“Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia nói hôm nay mở tiệc chiêu đãi, có mặt đều là những khách quý, nói cậu đừng tiếp tục ôm con mèo chết nữa, bất luận thế nào cũng phải ra ngoài gặp khách một cái.”
“Ta nói không ra là không ra! Đừng đến phiền ta nữa!” Ta giận đại ca biết rõ ta đang thương tâm, còn không cho ta nửa khắc bình an. “Ta phải cùng Tú Cầu, ai cũng không muốn gặp...... Hu hu......”
Tú Cầu là con mèo ta nuôi sáu năm, mới cai sữa đã được ta bế đến, cùng ta lớn lên, đáng yêu béo ngốc, rất hiểu lòng ta, cơ hồ chưa từng rời chân ta nửa bước, ăn uống tự nhiên cũng cẩn thận, ai ngờ mấy ngày trước mắc bệnh, ta xin đại ca mời vài đại phu đến trị cho Tú Cầu, cũng không thấy nó khỏe hơn. Sáng nay nó ngọ nguậy đi đến trước giường ta, cổ họng kêu ùng ục lạ thường, nhìn ta bi thương kêu vài tiếng, liền tắt thở.
Ta vẫn ôm nó khóc đến bây giờ, mong nó còn có thể tỉnh lại, nó lại không nhúc nhích, từ từ lạnh cứng.
Gã sai vặt ngoài cửa biết khuyên ta không được, than thở mấy câu rồi đi.
Ta lại khóc thút thít một lúc, cuối cùng tuyệt vọng, lau khô nước mắt, lấy ra cái hộp gỗ đàn hương ngày thường dung để cất ngọc sức túi hương, đổ hết ra, lót thêm tấm da chồn bình thường Tú Cầu thích nằm ngủ nhất, chuẩn bị cho Tú Cầu, ra khỏi phòng ngủ.
Mới vào đông, trời cao khí lạnh. Tường trắng cao cao ngăn cách nội viện, ta nghe thấy trên thính đường phía trước đàn sáo du dương, xen lẫn tiếng cười phạt rượu, rất là náo nhiệt.
Đại ca là Bình Giang phủ doãn, kết giao đều là phi phú tức quý, trong phủ cũng là ba ngày hai bữa đại yến tân khách, đại ca thường xuyên bảo ta đi theo, kết giao nhiều quan to quý nhân. Ta ghét nhất việc này, thường mượn cớ bị ốm không đi.
Nếu không phải ta từ nhỏ thể nhược, đại phu nói Giang Nam khí hậu dễ chịu, có lợi với ta, song thân liền để ta ở lại lâu dài trong phủ đại ca, ta cũng không muốn ở lại địa phương không thú vị này.
Ta lập tức đi vào hoa viên, tìm cái cuốc mà người chăm hoa sử dụng, tìm kiếm một hồi, cuối cùng chọn gốc đại thụ nhiều cành khô nhất, đào một hố đất.
“Tú Cầu, nơi này yên tĩnh, không ai đến ồn ngươi, ngươi ngoan ngoãn ngủ đi......” Ta đem hộp gỗ đặt xuống hố, lại vẫn không nỡ đóng nắp hộp, nhớ tới Tú Cầu mấy hôm trước còn nằm trên gối ta làm nũng, không khỏi đau lòng, nước mắt thật vất vả mới ngừng lại bắt đầu chảy xuống, ngực cũng đau đến khó chịu.
“Đừng khóc......” Một người ở phía sau ta nhẹ giọng khuyên giải, còn đưa qua khăn tay.
Ta tiếp nhận qua loa lau nước mắt, mới tỉnh ra chưa bao giờ nghe qua giọng nói của người này, mở to hai mắt sưng đỏ đau rát quay đầu lại ──
Đó là một thanh niên nam tử tuổi tác xấp xỉ đại ca, khoác áo gấm màu tím nhạt, dung mạo tuấn mỹ, hơi tiều tụy, như vừa bệnh nặng mới khỏi.
“Huynh, huynh là ai? Sao lại chạy đến hoa viên nhà ta?” Ta nghĩ đến bộ dáng khóc sướt mướt vừa rồi của mình đều bị thanh niên xa lạ này nhìn thấy, không khỏi có chút bối rối.
