Hoa Lạc Vị Thức Quân

Chương 14: Chương 14: Phong lưu trướng chi Ngu Ngọc Lang – Phần 2




Ta bệnh nặng bảy ngày, phát sốt cao, mê sảng liên hồi. Hai lão bộc tay chân rối loạn, Khổng đại học sĩ cũng bị kinh động, mời đại phu tốt nhất trong vùng khám chữa cho ta.

Uống hết mấy thang thuốc đắng chát, ta rốt cuộc thanh tỉnh. Mấy lão bộc mừng đến phát khóc, ta cũng thuận theo bọn họ đạm nhạt cười. Lấy gương mà soi, người trong gương dung nhan hao gầy, tươi cười càng xa lạ đến mức khiến ta sợ hãi.

Ta đã không phải là Ngu Ngọc Lang trước kia.

Ta mời bà mai đến Khổng phủ cầu hôn, nạp thái, chinh danh, nạp cát(1)...... Mỗi một bước đều gọn gàng đâu vào đấy lại tiến hành rất nhanh. Băng dưới mái hiên vẫn chưa tan, ta đã như nguyện cưới Khổng gia thiên kim về.

Phòng tân hôn bố trí tại nhà cũ của ta. Khổng đại học sĩ vốn muốn tặng ta tòa biệt viện của ngài dùng cho tân nhân bái đường, bị ta dùng lý khéo léo chối từ, ngài liền đem khế đất bỏ vào của hồi môn của ái nữ.

Pháo nổ vang trời, tân khách như mây, mỗi người đều cực lực bợ đỡ xu nịnh ta, tranh giành hướng phía ta kính rượu. Kể cả những người ở Vân Đào lâu ngoảnh mặt làm ngơ với ta, cũng gọi ta “Ngu huynh” đến hết sức hăng say thân thiết. Đủ loại trò hề, làm ta đã ngà ngà say thấy một trận buồn nôn ghê tởm, thật muốn nôn ra.

Quan huyện vẫn theo sát ta cùng chúng tân khách xã giao, nghiễm nhiên tự cho mình là hảo hữu của ta. Ta bèn một phen nắm lấy, cố ý nôn ra cả người hắn. Hắn chật vật vô cùng, sắc mặt hết xanh lại đỏ, rồi lại không dám phát tác, cười ha ha nói: “Không sao, không sao! Hôm nay Ngu huynh đại hỉ, nên uống nhiều thêm mấy chén. Ta đây làm huynh đệ, phải thay Ngu huynh cao hứng chứ!”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tân khách cả sảnh đường đều cười vamg. Mà ta, cười lớn tiếng nhất.

Tiệc vui đã hết người cũng rời đi, ta lung lay bước vào phòng tân hôn, đuổi hết hỉ nương nha hoàn, thô lỗ kéo khăn hồng của tân nương.

Nàng thấp giọng kinh hô, ánh nến đỏ thẫm chiếu lên khuôn mặt nàng, mày đen như than(2), da thịt nõn nà, xinh đẹp động lòng người ngoài dự kiến của ta.

Trước lễ cưới ta đã nghĩ vô số lần, Khổng đại học sĩ tự hạ thấp địa vị như thế, nóng lòng thúc đẩy việc hôn nhân này, chắc hẳn là bởi vì Khổng gia thiên kim tướng mạo xấu xí, hoặc là thân có tàn tật, gả vào quan lại hào môn sợ sẽ bị phu gia nghiêm khắc lạnh nhạt, cho nên mới bất đắc dĩ gả cho ta. Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại mọi thứ ta suy đoán.

Lòng ta nhất thời lại xẹt qua một chút mừng thầm, ném khăn hồng, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Đôi mắt nàng ẩn hàm lệ quang, dường như vừa rồi bị ta dọa không nhẹ, khi ta giúp nàng cởi áo nới dây lưng, nàng bất an xoắn lấy ngón tay mảnh như hành non ngày xuân, hàng mi run rẩy, càng lúc càng dữ dội.

Ta nghĩ ta lúc đó thật sự nổi lên lòng thương yêu với nàng, muốn che chở cho nàng. Nhưng mà cởi bỏ chiếc áo cuối cùng bên hông nàng xong, chút yêu mến vừa sinh ra trong chớp mắt liền bị khiếp sợ cùng tức giận ngập trời vùi lấp ──

Dưới tầng tầng lớp lớp giá y hoa lệ của Khổng gia thiên kim, lại là vòng eo mập mạp và chiếc bụng gồ lên. Cho dù ta chưa từng chạm qua nữ nhân, cũng biết kia đến tột cùng hàm nghĩa cái gì.

Đây mới là nguyên nhân thật sự Khổng đại học sĩ gả con gái cho ta.

