Giữa trưa , sau hôm Arya và Eragon đi khỏi Eastcroft , Eragon cảm nhận có một toán mười lăm lính tuần tra phía trước.
Nó báo cho Arya. Cô gật đầu:
- Tôi cũng đã nhận ra bọn chúng.
Dù giọng cả hai đều bình tĩnh, nhưng trong lòng Eragon đã bắt đầu lo ngại và nó thấy cặp lông mày Arya nhíu lại.
Chung quanh, đất đai mênh mông và trơ trụi. Tuy từng gặp nhiều lính tráng, nhưng Arya và Eragon luôn luôn đi cùng nhiều nhóm khách bộ hành khác. Lúc này chỉ có hai người trên một con đường mòn.
Eragon đề nghị:
- Chúng ta đào một cái hố bằng phép thuật, phủ cành lá, trốn cho tới khi chúng đi khỏi.
Không ngừng sải bước, Arya lắc đầu:
- Đất đào lên để đâu ? Chúng sẽ tưởng phát hiện ra một hang chồn lớn. Tôi thà giữ nội lực để chạy còn hơn.
- Tôi không biết còn đủ sức chạy bao nhiêu dặm nữa.
Nó không sợ, nhưng chạy không ngừng nghỉ làm nó mệt nhoài. Đầu gối đau nhức, mắt cá bỏng rát, ngón chân cái bên trái sưng tù vù, những chỗ bị giộp ở gót chân liên tục dập vỡ, dù đã được buộc chặt. Đêm qua nó đã phải điều trị nhiều vết đau nhức, và trong khi giảm đau được một phần, thì những câu thần chú lại làm nó kiệt sức thêm.
Nhóm tuần tra nửa tiếng trước lờ mờ như một đám bụi đỏ , lúc này Eragon đã có thể phân biệt được hình dạng ngựa và người dưới đám mây vàng. Vì nó và Arya có thị giác sắc bén hơn người bình thường, còn với khoảng cách như thế chắc chắn đám kị binh kia không thể nhìn thấy nó và Arya, nên cả hai tiếp tục chạy thêm mười phút nữa, mới ngừng lại. Arya lấy từ trong gói ra cái váy, rồi buộc quanh xà cạp. Eragon cất cái nhẫn của ông Brom vào gói của nó, bôi đất lên lòng ban tay phải, che giấu ngôi sao bạc. Cả hai tiếp tục lên đường, đầu cúi thấp, vai co ro, chân lê từng bước. Nếu may mắn, đám lính sẽ tưởng đây cũng chỉ là hai kẻ đi lánh nạn.
Dù Eragon đã có thể cảm nhận tiếng vó ngựa rầm rập tiến tới, và nghe tiếng người kêu la điều khiển những con chiến mã, nhưng gần cả tiếng sau hai nhóm mới gặp nhau trên cánh đồng rộng lớn. Arya và Eragon vội dạt sang lề đường, đứng cúi đầu, nhìn xuống. Eragon liếc nhìn chân mấy con ngựa đầu tiên phóng qua, nhưng rồi bụi cuốn lên mù mịt, che phủ toán tuần tra còn lại. Bụi đất làm Eragon phải nhắm mắt lại . Lắng nghe ,đếm cho đến khi tin chắc hơn nửa toán đã qua khỏi, nó thầm nhủ:"Chúng ko bận tâm hỏi han gì tụi mình!"
Nhưng mừng không được lâu. Chỉ một lúc sau, một tên trong đám bụi quay cuồng la lớn:
-Ngừng lại, các bạn. Hàng loạt tiếng Oa... Bình tĩnh ... Nào ... Chuyện gì đó Nells ... vang lên ,khi mười lăm người ghì cương ngựa quây vòng quanh Arya và Eragon. Trước khi đám lính hoàn toàn ổn định, Eragon cúi nhặt một viên sỏi lớn, rồi đứng dậy.
Arya rít lên:
- Đứng im.
Trong khi chờ đợi tụi lính , Eragon cố làm dịu con tim đang đập liên hồi, bằng cách ôn lại chuyện nó và Arya đã bịa ra để giải thích việc đến quá gần biên giới Surda. Nhưng bất kể nghị lực, cố gắng, kinh nghiệm những lần thắng trận,và cả nửa chục vòng đai phép thuật bảo vệ, thịt xương nó vẫn cứ tin rằng nó sắp bị thương, hay là ... chết. Ruột quặn thắt, cổ họng thót lại,chân tay rã rời.Ôi cố vượt qua đi ! Nó thầm nhủ, và chỉ muốn xé nát một thứ gì đó, cứ như hành động hủy hoại sẽ làm giảm áp lực trong lòng. Nhưng sự thôi thúc đó chỉ làm nó thêm tức giận, vì nó không dám hành động. Điều duy nhất làm nó đứng im là sự hiện diện của Arya. Thà nó chặt một tay còn hơn để cô nghĩ nó là một thằng hèn. Và mặc dù cô là một chiến binh vĩ đại, nó vẫn cảm thấy khao khát được bảo vệ cô.