Hắn cười cười: “Cậu có lẽ chính là tiểu công tử Mạo phủ. Ta họ Thư, là khách của đại ca cậu. Trên tiệc quá nhiều người, ta đi ra hít thở một chút, đúng lúc đi qua đây, nghe thấy tiếng khóc......” Hắn cúi đầu, nhìn Tú Cầu, ôn nhu hỏi ta: “Con mèo con này là do cậu nuôi à? Ta trước đó ở trên sảnh nghe thấy gã sai vặt hồi bẩm đại ca cậu, nói cậu muốn thủ linh cho mèo con không chịu gặp khách.”
“Vậy thì sao?” Ta nghĩ hắn muốn giễu cợt ta, không ngờ hắn lại cúi người, cầm lấy cái cuốc trong tay ta, hòa nhã nói: “Chôn nó được rồi! Ta giúp cậu.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn đóng nắp hộp gỗ, vung đất lấp hố lại, còn đấp một mộ đất nho nhỏ, trong lòng đối với người xa lạ này sinh ra chút hảo cảm ── ít nhất, hắn không có giống đại ca, thấy ta khóc thương Tú Cầu liền nhíu mày, cười nhạo ta mê muội mất ý chí.
Hắn làm xong, đứng lên phủi bụi dính trên áo, lại nghiêng tai lắng nghe, cười nói: “Buổi tiệc tựa hồ đã sắp xong, ta phải trở về, để tránh bằng hữu của ta đi tìm khắp nơi. Mạo tiểu công tử, ngươi ăn mặc đơn bạc, cũng nhanh trở về phòng đi thôi, cẩn thận lạnh.”
“Ta không lạnh, ta còn muốn ở bên Tú Cầu.” Ta lắc đầu, vừa lúc một trận gió lạnh thổi qua, lạnh lẽo tận xương, hại ta hắt hơi liên tiếp mấy cái.
Mặt ta đỏ lên, trong mắt hắn cũng nhiễm ý cười, như là sợ ta quẫn bách, hắn không khuyên ta trở về phòng nữa, ngược lại cởi xuống áo khoác trên người phủ thêm cho ta, “Vậy mặc cái này vào. Nếu bị lạnh, Tú Cầu của cậu cũng sẽ không vui.”
Ta không tự chủ gật gật đầu, nhìn theo hắn rời khỏi hoa viên, mới nhớ tới ta còn chưa biết tên hắn.
Nếu từ nay về sau cũng không gặp lại người này, đối với ta cũng chưa hẳn là chuyện xấu, nhưng mà tạo hóa luôn luôn trêu người. Ta không nghĩ tới, cư nhiên nhanh vậy đã gặp lại hắn lần nữa.
Hôm sau, ta vẫn rầu rĩ không vui, nằm ở trong phòng ngẩn người. Giữa trưa gã sai vặt đưa đồ ăn tới, có một món chính là cá sông tươi ngon.
“Tú Cầu, mau tới ăn......” Ta theo thói quen kêu một tiếng, ngay sau đó ý thức được Tú Cầu sẽ không đáp lại ta nữa, trong lòng một trận đau đớn, ăn uống không vô, cầm lấy đĩa cá kia đi đến hoa viên.
“Ăn đi, Tú Cầu!” Ta đem cá đặt xuống trước mộ Tú Cầu, nghĩ đến Tú Cầu trước nay kén ăn, xuống âm tào địa phủ, chẳng còn có người nấu mỹ vị cho nó, nhất định chịu đói, đôi mắt bất giác lại đỏ.
“Đệ sao lại khóc?” Một thanh âm không vui bỗng dưng vang lên.
Là đại ca, hắn đi vào hoa viên, phía sau còn theo mấy người, một người trong đó ta cũng biết ── đúng là vị Thư công tử ngày hôm qua giúp ta chôn mèo.
“Là nam nhi, lại vì một con mèo chết mà khóc từ hôm qua tới nay, thật không tiền đồ!” Đại ca nghiêm mặt giáo huấn ta: “Mau trở về phòng đọc sách cho ta! Tránh lại để người chê cười!”
Ta khóc giận một hồi, lại không dám phản bác, rưng rưng chạy vội ra ngoài, mơ hồ nghe thấy giọng nói ôn nhu của Thư công tử nói tốt cho ta. “Mạo huynh, lệnh đệ đối với chó con mèo con còn dụng tâm như thế, đủ thấy cậu ấy trạch tâm nhân hậu, này cũng là quý phủ Mạo huynh nhân nghĩa gia truyền, có cách dạy bảo. Ngày sau Mạo tiểu công tử vào quan trường, tất nhiên yêu dân như con, là phúc của dân chúng, hạnh của triều đình.”
Những người khác đều phụ họa nói: “Đúng, đúng, Thư huynh nói không sai!”
