Kể từ sau khi Sở Thành Tường tiếp quản việc buôn bán của Sở gia, có thể nói tất cả đều không thuận lợi, không nói tới nhóm thương nhân phía dưới chống lại sự quản chế của hắn, ngay cả thương nhân nguyên vật liệu của Nguyên gia cũng thay đổi khuynh hướng, nói cho oai: Ngươi trả giá cao là được. Nhưng nhị thiếu gia luôn cảm thấy có kẻ động tay động chân.
Hắn đã từng âm thầm tiếp xúc với một vài thương hộ kia của Nguyên gia, nhưng đối phương chỉ lạnh nhạt cười nhạo: “Sở gia tài đại khí thô *, đáng giá so sánh với tiểu thương gia chúng ta sao?”
(*) tài đại khí thô: có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.
Sở Thành Tường tức giận đến nghiến răng, báo tất cả các tình huống lại cho ông cụ, lúc ấy Sở lão gia đang rảnh rang tưới hoa, lâu sau chỉ nói: “Tùy theo hắn đi.” Sóng gió thương trường sau nhiều năm tâm tình ông cụ đã nhạt nhẽo với chuyện tranh danh đoạt lợi, nhưng nhị thiếu gia Sở gia chính là quan mới nhậm chức ba tầng lửa *, nói thế nào cũng không thể bị đại ca hạ thấp, vì vậy hắn quyết đoán sử dụng các biện pháp độc quyền, bằng vào tài lực cường đại của Sở gia thu mau nguyên vật liệu của cá thành trấn lớn xa gần, trong khoảng thời gian ngắn kho hàng dự trữ như núi, phía bên Nguyên gia cũng luống cuống tay chân, nhiều lần tìm Sở Thành Tường đàm phán, đều bị cự tuyệt.
(*) quan mới nhậm chức ba tầng lửa: ý nói là người mới nhậm chức thường hay ra đòn phủ đầu, lấy lòng người, gây dựng tiếng tăm,…
Lúc này, nhị thiếu gia đang nghiêm túc dò xét nhà xưởng cấp dưới, gã sai vặt bên người Khánh Vinh lại lấm la lấm lét xông tới, cúi đầu lẩm bẩm bên tai Sở Thành Tường đôi câu, nhị thiếu gia vừa rồi còn mặt mày nghiêm túc lập tức cao hứng nghiền ngẫm xảo quyệt một hồi, chỉ thấy hắn vội vã phân phó quản gia hiệu buôn, nhanh chóng trèo lên xe mà đi.
Thật lâu sau, xe ngựa dừng trước một tửu lầu sang trọng, Sở Thành Tường liếc mắt nhìn cửa sổ lầu hai đóng chặt cửa, thật hài lòng bước vào tửu lâu huyên náo, mà Khánh Vinh giống như làn khói chạy đến chỗ chưởng quỹ trầm thấp phân phó: “Món ăn chiêu bài nơi này, lập tức đưa đến gian Vân Vụ trên lầu, ngoài ra rượu ngon trà ngon hầu hạ.”
Nhị thiếu gia híp mắt, như có điều suy nghĩ đẩy cửa gian Vân Vụ, khi nhìn thấy người trong phòng thì hắn hơi nhếch miệng lên cười nói: “Nguyễn huynh, đã lâu không gặp.”
Nguyễn Tử Lăng ở trong phòng nghe vậy lo sợ không yên ngẩng đầu, vội vàng đứng dậy ra đón, trầm ngâm nói: “Nhị thiếu gia nặng lời, không biết triệu tại hạ gấp như vậy là có chuyện gì?”
“Ngày đó huynh ngộ nhận đại tẩu nhà tại hạ là nữ tử khác…” Sở Thành Tường chậm rãi đi vào trong phòng, ánh mắt lqd hắn rạng rỡ, nhếch môi thong thả khạc ra mấy chữ: “Giúp ta tra một chút nữ tử tên Bạch Thiên Thiên kia, chuyện xuất thân, phải tất cả.”
Cửa phòng đóng lại “két” một tiếng, ngăn cách với huyên náo bên ngoài.
