Hoa Lê Rụng Trong Sân

Chương 30: Chương 30: Kiếp sống của nữ nhân đanh đá




Ngày hôm sau sau khi đại thiếu gia bị thương, từ di phu nhân cho đến nha đầu gã sai vặt đều kiên định một sự thật: thiếu phu nhân chính là một nữ nhân đanh đá!

Không ai tin tưởng vết cào này là của mèo.

Đối với suy luận phán đoán này, đại thiếu gia không nói một lời, thậm chí có vẻ cam chịu.

Trong khoảng thời gian ngắn, thiếu phu nhân còn oan hơn Đậu Nga (1), lão phu nhân nhằm vào phẩm hạnh của nữ nhân liên tục răn dạy, trước khi đi còn để lại chai thuốc cao, dặn dò mỗi đêm thoa mặt cho đại thiếu gia, để phòng lưu lại sẹo.

Nhị thiếu gia lại hưng phấn tột độ với chuyện này, ôm Bạch Thiên Thiên lặp lại ca ngợi nữ nhân đanh đá, hoàn toàn không đắn đo chuyện sống chết trong tương lai của mình.

Bạch Thiên Thiên cũng không định giải thích, dù sao cào hắn cũng phát ra từ đáy lòng mình, chỉ có điều tiểu Tuyết Nhi gan dạ sáng suốt hơn mình mà thôi.

Nhưng mà mấy ngày liên tiếp đại thiếu gia nương nhờ Tê Hương các để thê tử bôi thuốc, quấy nhiễu khiến nàng không khỏi không phiền lòng.

Nam nhân cao to nằm sõng soài trên giường, cách một lúc lại gọi thê tử bôi thuốc, Bạch Thiên Thiên bị sai bảo đến phiền, nên nghiêng đầu nói cho hắn biết: “Ngươi bị thương ở mặt, không phải chân, không cần mỗi ngày nằm trong phòng ta.”

Đại thiếu gia không để ý đến, vẫn như vậy, thiếu phu nhân tỏ vẻ định cầm khung thêu ra sau vườn thêu túi tiền cùng Chỉ Vân, máy ngày kế tiếp, túi tiền sen tịnh đế của Chỉ Vân sắp thêu xong.

Mà vẹt đầu đỏ trong Tê Hương các cũng đã học xong lời mới: “Nương tử, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?” Lúc nói lên con vẹt này hai mắt u buồn, mổ trên hai lỗ nhỏ giống như đang thở dài, khiến ý chí từ bi của thiếu phu nhân quả thật rung động một phen, vẹt nhỏ đáng thương, mấy ngày nay ngươi bị ngược đãi như thế nào?

Vì vậy, đêm hôm đó Bạch Thiên Thiên cởi khóa bạc trên chân vẹt nhỏ, xách tới cửa sổ mở lồng chim phóng sinh.

Nhưng vẹt đầu đỏ kia lại không đi, nó ở trong lồng chim nhảy nhảy, làm ra vẻ sắp chết, lải nhải nhiều lần: “Nương tử, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không? Nương tử, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?…”

Bạch Thiên Thiên lập tức cảm thấy nhức đầu, rút trâm cài chọc vào, nhưng vẹt nhỏ co rúc vào trong góc, giống như sắp khóc: “Nương tử, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?”

Giọng nói dáng vẻ này thật sự là… Khiến người nghe đau lòng rơi lệ…

Nữ nhân đều dễ dàng mềm lòng, đặc biệt với tiểu cầm thú giả vờ nhỏ yếu, vì vậy Bạch Thiên Thiên vứt bỏ cây trâm, ôm nhau cùng khóc: “Tiểu Hồng, mặc dù ngươi ngốc chút, nhưng ta cũng không nên vứt bỏ ngươi, từ nay về sau ta sẽ dạy cho ngươi lời người bình thường nói.”

Đại thiếu gia ngồi ở cạnh bàn khóe miệng co rút, rút đến mất hồn, chỉ có thể nhắm mắt bình phục lại tâm tình.

