Từ Ninh cung!
Thái hậu mới bốn mươi lăm tuổi, bởi vì bệnh tật lâu dài khiến sắc mặt bà tái nhợt, thân thể suy yếu. Nhưng từ trên gương mặt xinh đẹp, vẫn có thể nhìn đến phong hoa tuyệt đại lúc trẻ tuổi.
Khi Thái Thượng Hoàng Sở Mặc quốc băng hà chẳng qua chỉ ba mươi tuổi, khi còn sống trừ lập một mình Thái hậu làm nương nương, hậu cung không có bất kỳ Tần phi nào khác làm bạn! Có thể thấy được ông thương yêu thái hậu cỡ nào! Hai người sinh được ba nhi tử. Sở Thánh Hạo, Sở Mị Dạ, và Sở Húc Nhật!
Số tuổi của ba hoàng tử chia ra chênh lệch hai tuổi. Hôm nay hoàng thượng Sở Thánh Hạo hai mươi sáu tuổi, Nhị vương gia Sở Vương Sở Mị Dạ hai mươi bốn tuổi, mà Tam vương gia Húc Vương Sở Húc Nhật hai mươi hai tuổi!
Thái hậu bệnh thời kỳ chót, vốn cho là chống không qua mùa hè năm nay. Hai vị vương gia ở Uyên thành và Điềm thành phía xa được mời trở về Mặc thành, thật ra là vì gặp Thái hậu một lần cuối.
Chỉ là Sở Vương biết được trong hoàng cung Ngao Nam quốc có Huyết Linh Chi hiếm có, có thể chữa trị bách bệnh, vì vậy mang theo rất nhiều bảo vật ở Sở Mặc quốc đến Ngao Nam quốc bái phỏng!
Hoàng đế Ngao Nam quốc cũng kiêng kỵ Sở Mị Dạ được người Sở quốc xem là Chiến thần này! Chẳng những lấy ra Huyết Linh Chi, còn tặng luôn Thủy Liên Y mà Sở Mị Dạ gặp được cho hắn!
Ăn Huyết Linh Chi xong, bệnh tình của Thái hậu tựa hồ có chút hóa giải, nhưng vẫn là trị ngọn không trị gốc! Hai Vương gia lo lắng cho mẫu thân mình, nửa năm qua vẫn ở lại Mặc thành, chỉ thỉnh thoảng sẽ ngàn dặm bôn ba về đất phong của mình một lần!
Đương triều hoàng đế Sở Thánh Hạo bị thương trong một lần săn thú, được một người cứu trị. Người nọ y thuật cao siêu, sau đó được Sở Thánh Hạo nhận vào trong cung chẩn bệnh cho Thái hậu!
Ngồi ở trước giường Thái hậu, mỹ nam tử áo trắng bắt mạch cho Thái hậu! Lại châm cứu cho Thái hậu! Cuối cùng đưa viên thuốc trong bình sứ trắng đến bên miệng thái hậu. Thấy Thái hậu uống thuốc xong, mỹ nam áo trắng cáo từ rời đi. Hoàng thượng Sở Thánh Hạo luôn ở cạnh thái hậu thấy hắn rời đi, cũng từ biệt Thái hậu!
"Cận! Bệnh của Thái hậu có phải sắp khỏe không?" Từ Từ Ninh cung đi ra, Sở Thánh Hạo hỏi thămg mỹ nam áo trắn bên cạnh, cũng chính là thần y Công Tử Cận mà hắn mang về từ ngoài cung.
Trên mặt lạnh nhạt của Công Tử Cận không có một chút biểu tình nào, phiêu dật mà xuất trần giống như thần tiên đi ra từ trong tranh. Người như vậy tự hồ chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể khinh nhờn!
"Hoàng thượng! Nếu sức khỏe của Thái hậu nương nương được điều dưỡng thích hợp, sẽ từ từ chuyển biến tốt! Chỉ là. . . tâm kết của Thái hậu rất nặng! Tâm bệnh còn cần tâm dược trị, chỉ sợ Cận không đủ khả năng!"
Sở Thánh Hạo nhìn khuôn mặt không có bất kỳ buồn vui dao động của Công Tử Cận.
"Chẳng lẽ Cận không có bất kỳ thất tình lục dục sao? Vì sao cho tới bây giờ không thấy ngươi vui vẻ hay khổ sở?" Sở Thánh Hạo cũng không tin trên thế giới sẽ có người lạnh nhạt như thế! Biểu tình của Công Tử Cận tựa hồ không có ở trong ngũ hành (kim, mộc, thủy, hỏa, thổ), đã ra ngoài tam giới (tiên, nhân, ma) rồi. Sợ rằng chỉ có thần tiên mới có thể không chấp nhất, không rơi vào phàm trần như vậy!
Công Tử Cận nhìn Sở Thánh Hạo một chút "Hoàng thượng, nếu như không có chuyện, Cận đi chế thuốc cho thái hậu nương nương!" Nói xong chắp tay, chuẩn bị rời đi.
Sở Thánh Hạo là vua một nước, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, chưa từng có người coi thường hắn như thế. Đổi thành người bình thường hắn đã sớm bắt chết đền tội! Chỉ là Công Tử Cận này, hắn bây giờ còn chưa bỏ được! Y thuật cao siêu đến mức chữa cho người chết thành sống! Người tài ba như vậy, nếu có thể thu cho mình dùng, hắn có thể lợi dụng thật tốt.
"Cận! Một tháng sau là đại thọ của Thái hậu! Hai người đệ đệ của Trẫm sẽ tới!"
Công Tử Cận nhìn Sở Thánh Hạo "Hoàng thượng có ý gì?"
