Họa Kiếp Hồng Nhan

Chương 37: Chương 37: Chương 36




Trăng sáng trên trời, cỏ thơm dưới chân, thánh nữ Cát Na, nếu con chết, xin hãy đưa con trở về đất mẹ.

Trên thành lâu, Lạc Cơ liếm đôi môi, ánh mắt u tối không rõ mục tiêu. Quả thực nếu xét về dụng binh, nàng cho dù có là rồng trong loài người ở Bích quốc, khi đối mặt với Thương quốc thế trận xảo diệu, không thể không nói, vẫn là cách xa vị kia một tầng.

Nhưng thế thì sao? Trước mặt lực lượng tuyệt đối, nàng không tin không thể ăn gắt gao được Thương quốc!

Lang Nha quân nhanh chóng đẩy nhanh chiến cuộc, cho quân giáng thẳng vào hướng quân địch đang nhăm nhe ý đồ hạ thủ trước với kỵ binh. Có thêm trợ giúp, kỵ binh tinh nhuệ mau chóng cho ngựa vây giết từ trong mà ra, nhập chung với bộ binh thành một lực lượng đông đảo, cùng nhau phi về phía trước. Hai mũi công thành thế gọng kìm, Khảm Nặc vội cho hàng ngũ tán loạn lao vào nhau đánh giáp lá cà. Một binh lính Bích quốc có thể đối chiến với hai binh lính Thương quốc bình thường, Khảm Nặc con mắt tam giác nhướn lên, khiêu khích nhìn về phía nam nhân đang điên cuồng chém giết, Sở Hàn.

Tư Đồ Họa híp mắt lại nhìn, quả thực Bích quốc thông thạo nhất là cận chiến, sức lực to lớn, nhân số lại nhiều, cứ tiêu hao lực lượng dần dần, chỉ sợ kỵ binh sẽ không chống đỡ được, vội vàng quay lại thông báo vắn tắt tình hình cho Khinh Nguyệt.

Muốn phân tán lực lượng? Chiến kỳ màu đen lại vung liên tiếp ba lượt, phần phật trong gió. Cái răng nanh sói lộ ra, dỡ tợn âm trầm.

Lang Nha quân tuân theo hiệu lệnh của chiến kỳ, lực lượng vừa bị phân tán nhỏ nhanh chóng tập kết, tụ lại hình thành một mũi tên khổng lồ nhọn hoắt, nhanh như điện chớp đồng loạt đâm thẳng về phía địch quân đang nhốn nháo. Sở Hàn phi ngựa đi đầu, con mắt cũng tràn ngập chiến ý khiếp người, gầm lên: “Giết!!!”

Trong nháy mắt, một thanh âm rung trời chuyển đất từ yếu hầu hàng vạn binh sĩ theo ngay sau đó: “Giết!!!”

Khảm Nặc khiếp hãi nhìn kiếm quang, thương ảnh trùng điệp lăm lăm xông tới dưới ánh triều dương chiếu rọi, cùng với kỵ binh đằng đằng sát khí nhất tề xung phong, mỗi lúc một tiến gần. Lạc Cơ ở trên thành lâu đã gào thét được một hồi, tai hắn vẫn nghe, lí trí nói cần phải nhanh chóng hành động, nhưng đôi chân lại không cách nào nhúc nhích. Trên thực tế, hắn là bị chấn động cũng chỉ thời gian có vài cái nháy mắt, thế nhưng, ở chiến trường, chỉ một nháy mắt đã là một đời người.

Có kẻ hú lên điên loạn, quay đầu chạy trốn, nhưng không kịp, kỵ binh tinh nhuệ phóng theo sát gót, đột ngột bổ xuống một đao trí mạng, máu tươi phụt thành dòng tung tóe lên trời, chiếc đầu với gương mặt kinh hoàng bay khỏi cổ, rơi xuống lăn lông lốc trên đất. Bộ binh hò reo ầm ĩ, dùng chiến thuật lấy thịt đè người, bốn năm người hợp lại vây xung quanh binh lính Bích quốc. Khảm Nặc lấy lại tinh thần, đã thấy xung quanh đồng đội gục la liệt, bản thân bị một đám lính hợp lực vây công. Hắn đỏ vằn đôi mắt, rú lên âm thanh kinh người: “Ta giết ngươi!!!”

Nói rồi, đại đao vung lên một đường hiên ngang, mở một con đường máu, xông thẳng về phía Sở Hàn. Toán lính xung quanh bị khí thế dời non lấp bể trấn trụ, ngây người, vội vàng lùi lại dãn vòng vây.

Lạc Cơ ngồi phịch xuống, khuôn mặt trái lại không có nửa phần giận dữ, chỉ có màu sắc hơi tái tiết lộ tâm tình nàng cũng không bình tĩnh như thế, lẩm bẩm: “Khảm Nặc xong rồi.”

Đôi mắt đen lạnh lẽo của Sở Hàn ánh lên một tia kính ý, cũng chỉ một chút, lại chìm xuống như đá ném vào đại dương, chốc lát không thấy tăm hơi.

- Đến đây.

Giọng nói hơi trầm trầm từ tính lọt vào tai Khảm Nặc, hắn hơi dừng lại, trong con mắt, màu đỏ đã tán dần, nhưng cũng không ngừng tốc độ, đến trước mặt Sở Hàn. Hiệu lệnh triệu về của Lạc tướng quân, hắn nghe thấy, nhưng không cách nào trở về được nữa. Cả một đời làm tướng, ngày hôm nay, sự tùy hứng một lần này có thể làm hắn mất mạng, nhưng hắn cam nguyện.

