Họa Kiếp Hồng Nhan

Chương 8: Chương 8




Sắc trời chạng vạng, ráng đỏ trên tầng mây nhàn nhạt, có lẽ vì trải qua những cơn mưa xuân thanh tân gột rửa nên thực trong trẻo sạch sẽ.

Giờ này trên đường bình thường sẽ rất ít người, nhưng hôm nay là bắt đầu tế lễ mùa xuân, buổi tối trong cung mở tiệc, bên ngoài bá tính cũng hào hứng không ít. Đã có vài quầy hàng bày bán những con vật nhỏ, ngọc bội linh tinh, còn có quầy câu đố, trò chơi, cũng nhộn nhịp hẳn lên.

Ngồi trên xe ngựa, Khinh Nguyệt cảm thấy chán đến phát mệt, khẽ tựa vào thành xe, ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì. Hôm nay nàng đổi lại nữ trang, gỡ yết hầu, vẽ mày điểm môi, cũng che đi vệt chu sa đỏ như máu trên trán bằng đóa hoa điền màu tím nhạt. Kết hợp với hoàng y thanh tân tao nhã, nguyên bản ngoại hình tuấn dật mềm đi không ít, thành một cô nương có chút anh khí.

Xung quanh chỗ nàng ngồi tán loạn giấy mực, mùi thơm hoa đào thoang thoảng nhẹ nhàng. Sở Yến cẩn thận ôn nhu thu xếp lại chút đồ vật, lên tiếng:

- Tiểu thư, có cần ăn thêm chút điểm tâm không?

Nàng vô lực lắc đầu: “Không cần đâu, cũng sắp đến nơi rồi.”

Hoàng cung Thương quốc tráng lệ sâm nghiêm, nhưng lại lộ ra chút phóng khoáng như văn nhân sĩ tử. Cũng dễ hiểu, Thương quốc sùng văn, một chữ tài tử liền có thể tung hoành ngang dọc. Nhớ tới Bích quốc trọng võ binh lực hùng hậu, Nghi quốc sản vật dồi dào dân cư giàu có, nàng nghiêng đầu mím môi.

Lúc này cửa cung mở rộng, từng cỗ xe ngựa dừng ở gần đó, gấm vóc hoa lệ trên người quý nhân như làm sáng cả một góc.

Khinh Nguyệt cũng bước xuống kiệu, Sở Phong đánh xe rời đi, nàng khéo léo đưa tấm thiệp đỏ cho công công rồi chọn một góc vắng vẻ cùng Sở Yến ngồi xuống.

Kì thực ngày này rất nhiều quý nhân đến dự, mỗi người lại được đem theo một người hầu, hậu viện các nơi đều kín người. Nam nữ cùng nhau bàn luận, mệnh phụ, đại thần lo đi khách sáo, cũng không khác với dạ tiệc thượng lưu đời trước nàng tham gia.

Sở Yến thập phần trầm mặc đi sát phía sau. Hôm nay nàng mặc lục y dịu dàng, ánh mắt cụp xuống nhu thuận, tóc mai che đi một phần gương mặt càng thêm dịu dàng động lòng người, so ra có vẻ còn uyển chuyển xinh đẹp hơn cả Khinh Nguyệt.

Chọn được một chỗ khuất, Khinh Nguyệt lẳng lặng ngồi ngẩn người. Sở Yến bất đắc dĩ thu hết tình hình xung quanh vào mắt, nhẹ giọng thì thầm kể lại một lượt.

Quả thực ngày hội lớn thế này, quy tụ rất nhiều nhân vật phong vân.

Các vị vương tử vương nữ, các công tử tiểu thư con cái nhà quan, các thế gia đại tộc lớn cũng cử đệ tử ưng ý đến dự. Dù sao chỉ cần đoạt được ánh sáng và thừa nhận trong ngày này, địa vị của họ sẽ tăng lên rất nhiều. Đây chính là cái được gọi văn vi thượng.

Khinh Nguyệt im lặng ghi nhớ một vài cái tên đáng chú ý. Có Vương Hiên đại diện Vương gia Bình thành nàng đã gặp, tam, ngũ, bát vương tử, Mẫn Linh ái nữ của Mẫn lão tướng quân đang đứng một mình, Trầm Hoằng danh xưng đệ nhất tài tử con trai Trầm thượng thư, Nhạc Vân mỹ nữ kinh thành nổi lên sau, mệnh danh là sánh cùng Sở Khinh Vũ, tài nữ Cơ Hy,...

Những cái tên lướt qua trong đầu, tự động kết hợp với thông tin nàng đã nhận được, cũng hiểu đại khái tình hình.

Mỹ nữ kinh thành Nhạc Vân? Sở Yến nheo mắt nhìn cô nương yêu kiều ngồi ở bàn đá cạnh đình cùng một đám tài tử giai nhân thảo luận thi từ. Một thân hồng phấn phiêu dật, ánh mắt cong cong lộ ra cơ trí, môi nhỏ chúm chím như hoa đào căng đầy. Cả người lại lộ ra thành thục ổn trọng tiến thối rõ ràng, rước về những ánh nhìn ngưỡng mộ.

Sở Yến vừa miêu tả vừa cười nhạt. Khinh Nguyệt cầm trên tay ly trà trước mặt, cũnng không uống mà chỉ xoay xoay, bàn tay vốn lạnh cóng hơi hơi ấm dần:

- Nhạc Vân kia đắc tội A Yến của chúng ta lúc nào rồi?

Sở Yến nhất thời ngậm miệng, thần sắc ủ rũ không thôi. Nàng không thích vị Nhạc tiểu thư kia mà thôi, có chỗ nào so được với Vũ tiểu thư đâu? Cũng không biết xấu hổ mà đem ra so sánh!