Đại ca mặt mày xán lạn, cười nói: “Thư huynh quá đề cao xá đệ. Nào, nào, chư vị mời bên này......”
Ta đưa tay dùng sức che kín lỗ tai, không muốn tiếp tục nghe tiếng cười cợt nịnh nọt giả dối của bọn hắn, nhanh như chớp chạy về phòng, nhìn thấy áo khoác màu tím nhạt mắc trên giá áo, mới nhớ tới nên cầm áo trả lại cho Thư công tử kia.
Bất quá hiện tại mang qua, đa phần sẽ bị đại ca kéo đi chào hỏi mấy người xa lạ. Ta do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn cầm lấy y phục đi tới hoa viên.
Thư công tử kia đối với ta không tồi, còn nói giúp cho ta, ta cũng dù sao cũng phải đi tạ ơn một cái, để tránh hắn cho rằng ta không hiểu lễ số.
Khi ta lần nữa bước vào hoa viên, mấy người đại ca đã không còn ở đó. Hỏi gã sai vặt đang dọn dẹp nước trà, hắn nói là đại thiếu gia mới vừa tiễn khách ra ngoài.
Ta chạy tới tiền thính, đại ca đang từ cổng trở vào, kinh ngạc hỏi: “Họa Nam, đệ cầm cái áo kia làm gì vậy?” Đột nhiên cau mày, “Này không phải hôm qua Thư đại công tử mặc dự tiệc sao?”
“Đại ca, áo này là hôm qua Thư công tử để quên, đệ đang muốn trả cho huynh ấy.” Ta biết không thể gạt được, đành phải đem việc hôm qua ở hoa viên gặp Thư công tử nói cho đại ca.
Đại ca lập tức hiểu rõ: “Ta còn buồn bực sao hắn lại nói giúp cho đệ, nguyên lai hai người trước kia đã sớm gặp nhau, khó trách, ha ha. Thư công tử ngày mai còn sẽ đến, y phục này, đệ chờ ngày mai trả lại cho hắn đi.”
Còn đến? Ta có chút ngoài ý muốn, đại ca lại lộ ra một nụ cười thần bí, kéo ta hướng đến thư phòng. “Đúng rồi, Họa Nam, đi theo ta, đại ca cho ngươi xem thứ tốt.”
Trong sương phòng cách vách thư phòng đại ca, là một khối cự thạch sáng bóng, toàn than ẩn thấu màu lục nhạt, cơ hồ cao bằng một người.
Đại ca đắc ý nói: “Đây là hòa điền tử ngọc mấy ngày trước một người buôn muối đưa tới, chỉ là lộ trình vận chuyển từ nơi sản xuất đến Giang Nam rất tiêu phí, phải mất mấy ngàn lượng bạc. Chờ khi khắc thành, đây chính là báu vật vô giá.”
Ta yêu ngọc, cũng là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy ngọc thạch to như vậy, không khỏi líu lưỡi. “Đại ca muốn khắc nó thành cái gì?”
“Cái này phải xem Thư công tử kia.” Đại ca cười nói: “Bảo vật như thế, ta cũng không dám tùy tiện giao cho thợ điêu khắc trên phố làm hư. Thư đại công tử là cao thủ khắc ngọc, chỉ là trước giờ nhãn giới cao, không phải ngọc tốt thượng đẳng hắn căn bản không nhìn vào mắt. Năm ngoái ta từng mời hắn khắc tượng Di Lặc phỉ lúy làm thọ lễ cho phụ thân, đều bị hắn nhẹ nhàng chối từ. Lần này ta cuối cùng thuyết phục được hắn, từ ngày mai hắn sẽ dọn đến trong phủ chúng ta khắc cự thạch này.”
“Đại ca là nói huynh ấy sẽ ở lại đây?” Ta không biết vì sao, trong lòng lại dâng lên chút vui sướng và mong đợi nhàn nhạt.
“Đây là đương nhiên. Muốn khắc xong khối ngọc thạch lớn như thế, ít nhất cũng mất vài tháng.” Đại ca nói, bỗng nhiên như là nghĩ tới cái gì, nhắc nhở ta: “Họa Nam, đại ca thân mang chức quan, thường phải ra ngoài bận rộn. Sau khi Thư công tử tiến vào ở, hắn có cần cái gì, ngươi phải giúp đại ca lưu ý nhiều chút.”
