Bình nguyên Thát Vân vốn nằm sát bên cạnh nơi Bích quốc đóng quân, được ngăn cách bởi bình phong thiên nhiên cực kì vững chãi. Sở dĩ nói vậy, vì muốn vượt qua bình nguyên Thát Vân, trước hết phải đi Mê Vụ Sâm Lâm nổi tiếng. Đây là một tòa mê cung tự nhiên vô cùng lớn, bất kể là người hay vật tiến vào trong đều bị lạc, có thể so sánh với Lâm Uyên của Thương quốc. Đối với Bích quốc mà nói, không ai cho rằng sẽ có người nào để một đại quân vượt qua nơi hiểm địa này, cho nên cảnh giới cực kỳ rời rạc, cho dù có bị phát hiện thì cũng dễ dàng tận diệt. Bích quốc quá tin tưởng vào mê cung thiên nhiên này, mà nàng đã cắt cử lần lượt từng cánh quân sớm chiều tôi luyện trong Lâm Uyên rừng thiêng nước độc, để những kẻ kinh nghiệm đầy mình ở trong Mê Vụ Sâm Lâm không phải vấn đề quá lớn. Huống chi, Lang Nha quân của nàng có hẳn một tiểu đội chuyên thăm dò địa hình, vẽ bản đồ một cách rõ ràng.
Đến hôm nay, nàng chia quân hai đường, phần nhỏ theo Sở Hàn, Quân Tĩnh đi theo đường bình thường đến Thủ Túc thành chi viện, còn nàng mang theo đại quân đi ra phía sau, theo kế hoạch vòng qua Phượng Sơn, né đội do thám của Ưng Dực, vượt qua Mê Vụ Sâm Lâm tiến vào bình nguyên Thát Vân, tập kích Châu thành nơi Bích quốc đóng quân.
Khinh Nguyệt một thân ngân giáp, khuôn mặt trầm như nước lặng, hướng ánh mắt về phía ánh sáng mờ mờ. Châu thành vốn là của Thương quốc, Lạc Cơ mới chiếm được không lâu, còn chưa kịp dàn xếp ổn thỏa, việc thu hồi thực ra không phải không có khả năng. Lần này tập kích, thực ra cũng không đơn giản như vậy, xét về quân lực đối đầu trực tiếp, hai bên không chênh nhau là mấy, chuyện có thể một kích tất sát chỉ là trong mơ. Mục tiêu của nàng chỉ là Châu thành kia thôi.
“ Khởi bẩm tướng quân, toàn bộ đều đã tập hợp đầy đủ!” – Tô Khởi, tổ trưởng số tám ôm quyền báo cáo. Dõi mắt nhìn, đại quân đều đã có mặt, xếp hàng đều tăm tắp trên bình nguyên Thát Vân, chỉ dùng thời gian có hai canh giờ. Xem ra không uổng phí việc hao tài tốn của đi đi lại lại để huấn luyện.
Nghĩ lại, có Quân Tĩnh mưu mẹo, Sở Hàn tàn bạo, hai người đó trấn giữ Thủ Túc thành thì thậm chí, chênh lệch quân lực lớn như vậy cũng có thể giữ được đến hai hôm, nàng tạm thời chưa cần để tâm phía đó. Chỉ là, có lẽ Lạc Cơ sẽ sớm đoán được, thu quân trờ về thôi. Có điều như thế cũng không ảnh hưởng. Từ khi nàng bắt đầu chia quân tới khi có mặt trên bình nguyên Thát Vân này chỉ dùng thời gian hơn nửa ngày, mà chiến sự nơi đó, tiểu điểu vừa báo tin, Lạc Cơ cũng chỉ mới vừa thu binh trở về.
Dù sao cũng là một bậc nữ trung hào kiệt co được dãn được. Nhưng rất tiếc, trận đầu tiên này, Châu thành phải trở về bản đồ Thương quốc rồi.