Mà giờ phút này Bạch Thiên Thiên hồn nhiên không biết mình đã trở thành mục tiêu của người khác, lúc này nàng vừa mới tiễn Lâu Tuyết Trần, đang định đến chỗ tôn thiếu gia, dù sao hôm nay là sinh nhật Hoàn nhi, nàng làm mẫu thân dầu sao cũng phải bày tỏ một chút, về câu cảnh cáo trần trụi của Sở Thành Dực, để cho hắn gặp quỷ đi.
Bạch Thiên Thiên lựa chọn vài món đồ chơi của con nít nhét vào trong túi gấm, mặt khác tính toán có nên đưa cho Lâu Tuyết Trần mấy nha hoàn phục vụ không? Nếu dựa theo chế độ của di phu nhân lại không thích hợp lắm…
Ra khỏi Tê Hương các, cong cong quẹo quẹo qua mấy hành lang, Bạch Thiên Thiên đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng bước lại hỏi: “Tố di, vì sao Sở Thành Dực nhất định phải cưới biểu tỷ?”
“Chuyện này… nói cho cùng vẫn có chút sâu xa với nhị tiểu thư.” Tố di trầm ngâm hồi lâu, suy nghĩ nên nói từ đâu, Bạch Thiên Thiên cũng hiểu, nhị tiểu thư trong miệng Tố di chính là nương mình, nhưng mà, chuyện này có liên quan gì đến mẫu thân.
“Hơn nhiều năm trước kia, Sở lão gia là bạn cũ với hai vị tiểu thư, hơn nữa cũng hạ sính lễ với Chu gia, nhưng lúc ấy hai vị tiểu thư đều đã có người trong lòng, Sở lão gia đành phải thôi, sau đó tặng đại tiểu thư một quả ngọc giác, nói nguyện ý kết làm sui gia, cho nên từ sau khi tiểu thư cập kê, Sở gia nhiều lần thúc giục hôn lễ, cho đến đầu xuân năm ngoái mới làm, cũng xem như giải tỏa nỗi băn khoăn cho Sở lão gia.” Tố di từ từ nói chuyện cũ, cuối cùng lại thở dài rồi lắc đầu.
Bạch Thiên Thiên thổn thức hồi lâu, quả nhiên dưa xanh hái không ngọt, lão thái gia cũng thật là ghép loạn uyên ương thành đôi, mình không đạt được tình cảm lại áp đặt cho nhi tử, rõ ràng Sở Thành Dực cũng không thích Hạ Mạt Nhi, mà còn mang theo vẻ chán ghét.
“Tố di, quả ngọc giác như thế nào?” Ngón tay Bạch Thiên không tự chủ đưa lên trước ngực, nơi đó cũng có một quả ngọc giác, toàn thân trong suốt như tuyết, vả lại chính giữa khắc một chữ “Bạch”, đó là vật mẫu thân mang khi còn sống, cũng là di vật duy nhất.
“Ừhm…” Tố di suy nghĩ một chút, miêu tả tỉ mỉ: “Đó là huân ngọc màu đen, màu sắc thuần khiết, ở giữa khắc một chữ “Mặc”, hình bán nguyệt, xem ra còn có một nửa có thể ghép thành đôi, chắc là ở chỗ đại thiếu gia.”
“Ờ…” Bạch Thiên Thiên mơ hồ trả lời, ngón tay nhỏ nhắn từ từ lần mò theo hình dáng ngọc giác, hình nửa vòng tròn… Không sai, một chữ “Bạch” một chữ “Mặc”, rốt cuộc chuyện này là sao?
Bạch Thiên Thiên vẫn còn sững sờ dieendaanleequudyonn mất hồn, đột nhiên phía trước vang lên tiếng nói khe khẽ của mấy nha hoàn, mơ hồ nghe thấy vài tiếng lẻ tẻ “Thiếu phu nhân” “Lão phu nhân” “Thuốc này..”
Tố di phản ứng cực nhanh, lập tức kéo Chỉ Vân và thiếu phu nhân núp sau một lùm hoa trong vườn, ba người nín thở lẳng lặng nghe, càng nghe tiếp Bạch Thiên Thiên càng cảm thấy có chỗ không đúng.
“Tiểu Thúy tỷ, thuốc này… Còn đưa cho lão phu nhân sao? Ta sợ…” Một giọng nói sợ hãi của thiếu nữ vang lên, ở giữa còn kèm theo tiếng nức nở, giống như vô cùng sợ hãi.
