Hoàng hậu Vũ Văn Tú đưa thích khách bị bắt được kia tới trước mặt Ân Ám Nguyệt.
Khi Ân Ám Nguyệt bị bệnh liệt giường nghe được thích khách cung khai nói người sai hắn là Thần vương, liền không tin.
"Hoàng thượng! Thần vương phái người ám sát Bổn cung! Nếu như Bổn cung chết rồi, như vậy thái tử sẽ không còn chỗ dựa! Hoàng thượng! Việc này vẫn không thể chứng minh Thần vương có lòng mưu phản sao?" Vũ Văn Tú trong lúc tình thế cấp bách cũng không thèm để ý thân phận hoàng hậu nữa, nổi cơn trước mặt Ân Ám Nguyệt!
"Hoàng hậu! Nếu như Thần vương thật muốn mưu phản, như vậy trẫm cho hắn làm phụ tá vương không phải là cơ hội lớn nhất của hắn sao?"
"Hoàng thượng! Có thể Thần vương sợ người nhìn ra tâm tư của hắn, mới cố ý từ chối!"
Trên gương mặt thon gầy của Ân Ám Nguyệt co rúm lại một chút.
"Hoàng hậu! Trẫm tin tưởng Thần vương!" Ân Ám Nguyệt liếc mắt nhìn thích khách bị thị vệ trói quỳ gối nơi xa. "Cứ coi như Thần vương muốn giết hoàng hậu cũng sẽ không phái người nhát gan như chuột, tham sống sợ chết tới ám sát! Ngươi nói thử xem, hoàng hậu?"
"Ách!" Vũ Văn Tú không nghĩ tới Ân Ám Nguyệt sẽ nói ra lời giống Thủy Liên Y. Nàng nhìn thích khách, gương mặt khắc nghiệt. "Nói mau! Rốt cuộc là ai phái ngươi tới giết Bổn cung!"
Thích khách thấy hoàng thượng không tin, hoàng hậu lại đầy sát khí, không nhịn được run run!
Ân Ám Nguyệt nhìn thế cục này, phất phất tay.
"Hoàng hậu, dẫn hắn lui ra! Trẫm muốn nghỉ ngơi rồi!"
"Dạ! Hoàng thượng!" Vũ Văn Tú tức giận đằng đằng rời tẩm cung của Ân Ám Nguyệt, sai người dẫn thích khách tới tẩm cung của mình.
Vũ Văn Tú tìm người hành hình thích khách, nàng không tin hỏi không ra là ai chỉ điểm hắn.
Ai ngờ chưa kịp hành hình, thích khách đã bị hù tiểu ra quần.
"Hoàng hậu tha mạng! Tha mạng! Là Vũ Văn thiếu gia bảo chúng tôi đi! Là hắn chỉ điểm!"
"Cái gì?" Vũ Văn Tú trừng lớn cặp mắt, gương mặt khiếp sợ.
"Các ngươi nghe được gì rồi hả?" Nàng lạnh lùng nhìn những thị vệ đang đứng bên cạnh.
"Nô tài tai điếc, vừa rồi không nghe được gì!" Bọn thị vệ đều là người hiểu chuyện, vì cái đầu, dù có nghe được cũng không thể nói là nghe được!
"Bãi giá! Bổn cung muốn đến phủ Vũ Văn Thừa Tướng!"
"Dạ! Hoàng hậu nương nương!"
Khi Vũ Văn Tú mang theo thích khách đi tới Vũ Văn phủ, ném thích khách tới trước mặt Vũ Văn Sâm. Vũ Văn Sâm trợn tròn mắt.
"Tất cả các ngươi lui ra!" Vũ Văn Thừa Tướng đuổi người trong phủ đi. Trong đại sảnh chỉ có hắn và ba đứa con!
Vũ Văn Tú là người bình tĩnh nhất, tính khí tốt nhất trong ba người, nhưng lúc này đã giận đến mặt mũi tái nhợt.
Vũ Văn Sâm bởi vì làm việc trái lương tâm mà nơm nớp lo sợ, mặc dù ở bên ngoài hắn làm xằng làm bậy trêu nam ghẹo nữ, nhưng mà ở trong Vũ Văn phủ, hắn chính là con thú nhỏ không có móng.