Sở Phong đeo trên mặt nửa chiếc mặt nạ huyền thiết, dõi mắt về phía đại quân, hơi cúi đầu xuống nói thầm với Khinh Nguyệt. Cơ Mặc Trần lơ đãng lướt ánh mắt qua, mới phát hiện thì ra chủ soái trẻ tuổi này lại khá nhỏ nhắn. Vóc người hắn là kiểu thon gầy, sườn mặt tuấn tú có chút nhu hòa. Khi đứng một mình không để ý, đến khi thấy hắn (Khinh Nguyệt) ở cạnh hắn (Sở Phong) lại có cảm giác hơi gầy yếu.
Trần Nhạc Dự vẫn đứng trên thành không động, tận đến khi bóng dáng Bích quân cuối cùng khuất khỏi tầm mắt, hắn ngước lên không.
Trên thành cao vời vợi có một con ưng bay lượn vài vòng, toàn thân lông mềm mượt, con mắt thâm u. Hắn giơ cánh tay lên cao, chim ưng sà xuống, rỉa rỉa lông. Nguyên soái đã nhận được tin tức, tin rằng sẽ ổn thôi.
Hắn hơi thở dài, cảm giác trong ngực có cái gì đè nặng. Rốt cục là do bản thân là người trẻ nhất trong các đội trưởng khiến mình trở nên quá tự mãn, không ngờ lần này lại thua thảm đến vậy. Chỉ mong hắn vẫn còn cơ hội làm lại, lấy công chuộc tội.
Bình nguyên Thát Vân ngày nay nặng nề khó tả. Không khí trong lành đầy hương cỏ cùng tiếng gió vi vu cũng không làm tâm trạng mọi người khá hơn được.
Ngay từ sáng sớm, tin tức Kiêu kỵ úy Cao Thiên bỏ mạng cùng với một đội vệ binh đều đã làm lòng người hoảng hốt. Cho dù đã được trấn an, thế nhưng sự việc này vẫn ám ảnh trong đầu đa số binh sĩ. Nam nhân Bích quốc có thể chết trên chiến trường, nhưng tuyệt đối không thể chết vì ám sát. Trước không nói đó là nỗi nhục vì ngay bản thân mình cũng không thể tự vệ, mà còn là nỗi sợ hãi không thôi dù ở trong đại quân nước mình.
Ngay sau khi cái chết của Cao Thiên được phát hiện, đại tướng quân đã dẫn quân đi công thành, nhanh thì một ngày, chậm lắm cũng khoảng hai ba ngày sẽ trở về. Lẽ ra đây sẽ là khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, thế nhưng không hiểu sao mỗi người đều có cảm giác lo âu không thể diễn tả.
Nhìn lên bầu trời, ráng mây màu hồng cam cũng đang tối dần, trăng non hơi nhú, đàn chim cũng bắt đầu về tổ. Cổn Đạc nghiêng đầu nhìn, hơi tưởng tượng, nếu như chỗ kia có một đàn dê béo gặm cỏ, như vậy sẽ không có gì khác quê hương yên bình của hắn nơi thảo nguyên.
Thế nhưng, hắn đang nhìn thấy cái gì kia?
- Trời ạ, là soái kỳ Thương quốc! Thương quốc tập kích!
- Mau, mau báo hiệu!
- A...
Từng tiếng kêu la dần dần khuyếch tán, những binh lính Bích quốc dần dần ngã xuống. Cổn Đạc trúng một đao ngay eo, lấy hết sức rút tù và ra đưa lên miệng thổi.
“Tu.....Tuu.... ...” Tiếng tù và âm vọng vang lên, đánh thức các binh lính. Cùng lúc, Cổn Đạc nhìn thấy ánh sáng bị che đi mất. Ánh mắt tan rã nhấc lên nhìn, là một nữ binh Thương quốc, khá xinh xắn gọn gàng, một thân chiến giáp. Hình ảnh cuối cùng lưu giữ trong con mắt hắn, là khuôn mặt nàng không chút thay đổi giơ lên cây thương hướng về phía hắn.
Tù và rơi xuống đất, bị đạp lên vỡ tan tành.