“Biết rồi, đại ca.” Ta gật đầu, âm thầm may mắn Thư công tử kia cũng không đáng ghét như mấy bằng hữu trước đây của đại ca, nếu không, muốn ta ngày ngày đối mặt với kẻ tục vật nói năng đáng ghét diện mạp vô vị, chẳng phải là khổ không nói nổi.
Ngày hôm sau, ta cố ý dậy sớm, chờ Thư công tử đến. Kết quả thẳng đến khi mặt trời lên tới đỉnh, hắn mới khoan thai tiến đến.
Trên xe hắn chỉ mang theo vài rương quần áo, đến khi gã sai vặt đều dọn hết rương vào khách xá của hắn, hắn đột nhiên gọi lại ta: “Mạo tiểu công tử, ta có thứ này muốn tặng cho cậu.”
Hắn mở ra hộp gỗ mây nhỏ nhất, bên trong là một đống lông xù trắng tuyết nằm cuộn tròn, đúng là một con mèo con.
Gã sai vặt kinh hỉ nói: “Tiểu thiếu gia cậu xem, con mèo này rất giống Tú Cầu trước đây.”
“Hôm qua sau khi rời đi, ta liền đến mấy hoa điểu phường nhìn xem có con mèo nào thích hợp hay không, đáng tiếc màu lông cũng không giống Tú Cầu kia của cậu. Sáng nay ta lại ra vùng quê ở ngoại thành đi mấy vòng, may mắn tìm được con này.” Thư công tử ôm lấy mèo con, đặt vào trong tay ta, mỉm cười dỗ ta: “Cầm đi, sau này đừng khóc nữa.”
Mèo con ở trên tay ta kêu meo meo, còn lè lưỡi liếm lòng bàn tay ta, cực kì ngoan ngoãn đáng yêu. Ta lại không rõ vì sao, không thấy một chút vui sướng, ngược lại trong lòng chua xót, thấp giọng nức nở lên.
“...... Sao vậy? Ngươi không thích nó à?” Thư công tử có chút kinh ngạc.
Ta lắc đầu, nước mắt chảy càng nhiều, đứt quãng nức nở nói: “Thích...... Nhưng, nhưng nó không phải, không phải Tú Cầu...... Dù giống, cũng không phải...... Có nuôi bao nhiêu con, chúng nó cũng sẽ không biến thành Tú Cầu. Huynh hiểu hay không?...... Ta, ta chỉ muốn Tú Cầu......”
Cho dù con mèo này có xinh đẹp lanh lợi hơn Tú Cầu một trăm lần thì hế nào? Tú Cầu mà ta thích đã vĩnh viễn không ở bên cạnh ta......
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài, hắn dùng tay áo lau nước mắt cho ta, thấp giọng nói: “Ta hiểu......”
Ta ngẩng đầu, qua đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, ta thấy vẻ mặt hắn phức tạp, tựa hồ mang chút đau thương, lại mang chút thương tiếc, cuối cùng lại chỉ cười cười với ta. “Mạo tiểu công tử, làm mèo của cậu thực may mắn. Tương lai nếu ai có thể trở thành người trong lòng cậu, người kia nhất định là người vui sướng nhất thế gian......”
“Cái gì?” Ta có chút không rõ ý tứ của hắn.
Hắn cũng không giải thích, nhìn nhìn mèo con, nói: “Con mèo này, nếu cậu không muốn giữ nó, ta ai người đưa về vùng quê ──”
“Đừng!” Ta tuy rằng thấy con mèo con này sẽ tức cảnh sinh tình, nhưng đây hảo ý của hắn, nếu ta từ chối, nhất định hắn sẽ không vui.
Ta không muốn làm hắn mất hứng. Thấy ánh mắt hứng thú mang chút thăm dò của hắn, ta ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Là huynh tặng, ta sẽ nhận.”
Gã sai vặt ở một bên nhịn không được cười trộm. Hắn cũng bất giác mỉm cười, đưa tay khẽ vuốt đỉnh đầu ta. “Thật sự là tiểu hài tử, ha ha......”
Ta không cam lòng kháng nghị: “Ta mới không phải, lập hạ năm sau ta mười lăm tuổi rồi.”
“Ở trước mặt ta, cậu vẫn là nhỏ hơn ta.” Hắn cười khẽ, còn ta kinh ngạc nhìn hắn phong thần tuấn mỹ, đột nhiên thấy hoa mắt, tinh thần chấn động ── đó là loại cảm giác kỳ quái ta chưa bao giờ có......
Hắn thực sự xem ta như hài tử không hiểu sự đời, mấy ngày kế tiếp, xưng hô với ta cũng từ “Mạo tiểu công tử” biến thành “Tiểu Nam”.