Giọng nói, đã ra lệnh cho đội tuần tra ngừng lại, lên tiếng:
- Để chúng ta nhìn mặt các ngươi coi.
Ngẩng đầu lên , Eragon thấy một người ngồi trên con ngựa đốm, hai tay đeo găng cầm dây cương. Trên môi hắn bộ ria rậm xoắn lại, kéo dài tới khoé miệng, hai đầu ria vểnh lên cả phân, hoàn toàn trái ngược với mái tóc thẳng thả dài xuống tận vai.
Đám lính chĩa đầu giáo vào Eragon và Arya. Đất cát phủ đầy người chúng, nên không thể thấy dấu hiệu ngọn lửa thêu trên áo trấn thủ.
Hàng ria ngọ ngoạy như hai cái vảy không tương xứng khi gã ngồi trên ngựa đốm nói:
- Nào nói đi. Chúng mày là ai? Đi đâu? Làm gì trên đất của nhà vua?
Nhưng rồi hắn phẩy tay bảo:
- Thôi. Khỏi trả lời. Không quan trọng. Thời buổi này chẳng còn gì quan trọng nữa. Thế giới nay sắp đến ngày tàn rồi, nên ngày nào chúng tao cũng mất thời giờ thẩm tra lũ nhà quê. Mẹ kiếp. Đám vô lại mê tín dị đoan chạy từ nơi này san nơi khác, ngấu nghiến hết lương thực, rồi lại tái diễn với một mức độ khủng khiếp. Trong vùng đất của gia đình tao, cũng có mấy đứa như chúng mày . Nếu bắt được chúng mày lang thang không giấy phép và nếu phát hiện chúng mày ăn cắp của chủ, tao treo cổ chúng mày ngay. Tất cả những gì chúng mày định nói đều là dối trá. Luôn luôn là ... Ê , trong giỏ có gì? Lương thực, chăn mền hả? Nhưng rất có thể là một cặp chân nến bằng vàng, đúng không? Hay muỗng nĩa bằng bạc? Hay thư từ bí mật gửi cho Varden? Sao mèo tha lưỡi hai đứa mày rồi à? Được, chúng tao sẽ biết ngay thôi mà. Langward, sao cậu không thử khai thác kho tàng trong cái ba lô kia đi.
Eragon loạng choạng bước tới, khi bị một tên lính thúc lưng nó bằng cán giáo. Nó đã gói áo giáp trong mớ giẻ để những mảnh giáp không va chạm nhau. Nhưng lớp vải quá mỏng, bị xô mạnh, tiếng leng keng của giáp sắt vang lên.
Gã lính ria mép kêu lên:
- Ô hố!
Tên lính mở ba lô của Eragon, lôi ra cái áo giáp, nói:
- Nhìn này
Gã ria mép cười khoái trá:
- Áo giáp! Tao có thể nói là, một áo giáp cực kì tốt. Bất ngờ thật. Đến với tụi Varden hả? Định phản quốc và làm loạn phải không? Hay chúng mày là những kẻ thường nguyền rủa những người lính đáng kính? Nếu vậy chắc chúng mày chỉ là những kẻ làm thuê hạng bét, thậm chí không có một vũ khí. Tự chặt cho mình một cây gậy hay một đoản côn, có khó lắm không? Sao , trả lời tao đi chứ?
- Không, thưa ngài.
- Không thưa ngài? Tao đoán mày không ngờ tới đâu. Khốn nỗi chúng tao phải chấp nhận những kẻ ngu si ngớ ngẩn thế này, nhưng đó là những gì cuộc chiến đáng nguyền rủa này ép buộc chúng tao phải làm: gom góp ráo cả những đồ cặn bã.
- Chấp nhận tôi ở đâu, thưa ngài?
- Câm, đồ bất lương xấc láo. Chưa ai cho phép mày nói.
Hàng ria rung rung, hắn khoát tay ra hiệu. Eragon nổ đom đóm mặt khi bị tên lính phía sau đập mạnh vào đầu.
