Thủy Liên Y thấy hắn tựa hồ có chút hứng thú với đề nghị của nàng, âm thầm thở ra một hơi. Trời ạ! Hắn mới vừa cởi nút áo! Giờ là ban ngày, hắn muốn làm gì!
Sở Mị Dạ đi tới, ngồi ở bên cạnh của nàng, khoác tay lên trên vai của nàng.
Thân thể Thủy Liên Y cứng ngắc một cái, MY! GOD! Mập mờ nha! Cô nam quả nữ ở chung một phòng, cửa sổ đóng chặt, là một chỗ tốt để chế tạo gian tình!
Hắn thật cường tráng có lực, hắn thật tuổi trẻ khí thịnh! Trời ạ! Mà mình thì yếu ớt dễ bị đẩy ngã! Mặc dù biết ít Taekwondo, nhưng chống lại nam nhân cường tráng như sư tử hung mãnh này thật rất khiếp đảm a!
"Vương phi không phải kể chuyện cười cho Bổn vương sao? Vì sao còn chưa bắt đầu?" Tay của Sở Mị Dạ nhẹ nhàng phủ lên vai của nàng.
Rùng mình, Thủy Liên Y né qua bên cạnh, né tránh bàn tay to của hắn.
"Vương gia! Bởi vì kể chuyện cười phải có một khoảng cách truyền bá! Như vậy người kể thống khoái, người nghe vui vẻ!" Mặc dù bới ra mò mẫm (ý tứ nói láo), nhưng mặt nàng không đỏ không thở gấp đấy!
"A?" Sở Mị Dạ thấy nàng trốn qua bên cạnh, không gần sát nàng được "Vương phi cảm thấy khoảng cách như vậy tốt không? Kể có sung sướng hay không?"
"Như vậy thật tốt! Rất tốt!" Thủy Liên Y chân chó (nịnh bợ) híp mắt cười.
Đi lòng vòng trong phòng, mắt to cũng nháy nháy, hết sức muốn tìm câu chuyện cười khiến Vương gia tính tình quái dị này vui vẻ, hắn cởi mở sẽ quên làm chuyện mập mờ!
"A! Vương gia, ta bắt đầu kể đó!"
"Ừ!" Sở Mị Dạ nhìn biểu tình nhiều thay đổi của nàng, nữ nhân này thật hoàn toàn không giống trước kia! Nếu không phải bề ngoài không thay đổi, hắn nhất định sẽ cho rằng nàng là một người khác!
Cái miệng nhỏ nhắn của Thủy Liên Y bắt đầu kể.
"Một con chó nhỏ bò đến bàn ăn ngươi coi trọng, bò đến chỗ con gà quay, ngươi giận dữ nói: ngươi dám làm gì con gà quay đó! Ta sẽ làm thế với ngươi!"
Thủy Liên Y dừng một chút "Vương gia! Ngươi đoán, con chó nhỏ kia như thế nào?"
Sở Mị Dạ sửng sốt một chút sau đó lắc đầu "Không biết! Như thế nào?"
Thủy Liên Y quỷ quỷ cười, "Kết quả chó nhỏ liếm phao câu gà một cái. Ngươi té xỉu! Chó nhỏ vui mừng mà nói: Thấy chưa! Xem ai hung ác!"
"Khụ khụ. . . . !" Sở Mị Dạ ho, nữ nhân này! "Vương phi! Nàng là kể chuyện cười? Hay là đang châm chọc Bổn vương?"
Cái gì? Thủy Liên Y nhìn hắn một cái "Vương gia! Ta kể chuyện cười a! A! Ý của ngươi là không thể xem ngươi thành nhân vật chính phải hay không?"
"Ừ! Rất không thỏa!"
"Gào khóc! Vậy ta kể tiếp một chuyện không mang theo ‘ ngươi ’!"
Thủy Liên Y suy nghĩ một chút, "Có một lão nông cuốc đất, một con quạ bay qua, thả bãi phân rớt trên mặt lão nông, lão nông ngẩng đầu mắng to: ‘CAO! Mẹ ngươi! Ra cửa cũng không biết mặc quần cộc’ Vương gia! Ngươi đoán con quạ trả lời như thế nào?"
Sở Mị Dạ lắc đầu một cái, vô cùng có hăng hái "Con quạ trả lời thế nào?"
Thủy Liên Y đắc ý "Con quạ nói: ‘CAO! Thời điểm ngươi ị còn mặc quần cộc à! ’ ha ha ha ha! Có ý tứ không?"
Sở Mị Dạ ". . . . . ."
Nhìn vẻ mặt của hắn, Thủy Liên Y 囧 "Vương gia, tại sao ngươi không cười?"
"Vì cái gì ta phải cười? Quần cộc là cái gì?"
Thủy Liên Y ". . . . . ." Mẹ nó! Nàng mới nhớ tới thời đại này chưa có quần cộc! Hắn căn bản nghe không hiểu a! Bi thống!
"Vương phi! Nàng đang lừa gạt Bổn vương sao?" ánh mắt Sở Mị Dạ tối mờ, lại để tay ở trên nút thắt rồi.
"Vương gia! Còn có một chuyện cười! Cái này nếu ngươi không cười, ta thật nên khóc!"
"A! Cho nàng một cơ hội cuối cùng!"
Thủy Liên Y bi phẫn, một cơ hội cuối cùng! Nếu như nàng không làm hắn cười, hắn muốn làm cái gì a!
"Vương gia! Cái này ngươi cần phải cười a!" Nàng thật sự là không nghĩ ra chuyện gì đáng cười! "Vương gia! Ngươi hãy nghe cho kỹ a! Ta bắt đầu kể!"