Họa Kiếp Hồng Nhan

Chương 17: Chương 17: Chương 16




Vừa lúc trời ngả về chiều, ráng mây đỏ cam xấp xấp chồng lên nhau, vừa trong trẻo lại diễm lệ. Ánh nắng nhạt màu chiếu lên đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Khinh Nguyệt, nàng hơi nhíu đầu lông mày lại, biên độ nhỏ đến khó nhận ra.

“Trữ vị, vốn dĩ có đến ba người có khả năng, hoàng thượng người không cần lo lắng quá...” Giọng nàng hơi trầm xuống lại có chút khàn khàn trung tính, nhớ tới ba vị vương tử vương nữ, cũng không có cảm giác gì quá lớn.

Nàng chưa bao giờ có ý định gì với ngôi vị kia, lí tưởng của nàng chỉ có thể phát huy tốt nhất trên đầu tên ngọn giáo của binh sĩ, trên mảnh đất con sông màu mỡ của bá tính, trên từng nụ cười hồn hậu của những con người chân chất mà không phải là nơi thâm cung cá chậu chim lồng.

Hoàng đế trái lại không để ý đến tâm tình nàng hơi thay đôi mà nắm được trọng điểm:

- Ba người? Trừ lão nhị có chút năng lực ra còn có người khác sao?

Nàng lắc đầu phiền muộn. Nhị vương tử đúng là có thủ đoạn, có dã tâm, cũng có năng lực, miễn cưỡng cũng có thể. Thế nhưng đường tỷ Khinh Vũ của nàng chắc chắn sẽ không muốn. Hơn nữa, thủ đoạn của người này dùng trong chính trị, cũng chỉ là thu mua lòng nữ nhân để củng cố thế lực, nàng cực kì xem thường. Vốn là Hạo Khanh đơn thuần ngày nào giờ dính tới quyền lực, dường như cũng trở nên dần dần xa lạ.

- Chuyện này chúng ta sẽ bàn sau, Khinh Nguyệt cần tìm hiểu thêm nữa. Trước mắt người chưa cần gấp gáp đến vậy, chuyện cấp thiết là ở chiến báo kìa. A Nguyệt có lẽ cần nhanh chóng trở về biên quan rồi.

- Thế còn mắt của ngươi? Còn tiểu tử kia nữa?

Nàng mím môi cười nhạt:

- Đôi mắt này của A Nguyệt cũng chưa phải mù. Mẫn tứ lang đã tìm được tung tích dược liệu kia rồi, đành nhờ hắn trông coi hộ, dù gì nó cũng chưa trổ hoa. Còn Nhạc Duẫn, đành nhờ người vậy.

Lần này nàng đi là tử chiến, Bích quốc có lẽ quyết tâm nhất định phải mở rộng lãnh thổ, những năm nay thu hoạch của Bích quốc có xu hướng giảm sút rõ rệt, ngay cả Lạc Cơ cũng ngấp nghé muốn đích thân ra trận.

Nàng phải ở lì trong quân doanh, ngay cả Sở Yến cũng không bồi bên người, càng đừng nói có thể có thời gian cho A Nhạc. Ngẫm lại, dù làm phụ hay mẫu thân cho A Nhạc thì nàng đều chưa tròn trách nhiệm.

- Được rồi, Nhạc Duẫn đưa tới chỗ quốc sư, đảm bảo an toàn tuyệt đối. Sáng mai ta sẽ nói qua để quốc sư kịp chuẩn bị.

Nhớ đến quốc sư lạnh lẽo khó gần kia, mày Khinh Nguyệt hơi nhíu lại rồi thả ra ngay. Mặc dù hắn đúng là có chút quái gở, nhưng hắn thích trẻ con là thật, chí ít hắn sẽ nhất quyết bảo vệ Nhạc nhi đến cùng.

Trong phủ, tam vương nữ Cơ Hàm Yên ngồi yên lặng, không đốt đèn. Thư phòng của nàng xây ở phía nam, buổi chiều nắng tắt làm căn phòng rơi vào bóng tối, chỉ có vệt sáng nhờ nhờ phủ lên người nàng.