Song thân và đại ca trước giờ đều gọi thẳng tên ta, hắn là người duy nhất gọi ta là “Tiểu Nam”. Ta rõ ràng không thích người khác xem ta nhỏ, nhưng mỗi lần nghe hai chữ đó từ miệng hắn ôn nhu nói ra, ta lại mừng thầm không thôi.
Ta muốn nghe hắn càng thường xuyên gọi tên ta, càng muốn tiếp cận hắn......
Hơn phân nửa thời gian hắn đều ở trong phòng đặt ngọc thạch, ta cũng bế con mèo con ngồi ở trong phòng cùng hắn, nhìn hắn cẩn thận xem xét khối cự thạch này.
Có đôi khi, hắn còn xuất thần trong chốc lát, ngón tay vuốt ve ngọc thạch, ánh mắt không hề có tiêu cự bay tới nơi xa xôi không tên, vẻ mặt như vui lại như buồn.
Ta rất muốn biết, khi đó trong lòng hắn, đến tột cùng suy nghĩ cái gì......
“Lưu Y đại ca, huynh lại bắt đầu ngẩn người rồi, huynh rốt cuộc nghĩ cái gì?” Ngày đó, ta cuối cùng không nhịn được hiếu kỳ trong lòng, hỏi hắn.
Hắn sửng sốt, lập tức hoàn hồn, mỉm cười nói: “Ta chỉ là suy nghĩ, ngọc thạch này nên khắc thành gì mới tốt.”
“Nói dối! Điều huynh nghĩ nhất định không phải cái này.” Ta bất mãn nghiêng đầu nhìn hắn, lại không ý thức cắn đầu ngón tay. “Huynh đừng xem đệ như con nít mà dỗ. Đệ biết huynh nhất định có tâm sự, huynh không vui.”
Biểu tình của ta lúc đó có lẽ rất buồn cười, lại làm hắn không chuyển mắt mà nhìn ta thật lâu, trong đôi mắt ôn nhu như nước dần dần lan tỏa ý cười.
“Trên mặt đệ có gì kì quái sao?” Ta bị hắn nhìn đến hai gò má nóng lên, trong lòng cũng nóng nóng, không có chút tức giận.
Hắn nở nụ cười, cầm lấy đao khắc trên bàn. “Tiểu Nam, ta biết nên khắc cái gì rồi, ha ha......”
Ngọc thạch cứng rắn dưới tay hắn chậm rãi hóa thành mảnh ngọc vụn, rơi xuống mặt đất.
Hắn chìm vào trong đó, dường như quên đi sự tồn tại của ta, chỉ vội vàng điêu khắc cự thạch, nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn về phía ta. Ta chỉ ngồi không, vốn cực kỳ nhàm chán, nhưng chỉ cần thấy hắn mỉm cười nhìn ta một cái, ta đột nhiên cảm thấy bất kể đợi chờ bao lâu cũng không còn khó chịu nữa.
Ngày đó hắn điêu khắc đến tận lúc lên đèn cũng chưa dừng tay, ta liền kêu gã sai mang đồ ăn vào phòng. Ăn cơm xong vẫn tiếp tục bên cạnh hắn.
“Tiểu Nam......” Lúc ta không chịu được mệt mỏi mà ngáp liên tiếp mấy cái, hắn ôn nhu nói: “Đệ về phòng ngủ trước đi.”
“Còn sớm mà, đệ chưa muốn ngủ.” Kỳ thật thường ngày vào giờ này, ta đã sớm đi ngủ. Ta cố gắng lấy lại tinh thần, muốn ở cùng hắn nhiều thêm một chút, nhưng không được bao lâu, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau.
“Tiểu Nam, Tiểu Nam......” Bên tai mơ hồ nghe được hắn đang gọi ta, tựa hồ còn nói chút gì đó, ta lại thật sự quá buồn ngủ, ngay cả mở mắt ra cũng không được, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng trôi nổi, như đang ở trong đám mây......
Ngày hôm sau, ta tỉnh lại trên giường của mình.
“Tiểu thiếu gia, tối hôm qua cậu ngủ quên ở chỗ Thư công tử, là Thư công tử đưa cậu và mèo con về.” Gã sai vặt hầu hạ ta rửa mặt xong, lại hỏi ta buổi trưa muốn ăn cái gì.
Ta nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cư nhiên đã gần giữa trưa, vội vàng qua loa khoác áo choàng liền đi ra ngoài.