Ta gắt gao trừng khuôn mặt nàng xanh mét vì sợ hãi, hai tay nắm chặt cơ hồ có thể nghe tiếng khớp xương vang lên, mạnh đẩy ngã cặp nến đỏ long phượng trên bàn, không quay đầu lại lao ra khỏi tân phòng.

Phía sau, mơ hồ truyền đến tiếng nàng nức nở nho nhỏ.

_ _

Nhục nhã cùng cực cỡ này, ta làm sao chịu được! Đánh ngựa suốt đêm một hơi vọt tới đại môn biệt phủ của Khổng đại học sĩ, nhìn đến từng chiếc đèn lồng đỏ thẫm chói mắt dưới hiên, ta càng thêm tức giận, không hề để ý tới gia đinh tiến lên nịnh nọt đáp lời ta, xông thẳng vào trong.

Quản sự nghe tiếng đuổi tới, tựa hồ đã sớm được Khổng đại học sĩ dặn dò, ngược lại tươi cười nói: “Lão gia đang ở thư phòng chờ cô gia ngài!”

Lão trái lại bình tĩnh, đoán chắc ta nhất định sẽ tới chất vấn lão, ta căm giận theo quản sự đi vào thư phòng.

Khổng đại học sĩ dù bận vẫn nhàn nhã uống trà, vẻ mặt ung dung, vẫy lui quản sự xong không đợi ta mở miệng, trước nở nụ cười, mạnh kéo ta ngồi xuống: “Hiền tế, đến, ngồi đi! Ta còn đang muốn sai người đi quý phủ của con báo tin vui, ha ha. Ta sớm đã tiến cử con với Thánh Thượng làm Thông trực lang, làm hầu cận bên cạnh thái tử, Thánh Thượng đã ân chuẩn. Tháng sau hiền tế liền phải vào kinh thành nhậm chức. Với tài trí nhanh nhạy của hiền tế, ngày sau tân hoàng đăng cơ, hiền tế tất sẽ quyền cao chức trọng, đến lúc đó cũng đừng quên nhạc phụ ta đây!”

Ngực ta vẫn chứa một cuộn hỏa khí, đầu nóng lên lại chậm rãi nguội đi. Khổng đại học sĩ là chiếc thang cho ta một bước lên trời, nếu trở mặt với lão, đường làm quan của ta cũng liền xong.

Vì cẩm tú tiền đồ, ta đã bỏ đi Lưu Y, không thể cứ như vậy bỏ dở nửa chừng. Sớm nên biết, đi đến bước này, ta đã không thể quay đầu lại nữa, nhưng mà khối thịt kia trong bụng Khổng gia thiên kim......

Ta cắn răng, cực lực áp xuống phẫn nộ đầy ngập trong lòng, nói với Khổng đại học sĩ: “Nhạc phụ đại nhân ưu ái, Ngọc Lang ghi nhớ trong lòng. Nhưng, nhưng nghiệt chủng kia, Ngọc Lang tuyệt không chấp nhận được.”

Này đã là nhượng bộ lớn nhất ta có khả thể làm. Tìm một bà đỡ kín miệng xoá sạch thai nhi, Khổng gia thiên kim vẫn tiếp tục làm Ngu phu nhân, Khổng đại học sĩ cũng có thể tránh gia môn hổ thẹn. Còn nghiệt chủng kia đến tột cùng là từ đâu ra, ta căn bản không muốn truy vấn, cho dù hỏi, chỉ sợ cũng hỏi không ra nguyên do. Bằng không với quyền thế vô cùng lớn mạnh(3) của Khổng đại học sĩ trong triều, nếu tra ra lai lịch đối phương, nào có tìm tới ta.

Ta đoán Khổng đại học sĩ sẽ đồng ý, ai ngờ lão biến sắc, liên tục lắc đầu, quả quyết nói: “Hiền tế tuyệt không thể lỗ mãng, ngàn vạn lần không thể tổn thương đến thai nhi.”

“Chẳng lẽ để cho nghiệt chủng kia sinh ra hay sao?” Ta rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, cười lạnh: “Ngọc Lang cũng không có tâm địa tốt như nhạc phụ đại nhân ngài, lưu đứa con hoang không minh bạch ở trong nhà.”

Khuôn mặt già nua của Khổng đại học sĩ đỏ lên, rõ ràng là thẹn quá thành giận, vội ho một tiếng, vừa định nói chuyện, một thanh âm xa lạ trầm thấp lại cực độ uy nghiêm vang lên, ngạo nghễ nói: “Ngu Ngọc Lang, long chủng của bổn vương, há lại để ngươi có thể thuận miệng chửi bới?”

Ta khiếp sợ nhìn một người từ sau bình phong thật lớn thong thả bước ra, người nọ thân hình cao lớn thẳng tắp, gương mặt ẩn dưới ánh nến chập chờn, sáng tối biến ảo, mơ hồ lẫn lộn, chỉ có một đôi mắt lợi hại lạnh lùng nhìn ta.