Kể từ khi Vũ Văn Thiển về nhà mẹ đẻ lại tỏ vẻ oán phu, không vui chút nào.
"Cha!" Vũ Văn Tú lên tiếng đầu tiên, "Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao Nhị đệ lại phái người tới thích sát ta?"
"Tỷ! Ta không có phái người tới ám sát tỷ! Chỉ là phái người đi làm bộ tập kích!Tỷ cũng không bị gì, không phải sao?" Vũ Văn Sâm cãi lại.
"Làm bộ tập kích?" Vũ Văn Tú giận đến cầm nước trà tạt hắn. "Đối với ngươi có ích lợi gì?"
Vũ Văn Sâm bị hắt đầy nước trà, "Ta còn không phải là vì tốt cho tỷ! Ân Thần Tinh đó, từ lúc ra đời đã nhất định được chia một nửa hoàng quyền Ân Xích quốc! Hôm nay Ân Ám Nguyệt bệnh nặng, để Ân Thần Tinh thay thế trông coi triều chính! Tỷ tốt nhất nên suy nghĩ một chút! Nếu như Ân Thần Tinh thật muốn tạo phản, cả Ân Xích quốc cũng sẽ là của hắn! Vũ Văn gia chúng ta không được chia gì cả."
"Còn có thái tử! Đừng quên! Con ta là thái tử! Hoàng thượng chỉ có một đứa con trai là thái tử, ngôi vị hoàng đế không thể nào để cho người khác!" Vũ Văn Tú vỗ bàn. "Vũ Văn Sâm, đệ rốt cuộc có chủ ý gì?"
"Được rồi!" Vũ Văn Thừa Tướng ra tiếng, khiến bọn họ an tĩnh lại.
"Tiểu Tú! Đừng lừa mình dối người nữa!"
"Cha!" Vũ Văn Tú cau mày, "Người nghiêng về nhị đệ!"
"Tiểu Tú! Có một bí mật, không thể không nói cho con biết!" Vũ Văn Thừa Tướng híp mắt.
"Bí mật?"
"Năm năm trước, đứa bé con sinh ra không phải thái tử, mà là một công chúa!"
"Cái gì?" Vũ Văn Tú như bị sét đánh giữa trời quang. "Không thể nào! Cha! Sao người lại nói như vậy? Đây là tội khi quân!"
"Tiểu Tú! Con liên tục sinh bốn công chúa, nếu như cái thai này lại là một công chúa, như vậy hoàng thượng có thể sẽ phế hậu! Ở Ân Xích quốc, nếu như hoàng hậu không sinh được thái tử nhất định sẽ bị phế!"
Đôi môi Vũ Văn Tú run rẩy.
"Năm đó, là cha vì phòng ngừa, đã nói với bà đỡ trong cung. Nếu như sinh nam hài thì thôi, nhưng nếu như sinh bé gái, nhất định phải đánh tráo!"
"Đánh tráo?" Vũ Văn Tú lẩm bẩm.
"Không tệ! Đánh tráo! Chúng ta đã chuẩn bị tốt một bé trai ra đời cùng ngày, chờ một khắc kia sẽ đưa đến! Cuối cùng, chứng minh mối lo của cha là đúng! Đứa bé kia vẫn là nữ nhi!"
"Cha? Ý của người là, thái tử hôm nay là giả hay sao? Là thế thân hay sao?" thân thể Vũ Văn Tú cũng bắt đầu run rẩy.
“Đúng! Là giả! Thái tử hôm nay và Ân Ám Nguyệt không có một chút liên hệ máu mủ! Không biết Ân Ám Nguyệt có nhìn thấu được cái gì hay không, từ đầu đến cuối đều không chịu sắc lập thái tử! Ngược lại để cho đệ đệ của hắn thay hắn trông coi triều chính!"
"Không thể nào! Làm sao có thể?" trước mặt Vũ Văn Tú bỗng tối sầm, thiếu chút nữa té xỉu.
"Tiểu Tú! Chúng ta không thể đợi Ân Ám Nguyệt phát giác! Đến lúc đó tất cả đều đã quá muộn!" Vũ Văn Thừa Tướng vuốt chòm râu.
"Cha! Người có ý gì?"