Một tiếng nói quở trách của nữ tử khác lập tức vang lên, rất phẫn nộ, ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Chuyện này làm cũng đã làm rồi, thiếu phu nhân đã trở lại, chúng ta nên thêm chút sức mới phải, nếu bây giờ dừng thuốc, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
“Nhưng… Nhưng mà… Ta thấy dáng vẻ thiếu phu nhân không giống mang bầu, cũng đã hơn mười ngày rồi, một chút động tĩnh cũng không có, nếu nàng ta dám thoải mái trở về, chỉ sợ tin tức có sai sót.” Nàng kia không cam lòng phản bác, nhưng lại khóc thút thít.
“Sao lại thế này!” Nữ tử tên tiểu Thúy đó đoạt lấy chén thuốc trong tay nàng ta, đùa cợt nói: “Bát di thái phái ngươi giám thị nữ nhân kia bao lâu, nàng ta quả thật có bầu, chỉ có điều mới hơn ba tháng, chưa tới vài ngày sợ rằng sẽ không lừa gạt nổi nữa…”
“Chưa tới vài ngày… Sợ rằng thân thể lão phu nhân không nhịn được nữa, thuốc này lão phu nhân đã uống được mấy tháng…” Nữ tử kia vẫn đang tự trách, thút thít khóc hồi lâu, nàng ta ngập ngừng nói: “Lão phu nhân đối xử với ta rất tốt, chuyện này, ta không làm…”
Tiểu Thúy nghe vậy hung dữ nói: “Bây giờ chúng ta là con châu chấu cùng bị buộc trên một sợi dây, ai cũng không chạy được!” Sau khi đe dọa, nàng ta nhẹ nhàng dụ dỗ: “Nếu chuyện này bị lộ ra, thiếu phu nhân nhất định bị hưu đuổi về nhà, đến lúc đó bát di thái sinh con có công, vị trí chính phòng không ai ngoài di thái, cho nên, ta và ngươi thêm chút sức lực, bát di thái hứa để cho chúng ta xuất phủ, chúng ta nên liều mạng lần này…”
Giọng hai người dần thấp xuống, nữ tử kia giống như khóc đủ rồi, lau nước mắt, lưỡng lự rồi vẫn bưng chén thuốc đi về phía Thương Giản các, tiểu Thúy cũng ăn không nói có nhìn quanh bốn phía, vội vàng xoay người đi.
Ba người trong bụi hoa đã khiếp sợ đến tột đỉnh, Bạch Thiên Thiên cũng mất tâm tình chúc mừng sinh nhật cho Hoàn nhi, nàng nhìn sắc mặt trắng xanh khác thường của hai người bên cạnh, vừa lúng túng lại lo lắng, thái độ có thể nói vô cùng phong phú.
Bạch Thiên Thiên lập tức hiểu ra, ban đầu sợ rằng nỗi niềm khó nói của Hạ Mạt Nhi chính là chỉ việc này, người ta lập bẫy để tỷ ấy chui vào, tỷ ấy dĩ nhiên không dám trở lại, mà chắc Tố di và Chỉ Vân cũng biết, duy chỉ có gạt nàng.
Vừa nghĩ đến đây, Bạch Thiên Thiên cười lạnh giễu cợt, mặt khác không khỏi nói chế nhạo: “Nghe nói… Ta mang thai?! Tin tức này đúng là mới mẻ!”
Nàng nói như vậy, hai người trong bụi hoa lại không được tự nhiên, Tố di bình ổn tinh thần, nói khuyên nhủ: “Bạch cô nương, chuyện này nói ra rất dài dòng…”
“Vậy thì nói tóm tắt!” Bạch Thiên Thiên dùng lời nói lạnh lùng cắt đứt, nàng cảm thấy mình bị lừa từ đầu đến chân rồi.
Sắc mặt Tố di lạnh thêm vài phần, hé miệng không nói, Chỉ Vân nóng nảy kéo tay áo của nàng, nhỏ giọng nói: “Trước khi tiểu thư gả cho cô gia đã có người trong lòng…” Chỉ một câu nói này, Bạch Thiên Thiên hoàn toàn tỉnh ngộ, mỗi người trong phủ này từ trên xuống dưới đều có một chuyện tình cảm xưa không thể nói rõ ràng.