- Dù mày là một thằng ăn cắp, một kẻ phản bội, một lính đánh thuê, hay chỉ là một thằng khờ, thì số phận mày cũng thế thôi. Khi đã thề phục vụ, mày sẽ không còn chọn lựa nào khác, ngoài việc tuân lệnh Galbatorix và những ai phục vụ ngài. Chúng ta là đạo quân đầu tiên trong lịch sử được giải thoát khỏi sự bất đồng. Không bàn tán ngớ ngẩn về những gì sẽ làm. Chỉ có lệnh, rõ ràng và trực tiếp. Hai ngươi cũng sẽ gia nhập phe chúng ta, và sẽ được ưu đãi trong việc hỗ trợ xây dựng một tương lai thật huy hoàng, mà đức vua vĩ đại của chúng ta đã tiên đoán.
Đến lúc này thì Eragon biết phải làm gì. Nhìn sang Arya, nó thấy đôi mắt cương quyết và rực sáng của cô cũng đang nhìn nó. Nó chớp mắt. Cô chớp mắt lại. Bàn tay nó nắm chặt viên sỏi.
Hầu hết đám lính Eragon từng chiến đấu với họ trên Cánh Đồng Cháy được yểm một lớp bùa căn bản, để bảo vệ chúng khỏi sự tấn công của phép thụât, nó nghi là đám lính này cũng được trang bị giống vậy thôi. Eragon tin, có thể bẻ gãy hay làm lạc hướng bất cứ câu thần chú nào của các pháp sư phục vụ dưới trướng Galbatorix, nhưng điều đó đòi hỏi nhiều thời gian hơn nó có được lúc này. Vì vậy, nó vươn thẳng tay, búng viên sỏi vào gã ria mép.
Viên sỏi xuyên thủng nón sắt của hắn.
Trước khi đám lính kịp phản ứng, Eragon quay phắt lại giật cây giáo của gã đã đánh nó, và sử dung cây giáo đó đập tên lính văng khỏi mình ngựa, Vừa ngã xuống, hắn bị Eragon đâm thấu tới tim. Eragon bẻ mũi giáo trên tấm che ngực bằng kim loại của hắn. Nhổ cây giáo, nó bật ngược ra sau, thân hình vừa ngang mặt đất thì bảy ngọn giáo vun vút phóng qua, cắm phập xuống chỗ nó vừa đứng.
Ngay lúc Eragon búng viên sỏi, Arya nhảy lên con ngựa gần nhất đá mạnh vào đầu tên lính đang lơ đãng ngồi vắt vẻo trên yên. Hắn văng xa tới hơn mười mét. Rồi nhảy từ con ngựa này sang con ngựa khác, Arya giết tụi lính bằng đầu gối, bàn chân, bàn tay, trong một màn trình diễn thăng bằng đầy duyên dáng.
Đá lởm chởm đâm rách bụng khi Eragon lăn mình trên đất . Nó nhăn nhó đứng bật dậy . Bốn tên lính đã xuống ngựa, rút gươm xông tới. Né sang phải, Eragon tóm cổ tay tên lính đi đầu vừa lúc hắn vung kiếm, đâm vào nách nó. Tên lính rũ xuống bất động. Eragon giết những đối thủ kế tiếp bằng cách vặn đầu cho tới gãy xương sống . Gã thứ tư đứng quá gần, đang đưa cao thanh kiếm chạy lại, Eragon không kịp tránh.
Chỉ còn một cách. Dốc hết sức bình sinh Eragon đấm mạnh vào giữa ngực tên lính. Máu và mồ hôi tuôn ra như suối. Cú đánh đục thủng một lỗ trên sườn người lính và đẩy hắn văng xa mấy mét, lăn đùng trên một cái xác khác.
Eragon gập mình thở dốc, đong đưa bàn ta run cầm cập. Bốn lóng tay nó dập vỡ, xương sụn trắng hếu dưới làn da rách nát. Ui cha! Eragon thầm kêu trong khi máu nóng ròng ròng chảy ra từ vết thương. Không thể điều khiển cho bốn ngón tay hoạt động, nó nhận ra bàn tay này sẽ vô dụng cho đến khi nó có thể làm lành lặn lại.