"Hiện tại phần đông đại thần trong triều, cơ hồ đều đứng về phía cha! Nếu như thái tử được sắc lập, không lâu sau Hổ Phù có thể điều động binh mã cũng sẽ rơi vào trong tay Vũ văn gia chúng ta! Thay vì để cho Ân Thần Tinh được lời, không bằng Vũ Văn gia chúng ta thuận nước đẩy thuyền!"
"Cha!" Vũ Văn Tú kêu lên, "Như vậy. . . là đại nghịch bất đạo!"
"Tiểu Tú! Vũ Văn gia chúng ta phụ tá Ân gia mấy đời, tại sao phải vĩnh viễn ở dưới họ! Hôm nay hoàng đế Ân Xích quốc, Ân Ám Nguyệt không có nhi tử, Ân Thần Tinh cũng không có! Ân gia bọn họ nhất định phải giao ra hoàng quyền!"
Vũ Văn Sâm một bên đắc ý, "Tỷ! Con trai của tỷ cũng là giả rồi! Còn trông nom nhiều như vậy làm gì? Người nên giúp đỡ cha cùng nhau làm nên nghiệp lớn!"
"Sâm nhi!" Vũ Văn Thừa Tướng quát bảo nhi tử ngưng lại.
"Cha! Ta. . . Không thể phản bội hoàng thượng!" Cái trán Vũ Văn Tú rỉ ra mồ hôi lạnh. Những chuyện này, khiến nàng không cách nào nhất thời tiếp nhận.
"Tiểu Tú! Cha không muốn ép con! Chỉ là, một khi Ân Ám Nguyệt phát hiện nhi tử là giả! Như vậy không riêng gì con, mà cả Vũ Văn gia chúng ta đều sẽ có tai ương máu tanh!"
"Cha! Cha sợ cái gì? Cùng lắm thì bảo Sở Vương xuất binh!" Vũ Văn Thiển đang ngồi một bên đột nhiên lên tiếng. "Chờ hắn tấn công Mặc thành xong, đoạt được ngôi vị hoàng đế, như vậy bảo hắn giúp phụ thân diệt trừ thế lực Ân gia, như vậy không đơn giản hơn sao?!"
"Tiểu Thiển! Có lẽ, phải bảo Sở vương tới đây tụ họp chút!" Vũ Văn Thừa Tướng lộ ra cười lạnh.
Vũ Văn Tú thấy phụ thân và hai đệ muội đều có bộ dạng tình thế bắt buộc, trong lòng có chút đánh trống, không biết lựa chọn thế nào cho phải.
Khi Sở Mị Dạ nhận được thiếp mời của phủ Thừa Tướng, hắn đang bài binh bố trận ở bờ sông Thâm Du. Thuyền bè đã tạo xong, cũng đã trải qua khảo nghiệm, ít ngày nữa hắn sẽ qua sông tấn công Mặc thành.
Nhìn nước sông chảy xiết, nhìn quốc gia bên bờ sông. Mắt Sở Mị Dạ lộ ra sát ý! Vì ngày này, hắn đã chờ đợi lâu như vậy! Làm thương tổn người mình thương nhất, bỏ lỡ đứa con của chính mình! Khiến mình lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục! Hắn sắp có thể tự tay giết Sở Thánh Hạo giết mẹ giết đệ!
"Sở Vương! Vũ Văn Thừa Tướng muốn mời!" Trong tay thị vệ bên cạnh còn cầm thiệp mời.
Sở Mị Dạ nhìn hướng nước sông chảy, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
"Các ngươi tiếp tục ở lại giữ trại, Bổn vương đi nhanh về nhanh!"
"Dạ! Vương Gia"
Sở Mị Dạ cưỡi tuấn mã cầm thiệp mời Vũ Văn Thừa Tướng tiến vào Xích Thành, chạy thẳng tới Vũ Văn phủ.
Khi biết được Sở Vương giá lâm, Vũ Văn Thừa Tướng ra cửa nghênh đón. Mặc dù hắn là nhạc phụ, Sở Mị Dạ là con rể, nhưng đứa con rể này là vương Uyên thành, tương lai cũng sẽ là vương của Sở Mặc quốc.
"Sở Vương giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, thất lễ!"