“Bạch cô nương, cô nương phải cứu tiểu thư, ngàn vạn lần giấu giếm chuyện này.” Chỉ Vân nắm lấy váy Bạch Thiên Thiên lqd nhẹ giọng khẩn cầu, Tố di ở bên cạnh mất thăng bằng bỏ lại một câu: “Yên tâm, nàng ấy không nói ra đâu, chúng ta đều là châu chấu cùng bị buộc trên một sợi dây, không phải sao?”
Bạch Thiên Thiên nắm thật chặt ngón tay trong ống tay áo, lâu sau, nàng chậm rãi thở ra một hơi, hờ hững nói: “Tất nhiên ta sẽ không nói, những chuyện này chẳng có liên quan gì đến ta.” Nói xong, nàng xoay người đi về phía Tê Hương các, chỉ nghe thấy Chỉ Vân ở sau lưng lo âu hỏi một câu: “Bên lão phu nhân làm thế nào? Bụng thiếu phu nhân một ngày không nổi lên, những người đó luôn không cam lòng.”
“Việc này, cũng không liên quan gì đến ta.” Bạch Thiên Thiên cũng không quay đầu lại, lạnh lùng bỏ lại một câu.
Sau khi nàng vui tươi hớn hở đi rất lâu, đã quên phương hướng, quay đầu lại phát hiện Tố di và Chỉ Vân hoàn toàn không đi theo tới, nàng lắc đầu cười khổ, bản thân nàng bị lừa gạt không tỏ ra thế nào, hai người này ngược lại nóng giận rồi.
Một mình Bạch Thiên Thiên lang thang trong hậu viện Sở phủ, không để ý sắc trời dần tối, gió đêm thổi cành lá xanh biếc kêu xào xạc, nàng ngửi thật sâu không khí mát mẻ, cả người bình tĩnh lại.
Chẳng biết từ lúc nào, trong bóng đêm đen nhánh vang lên tiếng nam tử ngâm xướng, như khóc như kể:
“Thập niên sinh tử lưỡng mang mang,
Bất tư lường,
Tự nan vương.
Thiên lý cô phần,
Vô xứ thoại thê lương.
Túng sử tương phùng ưng bất thức,
Trần mãn diện,
Mấn như sương.
Dạ lai u mộng hốt hoàn hương,
Tiểu hiên song,
Chính sơ trang.
Tương cố vô ngôn,
Duy hữu lệ thiên hàng.
Liệu đắc niên niên trường đoạn xứ,
Minh nguyệt dạ,
Đoản tùng cương… ”
(*) Đây là bài “Giang thành tử” – 江城子 của Tô Thức. Năm 1165, vợ của Tô Thức là Vương Phất từ trần mới 27 tuổi. Mười năm sau (Ất Mão 1775), Tô Thức đang làm “Tri Châu” ở Mật Châu (Sơn Đông), xa cách quê hương (Tứ Xuyên) mấy ngàn dặm. Đêm mơ thấy người vợ đã khuất, ông làm bài từ điệu vong này. Tô Thức là người đầu tiên làm từ điệu vong. (Nguồn: xuannhutapluc)
Âm thanh trong trẻo như kể như than vào ưu sầu bất tận, đau thương mà tuyệt vọng, Bạch Thiên Thiên nghe được câu cuối cùng, thế mà lại rơi lệ, nàng nghĩ tới tình yêu của phụ thân và mẫu thân, ngắn ngủi mà đẹp thê lương.
Nàng xoay người nhìn lại, thấy trong đình ở hồ sen nơi xa có một người lẳng lặng ngồi, Sở Thành Dực nghiêng người dựa vào trụ đình, đang ngẩng đầu nhìn trăng non như lưỡi câu trên bầu trời, trong tay hắn cầm tùy ý một vò rượu, trên mặt lộ vẻ bi thương khó hiểu.
Dưới ánh trăng một nam tử mặc đồ đen giống như con sói cô đơn đánh mất thê tử, cô độc mà tuyệt vọng, hắn ngước nhìn lên trời ngâm xướng giống như muốn phun ra máu.
