Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu

Chương 1: Chương 1: Vương gia khí phi




Ngồi ở trước bàn làm việc, thở dài nhìn về phía màn ảnh máy vi tính một cái, lại một bạn học thời đại học gọi điện thoại nói cho nàng biết người ta sắp kết hôn!

Hôm nay không biết là lần thứ mấy nàng thở dài, đồng nghiệp bên cạnh ghé mắt nhìn nàng.

"Tiểu Y! Thế nào?" Một nam đồng nghiệp tốt bụng tới an ủi nàng, nói là an ủi nhưng thật ra đứng ở phía trên nàng mắt nhìn xuống cảnh sắc trước ngực nàng.

Cảm giác được ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm, Thủy Liên Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt đắm đuối của nam đồng nghiệp. Không nhịn được cảm thấy ghê tởm, dùng cánh tay ngăn trở áo sơ mi coi như bảo thủ của mình.

"Không có sao! Cám ơn quan tâm! Ta đến phòng rửa tay!" Thủy Liên Y đứng lên vọt vào phòng rửa tay nơi xa.

Nàng vừa rời đi, trong phòng làm việc bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

"Cậy vào vẻ thùy mị của mình mà phóng điện loạn lên!" Đồng nghiệp nữ A nói như thế, miệng đầy vị chua.

"Đúng là vậy! Ánh mắt nam đồng chuyện trong công ty nhìn nàng đều không đúng! Cậy vào chỗ đó của mình là cup D mà khoe khoang!" Đồng nghiệp nữ B cũng châm chọc.

"Các ngươi có nghe nói hay không! Mấy ngày nữa lão tổng giám đốc sẽ về hưu, công ty giao cho thiếu tổng giám đốc tiếp thủ!" Đồng nghiệp nữ C nhiều chuyện "Nghe nói thiếu tổng giám đốc là người đàn ông đẹp trai cực phẩm!"

"Các ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều! Cực phẩm hơn cũng không tới phiên các ngươi!" Đồng nghiệp nam A mới vừa dùng mắt cợt nhả, hai tay ôm ngực, cố ý đùa giỡn!

"Cắt. . . . . ." Đồng nghiệp nữ ABC cùng nhau đuổi hắn. "Anh chỉ coi trọng tiểu mỹ nữ Tiểu Y mà thôi! Chờ ngày nào đó nó dụ dỗ thiếu tổng giám đốc cắm sừng cho ngươi!"

Những người này ỷ vào quản lý không có ở đây, lớn tiếng không e dè nghị luận ầm ĩ. Thủy Liên Y ở trong gian rửa tay hận nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải là bởi vì hiện tại công việc khó tìm, nàng đã sớm xông ra, một chưởng một đánh bay hết họ!

Thủy Liên Y rốt cuộc có đẹp hay không? Từ phản ứng của đồng nghiệp nàng để xem, phải là xinh đẹp!

Nàng hình dung mình là xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành. Gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ. Văn võ song toàn, phụ nữ không thua đấng mày râu!

Họ Thủy tên Liên Y, cô gái trẻ độc thân, tuổi hai mươi bốn, vừa mới tốt nghiệp đại học một năm, làm một thư ký nho nhỏ trong công ty nước ngoài.

Từ nhỏ đầu óc đã bị nghi ngờ, bởi vì gương mặt mỹ lệ mị hoặc chúng sinh của nàng. Đầu năm nay có dính líu tới xinh đẹp đều bị xem như thêu hoa trên mũ, hoặc là bình hoa bài biện.

Mọi người chỉ chú ý bề ngoài của nàng, chưa từng có người cảm giác thật ra thì thành tích học tập của nàng rất ưu tú, phương diện vận động của nàng rất nổi bật!

Loại kỳ thị đối với xinh đẹp này vẫn đuổi theo nàng lên đại học, không giảm xuống ngược lại càng diễn càng liệt. Ngay cả bằng tốt nghiệp của nàng, đều có người lên web trường miệt thị nàng dụ dỗ giáo sư để được thành tích!

