Thủy Liên Y xoay người nhìn lão Từ, nam nhân mặt đen hung thần ác sát này, hơn mười ngày nay vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận đưa nàng lên đường, còn cứu nàng thoát khỏi độc thủ của nam nhân xấu xí ở trong rừng cây.
"Từ thúc, cám ơn người!"
"Thủy cô nương. . . .!" Lão Từ tựa hồ muốn nói gì, nhưng muốn nói lại thôi. Đưa cái túi trên người cho Thủy Liên Y, "Đây là vàng của Thủy cô nương!"
"Từ thúc! Cái này là tặng ngài!" Thủy Liên Y đưa tay từ chối, có chút cảm động! "Đây là tiền công của ngài! Hơn mười ngày nay thật cám ơn người! Từ thúc! Người trở về Xích Thành! Trên đường trở về nhớ cẩn thận một chút!" Nàng cười cười với lão Từ, mặc dù có khăn che mặt cản trở, không thấy được nụ cười của nàng, nhưng lão Từ có thể thấy được nụ cười và sự cảm kích từ trong mắt nàng.
"Thủy cô nương! Lão Từ muốn nhìn người an toàn đi vào, rồi mới rời đi!" Giọng nói khàn khàn của ông hơi run rẩy.
Thủy Liên Y thật rất cảm động, "Cám ơn. . . . Từ thúc! Sau này còn gặp lại!" Nàng xoay người, đi về phía cửa chính có thị vệ canh giữ.
"Ai?" Thị vệ nhìn Thủy Liên Y đi tới, đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng lập tức giơ binh khí ngăn lại.
Thủy Liên Y nghiêm nghị "Ta muốn gặp Sở Vương!"
"Ngươi là ai? Sao có thể nói gặp Sở Vương liền gặp được!"
"Ta là vương phi của hắn!" thời điểm Thủy Liên Y nói ra lời này trong lòng đang đánh trống, không biết người Uyên thành có biết Sở Mị Dạ nạp phi ở Mặc thành rồi hay không?
Vương phi? Thị vệ canh cửa hơi ngây người, nhưng lập tức có người chạy vào bên trong phủ bẩm báo.
Thủy Liên Y cảm thấy mình sống một ngày bằng một năm, mấy phút đồng hồ này trở nên vô cùng dài!
"Tiểu thư. . . .!" Bên trong phủ truyền đến tiếng thét chói tai, một bóng người vội vàng chạy ra.
"Tiểu Kinh!" ánh mắt của Thủy Liên Y đã ươn ướt! Nàng không ngờ lại gặp Tiểu Kinh ở chỗ này!
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh khóc lóc nức nở chạy tới ôm lấy Thủy Liên Y! "Tiểu Kinh cũng biết, tiểu thư sẽ không chết! Tiểu Kinh cũng biết! Vương phi của Sở Vương chỉ có mình tiểu thư! Tiểu Kinh biết, vương phi trong miệng thị vệ chính là tiểu thư! Tiểu thư chịu khổ rồi! Tiểu thư!"
Nước mắt Thủy Liên Y chảy ra ào ào, trời ạ! Nàng không phải nằm mơ, Tiểu Kinh ở chỗ này! Tiểu Dạ cũng nhất định ở chỗ này! Nàng tới phủ Tiểu Dạ rồi!
"Tiểu thư! Đi! Chúng ta đi vào trước!" Tiểu Kinh lôi kéo Thủy Liên Y.
Thủy Liên Y đi theo Tiểu Kinh vào bên trong phủ, quay đầu lại, thấy lão Từ còn đứng ở bên cạnh xe ngựa. Gương mặt dữ tợn vào giờ phút này lại xem ra rất thuận mắt, trong mắt của ông giống như lưu chuyển cái gì, chợt lóe lên, khi Thủy Liên Y còn chưa nhận thấy, lão Từ đã lên xe ngựa, đánh xe rời đi.
Trong lòng tựa hồ trống trải, Thủy Liên Y thở dài một cái đi theo Tiểu Kinh vào Sở vương phủ.
Đi vào vương phủ, thấy Trình Ngự Thiên đứng ở nơi đó, cũng là gương mặt khiếp sợ! Trong lúc bất chợt hắn giống như nghĩ tới điều gì, gương mặt anh tuấn tựa hồ hơi đỏ ửng.
Cái gì? Thủy Liên Y kỳ quái, Trình Ngự Thiên giống như một lão già ít nói mà còn đỏ mặt, lại nhìn Tiểu Kinh bên cạnh, cũng nhăn nhăn nhó nhó. Nàng bừng tỉnh hiểu ra, hai người kia có JQ!
"Vương phi!" Trình Ngự Thiên đi tới trước mặt của Thủy Liên Y, "Vương phi làm cho thuộc hạ kinh động quá lớn! Ngự Thiên có một yêu cầu quá đáng!"
"Mời nói!" Thủy Liên Y đoán đại khái, đã biết chuyện gì xảy ra!
"Ách. . . .!" Trình Ngự Thiên cứng họng, có lời gì lại kìm nén đến mặt đỏ bừng, không nói ra. Ngược lại Tiểu Kinh bên cạnh Thủy Liên Y thì gấp đến độ dậm chân một cái.
"Tiểu thư! Tiểu Kinh và Trình tổng quản. . . .!" mặt của Tiểu Kinh đỏ lên, kéo cánh tay Thủy Liên Y qua." Tiểu thư! Chúng ta về phòng rồi nói tiếp! Ngự Thiên. . . . Đi mời Vương gia!" Nàng kéo Thủy Liên Y chạy vào phòng ngủ.