Bạch Thiên Thiên tiến tới một bước, rồi dừng lại, đang định xoay người đi, nam tử trong đình lại mở miệng: “Lại đây ngồi đi, ngươi cũng là người đáng thương, ta vốn không nên giận lây sang ngươi…”
Hắn thật sự say, Bạch Thiên Thiên die*nda anlqd nhìn hắn từ xa, lặng yên đứng đó một lát, cuối cùng vẫn tiến lên phía trước, khuyên nhủ: “Ngươi uống say rồi, gió đêm lạnh, đi về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ…” Sở Thành Dực không hề để ý trả lời một câu, nhưng không đứng dậy, hắn nhìn Bạch Thiên Thiên chằm chằm, lâu sau, thở dài thật sâu: “Nếu không có ngươi, Khanh Âm sẽ không rời khỏi ta, sẽ không rời ta đi…”
Bạch Thiên Thiên nhìn khổ sở trên mặt hắn, trái tim lại không khỏi run sợ, nàng cúi người ngồi đối diện nam tử này, mặt nghiêm túc gằn từng chữ: “Nhưng mà, ngươi nguyện ý lấy ta, không phải sao?”
“Đúng.” Sở Thành Dực bất đắc dĩ cúi thấp đầu.
“Vậy chính ngươi buông tha nàng ấy, chẳng oán trách được ai.” Bạch Thiên Thiên nhẹ giọng nói lời tàn nhẫn, nàng biết, vết thương trong lòng Sở Thành Dực đã vỡ rồi, nát rồi, bệnh nguy kịch, nếu muốn khỏi hẳn, phải xé rách vết thương ra, để cho hắn đối diện trực tiếp, trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì.
Nam tử đau buồn nghe vậy chợt ngẩng đầu lên, trong mắt bắt đầu đỏ ửng.
Bạch Thiên Thiên không đành lòng nhìn nữa, nàng nghiêng đầu, nhìn trăng sáng trên trời, thì thào nói ra: “Ngươi lựa chọn quyền lực gia sản mà bỏ nàng ấy, sao lại còn nói yêu nhiều, giờ phút này… Cần gì phải làm bộ làm tịch.” Vĩnh viễn không nên cảm thấy bỏ lỡ mới là tốt nhất, nếu ngươi có thể lập tức nắm chặt, vậy sẽ không bao giờ mất đi.
“Ngươi không hiểu! Ngươi lấy lập trường gì tới phê phán chỉ trích ta…” Hai mắt Sở Thành Dực đỏ ngầu gầm lên giận dữ, hắn nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, ánh mắt như kiếm sắc, giống như muốn chọc nàng mấy lỗ đổ máu.
“Đúng vậy, ta không hiểu…” Bạch Thiên Thiên thở dài mơ màng, “Chuyện ta không hiểu rất nhiều, nhưng mà ta hiểu, nếu thật lòng yêu một người, ta nhất định sẽ chân trọng, ngàn vàng không đổi, lấy mạng đền mạng. Cho nên, nếu ngươi bỏ qua, làm gì có mặt mũi nói yêu, thứ tình yêu này, ngươi không xứng đáng để cho, cũng cho không nổi…”
Nàng nhẹ nhàng nói hết lời, đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua bên cạnh Sở Thành Dực thì bị hắn giữ chặt cổ tay, năm ngón tay dùng sức, lại kéo nàng lảo đảo ngã vào vòng ôm xa lạ trong ngực, hơi thở nam tử thành thục tràn đầy trời đất vọt tới, nàng mê muội trong chốc lát, ngẩng đầu lên lần nữa thì đối diện với ánh mắt đau thương của nam tử, hắn bình tĩnh nhìn Bạch Thiên Thiên, đột nhiên, lại nức nở nghẹn ngào mà khóc rống lên, nước mắt nam nhân rơi xuống từng giọt từng giọt một, dính ướt gò má nữ tử.
Thật lâu sau, hắn nói: “Đúng vậy, tình yêu, ta không xứng để cho, cũng cho không nổi…” Hắn buông Bạch Thiên Thiên ra, mặc cho nàng dần đi xa, cuối cùng chỉ còn lại bóng dáng nhàn nhạt thoáng hiện trong bóng đêm đen nhánh.
Tình yêu, nếu ngươi không biết quý trọng, như vậy mặc dù mất đi, ngươi cũng không xứng để đau thương… Bởi vì đây chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch, khi ngươi khóc thút thít, khi ngươi đau thương, thật ra là khó có thể đối mặt với mất mát của mình, ích kỷ của mình.