Tin báo Minh Thiên quận chúa kia đã tiến cung suốt cả ngày, nàng mơ hồ có dự cảm không tốt. Năm lần bốn lượt trực tiếp, gián tiếp tìm gặp đều không được, một thế lực lớn như vậy lại không thể sử dụng cho mình, hơn nữa người kia có thể còn thích nhị ca, liệu có thể sẽ vì nhị ca mà đầu quân?

Trong tay nàng có không nhiều quân đội, ngoài tư binh của mẫu phi thì chẳng còn gì cả, tuy nhiên hiện tại nàng vẫn cảm thấy tự tin khi đối đầu nhị ca, trong tay nàng có rất nhiều khách khanh, mưu sĩ, không ít trong đó là đệ tử các thế gia lớn ở phương nam. So với nhị ca giữ quân đội nàng vẫn cảm thấy bản thân có ưu thế hơn hẳn.

Thế nhưng mà từ khi Sở Khinh Nguyệt xuất hiện, đáy lòng nàng mơ hồ cảm giác hơi sợ hãi.

Bàn tay vò vò đầu, nàng thở dài. Hiện tại vẫn là cố gắng tìm ra tung tích của Nguyệt Duy công tử. Nàng không tin, có Duy lang kinh thành, nàng còn không nắm được toàn cục.

Người vẫn được ngày ngày nhớ thương, Sở Khinh Nguyệt, hiện đang dạo bước chầm chậm trong viện nhỏ. Trong viện cũng không có gì vướng víu, bày biện rất đơn giản, một phần cũng là vì đôi mắt của nàng. Sở Phong vẫn đi đằng sau chợt đưa tay tóm lấy một con chim nhỏ đang lao xuống.

Trên chân chim có buộc mảnh giấy nhỏ, hắn mở ra đọc lướt qua, vội bước lên mấy bước:

- Tiểu thư, đã tìm được tung tích kho lương rồi.

Nàng hơi nhếch môi cười:

- Nhanh vậy à?

- Vâng, tam vương nữ có vẻ bị xao động, hôm nay ở lì trong thư phòng không ra, ngay cả ăn trưa cũng không có. Người của chúng ta nghi ngờ trong thư phòng có huyền cơ, không ngờ tìm được kho lương dưới mặt đất.

- Có tổn thất gì không?

Sở Phong cười lộ ra răng nanh nho nhỏ:

- Hắn không nói gì, có lẽ không sao.

Nàng kéo cao cổ áo, gật đầu:

- Vậy được rồi. Kho lương tạm thời để đó là được, đến khi chúng ta lên đương sẽ đem theo luôn.

Nàng vốn cho rằng độn lương và chế vũ khí là cùng một người, thế nhưng bây giờ tìm được kho lương rồi, lại nghĩ lại, con người tam vương nữ như thế, không chắc là sẽ làm ra việc bí mật chế binh khí.

Số lương thực kia có lẽ cũng là để cho tư binh một phần, còn lại sẽ đem bán lấy chênh lệch. Dù sao, kinh tế của phủ tam vương nữ cũng không dư dả lắm, phải nuôi đến mấy trăm khách khanh cả nội phủ ngoại phủ. Mỗi kẻ đều tự cho là thanh cao, ăn mặc ở đều muốn tốt nhất.

Quân lính biên cương thiếu thốn đủ bề, nàng nhất định phải lột sạch những gì có thể đem hết ra chiến trường. Hậu phương Thương quốc vốn không mấy vững chắc, nàng chỉ đành tự tạo một hậu phương cho đồng đội, chiến hữu của nàng thôi.

Trong phủ nhị vương tử tuyệt không có bí mật chế vũ khí, nàng đem ánh mát đặt lên người khác, cũng không biết là ai trong số hai người đó.

Nhớ tới chiếc ô giấy dầu vẫn gấp gọn để trong phòng, lòng nàng hơi gờn gợn, rồi nhanh chóng biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.