Khinh Nguyệt cũng hơi ảm đạm. Nhớ tới lúc nàng rời đi, người kia đứng ở phía xa ngạo nghễ quật cường mỉm cười tạm biệt. Khinh Vũ tỷ tỷ là nữ nhân đẹp nhất nàng gặp trong cả hai đời. Hàng mày nàng ấy không phải lá liễu mà khá đậm, có điểm mạnh mẽ toát lên ở đuôi lông mày. Đôi mắt hẹp dài, trắng đen rõ ràng, ánh nhìn sắc bén như nhìn thấu nhân tâm, nhưng lại long lanh mềm mại. Núm đồng tiền trên má rõ ràng, mỗi khi cười rộ lên thực sự xứng với câu “khuynh quốc khuynh thành”.

Mấy năm nay nàng đi biệt không trở về một lần, cũng là vì muốn giả hồ đồ tránh gặp mặt, chỉ càng làm vòng xoáy vương quyền làm vỡ mất tình cảm bao năm qua.

Trong hoa viên vốn dĩ ồn ào nhất thời lắng hẳn xuống, một bóng áo tím đậm bước vào.

Màu tím đậm vốn dĩ rất khó mặc, đặc biệt là những nữ tử tuổi chưa lớn, thế nhưng trên người nàng chỉ lộ ra một cỗ quý khí không nói nên lời.

Làn da trắng ngần, mắt phượng câu hồn sắc bén, đôi môi đỏ như máu càng làm khuôn mặt thêm trắng bệch.

Một cơn mưa hoa chợt đến, cánh hoa lả tả phất phơ quanh thân, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta kinh tâm động phách.

Giờ phút này Sở Khinh Vũ không để ý đến những ánh mắt nóng rực quanh người, không để ý đến vài nữ nhân khuôn mặt tái nhợt, tầm mắt nàng gắt gao khóa chặt nữ tử thanh lệ trong góc đôi mắt vô thần lơ đãng nhìn xung quanh, khó khăn lắm mới dứt ra khỏi bóng dáng hoàng y kia.

Hai năm, cuối cùng muội đã trở về.

Kì thực Sở Khinh Vũ là đi cùng với đế hậu cùng nhị vương tử, lúc này người đến đông đủ đại biểu luận hội bắt đầu.

Vị nữ thái phó nghiêm trang đọc sơ quy quy định, ngày hôm nay đơn giản là tỷ thí cầm kì thi họa chấm điểm, chọn ra ba mươi người vào vòng kế. Vòng thứ hai là bình nghệ, ba mươi người sẽ cùng bình luận về vấn đề gì đó, có thể là thư, họa, hay một câu hỏi, chọn ra hai người. Vòng cuối cùng là chân chính đấu khẩu với nhau chọn ra ngôi đầu.

Vòng đầu tiên là cầm, kì thực, nhạc cụ nào cũng được, không nhất thiết phải là đàn. Không phải ai cũng chọn đàn để học tập. Thậm chí cũng có người chọn múa , chẳng qua rất ít. Từng người một sẽ lên đài biểu diễn. Khinh Nguyệt nhận số, là biểu diễn loạt đầu. Nàng trở tay nhận cây đàn cổ trong tay Sở Yến. Đàn này không phải cây cổ cầm bạch đồng kia, nhưng cũng là một thanh đàn tốt.

Giám khảo là hai vị học sĩ và vị cầm thánh kì trước, Tĩnh Hiên.

Đôi mắt không dùng được, nhất là vào buổi tối, Khinh Nguyệt dứt khoát không nhìn nữa, cẩn thận lắng nghe tiếng nhạc. Tốt có, dở có. Có những người mới gảy vài tiếng đã đi xuống, thực sự rất nhanh.

Vị thái phó chủ khảo hơi kinh nghi: “Minh Thiên* quận chúa Sở Khinh Nguyệt.”

Vốn có những tiếng thì thầm nho nhỏ, mọi người chợt im bặt. Quận chúa là có chuyện gì? Cho đến tận bây giờ, cái tên Minh Thiên quân chúa này chưa hề xuất hiện qua.

Gốc mai rủ xuống hòa cùng bóng hoàng y nữ tử. Có người cảm thấy quen mắt, lại nhớ đến cái tên Sở Khinh Nguyệt, khe khẽ thầm thì: “Đường muội của nhị vương phi?”

Ánh mắt của vài người đều trở nên kì lạ, chuyện năm đó nàng bỏ đi làm nhiều người suy đoán có lẽ là do nhị đường tỷ không muốn chung chồng, ngăn cản mối lương duyên, tiểu đường muội thân cô thế cô ôm buồn tủi bỏ đi.

Thế nhưng giờ không hiểu vì sao lại trở thành quận chúa.

Bên trên, thần sắc hoàng hậu phức tạp không n rõ, hoàng thượng vốn vẫn nhắm mắt lúc này minh mục thanh tỉnh nheo mắt nhìn. Một bên nhị vương phi Sở Khinh Vũ vân đạm phong khinh bưng ly trà lên nhấp một ngụm. Mọi người đều ăn ý không nói gì, không khí trầm mặc hơi quỷ dị.

Ở nơi không ai thấy, ống tay áo của Sơ Khinh Vũ nhàu nát, xương bàn tay cũng trắng bệch. Rốt cuộc... là thế nào, mà A Nguyệt lại trở thành thế kia?

Chỉ thấy Sở Khinh Nguyệt lạnh nhạt chậm rãi ôm cây cổ cầm, một bên tỳ nữ thanh tú chuyển chuyển nhẹ nhàng dẫn nàng một bước lại một bước đến tận chỗ ngồi.

Cô nương tốt đẹp như vậy, hóa ra lại bị mù!

Minh Thiên: ở đây mang nghĩa “ngày mai”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.