Đã nhiều ngày nay Sở Húc Nhật vẫn ở Sở Vương phủ, vì lúc đi Sở Mị Dạ phó thác, hắn vậy mà phải bảo hộ nữ nhân này?
Hắn luôn thương tổn nữ nhân, thế nhưng lúc này muốn hắn bảo vệ!
Trong bóng đêm, Sở Húc Nhật ngồi một mình trên ghế đá trong đình viện, nhìn ánh nến trong phòng Thủy Liên Y.
Bảy ngày rồi mà nữ nhân này vẫn đốt nến đi ngủ, là sợ hắn? Vẫn tưởng niệm vương huynh ngủ không được?
Nhớ tới chuyện mình đã làm với nàng, trong lòng Sở Húc Nhật có chút buồn phiền! Nếu hắn không đối với nàng như vậy, nàng có thể yêu hắn giống như vương huynh không? Đột nhiên có chút phiền chán, gãi gãi đầu, nhăn lông mày! Hiện tại nghĩ những thứ này có ích lợi gì?
Thủy Liên Y nằm ở trên giường, thưởng thức một ngọc bội có hoa văn như nước gợn, đây là Sở Mị Dạ đưa cho nàng, xem như tín vật đính ước giữa bọn họ.
Bảy ngày, không biết tình hình chiến đấu của Uyên thành thế nào? Hắn hiện tại hẳn đã đến Uyên thành? Hắn hiện tại tốt không? Có nguy hiểm hay không? Thủy Liên Y lòng nóng như lửa đốt, mỗi ngày đều mất ngủ.
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh bưng tới bữa ăn khuya! Tiểu thư mấy ngày nay không ăn gì rồi, gầy yếu rất nhiều." Ăn một chút đi! Cái gì cũng không ăn, thân thể cũng chịu không nổi!" Tiểu Kinh có chút đau lòng nhìn Thủy Liên Y.
Thủy Liên Y lắc đầu, “Tiểu Kinh! Ta thật sự không muốn ăn!" Ánh mắt trở nên ảm đạm, “Không biết hiện tại Tiểu Dạ thế nào? Ta thật lo lắng!"
Tiểu Kinh bồi nàng ngồi xuống, “Tiểu thư! Vương gia nhất định không có chuyện gì! Hắn là chiến thần a! Bách chiến bách thắng! Công vô bất khắc! Tiểu thư! Yên tâm! Vương gia nhất định sẽ cưỡi tuấn mã khải hoàn trở về đón ngươi!"
Thủy Liên Y nghe xong lời Tiểu Kinh nói, trước mắt hiện lên hình ảnh Sở Mị Dạ một thân áo giáp màu đen, anh vĩ bất phàm khải hoàn mà về! Hắn cưỡi Truy Tinh hướng nàng chạy băng băng! Nghĩ đến hình ảnh kia làm nàng rất vui vẻ rất ngọt ngào.
Nhìn Thủy Liên Y lộ ra tươi cười, Tiểu Kinh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tiểu thư! Ăn chút gì đi! Bằng không Vương gia trở về thấy ngươi trở nên gầy yếu, lại trách chúng nô tỳ a!"
"Tiểu Kinh! Ta ăn là được!" Thủy Liên Y cầm lấy đồ ăn Tiểu Kinh bưng tới.
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh nhìn ngoài cửa sổ, “Tam vương gia ở bên ngoài!"
Thủy Liên Y theo cửa sổ Tiểu Kinh nhấc lên nhìn lại, trong đình viện Sở Húc Nhật ngồi trên ghế đá.
Nhìn mặt hắn, tựa hồ cũng tiều tụy! Chẳng lẽ cũng đang lo lắng cho Sở Mị Dạ sao? Thân tình hắn đối với Tiểu Dạ làm Thủy Liên Y thực cảm động, hắn vì Tiểu Dạ phó thác trước khi đi, luôn ở Vương Phủ bảo vệ nàng. Tuy rằng hắn từng thương tổn nàng như vậy, nhưng lúc này hắn tựa hồ không phá hư, còn tồn tại nhân tính!
Thủy Liên Y xuống giường, phủ thêm một kiện áo choàng đi tới cửa.
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh có chút bận tâm" Người không sợ Tam vương gia. . . . . .?"
Thủy Liên Y hướng nàng lắc đầu, “Không có chuyện gì!"
Nếu hắn muốn khi dễ nàng đã sớm động thủ, còn chờ tới bây giờ sao!
Tiểu Kinh suy nghĩ một chút cũng đúng! Nếu hắn muốn làm chuyện bất lợi với tiểu thư, cũng không đợi đến hôm nay.
Sở Húc Nhật đang lo lắng tình huống của Sở Mị Dạ, Uyên thành bên kia một điểm động tĩnh cũng không có, không biết xảy ra chuyện gì! Đột nhiên nhìn thấy Thủy Liên Y mở cửa phòng, đi tới.
Thủy Liên Y từng bước tiêu sái tới gần, ngồi đối diện Sở Húc Nhật, chống lại đôi mắt ưu sầu kia.
Khóe miệng Sở Húc Nhật khẽ động, không kiềm chế được nở nụ cười" Trễ như vậy, nàng dám một mình đi tới bên cạnh ta?"
Vừa nhìn thấy nụ cười của hắn, Thủy Liên Y vẫn khẩn trương ôm chặt hai tay, sói dù sao cũng là sói, nuôi không quen!
"Ngươi đã đáp ứng Tiểu Dạ, sẽ bảo hộ ta!" Trong mắt của nàng có kiên trì!
Sở Húc Nhật nhìn hai mắt tràn ngập tín nhiệm của nàng, thở dài, "Ừ! Ta đáp ứng vương huynh bảo hộ nàng! Cho nên sẽ không thương tổn nàng!"