Sợ lại bị tấn công, Eragon nhìn quanh tìm Arya và những tên còn lại. Những con ngựa đã phân tán, chỉ còn ba tên lính sống sót. Arya đang giữ chặt hai tên. Tên thứ ba, cũng là tên cuối cùng, đang chạy dọc con đường về hướng nam. Gắng sức, Eragon đuổi theo. Khi khoảng cách giữa hai người thu hẹp, gã lính bắt đầu van xin lòng thương hại. Hắn đưa hai tay lên để chứng tỏ là không có vũ khí, thề là sẽ không kể lại với ai về vụ tàn sát này. Khi còn cách Eragon một sải tay, hắn đổi hướng sang một bên, được mấy bước lại đổi hướng khác, chạy tới chạy lui trên cánh đồng như một con thỏ rừng hốt hoảng. Suốt thời gian đó, hắn van xin, nước mắt đầm đìa, luôn miệng nói rằng còn quá trẻ để phải chịu chết, rằng chưa có vợ, là con trai một, rằng cha mẹ sẽ thương nhớ hắn, và hắn bị ép buộc vào quân đội, và đây mới chỉ là lần công tác thứ năm, và vì sao Eragon không buông tha hắn.
Hắn nức nở khóc:
- Điều gì làm anh phản đối tôi? Tôi chỉ làm những gì phải làm thôi mà. Tôi là một người tốt.
Eragon ngừng lại, cố nói:
- Anh không thể theo kịp, nếu đi với chúng tôi. Chúng tôi thì không thể để anh lại, vì anh sẽ bắt một con ngựa, rồi đi tố cáo.
- Không đâu. Tôi sẽ không làm thế.
- Chúng sẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra tại đây. Lời thề của anh với Galbatorix và triều đình sẽ không cho phép anh nói dối. Rất tiếc, nhưng tôi không biết cách nào để giải lời thề ràng buộc đó của anh, trừ khi....
Người lính gào lên:
- Sao tàn nhẫn thế? Mi là quái vật à?
Khiếp đảm cùng cực, hắn định lao vòng qua Eragon để trở lại con đường. Không tới mười bước, Eragon bắt được hắn, và trong khi người lính vẫn đang vừa khóc vừa van xin lòng nhân từ, Eragon nắm cổ anh ta bằng bàn tay trái, và xiết mạnh. Khi nó buông tay ra, người lính đổ gục xuống chân nó.
Mật đắng tràn trong miệng khi Eragon nhìn xuống thân hình bất động. "Mỗi khi chúng ta giết, chúng ta giết một phần của chính mình". Vừa tự nghĩ Eragon vừa run rẩy vì xúc động, đau đớn và ghê tởm chính mình. Nó đi ngược trở lại. Arya đang quỳ gối bên một cái xác, và rửa tay bằng nước lấy từ một cái bình thiếc của lính.
Cô đứng dậy, đứng đối diện nó, thẳng thắn hỏi:
- Sao vậy? Anh có thể giết con người đó, nhưng lại không đủ can đảm đặt một ngón tay lên lão Sloan.
Tâm hồn trống rỗng, Eragon nhún vai:
- Anh ta là một mối nguy hiểm. Lão Sloan thì không. Như vậy đã rõ ràng chứ?
Im lặng một lúc, Arya nói:
- Rõ, nhưng cũng như không ... Tôi xấu hổ vì để một người quá thiếu từng trải dạy về đạo đức. Có lẽ tôi đã quá chắc chắn, quá tự tin vào sự chọn lựa của mình.
Eragon nghe cô nói, nhưng những lời nói không có nghĩa gì với nó, khi nó vừa nhìn những xác chết, vừa tự hỏi: "Cả đời mình sẽ thế này sao? Hàng loạt trận đánh không có hồi kết thúc?"
Nó nói với Arya:
- Tôi cảm thấy như mình là một kẻ sát nhân.
- Tôi hiểu chuyện này khó khăn đến thế nào. Eragon, hãy nhớ anh chỉ mới từng trải một phần nhỏ của những gì để trở thành một kị sĩ rồng. Sau cùng, chiến tranh này sẽ kết thúc, và anh sẽ thấy nhiệm vụ của anh không chỉ là bạo lực. Kỵ sĩ không chỉ là chiến binh, họ còn là thầy giáo, thầy thuốc và là những học giả.
- Vì sao chúng ta chiến đấu với những con người này, Arya?
- Vì họ đứng giữa chúng ta và Galbatorix.
- Vậy thì phải tìm cách đánh trực tiếp vào Galbatorix chứ.
- Không có cách nào hết. Không thắng được lực lượng của lão, chúng ta không thể tiến quân tới Uru’baen. Và chúng ta cũng không thể vào lâu đài nếu không vô hiệu hoá những cạm bẫy, phép thuật có từ cả thế kỷ rồi.
Eragon lẩm bẩm:
- Phải có một cách.
Nó đứng tại chỗ, trong khi Arya đi nhặt một cây giáo. Nhưng khi cô đặt ngọn giáo dưới cằm một người lính đã chết, đâm ngược lên tới sọ, Eragon xông tới đẩy cô ra, la lên hỏi:
- Cô đang làm gì thế?