“Tiểu thiếu gia? Cậu còn chưa mang giày nè! Tiểu thiếu gia ──” Gã sai vặt ở phía sau ta hô to, ta mắt điếc tai ngơ, chỉ muốn nhanh chút chạy tới bên cạnh người kia.
Ta lần đầu biết, hóa ra trong lòng muốn gặp một người lại sẽ cấp bách đến thế này.
Hắn quả nhiên đang tập trung tinh thần điêu khắc ngọc thạch, thấy ta vọt vào, hơi ngẩn ra, chợt bật cười: “Tiểu Nam, sao đệ còn chưa mang giày đã tới rồi?”
“Lưu Y đại ca, đệ muốn gặp huynh mà!” Ta nhỏ giọng nói thầm, lại thấy hắn nghe xong thì vẻ mặt có chút biến hóa, ngưng mắt nhìn ta, không lên tiếng.
Hay là ta nói sai cái gì?...... Ta lo sợ bất an, lúc này gã sai vặt cũng mang giày của ta chạy tới, xấu hổ cười nói với Thư công tử: “Tiểu nhân tham kiến Thư công tử. Tiểu thiếu gia nhà ta đi vội quá, tiểu nhân là mang giày đến cho tiểu thiếu gia.”
“Ha ha...... Đưa giày cho ta đi......” Hắn cầm lấy giày trong tay tiểu tư.
Gã sai vặt thức thời nói: “Vậy tiểu nhân đi phòng bếp bảo bọn họ đem bữa trưa đến đây.”
Ta được hắn nhắc nhở mới nhận ra, sau khi thức dậy ta cũng chưa ăn bữa sáng, nhất thời bụng đói ục ục, trong bụng khe khẽ vang lên. Gã sai vặt che miệng cười trộm, lại chạy nhanh ra ngoài.
Hắn cũng nhịn cười nói: “Tiểu Nam, nào, ngồi ở đây, ta mang giày giúp đệ.”
Ta ngoan ngoãn ngồi lên giường nhỏ, nâng chân lên, mới phát hiện vừa rồi chạy băng băng một trận, trên tất dính không ít bụi đất cây cỏ.
Hắn cười một cái, lại không ngại bẩn, ôm hai chân ta phủi sạch tất, đột nhiên nhíu mày, nói: “Tiểu Nam, chân của đệ sao lại lạnh như thế?”
Hai chân ta được bao trong bàn tay ấm áp của hắn, không muốn nhúc nhích chút nào, cười nói: “Đệ từ nhỏ luôn như vậy, tới mùa đông, chân sẽ lạnh run.”
“Vậy mà đệ còn không mang giày mà chạy loạn!” Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, dứt khoát ôm hai chân của ta vào trong lòng, ấn nhẹ lên lòng bàn chân của ta.
Hắn cúi thấp đầu, vài sợi tóc phất qua sườn mặt, theo hô hấp của hắn nhẹ nhàng lay động...... Vẻ mặt hắn cũng hết sức chuyên chú, làm ta này sinh ảo giác chân của ta trong mắt hắn chính là vật trân quý nhất thiên hạ......
Có phải không? Lưu Y...... Ta ngay lập tức nhìn hắn không chớp mắt, ngực cũng như hai chân dần nóng lên, trái tim cũng đập nhanh hơn bất cứ lúc nào.
“Được rồi.” Xoa nắn một lát, hắn cuối cùng mang giày vào cho ta.
Hai chân rời đi độ ấm nơi tay hắn, ta lại thấy vô cùng mất mác, rầu rĩ ngẩng đầu, mới chú ý tới ngọc thạch tối qua còn chưa nhìn ra gì nay đã ra dáng hình người
“Lưu Y đại ca, huynh điêu khắc là ai vậy?” Ta nhìn hình dạng bức tượng, cảm thấy hơi quen.
Hắn cho ta một nụ cười ý vị thâm trường. “Tiểu Nam đệ đoán xem.”
Này bảo ta làm sao đoán? Ta không vui bĩu môi, làm hắn cười một trận, may mắn gã sai vặt đúng lúc đưa đồ ăn tới, bằng không ta lại bị hắn cười đến đỏ mặt.
Nhưng lòng hiếu kì một khi được khơi dậy sẽ rất khó tiêu trừ. Ta ăn đồ ăn, nhịn không được liên tục quan sát bức tượng kia, bỗng nhiên nổi lên một ý niệm. “Lưu Y đại ca, là người trong lòng huynh phải không?”