Người kia là ai? Sao lại trốn trong thư phòng của Khổng đại học sĩ? Ta hết sức kinh nghi, Khổng đại học sĩ đã kính cẩn khom mình hành lễ với người xa lạ kia, cười xòa nói: “An vương bớt giận, Ngọc Lang hắn trẻ người non dạ, cựu thần sẽ dạy dỗ hắn.”

Trong đầu ta ầm vang một tiếng, sững sờ tại chỗ.

Ta mặc dù chưa bước chân vào quan trường, nhưng danh hào An vương này cũng không xa lạ. Nghe nói đương kim Thánh Thượng lúc còn trẻ sủng ái nhất chính là An phi xuất thân hàn vi, lại còn yêu ai yêu cả đường đi, muốn lập con của An phi làm thái tử, kết quả dẫn tới trọng thần trong triều kịch liệt phản đối, bất đắc dĩ phải tạm hoãn. An phi kia cũng là hồng nhan bạc mệnh, mấy năm sau mắc phải bệnh phổi, hương tiêu ngọc vẫn, trước lúc lâm chung tha thiết khẩn cầu Thánh Thượng chớ lập đứa con này làm thái tử. Thánh Thượng hậu táng An phi xong, liền y theo nguyện vọng của An phi, sắc lập con của chính cung làm thái tử, lại phong con của An phi là An vương, ban thưởng đất phong, phái ra Biện Kinh cư trú.

Quân vương đa tình cũng vô tình, hàng năm tân mỹ nhân nối đuôi nhau nhập cung, Thánh Thượng dần lãng quên An phi đã mất, An vương kia, càng sớm bị quên đi, nhiều năm chưa được triệu về kinh......

Ta thật không ngờ, trong bụng Khổng gia thiên kim lại là cốt nhục của An vương này.

“Vì sao muốn ta lấy nàng?” Ta muốn khắc chế sợ hãi mãnh liệt trong lòng, nhưng trực giác nói cho ta biết, hôn sự này đã kéo ta vào vũng bùn, ta lạnh cả sống lưng, chảy mồ hôi lạnh.

An vương chỉ lạnh nhạt nhìn, không thèm đáp lại. Khổng đại học sĩ thay y nói: “An vương phi ghen tị, thế lực nương gia lại lớn, An vương nếu thú tiểu nữ Tích Tích về, ắt bị An vương phi hạ độc thủ. Huống hồ An vương còn cần nhờ vào người nương gia An vương phi mà thành đại nghiệp, đành phải trước ủy khuất Ngọc Lang ngươi cùng tiểu nữ một hồi.”

Ta nhiều năm thư kinh không phải chỉ đọc suông, đương nhiên hiểu được cái gì gọi là “thành đại nghiệp”, càng rõ ràng mục đích Khổng đại học sĩ an bài ta làm hầu cận bên cạnh thái tử ── là muốn ta theo dõi giám thị nhất cử nhất động của thái tử, trợ An vương thành sự.

Thành, ta cũng không hẳn có kết cục tốt, nhưng nếu là thất bại, chắc chắn chỉ có một con đường chết. Ta chỉ là một người ngoài cuộc, mưu cầu chẳng qua là quang tông diệu tổ, căn bản không muốn cuốn vào trò cười cốt nhục tương tàn, cung đình tranh đấu của đế vương gia.

Ta miễn cưỡng tươi cười, ra vẻ trấn định nói: “An vương, Khổng đại nhân, Ngọc Lang ngoại trừ biết vài chữ, cái gì cũng không hiểu, cũng làm quan không được, chỉ mong ở quê an ổn qua ngày, chức Thông thẳng lang vẫn xin Khổng đại nhân chọn hiền năng(4) khác.”

Ánh mắt sắc bén của An vương rơi trên mặt ta, dừng lại chỉ ngắn ngủi trong phút chốc, ta đã cảm thấy dài đằng đẵng, khó nén khiếp sợ, chợt nghe An vương thấp giọng cười cười, trong mắt y, lại không mang theo một chút ấm áp. “Ngu Ngọc Lang, ngươi thông minh hơn bổn vương nghĩ, chẳng qua ──”

Y cước bộ trầm ổn, từng bước một tới gần ta, ta bị thân ảnh y bức lui từng bước, chỉ sợ chậm một chút, sẽ bị bóng dáng của y toàn bộ cắn nuốt. Lưng bỗng nhiên đụng vào vật cứng, ta mới ý thức được mình đã đụng đến vách tường, không đường thối lui.

Nhờ ngọn đèn bên cạnh, ta rốt cuộc thấy rõ người trước mặt. Gương mặt lãnh tuấn thon gầy, mày dài, mắt cũng dài mảnh, lúc này đang hàm chứa tia chế giễu. “Ngươi đã đã biết quá nhiều, ngươi cho là mình còn có thể đi con đường khác sao?”

