Sau khi thức dậy, Roran nhấc mình rời khỏi vòng tay trơn tru của Katrina rồi cởi trần ngồi xuống cạnh chiếc giường hai vợ chồng nằm chung. Anh ngáp và dụi mắt, sau đó ngắm nhìn ánh sáng lò sưởi bập bùng le lói bên hai nếp cửa, cảm thấy cả người đờ đẫn mụ mị từ những mệt mỏi tích lũy bao lâu nay. Một cảm giác ớn lạnh len vào người anh, nhưng anh vẫn ở nguyên một chỗ, không nhúc nhích.
"Roran?" Katrina hỏi bằng giọng còn ngái ngủ. Cô chống một tay ngồi dậy và dùng tay kia với tới anh. Anh không phản ứng gì khi cô chạm vào người, tay cô vuốt khắp lưng trên của anh, xoa xoa cần cổ. "Ngủ đi. Anh cần phải nghỉ ngơi. Không bao lâu nữa là anh lại phải ra đi rồi."
Anh lắc đầu, không nhìn lấy cô.
"Chuyện gì vậy?" cô hỏi. Cô ngồi thẳng người, kéo một tấm chăn lên đắm qua vai anh, sau đó tựa vào người anh, gò má ấm áp của cô kề sát tay anh. "Anh vẫn còn lo về người đội trưởng mới hay lo không biết tiểu thư Nasuada sẽ gởi anh đi đâu?"
"Không phải."
Cô im lặng một lúc. "Mỗi lần anh ra đi, em cảm thấy như bản thân anh trở vê với em ít đi. Anh đã trở nên nhẫn tâm và trầm lặng hơn… Nếu anh muốn nói cho em biết chuyện gì khiến anh phiền muộn, thì anh có thể mà, không cần biết là dễ sợ đến cỡ nào. Em là con của ngưòi hàng thịt, và ngay cả em cũng đã từng thấy bao nhiêu chiến binh tử trận xa trường."
"Muốn!" Roran hét lên, lời nói nghẹn trong cổ. "Anh không bao giờ muốn nghĩ về chuyện này nữa." Anh nắm chặt tay, hơi thở thất thường. "Một chiến sĩ chân chính sẽ không biết tới những thứ anh cảm nhận."
"Một chiến sĩ chân chính," cô nói, "không cần phải chiến đấu vì lý tưởng nhưng chỉ làm thế vì họ phải làm thôi. Một người mà khát khao chiến tranh, một người mà hưởng thụ cảm giác giết chóc, hắn ta là một kẻ tàn bạo, một con quái vật. Không cần biết hắn có được bao nhiêu vinh quang trong chiến trường, điều đó không thể xoá đi sự thật rằng hắn không khá hơn một con sói dại sẵn sàng quay mình cấu xé bạn bè gia đình cũng như đối với kẻ thù." Cô vuốt tóc đang xoả ngang mắt anh sang một bên và nhịp lên đầu anh, nhẹ và chậm. "Anh từng nói với em rằng ‘Bài hát của Gerand’ là câu chuyện anh thích nhất về Brom, rằng đấy chính là lý do anh chiến đấu với cây búa thay vì lưỡi kiếm. Anh còn nhớ Gerand ghét giết chóc tới cỡ nào hay không và ông ta miễn cưỡng thế nào khi phải cầm lại vũ khí?"
"Ài."
"Vậy mà ông ta vẫn được coi là chiến sĩ dũng mãnh nhất trong lứa của ông ta." Cô ôm lấy hai gò má của anh vào tay và xoay mặt anh khiến anh bị ép phải nhìn thẳng vào cặp mắt nghiêm nghị của cô. "Và anh là người chiến sĩ dũng mãnh nhất mà em được biết, Roran, ở đây hay ở bất kỳ nơi nào."
Anh cảm thấy miệng khô đi, nói: "Còn Eragon hay…"
"Họ không có được nửa phần dũng cảm như anh. Eragon Murtagh, Galbatorix, những người lùn… tất cả bọn họ tham chiến với thần chú trong miệng và năng lực manh mẽ hơn anh nhiều. Nhưng anh…" cô hôn lên mũi anh, "anh chỉ là một người tầm thường. Anh đối diện với kẻ thù bằng hai chân. Anh không phải là pháp sư, vậy mà vẫn vặn được cặp anh em sinh đôi. Anh chỉ nhanh và mạnh như một người bình thường, vậy mà vẫn không lẩn trốn lần tấn công đám Ra’zac trong hang ổ bọn chúng và cứu em thoát khỏi ngục tù của bọn họ."