Hôm nay nàng làm việc, lời đồn vẫn kèm theo nàng như vậy. Chưa từng có người chú ý tới biểu hiện làm việc của nàng, mỗi lần nàng có chút thành tích đều bị người miệt thị thành dụ dỗ cấp trên.

Người ta đi làm làm ra tiền ăn cơm, nàng đi làm làm ra tiền ăn nghẹn!

Thật vất vả trông đến tan ca, Thủy Liên Y cầm túi rời đi. Không phải nàng không muốn cùng đi với đám đồng nghiệp kia, mà người ta đều chen nhau bỏ nàng, căn bản không cho nàng sắc mặt tốt.

Cha mẹ của Thủy Liên Y ở thành phố khác, nàng tốt nghiệp đại học là ở lại đây. Cha mẹ lấy tiền cho nàng thanh toán tiền đặt cọc nhà nhỏ hơn bốn mươi thước vuông nàng vay mua. Mỗi khi trở lại nhà không tính là lớn nhưng thuộc về mình, nàng sẽ cảm thấy một ngày phiền não cũng dần dần cách xa nàng.

Nàng thích Taekwondo, có lúc tan việc nàng sẽ đi luyện tập. Ra một thân mồ hôi, về đến nhà ngâm nước nóng ở trong bồn tắm. Cuộc sống như thế nàng quả thật rất vui vẻ.

Một ngày kia, nàng nằm ở trong bồn tắm, nhắm mắt lại thể nghiệm cảm giác nước gợn nhộn nhạo dưới người mình. Mơ mơ màng màng không biết từ lúc nào đã ngủ mất rồi !

Pháo trỗi lên, chiêng trống vang lên.

Phòng rộng lớn, kiệu hoa rước dâu tám người khiêng, dẫn ra Sư Vũ môn. Thân kiệu hoa che rèm phỉ thúy, phía trên thêu long phượng, bốn góc treo tua, phô trương rất lớn.

Phủ của Sở Vương.

Hôm nay Sở vương gia cưới Vương Phi, đây chính là một chuyện vui mừng!

Đèn lồng đỏ thẫm treo thật cao, khách mời đa dạng, quà tặng chất thành núi nhỏ.

Kiệu hoa đến cửa, kiệu phu khiêng kiệu hoa đặt ở cửa lớn kế chậu than. Ngụ ý sau khi cưới mỗi ngày đều nóng bỏng.

Sở vương gia mặc áo gấm đỏ thẫm vui mừng trên người, áo dài đai ngọc, đẹp trai đến làm cặp mắt các cô gái ở đó sáng lên.

Sau khi vượt qua chậu than, trước khi tân nương hạ kiệu, Sở vương gia giương cung bắn ra ba mũi tên đỏ về phía cửa kiệu, để trừ tà khí Vương Phi có thể bị dính.

Vương Phi hạ cỗ kiệu, mang mũ phượng khăn quàng vai, bên trong mặc áo đỏ, chân đi giày thêu, thắt lưng đeo dải tua, váy thêu hoa, đầu đội "Mũ phượng" tết từ minh châu, ngọc thạch tơ tằm trang sức rũ xuống nối liền, trên vai choàng "Khăn quàng vai" gấm vóc có thêu các loại hoa văn may mắn. Thân hình thướt tha mềm mại, đẹp không sao tả xiết.

*******************************

Phòng ngủ xa hoa, bị ánh sáng hoa chúc long phượng làm nổi bật đến vui sướng. Bên trong phòng dán chữ hỷ đỏ thẫm khắp nơi.

Sở Mị Dạ uống say sưa, được thị nữ đỡ vào phòng ngủ, gương mặt hưng phấn nhìn tân nương tử ngồi ở trên giường còn chưa có lấy xuống khăn hỉ màu đỏ, đuổi thị nữ đi lảo đảo lắc lư tiêu sái đến mép giường.

Dùng đòn cân hạ hỉ khăn màu đỏ, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc khuynh thành của Vương Phi mình.

Nét mặt của nàng có chút kỳ quái, nơm nớp lo sợ có chút phát run.