Y bỗng nhiên đưa tay, chế trụ hai vai ta, bàn tay y cũng đồng dạng gầy gò thon dài, lực đạo lại lớn kinh người.

Ta cơ hồ nghe thấy xương vai mình dưới tay y đều đang phát ra tiếng vang rất nhỏ, đau đến không nhịn được mà nhíu mày. Muốn cầu cứu Khổng đại học sĩ, mới phát hiện Khổng đại học sĩ không biết khi nào đã lặng lẽ rời đi.

Trong thư phòng, chỉ có ta cùng An vương này.

Sợ hãi rốt cuộc vùi lấp ta ── An vương này, sẽ không muốn giết ta diệt khẩu chứ......

Ta hoảng sợ nhìn chằm chằm y, y lại chỉ là hơi hơi nheo mắt, sau đó tựa như mèo vờn chuột, nhẹ nâng mặt ta, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi run cái gì? Sợ bổn vương giết ngươi? Ngươi yên tâm, ngươi chính là rể quý của Khổng đại học sĩ, không được chết.”

Trên mặt y treo nụ cười khiến người phát lạnh, một bàn tay lại thăm dò nơi yếu ớt nhất dưới thân ta ──

“A! ──” Ta kêu to, nhưng thanh âm rất nhanh bị tay kia của y che lại trong miệng. Cả người cũng bị y gắt gao ép lên tường.

Đau đớn cực lớn từ hạ thể ập tới, ta mơ hồ nghe thấy y ở bên tai ta chậm rãi khẽ cười lạnh: “Ngu Ngọc Lang, Tích Tích là nữ nhân của bổn vương, không thể cho ngươi đụng vào. Ngươi tốt nhất nhớ kỹ lời bổn vương đã nói đêm nay, nếu không, bổn vương có càng nhiều biện pháp, cho ngươi đời này vĩnh viễn đều không chạm được nữ nhân.”

Ta đau đến run rẩy cả người, mồ hôi lạnh chảy xuống hai bên tóc mai, khóe mắt lại nóng nóng, có chút chất lỏng nóng hổi chầm chậm trượt ra khỏi hốc mắt, rơi trên bàn tay y.

Sắc trời dần sáng, Khổng đại học sĩ lệnh tôi tớ dùng kiệu đưa ta về Ngu trạch.

Trung thúc nhìn đến ta, giật mình hỏi ta sao sắc mặt lại trắng như giấy, có phải có chỗ nào khó chịu hay không, ta lắc đầu, tập tễnh đi đến thư phòng, tự nhốt mình bên trong.

Hết thảy toàn bộ cuối cùng bị bỏ lại bên ngoài, ta men theo vách cửa từ từ trượt ngồi xuống đất, chậm rãi nhìn quanh nơi ta cùng Lưu Y trải qua phần lớn thời gian, há miệng, không tiếng động mà cười. Trong miệng rất nhanh nếm phải cay đắng mặn chát.

Lưu Y...... Ta biết vậy chẳng làm......

Nhưng hối hận hơn nữa cũng có tác dụng gì, hắn cũng không thể trở lại bên ta nữa.

Con đường này, là ta tự mình lựa chọn, dù có ngàn vạn hung hiểm, ta cũng chỉ có thể một mình đi tiếp......

Nửa tháng sau, ta mang Khổng gia thiên kim tới Biện Kinh, ở tại trạch viện Khổng đại học sĩ sắp xếp cho ta.

Thái tử là một người tính tình lạnh nhạt, thích cầm kỳ thi họa, tựa hồ cũng không mấy quan tâm tới chính sự. Vốn dĩ, người đời cũng chỉ đặc biệt cố chấp với những thứ mình không chiếm được thôi.

Ta mang thân phận hiền tế của Khổng đại học sĩ tiếp cận thái tử, rất được ngài tín nhiệm khen ngợi. Ta cũng vui lòng ở cạnh thái tử thời thời khắc khắc, đến nỗi thái tử có khi cũng giễu cợt ta: “Ngu ái khanh, ngươi lạnh nhạt kiều thê như thế, nhạc phụ của ngươi sẽ đến Đông cung khởi binh vấn tội.”

Ta chỉ có thể mỉm cười giả dối, trái tim đau đớn như bị người bóp lấy.

Lớp người trẻ tuổi trong triều, ai lại không hâm mộ ta lấy được quý nữ cao môn, lại làm quan ở Đông cung, sau này tiền đồ vô lượng. Chỉ có ta mới biết được đó là khuất nhục thế nào.

Ta không muốn hồi phủ, không muốn gặp nữ nhân kia, nhưng hơn nửa năm sau, ta vẫn không thể không chạy về Ngu phủ.

Khổng gia thiên kim lâm bồn, đứa trẻ “sinh non” đặt tên Thăng Nhi(5).