"Thừa Tướng khách khí!"
Khi Sở Mị Dạ khí phách đi vào Vũ Văn phủ, Vũ Văn Thiển liền nhanh chóng chạy tới.
"Tiểu Dạ!" Nàng hưng phấn chạy đến.
Biểu tình của Sở Mị Dạ vẫn rất lạnh, khóe miệng cố nặn ra nụ cười.
"Vương phi gần đây tốt không?"
"Ừm! Đa tạ vương gia nhớ thương!" gương mặt Vũ Văn Thiển thẹn thùng.
"Tiểu Thiển! Cha và Sở Vương có chuyện muốn bàn! Chờ nói xong chính sự, Tiểu Thiển hãy tìm Sở Vương!" Vũ Văn Thừa Tướng nhìn nữ nhi của mình một cái, ý tứ rất rõ ràng, chuyện giữa phu thê, hai người các ngươi chờ sau hẵng nói.
"Vâng!" Vũ Văn Thiển an vị ở một bên, mặc dù không cho nàng nói chuyện, nhưng cũng chưa nói không cho nàng ở lại chỗ này.
"Ý của thừa tướng là…?" Sở Mị Dạ nhìn về phía Vũ Văn Thừa Tướng.
"Nếu như Sở Vương công phá Mặc thành, hi vọng có thể mượn binh lực Sở Vương. . .!" Vũ Văn Thừa Tướng nói nhỏ ở bên tai Sở Mị Dạ.
"Hả?" khuôn mặt của Sở Mị Dạ trở nên lãnh khốc, tròng mắt đen lóe lên một cái. "Bổn vương có lợi ích gì?"
"Đất cạnh bờ sông Thâm Du đều thuộc về Sở Mặc Quốc! Chỗ giao nhau giữa hai nước, Ân Xích quốc sẽ lùi 1000 dặm!"
Khóe miệng Sở Mị Dạ khẽ động một chút, "Cắt đất! Có vẻ giao dịch này Bổn vương đã chiếm tiện nghi rất lớn!"
"Ai bảo Sở Vương và bản Thừa Tướng quan hệ không cạn! Phù sa không chảy ruộng người ngoài!"
"Tốt! Một lời đã định!" Sở Mị Dạ đứng dậy, "Bổn vương còn có chuyện quan trọng! Tất cả mọi chuyện chờ chiếm được Mặc thành rồi nói tiếp! Cáo từ!"
"Sở Vương đi bình an!" Vũ Văn Thừa Tướng nịnh hót.
"Tiểu Dạ!" Vũ Văn Thiển vừa muốn đuổi theo, liền bị Vũ Văn Thừa Tướng bắt lại, "Tiểu Thiển, tất cả lấy đại sự làm trọng!"
"Cha!" Vũ Văn Thiển cong môi chạy vào trong nhà.
Nhìn bóng lưng Sở Mị Dạ rời đi, mắt Vũ Văn Thừa Tướng lộ ra sáng loáng.
Hai ngày sau, Sở Mị Dạ hạ lệnh, qua sông!
Binh tướng Uyên thành, binh tướng Điềm thành, còn có các lộ nhân mã hắn đã từng triệu tập. Ngồi thuyền lớn vượt qua sông Thâm Du.
Tin tức Sở Mị Dạ muốn tấn công Mặc thành sớm đã phát ra, dân chúng Mặc thành luôn luôn an cư lạc nghiệp đã sớm thất kinh, không biết ứng đối như thế nào.
Khi hắn mang theo quân đội đi tới ngoài thành Mặc thành. Nhìn tường thành thật cao, và những cung tiễn thủ đã sớm chuẩn bị, trên mặt của hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Trước kia hắn ở Uyên thành, vì dân chúng cả Sở Mặc quốc có thể an cư lạc nghiệp. Hắn phòng thủ một cửa ải quan trọng nhất .Đối với các ngoại tộc xâm lược, những cuộc chém giết tàn khốc, từ năm hắn mười bốn tuổi chưa từng gián đoạn!
Trước kia hắn đều coi chừng lãnh thổ của mình, không ngờ có một ngày, hắn sẽ mang theo binh tướng tới tấn công quốc gia của mình!
Đây thật sự là chuyện đáng cười!