Lời ra khỏi miệng, lòng ta lại lướt qua một chút đau xót khó hiểu. Ta nghe đại ca nói, Lưu Y hắn không thê thất, nhưng một người tuấn mỹ ôn nhu giống Lưu Y sao lại thiếu người ái mộ? Lấy niên kỷ của hắn, cũng không thể không có người mình thích.
Hắn rõ ràng ngây người một chút, kế tiếp mỉm cười lắc đầu: “Không phải. Ta nào có người trong lòng......”
Thanh âm hắn thấp dần, ta nhìn hắn cười có chút miễn cưỡng, cũng không hỏi tiếp, ngược lại âm thầm cao hứng ── ta không muốn trái tim hắn bị người khác chiếm cứ......
Mấy ngày sau, hình dáng bức tượng càng lúc càng rõ ràng, ta cuối cùng nhìn ra manh mối.
“Này, này chẳng lẽ là đệ sao?” Ta khó tin dụi dụi mắt, không sai, tuy rằng ngũ quan còn chưa được chạm khắc, nhưng xiêm y búi tóc kia đã lộ dấu vết, rõ ràng là ta. Chưa kể đến trong lòng người kia còn ôm một con mèo con.
Hắn ngừng điêu khắc, cười mỉm điểm nhẹ lên mũi ta. “Tiểu Nam, đệ rốt cuộc đã nhìn ra.”
Ta hưng phấn đi quanh tượng ngọc mấy vòng, vui vô cùng, cuối cùng hoan hô một tiếng, câu lên cổ hắn, cả người đều bổ nhào vào lưng hắn. “Lưu Y đại ca, huynh thật tốt với đệ.”
Ta từ nhỏ không thích tứ thư ngũ kinh, bỏ bê việc học, song thân và đại ca đều nói ta ham chơi ngu dốt, không thể thành người tài, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng có mấy phần thất lễ với ta. Lưu Y với ta chỉ quen biết sơ sơ, lại có thể hiểu được nỗi đau tang miêu của ta, hỏi han ân cần, hiện giờ lại lấy khối bảo ngọc giá trị liên thành này tạc tượng cho ta.
Khắp thiên hạ, cũng chỉ có hắn mới quý trọng ta như thế......
“...... Lưu Y đại ca, Lưu Y......” Ta ghé vào sau tai hắn, nói: “Đệ thích huynh nhất.”
Có lẽ là ta thổi trúng tai hắn làm hắn thấy ngứa, thân thể hắn run rẩy một chút, ta nổi hứng trêu đùa, liên tục thổi khí bên tai hắn. Hắn cuối cùng cười ra tiếng, trở tay vỗ nhẹ lên đầu ta. “Tiểu Nam, đệ biết không, mấy ngày nay đệ nặng hơn rồi. Đêm đó lúc ta ôm đệ trở về, đệ nhẹ hơn bây giờ không ít đâu! Mau xuống đi! Còn câu nữa cổ của ta cũng chịu không nổi đâu.”
“Đệ cũng không phải heo, sao có mấy ngày liền béo lên?” Ta biết hắn nhất định đang giễu cợt ta, vì vậy lại thổi một ngụm khí to vào lỗ tai hắn, mới đắc ý từ trên lưng hắn nhảy xuống.
“Đệ đó......” Hắn quay đầu nhìn ta cười, tràn đầy trong mắt là sự cưng chiều ta nhìn mãi cũng không đủ. “Ta lại hy vọng Tiểu Nam thật sự biến thành heo, ăn xong thì ngủ, ngủ xong lại ăn, mỗi ngày đều vui vẻ không phiền não, ha ha......”
Đại ca mấy ngày qua đều vội vã ở bên ngoài xã giao, đêm nay hiếm thấy được nhàn rỗi, vô cùng hứng thú chạy tới xem ngọc thạch, thấy thế vui vẻ nói: “Thư huynh, mấy ngày không thấy, không ngờ huynh đã khắc hơn phân nửa, chính là ──” Đại ca vừa nhìn kỹ, lại quay sang nhìn ta, ngạc nhiên hỏi: “Huynh điêu khắc là xá đệ Họa Nam sao?”
“Đúng vậy, đại ca, Lưu Y chính là đang tạc tượng cho đệ.” Ta trả lời thay hắn, hận không thể làm cho tất cả mọi người đều biết, Lưu Y điêu khắc chính là ta.
Ánh mắt đại ca lóe sáng, ho khan mấy tiếng, nói: “Thư huynh, Mạo mỗ có chút chuyện muốn thương lượng với huynh, có thể ra ngoài phòng nói chuyện không?”