Khi đứa nhỏ đầy tháng, tân khách tiến đến chúc mừng nối liền không dứt.

Ta vô cùng không muốn đụng vào nghiệt chủng kia, nhưng ở trước mặt nhiều tân khách, ta vẫn phải diễn tốt vai diễn của mình, bế đứa nhỏ, vô cùng cao hứng khoe khoang với khách nhân.

Mọi người đều nói đứa nhỏ này tuy là sinh non, lại khỏe mạnh trắng trẻo, ngày sau tất là người phú quý.

Khổng đại học sĩ ở bên nghe được vui vẻ ra mặt. Cũng có mấy người liên tục chúc mừng ta, nói đứa trẻ sinh ra rất giống ta, tương lai khẳng định cũng là tài cao bát đẩu, tài năng đứng đầu.

Trên đời này, còn có lời khen nào hoang đường hơn này không? Ta cười ra nước mắt.

Tiệc tan, ta cuối cùng có thể tháo xuống mặt nạ đeo đã lâu, đờ đẫn ngồi tại thính đường mênh mông không một bóng người, sức cùng lực kiệt.

Tinh thần trẻ con lại tốt đến thần kỳ, lớn tiếng khóc lóc, làm cho ta tâm phiền ý loạn. Ta rốt cuộc chịu không được, nắm lấy bọc tã liền đi vào nội viện.

Khổng gia thiên kim vẫn ở riêng phòng với ta, phòng ngủ của nàng vẫn còn sáng đèn, ta đẩy cửa vào, vừa định đem đứa nhỏ ném vào trong lòng nàng, bỗng nhiên thấy được nàng đang dựa vào trước ngực An vương, nhẹ giọng nói lời riêng tư.

An vương xuất quỷ nhập thần này tới khi nào?

Ta nhìn y, nhớ đến thủ đoạn y từng làm với ta, tay chân run lên một trận, nhưng lại không thể động đậy.

“Không ngờ được bổn vương sẽ tới?” An vương thản nhiên chế giễu bước đến gần, ôm lấy đứa trẻ từ tay ta, không vui cảnh cáo: “Hôm nay là ngoại lệ. Từ nay về sau, ngươi không được động vào long nhi của bổn vương nữa.”

Hắn cúi đầu đối diện đứa trẻ, vẻ lạnh lùng trên mặt nhất thời dịu đi, mỉm cười dỗ đứa nhỏ, cùng Khổng gia thiên kim ôm lấy. Hai người vùi đầu trêu đùa đứa trẻ, tựa hồ hoàn toàn quên mất sự tồn tại của ta.

Hơn nửa năm nay, ta ở trong cung tiếp xúc nhiều người, cũng nghe nói An Vương phi nặng lòng ghen tị, bản thân không thể sinh lại không cho nữ tử khác vì An vương sinh nhi dục nữ, phàm là ca cơ nữ hầu được An vương sủng hạnh, không một ai có thể tránh được độc thủ của An Vương phi.

Nam hài này, là đứa con đầu tiên của An vương, vì vậy y mới không tiếc mạo hiểm, chưa được triều đình tuyên triệu liền tự ý rời đất phong một mình vào kinh, đến thăm mẫu tử Khổng gia thiên kim.

Ta lặng lẽ nhìn một nhà ba người bọn họ nói cười vui vẻ, ngực quặn đau. Đây rõ ràng là phủ đệ của ta, nữ nhân này, cũng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, vì sao ta lại chỉ có thể đứng bên mà nhìn như người ngoài cuộc. Không, thậm chí cả người ngoài cuộc cũng không bằng. Ta ở trong mắt hai người bọn họ, căn bản là một tên nô bộc thấp hèn ti tiện.

Bi phẫn cùng oán giận giống như mãnh thú, luân phiên cào cấu cắn xé trong ngực ta. Ta hận!

Lần đầu tiên trong đời, ta có loại xúc động thị huyết giết chóc. Nhưng mà hiện tại nhảy ào lên, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá tự đi tìm chết. Ta không muốn phô bày cái dũng của thất phu, yên lặng rũ mắt, đi ra ngoài.

Cơ hội, rồi sẽ tới.

Ta trước mặt người khác càng thêm khiêm tốn hoà thuận, thái tử cũng càng thêm coi trọng ta, cho ta có cơ hội thăm dò được càng nhiều cơ mật, giúp phe phái Khổng đại học sĩ cùng An vương lần lượt lật đổ mấy vị trọng thần bên phe thái tử.

Khổng đại học sĩ cũng yên tâm với ta, vỗ vai ta khen ngợi nói: “Ngọc Lang, lão phu quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ha ha! Chờ đại công cáo thành, ngươi liền ở trên vạn người, phong hầu bái tướng, vô hạn phong quang.”