Anh nuốt ực một tiếng: "Lúc đó anh được bùa bảo hộ của Eragon bảo vệ."
"Nhưng cái đó cũng không còn nữa. Hơn nữa, anh không có gì bảo hộ lúc ở làng Carvahall, lúc đó anh có trốn né tụi Ra 'zac không?" Khi anh ta không trả lời, cô nói: "Anh không hơn gì một người tầm thường, nhưng anh đã làm những chuyện mà ngay cả Eragon hay Murtagh cũng không làm được. Với em, những điều đó khiến anh trở thành người chiến sĩ dũng mãnh nhất Alagaësia… Em không thể nghĩ ra ai khác ở làng Carvahall có thể tốn bao nhiêu công sức vậy như anh đã làm để cứu em."
"Cha em cũng sẽ làm được như vậy." anh ta nói.
Anh cảm nhận được cô run rẩy bên anh, "Đúng vậy, cha có thể làm được." cô thì thầm, "nhưng cha sẽ không bao giờ có khả năng thuyết phục mọi người đi theo như anh được." Cô ôm chặc lấy anh hơn. "Bất cứ anh đã thấy hoặc đã làm chuyện gì, anh vẫn còn có em."
"Đó là tất cả mà anh muốn có." Anh nói rồi sau đó ôm lấy cô vào lòng một hồi lâu. Qua một chút, anh thở dài: "Mặc dù vậy, anh ước mong là cuộc chiến này đã được kết thúc. Anh ước mong có thể về cày ruộng lại, gieo giống và gặt hái mùa vụ sau khi đã chín bông. Nghề nông tuy cơ cực, nhưng ít nhất cũng là lao động chân thật. Chuyện giết chóc thế này không thể tính là chân thật. Đó chính là trộm cướp… trộm cướp nhân mạng, và không có người tâm tình bình thường nào mong đợi."
"Đúng như em nói."
"Đúng như em nói." Dù có chút khó khăn, anh cũng ráng mỉm cười. "Anh đã đánh mất bản thân. Lại còn đem buồn phiền trút lên người em trong khi em cũng có đủ chuyện phải lo." Rồi anh lấy ta đặt lên bụng bầu tròn trĩnh của cô.
"Buồn phiền của anh cũng đã coi như là buồn phiền của em kể từ khi chúng ta cưới nhau." Cô thì thầm và rúc vào tay anh.
"Chuyện phiền thế này," anh nói, "không ai phải chịu đựng cả, đặc biệt là đối với những người mình thương yêu."
Cô kéo người khỏi anh một chút và anh thấy ánh mắt cô trở nên ảm đạm thờ ơ, giống như mỗi khi cô nghiền ngẫm lại khoảng thời gian tù đày tại Helgrind. "Không," cô thì thào, "có nhiều chuyện phiền phức không ai cần phải chịu đựng cả."
"À, đừng buồn nữa." Anh kéo cô lại gần hơn, cả hai đung đưa, trong lòng thầm nghĩ ước gì Eragon chưa từng kiếm được viên trứng Saphira kia ở núi Spine. Sau một hồi khi Katrina đã thả lỏng người trong vòng tay anh và anh cũng không còn thấy căng thẳng nữa, anh vuốt ve đường cong ở cổ cô, "Lại đây, hãy cho anh một nụ hôn ngọt ngào, rồi chúng ta trở về giường, anh đã mệt rồi và cũng muốn ngủ một giấc.
Cô phá lên cười rồi trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào nhất, rồi họ nằm bên nhau như cũ, ngoài lều vẫn tĩnh lặng ngoại trừ tiếng của dòng sông Jiet chảy qua khu trại, không ngừng nghỉ, tràn ngập vào những giấc mơ của Roran, nơi mà anh tưởng tượng ra cảnh bản thân đứng trước mũi thuyền, Katrina bên cạnh, cùng nhau nhìn vào cuống họng của đại dương, Mắt Lợn Lòi.
Rồi anh nghĩ, làm sao có thể hy vọng trốn thoát?