Trong mắt hẹp dài của Sở Thánh Hạo chớp qua một vẻ háo sắc "Nghe nói Sở Vương phi là đệ nhất mỹ nữ Ngao Nam quốc! Trẫm muốn xem!"
Ánh mắt Công Tử Cận trở nên thâm thúy "Cận không hiểu ý của hoàng thượng!"
Trên mặt Sở Thánh Hạo lộ ra nụ cười gian "Cận không cần phải hiểu quá nhiều! Trẫm cần một loại thuốc, thuốc có thể làm người ta bị lạc tâm trí! Loại không màu không vị!"
Công Tử Cận trầm mặc một lát, "Được! Cận phải đi chuẩn bị ngay!" Nói xong xoay người rời đi!
Nhìn bóng lưng Công Tử Cận, trên mặt Sở Thánh Hạo lộ ra nghi ngờ, vừa rồi ánh mắt Công Tử Cận tựa hồ có chút không giống! Nhưng không giống ở đâu đây?
Một tháng sau.
Đại thọ của Thái hậu, hoàng đế đương triều Sở Thánh Hạo hạ thánh chỉ, khắp chốn mừng vui. Trong vòng ba ngày đại thọ của Thái hậu, giảm miễn tất cả thu thuế! Tất cả dân chúng cũng có thể đến tiệc cơ động hoàng gia bài biện ăn miễn phí, ăn tận tình!
Sở Mị Dạ mặc áo gấm màu đen, vạt áo trước dùng kim tuyến thêu như ý tường vân[1]! Lông mày cương quyết, tròng mắt thâm thúy sắc sảo bén nhọn như sao lạnh. Lỗ mũi cao thẳng hình dạng rõ ràng, đôi môi hấp dẫn mím chặt! Có kiêu ngạo và ương ngạnh! Có khí phách và ngỗ ngược!
Thủy Liên Y thấy Sở Mị Dạ xuất hiện ở trước mặt của mình, hắn cao lớn giống như thần, thật khí vũ hiên ngang! Thật anh tuấn bất phàm!
"Tiểu Y! Hôm nay là đại thọ của mẫu hậu! Hoàng thượng hạ chỉ, phải dẫn nữ quyến cùng đi! Nếu như nàng không muốn, ta sẽ không cưỡng cầu nàng!" Trong giọng của Sở Mị Dạ có hỏi thăm! Hắn không muốn tự tiện làm chủ, tiểu nữ nhân này có ý nghĩ của mình! Hắn không muốn xóa đi tài năng đặc biệt trên người nàng, nàng nên được cưng chiều, được trìu mến, nàng đáng giá được tỉ mỉ che chở.
Thủy Liên Y nhìn Sở Mị Dạ cao lớn tuấn lãng! Trong cung nữ nhân rất nhiều! Ngợp trong vàng son, hắn thân là Vương gia nhất định sẽ có người hầu hạ? Trong lòng nổi lên ghen tức, nàng phát hiện mình đang ăn dấm! Quả thật thành người phụ nữ đố kỵ rồi!
"Tiểu Dạ! Ta đi thì sao? Được không?" Nghĩ đến chuyến đi hoàng cung lần trước, thiếu chút nữa lấy mạng nhỏ của nàng! Hiện tại nhớ tới còn khiến nàng khiếp đảm!
Sở Mị Dạ đi tới trước mặt nàng nắm bả vai của nàng ôm nàng vào trong ngực.
"Ta sẽ không để cho nàng bị thương tổn! Người thương tổn nàng đều phải chết!" Trong giọng nói của hắn có lạnh lùng và kiên trì." Tiểu Y! Nàng tin tưởng ta không?"
Thủy Liên Y phát giác mình bây giờ trở nên đa sầu đa cảm rồi! Nam nhân này rõ ràng không nói lời ngon tiếng ngọt, lại làm cho nàng cảm thấy ngọt trong lòng, ấm đến tận xương tủy.
"Tiểu Dạ! Ta tin! Chỉ cần có chàng ở đây! Cái gì ta cũng không sợ!" Thủy Liên Y ôm cổ của hắn nhón đầu ngón chân lên hôn hắn.
Sở Mị Dạ rên lên một tiếng, ôm nàng thật chặt. Nàng nhất định là yêu tinh chuyển thế, chỉ là nhẹ nhàng hôn cũng khiến hắn muốn ngừng mà không được! Bàn tay chạy ở trên người của nàng, cuối cùng dừng lại ở cái mông của nàng.
Đâu chỉ là Sở Mị Dạ, Thủy Liên Y bị bàn tay hắn vỗ về chơi đùa cũng thở gấp liên tiếp, nam nhân này có ma lực khiến nàng trầm luân, chỉ cần tiếp xúc với hắn, nàng phát hiện điên cuồng của mình sẽ bị gọi tỉnh.
"Tiểu. . . . Tiểu Dạ!" Khi bàn tay hắn từ váy của nàng thăm dò vào phần đẫy đà của nàng, Thủy Liên Y yêu kiều rên.
"Y phục rối loạn! Một hồi làm sao ra cửa?" Nàng nắm cổ tay hắn.
Sở Mị Dạ hết sức khống chế thú tính của mình bộc phát! Nhẹ nhàng buông nàng ra.
"Tiểu Y! Nàng luôn khiến ta mất khống chế!" Trên mặt của hắn có kích tình chưa hết, dùng tay nhẹ nhàng kéo áo Thủy Liên Y che kín hai vú.
"Ta. . . . Thay y phục!" Thủy Liên Y thẹn thùng chạy vào nội thất.
Nhìn bóng lưng nàng, trên mặt Sở Mị Dạ lộ ra nụ cười dịu dàng.