"Ngươi đang lo lắng cho Tiểu Dạ có phải hay không?" Nàng vẻ mặt khẩn trương.
"Nàng cứ nói đi?"Nhìn nàng dáng vẻ lo lắng, hắn thay vương huynh vui vẻ!
Thủy Liên Y đột nhiên bắt lấy cánh tay của hắn "Ngươi cũng lo lắng hắn! Như vậy! Mang ta đi Uyên thành tìm hắn!"
Ách? Sở Húc Nhật sửng sốt! Tiếp theo lắc đầu.
"Không được! Nơi đó rất nguy hiểm! Biết cái gì gọi là chiến tranh không?"Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt non mịn của nàng, "Người chết! Thi thể! Vô số bạch cốt xây thành nhân gian Địa Ngục! Nơi đó không phải địa phương nữ nhân có thể đi!"
Thủy Liên Y không e ngại ánh mắt của hắn, cùng hắn đối diện "Ta không sợ!"
"Ha ha. . . . . . "Sở Húc Nhật cười điên cuồng!
Đúng là khi yêu con người không sợ. "Nàng học vương huynh đi chết! Có biết vì sao hắn không nỡ nhưng vẫn muốn lưu nàng lại không! Bởi vì hắn sợ chính mình phân tâm!" Thấy khuôn mặt nàng có chút tái nhợt "Nếu hi vọng vương huynh bình an trở về, thì ngoan ngoãn nghe lời! Nàng là vướng bận của hắn! Nàng cứ ở lại Mặc thành, hắn nhất định sẽ đánh thắng trận!"
Nàng là vướng bận của Tiểu Dạ? Trong lòng Thủy Liên Y đau xót! Nàng hiện tại rất sợ a! Nhìn rất nhiều phim chiến tranh trên TV, nàng biết chiến tranh tàn khốc! Thân là thống lĩnh, nhất định sẽ đi đầu đấu tranh anh dũng! Trời ạ! Vậy có nhiều nguy hiểm a!
"Ta nhất định phải đi!" Cảm xúc của nàng trở nên phi thường kích động.
Sở Húc Nhật đột nhiên bắt lấy tay nàng, phi thường dùng sức!
"Nàng vẫn nên ngoan ngoãn chờ ở Mặc thành! Vương huynh rất nhanh sẽ trở về! Không cần vọng tưởng chạy tới tăng thêm gánh nặng cho Vương huynh!" Buông tay nhỏ bé của nàng ra, đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng Sở Húc Nhật rời đi, trong lòng Thủy Liên Y nảy lên tuyệt vọng! Nàng ngày càng lo lắng! Trong lòng luôn có dự cảm không tốt! Nàng muốn gặp Sở Mị Dạ! Nàng muốn đi bảo hộ hắn! Nàng muốn đi Uyên thành!
Thủy Liên Y trở lại phòng ngủ, bắt đầu sửa sang lại bọc đồ.
"Tiểu thư! Người muốn làm gì?"Tiểu Kinh nhìn Thủy Liên Y gấp quần áo, lại cầm theo bạc! Có chút bối rối rồi!
"Ta muốn đi Uyên thành tìm Tiểu Dạ!" Động tác của Thủy Liên Y cực nhanh sắp xong cái bọc nhỏ.
"Tiểu thư! Một nữ tử mềm yếu như người, không thể một mình đi Uyên thành! Tính cả Tiểu Kinh, hai người chúng ta làm sao có thể ngàn dặm xa xôi đuổi tới địa phương xa như vậy! Chỉ sợ chưa thấy được Vương gia, đã gặp mãnh thú hoặc giặc cỏ chiếm núi làm vua!" Tiểu Kinh bắt lấy cánh tay của Thủy Liên Y.
"Đúng rồi! Tiểu Kinh! Lời của muội nhắc nhở ta! Ta hẳn nên nữ giả nam trang!" Thủy Liên Y nhíu mày "Nhưng quý phủ giống như không có nam trang thích hợp ta! Quên đi ta đi vào phòng Tiểu Dạ tìm một bộ mặc vào là được!"
"Tiểu thư! Tiểu thư!" Tiểu Kinh bắt lấy cánh tay của nàng không buông! "Tiểu thư người đừng xúc động! Hiện tại cũng hơn nửa đêm rồi! Người không thể đi a! Người không biết cưỡi ngựa, chỉ dựa vào đi bộ, chỉ sợ Vương gia đánh trận xong trở lại, người cũng không đi đến Uyên thành! Tiểu thư! Tiểu thư a!"
Lúc này trong lòng Thủy Liên Y không chứa nổi cái gì, trong lỗ tai cái gì cũng nghe không lọt! Nàng toàn tâm toàn ý nghĩ nhanh chút rời Mặc thành đuổi tới Uyên thành!
"Tiểu Kinh! Muội nói ta cưỡi ngựa đi, mấy ngày có thể đến?"
"Tiểu thư! Đừng nghĩ quá ngây thơ! Cho dù là ra roi thúc ngựa không hạ yên đuổi tới Uyên thành, cũng cần vài ngày, huống chi người không biết cưỡi ngựa, hơn nữa thân thể mảnh mai, căn bản một tháng người cũng chưa đến được! Tin tưởng Tiểu Kinh! Ngoan ngoãn chờ đợi Vương gia khải hoàn trở về! Tiểu thư! Van cầu người! Nghe lời Tiểu Kinh đi!"
Thủy Liên Y đặt mông ngồi ở trên giường, ôm eo Tiểu Kinh, trên mặt lộ ra đau buồn, nàng sợ hãi! Thật sự rất sợ hãi!