Xe ngựa đi vào Xích Thành, bởi vì Hương di có lệnh bài thông hành ở Xích Thành, cho nên đường đi tới Tử Hương uyển trở nên vô cùng thuận lợi.
Thủy Liên Y thay một bộ y phục sạch sẽ khác trên xe ngựa, cầm khăn tay màu trắng che mặt, đi theo Hương di vào Tử Hương uyển.
Phượng di - muội muội của Hương di phái người tới nghênh đón, các cô nương ở Tử Hương uyển thấy Thủy Liên Y cũng phải giật mình.
Vóc người của nàng rất thướt tha, khăn tay trắng che nửa gương mặt, lộ ra một đôi mắt to, trong sáng, có hồn, trong suốt như nước!
Tất cả mọi người bàn luận xôn xao, đều cho rằng Hương di mang tới một đại mỹ nữ!
Vào phòng ngủ Phượng di, Hương di nhìn muội muội mình suy yếu nằm trên giường.
"Tiểu Phượng!" Hương di đi tới trước giường muội muội. "Thân thể muội như thế nào?"
Thủy Liên Y thấy Phượng di trên giường, có 50% tương tự với Hương di, thậm chí còn xinh đẹp hơn Hương di! Mặc dù gương mặt có phần tái nhợt, nhưng cũng không ảnh hưởng tới sức quyến rũ của nàng.
Phượng di nhìn tỷ tỷ ruột, lại liếc nhìn Thủy Liên Y đi theo sau lưng Hương di.
"Tỷ tỷ! muội đã tốt hơn nhiều! Hồi trước bệnh nặng, cho là mình không sống được bao lâu nữa! Nếu không cũng sẽ không làm phiền tỷ tới đây!”
Lại quay sang Thủy Liên Y: “Tỷ tỷ, Nàng là. . . .” Phượng di cũng là người lão luyện trên giang hồ, người nào chưa từng thấy, người nào chưa từng biết. Từ cặp mắt và dáng người của Thủy Liên Y, có thể suy đoán nữ tử này tuyệt sắc đến cỡ nào!
"Thủy Thủy! Tới đây!" Hương di kêu Thủy Liên Y!" Tiểu Phượng! Thân phận của nàng, tỷ sẽ giải thích với muội sao! Chỉ là hiện tại nàng gặp phiền toái, muốn ở tạm Tử Hương uyển! Đợi thân thể nàng khôi phục, hỏi thăm được tung tích người thân thì nàng sẽ rời đi!"
Phượng di nhìn Thủy Liên Y một chút, "Tỷ tỷ! Ta cũng không phải sợ nàng có khiến Tử Hương uyển rước lấy phiền toái hay không? chỉ là Tử Hương uyển còn có nhiều cô nương phải nuôi sống!"
"Tiểu Phượng! Yên tâm! Muội giúp nàng dịch dung, để nàng thay đổi dáng vẻ, sẽ không mang phiền toái tới cho muội đâu!"
Phượng di nhìn Thủy Liên Y "Cô nương! Có thể để cho ta nhìn dung mạo ngươi được hay không?"
Thủy Liên Y gạt khăn tay trên mặt, "Thủy Thủy cám ơn Phượng di chứa chấp!" Nhìn dáng dấp, Phượng di này không tính đuổi nàng đi, dù sao còn có Hương di bảo bọc!
Thấy dung mạo Thủy Liên Y, Phượng di ngẩn ra, "Đích xác là báu vật họa thủy! Thế này thì phải dịch dung cho ngươi rồi!"
"Cám ơn Phượng di!" Thủy Liên Y lại cảm tạ một lần nữa, nàng có thể có một chỗ ẩn thân tạm thời rồi.
Từ lúc này, Tử Hương uyển trong Xích Thành có thêm một vị cô nương! Cả ngày che mặt. Nghe nói nàng trừ có một đôi mắt xinh đẹp ra, mặt của nàng xấu xí đến khiến người hộc máu!
Tử Hương uyển vẫn là Tử Hương uyển, cũng không có bởi vì thêm một cô nương xấu mà có chuyện mới mẻ xảy ra! Lúc mới đầu, các cô nương ở Tử Hương uyển cũng không biết nữ tử Thủy Thủy mới tới xấu cỡ nào, cũng đều cho là nàng cố làm ra vẻ huyền bí. Cho đến có một ngày, cái khăn trước mắt Thủy Thủy bị một trận gió nhấc lên, các cô nương mới nhìn, liền biết cái gì gọi là kinh khủng.
Từ mắt xuống phía dưới, lỗ mũi, miệng và thịt trên gương mặt đều như bị phỏng, bắp thịt dính chung, trên da đều là thịt chết, tạo thành từng mảng thịt đỏ, dáng vẻ dữ tợn làm cho người ta liếc mắt nhìn liền ngày ngày gặp ác mộng! Ngày ngày đều mất ngủ!
Từ đó các cô nương Tử Hương uyển đều không dám nhìn nàng lâu một chút, cả chỗ nàng ở cũng không dám đến gần một bước! Chỉ vì cái nhìn kia, mà người thấy đã ăn ngủ không được, người gầy đi mười mấy cân!