Ta mỉm cười, lắc đầu nói: “Nếu thực sự có ngày kia, tất cả cũng là nhờ nhạc phụ đại nhân ban cho, Ngọc Lang không dám kể công, chỉ mong đi theo nhạc phụ đại nhân tăng thêm chút kiến thức.”

Ta nói thật thành khẩn, cơ hồ ngay cả chính ta cũng tin là thật. Khổng đại học sĩ ngẩn người, trong mắt không khỏi toát ra vài phần xấu hổ, ho khan nói: “Ngọc Lang, nhạc phụ ta đây thật sự cảm thấy hổ thẹn. Ngày sau Tích Tích vào cung, lão phu nhất định tìm vài danh môn khuê tú cho ngươi.”

“Nhạc phụ nói gì vậy? Nếu không có nhạc phụ đại nhân dìu dắt, Ngọc Lang hiện giờ vẫn chỉ có thể nghèo túng nơi quê nhà!” Ta cung cung kính kính nhìn Khổng đại học sĩ: “Nhạc phụ đại nhân đối Ngọc Lang có ân tái tạo, trong lòng Ngọc Lang đã sớm xem nhạc phụ đại nhân như cha, Ngọc Lang về sau nếu có con, nhất định cho nó theo họ Khổng, làm trưởng tử đích tôn của lão nhân gia ngài, truyền thừa hương khói nhiều đời cho nhạc phụ đại nhân.”

Đáng tiếc nhất cả đời của Khổng đại học sĩ không ngoài việc dưới gối không có con trai, không người nối dõi. Ta đoán được lão tránh không khỏi cám dỗ này của ta, quả nhiên lão nhân nghe vậy mắt già chợt sáng, thanh âm cũng vui mừng đến hơi phát run: “Hiền tế, ngươi nói là thực à?”

“Ngọc Lang có bao giờ lừa gạt cha lão nhân gia ngài?” Ta cười khẽ.

Có được lời hứa của ta, Khổng đại học sĩ hoàn toàn xem ta như người nhà, không hề có điều nghi kỵ.

Ta cùng lão lén xưng nhau là phụ tử, khi lão nhiễm bệnh cực nhọc ngày đêm, tự tay hầu hạ thuốc thang, càng làm lão vui vô cùng, thực sự đối đãi ta như nhi tử.

Ta nhìn lão nhân, chỉ cảm thấy thương hại ── ta chẳng qua là đang chờ đợi thời cơ mà thôi......

Bốn năm sau, cung biến.

An vương cấu kết trọng thần ý đồ mưu hại thái tử, thí quân soán vị, may mà thái tử trước đó thấy rõ gian kế, cũng tương kế tựu kế một lần hành động bắt được nghịch tặc. Thánh Thượng niệm cốt nhục thân tình, lại không muốn việc xấu trong nhà truyền ra ngoài, hạ chỉ giữ kín không nói ra.

Chủ mưu An vương bị ban thưởng bạch lăng tự vẫn, mà Khổng đại học sĩ cùng những dư đảng khác, chính là một ly rượu độc.

Ta tự mình đi vào thiên lao, bưng rượu độc cho Khổng đại học sĩ, lão khiếp sợ tiếp đó cười thảm: “Ngọc Lang, quả nhiên là ngươi bán đứng ta.”

“Ta lúc trước từng nói qua, chức Thông trực lang, vẫn xin Khổng đại nhân chọn người tài khác. Là Khổng đại nhân ngài tự tìm tử lộ, không thể trách ta.” Ta cười đem rượu đưa đến trước mặt lão.

Khổng đại học sĩ run rẩy tiếp nhận chén rượu, đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta, rơi vài giọt lão lệ, cầu xin ta đối xử tử tế với Tích Tích. Lão liên tục dập đầu, cái trán trong chốc lát đã huyết nhục mơ hồ.

Ta khoan thai thở dài: “Khổng đại nhân, ta thật ra cũng muốn đáp ứng ngài, nhưng là, lệnh ái đêm qua đã nhảy xuống nước tự sát rồi. Ta cũng không giúp được Khổng đại nhân.”

Ta xoay người, nghe tiếng lão khóc gào đến tê tâm liệt phế, cuối cùng không còn tiếng động.

_ _

Sắc thu lạnh, ta ngồi trên ghế đá bên hồ, cho cá trong hồ ăn.

Nơi này, là phủ đệ mới của ta. Trong cuộc bình định cung biến, ta đại nghĩa diệt thân công lao to nhất, thái tử cực lực tiến cử ta thay thế chỗ trống của Khổng đại học sĩ.

Trên dưới trong triều, đều coi ta là hồng nhân bậc nhất bên cạnh thái tử. Mấy kẻ quan chức thấp kém tranh nhau đến nhà thăm viếng nịnh bợ, đương nhiên cũng có người làm khó khắp nơi, tìm mọi cách lật đổ ta. Ta đã không còn là thiếu niên cậy tài khinh người của ngày xưa, hiểu được phải giao thiệp khéo léo thế nào, bảo trụ chính mình, lại tùy thời phản kích, diệt trừ toàn bộ đối thủ gây bất lợi cho ta từng người từng người một.