"Ngươi sợ Bổn vương?" Sở Mị Dạ lấy tay nâng lên cằm của nàng. Bị hắn đụng chạm, nàng hét lên một tiếng trốn một bên.

Sở Mị Dạ trợn to cặp mắt, nàng dĩ nhiên sợ hắn?

"Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta! Vương Phi chẳng lẽ muốn đứng trên mặt đất một đêm sao?" Hắn không vui nhìn Vương Phi núp ở sau mặt bàn. Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của nàng mà hắn tha thiết ước mơ, hôm nay gần trong gang tấc, hắn đi tới.

Nàng đột nhiên "phù phù" một tiếng quỳ xuống "Vương gia, ngài bỏ qua cho ta đi! Ta. . . Không thể cùng ngài viên phòng!" Nàng khóc lớn cầu xin hắn.

Sở Mị Dạ trợn tròn cặp mắt, nàng nói gì? Gả cho hắn lại nói không thể viên phòng! Đáng chết!

Một chưởng chụp bể cái bàn, ánh mắt sắc bén như báo săn lại lạnh giống như băng.

Nhìn Vương Phi quỳ trên mặt đất rơi nước mắt, hắn cau mày.

"Ái phi chẳng lẽ muốn quỳ như vậy sao? Đến . . . Đến chỗ bổn vương!" Hắn đi tới trước mặt nàng vươn tay với nàng. Chuyện mới vừa xảy ra hắn có thể quên đi.

"Không muốn!" Nàng giống như thấy quỷ nhấc chân bỏ chạy.

Sở Mị Dạ lộ ra thần sắc vô tình, ôm lấy nàng, ném nàng vào trên giường.

Theo nàng kêu đau, hắn đè lại nàng.

"Van cầu ngài Vương gia!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc hiện đầy nước mắt.

"Nếu không muốn! Tại sao đáp ứng Bổn vương cầu hôn!" Nhìn dáng vẻ buồn bã của nàng, hắn không nhịn được.

Nàng không tiếng động khóc thút thít, càng làm cho hắn nổi giận.

Lấy tay níu váy của nàng, hung hăng xé xuống, theo nàng thét chói tai, trước ngực chỉ còn một cái yếm màu đỏ. Da thịt trước ngực trắng như tuyết khiến cho hai mắt của hắn trở nên âm trầm.

"Không muốn!" Nàng liều mạng giãy giụa, từ phía dưới gối đầu lấy ra môt cây chủy thủ quơ múa, lưỡi dao sắc bén cứa qua cẩm bào của Sở Mị Dạ, tạo ra một vết máu trước ngực hắn.

Hít sâu một hơi, ánh mắt Sở Mị Dạ trở nên sắc bén. "Ngươi dĩ nhiên đả thương Bổn vương?"

Hắn hung hăng bắt được cổ tay của nàng, đau đến mức nàng ném đi chủy thủ.

"Vương gia!" Nàng đau đến cau mày "Ta có người trong lòng! Ngài thả ta đi!"

Nghe được lời của nàng, tâm tình của Sở Mị Dạ rớt xuống đáy cốc, trong mắt xuất hiện ánh sáng khát máu.

Hắc! Hắc! . . . . . . Cười lạnh mấy tiếng, hắn nặng nề vứt nàng xuống giường!

"Không muốn phục vụ Bổn vương gia! Vậy Bổn vương gia sẽ cho ngươi phục vụ càng nhiều nam nhân hơn!" Lạnh lùng nhìn Vương Phi ngã xuống đất, gương mặt hắn lạnh lẽo.

"Vương gia. . . . . ." gương mặt nàng sợ hãi.

"Người tới. . . . . !" Hô to một tiếng sau, cửa xuất hiện thị vệ cận thân. "Ném tiện nhân này tới Túy Phượng viện cho ta! Nói cho bà chủ các nàng biết, đây là khí phi của bổn vương gia, ai cũng có thể làm chồng! Hừ!" Nói xong vung tay áo đi ra tân phòng.

"Vương gia. . . . . . !" Trong nhà truyền đến tân vương phi kêu to.

Sở Mị Dạ nhìn bầu trời sao, trong lòng phát lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.