Có gì mà không thể cho ta nghe? Ta thấy hai người họ đi rồi còn thuận tay đóng cửa phòng, bỗng nhiên lo lắng ── Hay là đại ca không muốn Lưu Y “làm hư” khối bảo ngọc này, muốn Lưu Y thay đổi chủ ý?
Ta càng nghĩ càng cảm thấy có thể, liền lặng lẽ đi tới cửa, muốn nghe lén hai người bọn họ nói chuyện, mới vừa đến gần, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, đụng thẳng vào mũi ta.
“A ──” ta nhịn không được kêu đau.
“Tiểu Nam, đệ chảy máu mũi.” Hắn kinh hãi, vội ta ôm đến trên giường nhỏ, bảo ta ngẩng đầu lên cầm máu, mang chút trêu ghẹo mà quở trách: “Sao đệ đi đường y như mèo vậy, hại ta không nghe được chút động tĩnh, bằng không cũng sẽ không đụng phải đệ.”
“Đại ca đi rồi à?” Ta thấy Lưu Y gật đầu, mới tỏ vẻ tội nghiệp kéo tay áo hắn. “Đại ca nói gì với huynh? Có phải không thích huynh tạc ngọc tượng cho đệ hay không?”
“Không có gì.....” Hắn mỉm cười an ủi ta: “Đừng suy nghĩ lung tung. Ta nhất định sẽ tạc xong pho ngọc tượng này.”
Ta cuối cùng an tâm.
Mấy ngày kế tiếp, hắn toàn tâm điêu tạc ngọc tượng. Đại ca đôi khi rảnh rỗi cũng sẽ đi qua một chút. Mà ta đương nhiên cùng Lưu Y cả ngày, nhìn hắn bận rộn.
Sau hoàng hôn ngày nọ, ngọc tượng đã sắp đại công cáo thành, chỉ còn dung mạo chưa khắc xong. “Ta” một tay bế mèo con, một tay đặt bên miệng, đang cắn ngón tay.
Ta nhìn “mình” giống y như đúc, nhịn không được cười. Động tác của hắn lại chậm xuống, vuốt nơi chưa có dung mạo, vẻ mặt ngẩn ngơ.
“Lưu Y, Lưu Y?...... Ta liên tục gọi hắn mấy tiếng, “Huynh mệt à? Muốn nghỉ ngơi một lát không?”
Hắn lắc đầu, nhìn ta một lát, cuối cùng cười nhạt, xoay người tiếp tục điêu tạc ngọc tượng.
Mày, mắt của ta, từng chút xuất hiện dưới tay hắn......
“...... Tiểu Nam......” Hắn đột nhiên thấp giọng lên tiếng. “Khi ngọc khắc xong, ta cũng nên trở về.”
“Về đâu?” Ta buột miệng nói, đột nhiên phản ứng lại ── Hắn là do đại ca mời đến điêu khắc ngọc, ngọc tượng khắc xong, hắn đương nhiên sẽ quay về Thư phủ.
Buồn cười thay, ta lại hoàn toàn quên mất việc này.
“Đệ không muốn huynh trở về!” Ta khẩn trương kéo góc áo hắn, “Lưu Y đại ca, huynh đừng khắc nữa!”
Đúng rồi! Chỉ cần ngọc tượng chưa khắc xong, hắn vẫn có thể ở lại đây......
Hắn tựa hồ bị ta chọc cười, sờ tóc ta ôn nhu nói: “Tiểu Nam, cho dù ta kéo thêm mấy ngày, mấy tháng, ta rốt cuộc vẫn phải đi!”
Những gì hắn nói ta đều hiểu, nhưng mà, ta thật sự không muốn hắn rời đi.
“Lưu Y, đệ thích huynh, rất thích huynh, huynh đừng đi......” Ta ôm chặt lấy hắn, hai mắt chua xót, dường như lại nhớ tới thời khắc Tú Cầu bệnh chết, không nhịn được đau lòng.
“Tiểu Nam, đừng như vậy.” Hắn giúp ta lau nước mắt, dỗ dành ta: “Hôm nay ta sẽ không khắc, đừng khóc......”
“Sau này cũng đừng khắc. Lưu Y, huynh hứa với đệ đi!” Ta biết rõ yêu cầu này ấu trĩ buồn cười ra sao, vẫn khóc lóc buộc hắn đáp ứng.
Ban đêm, ta khóc đến mệt mỏi, mới dần thiếp đi trong tiếng an ủi nhẹ nhàng của hắn.