Ánh mắt những người đó nhìn ta, dần mang theo sợ hãi ngày càng nhiều. Ta biết bọn họ sợ ta. Nhưng này thật sự là kết quả ta muốn sao?......

Ta tuổi trẻ, công thành danh toại, phú quý bức nhân, cũng có chỗ dựa vững chắc to lớn là thái tử, ở trong triều có thể nói là hô phong hoán vũ, người người hâm mộ ta, ta lại không cảm thấy chút nào vui vẻ, ngược lại sự chán ghét càng ngày càng tăng.

Ta đã chán nản loại đấu đá hục hặc ngày qua ngày vĩnh viễn không kết thúc này rồi.

Oanh thanh yến ngữ của nữ nhân, từ bên kia tường cao viện lạc theo gió bay tới. Những nữ tử kia, đều là người khác dùng số tiền lớn mua đến đưa tới làm lễ vật xu nịnh ta.

Ta nhận các nàng, nhưng cũng không một lần nào thân cận bọn họ. Các nàng chỉ đưa sóng mắt ai oán nhìn ta, tựa như trách ta không hiểu phong tình.

Có ai biết, ta sớm đã không thể ôm ấp bất luận nữ nhân nào.

Ngay tại đêm gặp An vương lần đầu đó, hắn dùng một thanh ngân châm bén nhọn, không chút lưu tình xuyên qua hạ thể của ta. Đã cách mấy năm, loại đau đớn cùng khuất nhục không dành cho người khi ấy vẫn như ác mộng quấn lấy ta, làm ta giật mình tỉnh giấc vô số lần. Bộ vị quan trọng nhất của nam nhân, lại vẫn luôn ngủ say, không thấy một chút động tĩnh.

Nhân sinh của ta, đã sớm bị An vương một tay phá hủy. Dù An vương đã chết, cũng không trừ được oán hận của ta.

Ta như trút giận hung hăng vứt bỏ thức ăn còn lại trong tay, suy sụp từ ghế đá trượt ngồi xuống mặt cỏ, si ngốc ngẩng đầu nhìn mảnh trường thiên kia.

Tường vây rất cao, khóa lại hết thảy bên ngoài.

Tầm mắt chậm rãi trở nên mơ hồ, trong thế giới mù mịt, lại có chút quang ảnh dần trở nên rõ ràng.

Là Lưu Y, hắn đang ngồi ở đầu tường, như buổi tối ánh trăng rơi đầy kia, ôn nhu đa tình ngóng nhìn ta, cười khẽ: “Ngọc Lang, ngươi đang nhớ ta sao?......”

Ta biết đây chỉ là ảo giác của ta, vẫn kìm lòng không đậu duỗi tay về hướng trống không kia ── nếu Lưu Y thật sự ở đây, ta nghĩ ta lúc này đây tuyệt sẽ không buông tay hắn ra nữa. Nhưng thời gian như nước, vĩnh viễn sẽ không đi ngược lại......

Một thân ảnh nho nhỏ đột nhiên tiến vào tầm nhìn của ta.

Là nghiệt chủng An vương lưu lại kia, nó tràn trề hăng hái đuổi theo mấy con chuồn chuồn chơi đùa, hoàn toàn không để ý đến ta.

Từ ngày nó sinh ra, ta đã chán ghét nó, nếu không phải vì giữ lại cho mình chút thể diện nam nhân, ta sớm đã báo thân thế của nó cho thái tử. Chỉ có mấy người Trung thúc không rõ nội tình, thường ở trước mặt ta khen tiểu công tử thông minh lanh lợi, lại oán giận ta vì sao lãnh đạm thờ ơ với tiểu công tử.

Tuổi còn nhỏ đã lừa được lão bộc trong nhà ngoan ngoãn vâng lời, trưởng thành rồi lại không biết sẽ là nhân vật âm hiểm ác độc thế nào...... Ta nhìn chằm chằm bóng lưng nó, hiện lên trước mắt lại là đôi mắt khinh miệt châm biếm kia của An vương.

Đột nhiên, tất cả căm thù cùng oán hận chất chứa tranh giành nhau tiến vào trong đầu, ta yên lặng đứng dậy, chậm rãi đi về phía nó.

Nó đã không còn hứng thú với chuồn chuồn, ngược lại nhoài người bên hồ nước xem cá bơi lượn chơi đùa.

Nước hồ cũng không sâu, nhưng muốn ngập chết một đứa trẻ bốn năm tuổi cũng dư dả.

Ta đã đến phía sau nó, vươn tay, muốn đẩy nó xuống hồ, nó lại đột nhiên xoay người, tươi cười bám lấy cánh tay ta, không ngừng nhảy nhót: “Cha, Thăng Nhi sớm đã thấy bóng dáng của cha rồi! Cha, người có phải muốn chơi đùa với Thăng Nhi không?”