Máu đỏ tươi bắn lên cỏ xanh, tạo nên một thứ màu gai mắt. Đại quân Thương quốc tập kích bất ngờ, giống như đi vào chỗ không người mà tàn sát.
Trên lưng ngựa, Cơ Mặc Trần hơi cau mày, rũ ánh mắt xuống đất. Nhìn kĩ có thể nhận ra, bàn tay cầm dây cương đã trắng bệch. Đằng trước hắn chừng một bước chân, Khinh Nguyệt mặt không thay đổi hướng ánh mắt về phía đại quân, tay vô thức vuốt ve cây roi:
- Nhìn thấy không? Đó là chiến tranh. Ở nơi đó không chỉ có binh lính ra trận, mà cũng có những kẻ ở hậu phương, chỉ lo chuyện ăn mặc giặt giũ hằng ngày. Họ vô tội biết bao, họ cũng có gia đình, bạn bè, họ có thể còn chưa bao giờ ra tay giết sinh linh nào. Thế nhưng họ vô tội, bá tính chúng ta không vô tội hay sao?
Cũng không biết là nàng đang nói với hắn, hay đang nói với chính mình.
Đứng ở đây vẫn ngửi thấy mùi máu và mùi khét ngai ngái truyền tới, chân mày Khinh Nguyệt hơi động. Âm thanh lại vang lên, chỉ là đã nhỏ giọng giống như đang tự nỉ non:
- Nhìn xem, thế giới này đã làm ta thay đổi rồi. Có thể không đổi sắc mặt mà đối diện với cái chết, một câu của ta quyết định sinh tử của bao nhiêu người. Chỉ là, không biết những thay đổi này là tốt hay xấu nữa... Nào, nhìn đi, đây là do chính ngươi gây ra...
Không hiểu sao Cơ Mặc Trần cảm thấy trong người chợt có chút khó chịu, nó nghẹn lại nơi cổ họng, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng hơi gầy của vị nguyên soái đã dấy lên phong ba trước mắt, lại nhìn về nơi vẫn còn đang chém giết.
Không thể nói nếu ta không giết chúng, thì ta sẽ bị chúng giết đúng không? Hắn không phải kiểu người như thế, sẽ không đổ tội cho ai đó về một việc chưa xảy ra. Nhưng có lẽ người kia cũng nghĩ như hắn, vậy nên tâm tình mới kém đến thế. Chỉ là, hắn và mình đâu có giống nhau để mà xem xét ở cùng một góc nhìn?
Hắn vẫn biết, người kia thân là nguyên soái, là linh hồn của ba quân, là tấm lá chắn vững chãi nhất của bắc cảnh, của Thương quốc. Trên đôi vai gầy đó gánh vác trọng trách, cũng như niềm tin gửi gắm của bao nhiêu người.
Còn mình? Chỉ là một vương tử nhàn tản không quan tâm thế sự, ngày ngày thưởng trăng ngắm hoa, rảnh rỗi cũng chỉ đọc sách. Những điều hắn biết về thế giới, chỉ gói gọn trong phủ đệ rộng rãi mà vắng lặng. Đó là sự bất công của thân phận, hắn có thể càn quấy, có thể thương xót cho quân địch, nhưng hắn (Khinh Nguyệt) thì không thể.
- Như thế thì sao? Chuyện này chung quy cũng không phải do một mình ngươi tạo nên. Thử nghĩ xem, nếu như Bích quốc không vẫn đối đầu, thì ngươi sẽ chủ động tấn công hay sao?
Dường như hơi bất ngờ, nàng quay sang nhìn. Cơ Mặc Trần không mặc giáp, trên người là gấm xanh nhạt, đặt ở trong quân lại càng lộ lên vẻ văn nhược. Lúc này hắn dùng âm điệu hờ hững giống như đang an ủi nàng làm nàng cảm thấy thật kinh ngạc.
- Sẽ không. Thế nhưng cũng không thể phủ nhận, ta cũng là ngọn nguồn của câu chuyện.
Hắn dời đôi mắt nhìn nàng, lắc đầu:
- Không phải. Ngọn nguồn câu chuyện là lòng tham của con người.