Trình Ngự Thiên sững sờ ở tại chỗ, biết được vương phi tới, hắn chuẩn bị nửa ngày lại nói không ra. Chỉ là. . . . Lúc này quan trọng nhất là thông báo Vương gia! Chuyện của mình về sau nói cũng không muộn, hắn nhanh chóng cởi ngựa ra khỏi cửa phủ.
Thủy Liên Y bị Tiểu Kinh lôi đến một căn phòng, căn phòng rất lớn, có giường vô cùng rộng rãi! Trang trí cổ kính giống hệt phòng của Sở Mị Dạ ở Sở vương phủ tại Mặc thành.
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh cùng ngồi lên giường với Thủy Liên Y, gương mặt đầy lệ nóng.
"Tiểu Kinh!" Đã trải qua quanh co, lòng của Thủy Liên Y tràn đầy cảm kích. Kéo Tiểu Kinh lcùng ngồi ở trên giường.
"Tiểu thư! Tiểu Kinh cho là kiếp này sẽ không còn được gặp lại tiểu thư! Không nghĩ tới còn có ngày gặp mặt! Tiểu thư! Người rốt cuộc thoát khỏi hiểm cảnh như thế nào? Húc vương đâu?"
Vừa nghe Tiểu Kinh nhắc tới Sở Húc Nhật, Thủy Liên Y ôm lấy cổ của Tiểu Kinh, kể loại toàn bộ việc mình đã gặp.
"Tiểu Kinh! Húc vương. . . . Hắn đã chết! Vì cứu ta mà bị Sở Thánh Hạo giết chết!" nước mắt Thủy Liên Y thấm ướt bả vai Tiểu Kinh.
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh khẽ vuốt phía sau lưng của nàng, an ủi nàng! "Chớ buồn tiểu thư! Có lẽ Húc vương cũng giống tiểu thư, người hiền ắt được trời phù hộ! Có thể hắn cũng sẽ gặp dữ hóa lành đấy!"
"Có thật không?" Thủy Liên Y đột nhiên có sự chờ đợi ở trong lòng, hi vọng Sở Húc Nhật cũng có thể còn sống! Trong phim truyền hình không phải luôn diễn thế à. Hoặc là vì họa được phúc, uống tiên đan linh dược gì đó, hoặc là tìm được bí kíp võ công gì đấy! Nàng bắt đầu cầu nguyện, Sở Húc Nhật sẽ thoát đi hiểm cảnh!
"Tiểu thư! Tiểu Kinh giúp ngài lấy nước tắm! Bôn ba nhiều ngày như vậy! Người nhất định cực khổ! Vương gia đi ra ngoài luyện binh! Còn chưa biết người đến Uyên thành, một hồi nữa hắn trở lại gặp được người, sợ rằng sẽ bị dọa!"
Mặt của Thủy Liên Y hơi đỏ! Ba tháng không gặp, không biết Sở Mị Dạ thấy nàng sẽ như thế nào? Là rất lạnh nhạt? Hay là rất vui mừng? Hoặc là rất nhiệt tình?
Bên trong phòng ngủ có tấm bình phong vẽ hổ dữ xuống núi, phía sau chính là một thùng gỗ thật to, hình dáng tương tự bồn tắm hiện đại, cả người có thể nằm ở bên trong! Tiểu Kinh bảo bọn nha hoàn đưa tới một bồn nước nóng đổ vào trong chậu gỗ.
"Tiểu thư! Nhiệt độ Uyên thành hơi lạnh, chỉ là bên trong phòng đốt vài cái lò sưởi, người tuyệt đối sẽ không lạnh! Đúng rồi! Tiểu thư! Tại sao người che mặt?"
Lúc này Thủy Liên Y mới nghĩ đến mình còn mang mặt nạ da người! Không khỏi sinh ra ý xấu, nhìn Tiểu Kinh, chậm rãi kéo cái khăn che mặt xuống!
"Tiểu thư. . . . A. . . .!" Tiểu Kinh giống như gặp được quỷ, đôi tay nắm quyền đặt ở khóe miệng. Tiêu cự ánh mắt chợt xa chợt gần, thiếu chút nữa trợn trắng mắt bất tỉnh. "Tiểu thư! Đã xảy ra chuyện gì? Sao người biến thành như vậy? Trời ạ! Không biết Vương gia có bởi vì mặt của người mà không thích người không! Trời ạ! Làm thế nào? Làm thế nào?"
Thấy Tiểu Kinh gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, Thủy Liên Y không đành lòng hù dọa nàng nữa. Kéo mặt nạ da người trên mặt xuống, lộ ra gương mặt tuyệt sắc.
"Tiểu Kinh! Ta đây là dịch dung! Gương mặt này khiến ta chịu nhiều đau khổ, nếu như tiếp tục lộ ở bên ngoài, chỉ sợ ta căn bản không thể an toàn đi tới Uyên thành!"
Tiểu Kinh thở ra một hơi, vừa rồi thiếu chút nữa bị hù chết.
"Tiểu thư! Người đừng đùa với Vương gia như vậy, cẩn thận hắn tức giận lạnh nhạt người!"
Thủy Liên Y chần chờ một chút, "Nếu như hắn thật bởi vì gương mặt này mà yêu thích ta, coi như lạnh nhạt ta, cũng không sao!"
"Tiểu thư! Chớ suy nghĩ lung tung! Mau tắm! Một hồi nước lạnh rồi!"
"Ừ!" Thủy Liên Y từ từ cởi áo ra, lộ ra thân thể mềm mại không có một chút tỳ vết nào.