Arya thoáng tức giận:
- Tôi tha thứ cho hành động của anh vì anh đang bức xúc và không bình tĩnh. Nghĩ gì, Eragon. Vì sao việc làm này là cần thiết ?
Dù câu trả lời đã rõ, nó vẫn miễn cưỡng nói:
- Nếu chúng ta không làm thế , triều đình sẽ nhận ra tất cả những người này đều giết bằng tay.
- Chính xác. Chỉ thần tiên, kỵ sĩ và Kull mới có khả năng đáng sợ như thế này. Và ngay cả những kẻ đần độn cũng có thể đoán ra, đây không là trách nhiệm của Kull. Chúng sẽ biết ngay sự có mặt của chúng ta, rồi không tới một ngày, Murtagh và con rồng Thorn sẽ bay lượn trên đầu, để tìm kiếm hai ta.
Một tiếng òng ọc phát ra khi Arya rút ngọn giáo khỏi xác chết. Cô đưa ngọn giáo cho đến khi nó chịu đón lấy.
- Tôi cũng ghê tởm chuyện này như anh, vì vậy hãy cố giúp một tay.
Eragon gật. Arya nhặt một thanh kiếm, rồi cả hai tạo hiện trường như một đội quân bình thường đã giết những người lính. Một việc làm ghê sợ, nhưng Arya và Eragon đều biết chính xác phải tạo những vết thương như thế nào để đánh lừa một cách thành công, và cả hai đều không muốn nấn ná tại đây lâu hơn nữa. Tới người lính bị Eragon đấm vỡ ngực, Arya nói:
- Không thể ngụy trang cho vết thương này. Chúng ta đành để nguyên thôi, hi vọng người ta đoán là anh ta bị ngựa dẫm đạp.
Xác cuối cùng là viên chỉ huy của toán tuần tra. Hàng ria của anh ta tơi tả, rũ xuống, chẳng còn chút uy nghi.
Sau khi tạo ra những cái hố trên sỏi cho giống như dấu vết để lại của những cây búa và ngọn giáo, Eragon ngồi nghỉ , ngắm nhìn hàng ria buồn rầu của viên chỉ huy, nói:
- Arya biết không, anh ta có lý.
- Về chuyện gì?
- Tôi cần một vũ khí, một vũ khí đúng nghĩa. Tôi cần một thanh kiếm.
Chùi tay lên vạt áo, nó quan sát cánh đồng chung quanh, đếm xác chết:
- Vậy đó. Chúng ta đã gây ra cảnh này.
Nói xong, nó đi thu nhặt những mảnh giáp sắt, gói lại trong vải, bỏ xuống đáy ba lô, rồi theo Arya leo lên một cái gò nhỏ.
Cô nói:
- Từ bây giờ , tốt nhất là tránh xa những con đường. Chúng ta không thể liều lĩnh đụng độ lần nữa với người của Galbatorix.
Chỉ bàn tay biến dạng và cái áo dính máu của Eragon, cô tiếp:
- Phải chăm sóc vết thương trước khi chúng mình đi tiếp.
Không đợi nó trả lời, cô nắm mấy ngón tay tê dại của nó, niệm chú:
- Waise heill.
Eragon bật lên một tiếng rên không cố ý khi mấy ngón tay, gân, sụn chuyển động trở về hình dạng ổn định hoàn toàn như trước, và những mẩu da lạ lùng lẳng ngoài khớp tay bao phủ lại lớp thịt non bên dưới. Thần chú kết thúc. Eragon mở mắt, co duỗi bàn tay để biết chắc đã hoàn toàn bình phục, rồi nói:
- Cảm ơn.
Nó ngạc nhiên, vì cô đã chủ động làm một việc mà nó hoàn toàn có khả năng tự chữa trị vết thương.
Vẻ bối rối, Arya nhìn qua cánh đồng, nói:
- Eragon, tôi mừng vì hôm nay anh ở bên tôi.
- Tôi cũng mừng vì có cô bên tôi.
Arya thưởng cho Eragon một thoáng cười bối rối. Cả hai nấn ná thêm một phút trên gò, vì không ai muốn trở lại cuộc hành trình. Rồi Arya thở dài:
- Chúng ta phải đi thôi. Những bóng đen đang kéo bầy kia rồi, nếu có ai xuất hiện , sẽ kêu thét lên khi phát hiện bữa đại tiệc này của lũ quạ.
Rời khỏi gò đất, cả hai bỏ đường cái, phóng qua biển cỏ nhấp nhô, tiến tới hướng tây nam. Phía sau, từ trên trời, những kẻ ăn thịt xác chết đang lao xuống.