Chiến hữu thân quen nhất đều đã hi sinh, hắn nên biết, ban đầu, để hắn dẫn đội tiên phong, Lạc tướng quân đã không tính đến việc bọn họ có thể trở về. Cả hắn, có lẽ là ngoại lệ duy nhất mà thôi. Nhưng một tráng sĩ Bích quốc, sao có thể hèn yếu lâm trận bỏ chạy? Trăng sáng trên trời, cỏ thơm dưới chân, thánh nữ Cát Na, nếu con chết, xin hãy đưa con trở về đất mẹ.

Hắn nhìn thoáng phía sau lưng. Cổng thành đóng chặt, có lẽ sẽ mở ra để hắn rút lui, nhưng chỉ có hắn. Hắn lui rồi, những binh tốt đang cùng chiến đấu ngoan cường kia, sẽ táng thân dưới lưỡi đao, đầu mâu Thương quốc.

Con ngươi sáng quắc kinh người, Khảm Nặc liếm đôi môi, bỗng dưng khí thế cuồn cuộn như lang như hổ, dã tính bừng bừng của nam nhân Bích quốc phô bày ra, cười lớn, thế như điện xẹt lao về phía Sở Hàn. Mắt thấy đại đao sắp chém về phía chân ngựa, Sở Hàn vịn yên, cong người nhảy xuống, rút ra trường kiếm chặn lại đầu đao. Mái tóc đen nhánh buộc cao tung lên, để lộ mày kiếm sắc bén cương trực.

- Tốt, tốt, sảng khoái!

Nói liền hai câu, hắn không ngừng thân, lại vọt như một mũi tên về phía Sở Hàn, thanh thế dữ dội như cơn cuồng phong tàn bạo. Chỉ là, Sở Hàn cũng không hề kém cạnh, nhịp thở, ánh mắt, chuyển động đều phối hợp nhịp nhàng mà tránh thoát. Trường kiếm trong tay rung rung cản lại đầu đao, hất văng. Thế kiếm vững vàng dời non lấp bể, sát khí uy nghiêm hiển lộ, xung quanh cũng chỉ còn hai người bọn họ đối mặt.

Sở Hàn mắt lạnh nhìn về phía Khảm Nặc đầu tóc đã bết máu, có lẽ của hắn, có lẽ của người khác, một thân chật vật. Chỉ có con ngươi vẫn sáng quắc kinh người.

- Đến!

Hô lớn một câu, hai người lao vào, trường kiếm, đại đao đều vung lên, thậm chí tiếng xé gió cũng mồn một. Vài tên lính đang đứng gần khẽ hô lên hoảng sợ, chỉ thấy hai bóng dáng, một hắc giáp đen tuyền lạnh lẽo, một xích giáp rừng rực như lửa đều lấy khí thế như điện xẹt mà xông về phía trước.

Nói thì chậm, nhưng chỉ một nháy mắt, cả hai sát đến chỉ cách chừng một cánh tay, đều dừng lại.

- A...

Xung quanh yên lặng như tờ, Sở Hàn có thể nghe được tiếng tim đập nhanh trong lồng ngực, cảm giác đau đớn truyền đến làm tay hắn run lên một chút, trong miệng cũng liếm thấy mùi vị tanh ngọt của máu. Hắn cắn răng, lùi mạnh về phía sau, đồng thời, trường kiếm cũng rút khỏi người Khảm Nặc.

Phía đối diện, Khảm Nặc con mắt trừng lớn như chuông đồng, nhìn thấy đao của mình chỉ còn lệch một chút, vây mà bị tên kia tránh được chỗ yếu hại rồi.

Hắn thua.

Lồng ngực đau đớn thấu tim, hắn lại như không cảm giác được. Chờ đến lúc Sở Hàn rút kiếm, cả người hắn như mất đi điểm tựa, chực ngã xuống.

“Keng!”

Tiếng kim loại ma sát vang lên trầm đục, Khảm Nặc dùng đao chống xuống đất đỡ lấy thân mình, không để ý đến xung quanh nữa, chỉ đau đáu nhìn về phương bắc. Nháy mắt, hắn thấy được những năm tháng đã trôi qua của cuộc đời mình, bên môi khẽ nở một nụ cười.

Sở Hàn ôm ổ bụng máu chảy đầy, hơi cúi đầu thể hiện sự tôn trọng, lại lảo đảo huýt một tiếng, con ngựa bị kinh sợ đã lủi mất lại đạp lên chiến trường phi về chỗ hắn.

Mất đi chủ tướng, Bích quốc nháy mắt hỗn loạn. Bọn họ là quân tiên phong, chủ tướng đã mất, bọn họ cũng không có thể trở về. Tàn quân mắt đỏ ngầu điên cuồng chém giết, nhằm vào những kẻ ở ngoài mà đánh, thế trận cũng có phần lung lay không còn vững.

Bàn tay Khinh Nguyệt vung lên ra hiệu, Tư Đồ Họa gật đầu, chiến kỳ trên tay đảo ngược lại, bộ binh nháy mắt phân tán lực lượng, chia nhỏ ra mà đánh. Cảnh tượng lại trở nên hỗn loạn như đá tảng khuấy động mặt hồ, từng lớp sóng bắt đầu lan ra, một vòng, lại một vòng nữa, càng lúc càng mở rộng.

Lạc Cơ âm trầm nhìn qua thiên lý nhãn, lạnh lẽo khóa chặt người ngồi trên lưng ngựa và người đứng ở gò đất cao cầm chiến kỳ. Nữ nhân phất cờ, khuôn mặt có vài phần phong tình mặn mà, có vài phần anh khí của nữ nhân Bích quốc, lại có vài phần mềm mại của nữ nhân Thương quốc, lại có nét khác lạ với cả hai. Nam nhân mặc giáp bạc, khuôn mặt lại ôn nhuận như ngọc, chính là cái loại nàng chán ghét nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.