ lực khi dễ một cô gái yếu đuối.
"A. . . . . .!" Khi bàn tay của nam xấu xí sắp tát vào mặt nàng, nam nhân xấu xí đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Thủy Liên Y mở mắt, thấy trên bàn tay nam nhân xấu xí kia, có một phi tiêu đâm xuyên từ mu bàn tay vào trong lòng bàn tay! Năm ngón tay của hắn mở ra, đau đến gào khóc kêu loạn. Ám khí màu đen ở dưới ánh trăng có vẻ quỷ dị vô cùng!
"Người nào?" Nam nhân xấu xí dù đau đớn vẫn không quên lên tiếng cho mình thêm chút can đảm.
Thủy Liên Y thấy một bóng đen từ từ xuất hiện trong tầm mắt, hắn đứng ngược ánh trăng nên nàng không thấy rõ diện mạo người này, nhưng thân hình cao lớn kia, tựa hồ có chút quen mắt! Hăn rốt cuộc là ai?
"Không phải ngươi để thư lại bảo ta tới sao?" Người tới nói chuyện, tiếng khàn khàn tựa hồ trong sáng hơn trước rất nhiều.
Là lão Từ? Thủy Liên Y có chút không xác nhận, nhưng thanh âm khàn khàn kia đúng là của lão Từ! Nhưng. . . . Tại sao nàng có cảm giác người này rất quen!
Khi gương mặt đen hung hãn xuất hiện ở trước mắt Thủy Liên Y, nàng nhận ra quả thật là lão Từ!
"Ngươi là ai?" Nam nhân xấu xí dữ tợn.
Ánh mắt lão Từ rất lạnh, "Không phải ngươi gửi một phong thư, bảo ta đem tiền đến đây chuộc người sao? Chẳng lẽ ngươi quên?"
"Ngươi là người phu xe kia?" Nam nhân xấu xí không mấy tin tưởng, một người phu xe bình thường sao có thể có nội lực mạnh như vậy, sức lực phóng phi tiêu vừa đúng. Nhiều một phần sẽ xuyên thấu bay ra ngoài, thiếu một phân sẽ đâm không thủng bàn tay của hắn! Lúc này, vừa đúng đâm trong lòng bàn tay của hắn, muốn lôi cũng lôi không ra!
Lão Từ không để ý tới nam nhân xấu xí đang suy nghĩ vẩn vơ, đi thẳng tới bên người Thủy Liên Y cởi dây thừng ra cho nàng.
"Thủy cô nương! Ngươi có sao không? Lão Từ đã tới chậm!"
Thủy Liên Y mang theo rung động, nàng sao có thể nhận sai lão Từ thành người khác. Nhưng mà trên người ông có cảm giác rất quen thuộc.
"Cám ơn Từ thúc! Ta không sao! Cũng may người tới kịp thời!"
Nam nhân xấu thấy thân hình lão Từ, hoàn toàn có thể đè bẹp hắn, còn có khí thế hung ác của lão Từ,khiến cho hắn cũng run run.
"Ta. . . . Cẩm Mao Thử sẽ không từ bỏ ý đồ. . . .!" Sau khi nói xong, xoay người liền chạy mất dạng!
Cẩm. . . . Mao Thử? Má nó! Diện mạo này mà dám lấy cái tước hiệu này! Nếu để Bạch Ngọc Đường biết, khẳng định từ trong thất hiệp ngũ nghĩa bay ra ngoài đạp chết hắn!
Được lão Từ đỡ xuống từ trên cây, Thủy Liên Y giật giật cánh tay có chút tê do máu không thông, nhặt khăn che mặt của mình từ mặt đất lên. Bộ dáng của mình vừa rồi bị lão Từ thấy được, ông có bị hù không!
"Thủy cô nương! Chúng ta trở về thôi!" Lão Từ tựa hồ không có phản ứng gì với gương mặt này của nàng, xoay người đi về phía trước.
Ông ấy tựa hồ không có bị mình hù, Thủy Liên Y thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại khách điếm, Thủy Liên Y chui vào chăn, trải qua cả đêm giày vò, cả người nàng rét run!
Coi như là đắp cái chăn thật dầy lên, nàng vẫn cảm thấy rất lạnh!
Quá nửa đêm nàng giống như bắt đầu sốt! Trong đầu đều là ảo giác, một hồi là Sở Mị Dạ, một hồi là Sở Húc Nhật.
Ân Thần Tinh và Ngao Cẩn Phong cũng giống như đèn kéo quân thay phiên lắc lư ở trước mắt của nàng.
Sau đó chính là khuôn mặt dữ tợn của Sở Thánh Hạo và Ngọc Linh Nhi, còn có Vũ Văn Thiển quất mình một roi, bọn họ đều muốn hại mình, hại người bên cạnh mình!
"Tiểu Dạ! Sở Húc Nhật. . . . Cứu ta!" Trong cơn mê sảng, Thủy Liên Y cảm thấy thân thể mình lạnh giống như tiến vào trong hầm băng.
Cửa phòng bị người nhẹ nhàng mở ra, một bóng người ngồi vào bên giường của nàng. Một đôi bàn tay mềm mại phủ trên trán nàng.