Ta hoàn toàn giật mình ngây người ── ta đây là lần đầu nghe được nó gọi ta là “cha”. Chính vì mấy năm nay, ta chưa bao giờ đến gần nó, thậm chí không muốn thấy nó ở bất kỳ nơi nào.

Bộ dáng nó càng giống Khổng gia thiên kim nhiều hơn, tuấn tú như kim đồng, thấy ta ngơ ngác không lên tiếng, nó dẩu cái miệng nhỏ nhắn, lắc tới lắc lui tay của ta. “Cha thật xấu, vẫn luôn không nói chuyện với Thăng Nhi, tới giờ cũng không ôm con. Cha, hôm nay ngươi liền ôm Thăng Nhi một cái đi, được không, cha! Thăng Nhi rất ngoan mà, cha......”

Ta nghe nó liên tục gọi cha mà van xin, nơi nào đó trong lòng cũng đang từng chút một hòa tan. Trong trí nhớ, khi ta còn bé cũng từng như nó, quấn lấy phụ thân làm nũng. Ta khi đó, vô ưu vô lự, hồn nhiên không biết tương lai......

“Cha, sao người lại khóc? Có phải là bụi bay vào mắt không? Thăng Nhi giúp cha thổi thổi.” Nó khẩn trương kéo ta thấp xuống, lại cố hết sức kiễng chân, muốn thổi đi nước mắt không hiểu sao lại chảy ra nơi khóe mắt cho ta.

Ta ngăn nó lại, khoảnh khắc ôm lấy nó, nhiệt độ cơ thể nó làm nội tâm luôn trống rỗng của ta đột nhiên kiên định rất nhiều.

Cừu hận không sao giải được của ta không nên tiếp diễn trên người nó. Nó chính là Thăng Nhi, là hài tử của Ngu Ngọc Lang ta.

Hận ý có khi cũng không khó bỏ như ta nghĩ. Khi ta quyết định quên đi thân thế của Thăng Nhi, chân chính đối xử với nó như con mình, cuộc sống của ta bỗng nhiên trở nên phong phú hơn.

Thăng Nhi thật sự là một đứa nhỏ hiểu chuyện lại được người yêu thích, mỗi ngày đều dính lấy ta, muốn ta cùng nó chơi đùa. Ta mỗi lần đều mệt đến cả người đổ mồ hôi, nó lại vẫn tinh lực mười phần. Đôi khi thấy ta quả thật mệt mỏi, nó cũng sẽ ngoan ngoãn an tĩnh lại, dùng đôi tay nhỏ bé lau mồ hôi cho ta.

Cảm giác thoải mái mất đi đã lâu chậm rãi trở lại trên người ta. Thời điểm ở cùng với Thăng Nhi, ta cuối cùng lại có thể vui vẻ cười.

Ta thật hy vọng những ngày an nhàn thanh thản này vĩnh viễn không bị cắt ngang, nhưng mà số mệnh nên tới rốt cuộc cũng phải tới.

Thái tử không biết từ đâu nghe được tư tình của An vương cùng Khổng gia thiên kim, biết Thăng Nhi kỳ thật là cốt nhục của An vương, quyết định diệt cỏ tận gốc, phái người đến phủ của ta truy bắt Thăng Nhi.

Tin tức này, là tai mắt ta sắp xếp ở Đông cung lén báo cho ta. Trước khi giúp thái tử diệt trừ An vương, ta liền âm thầm bày ra nước cờ này.

Được chim quên ná, đặng cá quên nơm, là đạo lý ngàn đời không thay đổi, nhất là ta đã ở bên cạnh hầu hạ thái vài năm, càng rõ ràng bên dưới vẻ ngoài nhìn như ôn hoà vô hại của thái tử, là tâm kế ẩn giấu lại tuyệt không thua kém An vương.

Đổi lại trước đây, ta có lẽ sẽ giao Thăng Nhi ra để tự bảo vệ mình, nhưng hiện giờ, bất luận kẻ nào cũng đừng mong thương tổn Thăng Nhi của ta. Ta đã mất đi Lưu Y, không thể ngay cả Thăng Nhi cũng mất đi......

Ta trọng thưởng cho tên gián điệp, lại đuổi hết toàn bộ tôi tớ trong phủ, rồi mới thừa dịp đêm tối phóng lửa lớn, ôm lấy Thăng Nhi vẫn đang say giấc ly khai kinh thành.

Con đường phía trước tối đen dài đằng đẵng, ta không biết đến tột cùng nơi nào là chỗ dừng chân, nhưng vì Thăng Nhi, ta vẫn sẽ đi tiếp, cho đến một ngày nó có thể khiến ta yên tâm mà buông tay......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.