Sau đó Tử Hương uyển có một câu nói, nếu như người nào ngại mình mập thì đến hậu viện Tử Hương uyển nhìn Thủy Thủy cô nương một cái, bảo đảm nhìn xong sẽ gầy gò, gầy đến không thể gầy hơn!
Sau khi Thủy Liên Y nghe, thiếu chút nữa cười đến hộc máu, mới có nửa ngày, nàng đã thành thuốc giảm cân rồi!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sinh sống ở Tử Hương uyển hơn một tháng, thân thể Thủy Liên Y cũng dần dần hồi phục! Mỗi ngày mang theo tấm mặt nạ da người khiến nàng cũng chịu thật nhiều đau khổ. Ân Xích quốc ở vùng cực nam, nhiệt độ cực kỳ nóng, không có phân chia bốn mùa! Mặt của nàng bị đeo da đến ngứa hết cả.
Uyên thành của Sở Mị Dạ cách Xích Thành rất xa rất xa, nàng không biết tình huống Uyên thành lúc này, càng không biết tình huống Sở Mị Dạ như thế nào! Nàng chỉ muốn mau sớm rời khỏi đây để đến Uyên thành tìm hắn.
Lúc này nàng một không có bạc, hai chưa quen thuộc địa hình, một khi tự rời đi, sợ rằng căn bản không biết đâu là Đông, Nam, Tây, Bắc! Còn có thể sẽ bị sơn tặc thổ phỉ giết chết ở giữa đường! Nhất định phải nghĩ kế vẹn toàn! Nàng đã chết một lần rồi, nàng cũng không muốn bởi vì quá manh động mà chết lần nữa!
Mạng của mình là Sở Húc Nhật không tiếc hy sinh tính mạng mới giữ được, nàng tuyệt đối phải bảo toàn mạng sống đi gặp Tiểu Dạ!
Bởi vì chính mình là một Sửu Nữ ( cô gái xấu xí), một tháng nay nàng vẫn ở tại hậu viện của Tử Hương uyển . Mỗi ngày nàng quét dọn đình viện, giúp đỡ Hương di và Phượng di dọn dẹp phòng!
Sức khỏe của Phượng di dần dần chuyển biến tốt, hai tỷ muội họ quyết định mở rộng Tử Hương Uyển!
Thanh lâu cổ đại cũng rất có quy củ, thật ra thì cũng không có khoa trương như trên TV! So với những chỗ ở hiện đại cũng văn minh không kém! Các cô nương ở đây ăn mặc cũng rất bảo thủ, kín đáo, dáng vẻ này thật giống như các thiên kim tiểu thư ở hiện đại!
Bởi vì xấu xí, cũng bởi vì các cô nương Tử Hương uyển một truyền mười, mười truyền trăm, Thủy Liên Y chưa bao giờ đi tới lầu trước Tử Hương uyển. Chỉ sợ khiến người ta ghê tởm, làm cho người ta gặp ác mộng!
"Thủy Thủy!" Phượng di thấy Thủy Liên Y đang quét sân, thân hình nàng xác thực làm cho người ta thật thương tiếc! Nữ nhân này cam nguyện biến dung mạo mình thành như vậy, thật là làm khó cho nàng! Hương di đã nói cho nàng biết thân phận của Thủy Liên Y, Phượng di cảm thấy mình chứa chấp nàng cũng coi như là làm chuyện tốt!
"Phượng di?" Thủy Liên Y xoay người, thấy Phượng di đứng ở phía sau. "Có chuyện gì sao?"
"Thủy Thủy! Bảy ngày sau, Tử Hương uyển muốn cử hành một đại hội hoa khôi!"
Thủy Liên Y sửng sốt một chút, "Đại hội hoa khôi?"
"Chính là các cô nương ở Tử Hương uyển để những người khách chọn ra hoa khôi năm nay!" Phượng di nhìn Thủy Liên Y "Thủy Thủy! Gần đây các cô nương đều đang bận rộn cạnh tranh Hoa khôi, trước mắt có thể sẽ rất bận! Con có thể đi giúp một tay hay không?"
"Được!" Thủy Liên Y cảm thấy mình cũng coi là ăn không ngồi rồi, không làm chút gì thì không được!
"Thủy Thủy! Thật uất ức cho con!" Phượng di vỗ vỗ bả vai của nàng rồi mới rời đi.
Uất ức? Thủy Liên Y cười, làm sao lại uất ức, bây giờ nàng rất có động lực! Vì để sớm ngày đến Uyên thành, nàng muốn rèn luyện thân mình, tranh thủ tiếp xúc nhiều với người để hiểu rõ chuyện tình ở Xích Thành hơn! Có lẽ nàng nên đi ra ngoài dạo xem đường đến Uyên thành đi như thế nào!
Nhìn mặt đất đã quét dọn sạch sẽ, Thủy Liên Y nhanh chóng thu cây chổi về, đuổi theo Phượng di.
"Phượng di!"
"Thủy Thủy? Có chuyện gì sao?"
"Con có thể ra ngoài đi dạo không?"
"Có thể! Chỉ là. . . .!" Nhìn dáng người Thủy Liên Y, Phượng di có chút không yên lòng, "Mặc dù trên mặt có thể dịch dung, nhưng vóc người thì không cách nào che giấu, con đi một mình phải cẩn thận một chút!"
"Vâng! Cám ơn Phượng di! Con trở về cải trang lại."