Lâu sau, tình cảm của Bạch Thiên Thiên và vẹt đầu đỏ đã có vẻ vững vàng, đại thiếu gia vội thúc giục: “Mạt Nhi, đến bôi thuốc cho ta.”

Thiếu phu nhân lòng không phục đi từ từ lên, dứt khoát vẽ loạn lên mặt hắn, cuối cùng thêm một câu: “Thật ra vết sẹo này rất xứng với ngươi.”

“Hả? Vì sao?” Đại thiếu gia hứng thú.

“Vô cùng… Khí khái!” Bạch Thiên Thiên tạm thời thay thế “cầm thú”, để đề phòng phát sinh rối rắm không đáng.

“Hả…” Đại thiếu gia cười, dĩ nhiên dưới lớp cao vừa dày vừa nặng bao phủ cũng có thể nhận ra một nụ cười hờ hững.

Bạch Thiên Thiên lơ đễnh, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Muộn rồi, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi ra phòng ngoài đi.”

Đại thiếu gia dừng một chút, không động, hắn nghiêng đầu nhìn thê tử treo lồng chim lên, sau đó ôm mèo vào trong ổ, sau khi tất cả thu dọn thỏa đáng xong, đột nhiên ngượng ngập nói một câu: “Tối nay… Ta nghỉ ở chỗ này thôi.”

Bạch Thiên Thiên kinh ngạc quay đầu, nhìn hắn trên dưới trái phải một vòng, mới phát hiện hôm nay Sở Thành Dực đặc biệt cực kỳ có gì không đúng.

“Ngươi… Không sao chứ?” Bạch Thiên Thiên cảm thấy nên lập tức ôm tiểu Tuyết Nhi ra khỏi ổ.

“Mạt Nhi…” Đại thiếu gia nhìn nàng một cái thật sâu, mơ màng hỏi: “Nàng có nhớ, ngày này hai năm trước?”



Bạch Thiên Thiên cứng đơ ngay tại chỗ, có quỷ mới biết được hai năm trước các ngươi làm ra mánh khóe mờ ám gì.

“Nàng còn nhớ rõ đêm đó ta nói gì với nàng sao?” Ánh mắt đại thiếu gia đau buồn, thiếu phu nhân nhìn lại mà tê dại cả đầu, sóng to gió lớn đã tới, chẳng lẽ phải chết trên vấn đề nhỏ vô thưởng vô phạt…

Sở Thành Dực vừa thở dài một tiếng, than đến Bạch Thiên Thiên lo lắng cào phổi.

Thật lâu, trong nhà yên tĩnh, Bạch Thiên Thiên bỗng nổi lên chút cảm xúc, tìm vẻ mặt dịu dàng nhất, tiến lên trải giường chiếu, trải xong lại mời đại thiếu gia cởi áo, thê tử hết sức trách nhiệm.

Sở Thành Dực kinh ngạc lại kinh ngạc, trực tiếp trừng mắt nhìn lên chuông đồng treo đầu giường.

Bạch Thiên Thiên cởi áo ngoài của đại thiếu gia rồi gấp tinh tế, dịu dàng nói: “Phu quân đại nhân, muộn rồi, yên giấc đi, tối nay ngủ ở đây.”

“Nàng…” Lúc này đổi thành Sở Thành Dực cà lăm: “Nàng… Chắc chắn chứ?” Lòng hắn hơi sợ hãi liếc nhìn tiểu Tuyết Nhi ở trong ổ, lại trợn mắt nhìn chuông đồng lớn.

Dung mạo thiếu phu nhân khẽ cong, tách ra một lúm đồng tiền mê người: “Đúng vậy, phu quân đại nhân, thiếp thân hầu hạ ngài nghỉ ngơi.” Lúc nói lời này, trong đầu Bạch Thiên Thiên nhảy ra vẻ mặt của Lưu Mộng Dao, tiếp theo hung hăng phỉ nhổ mình một phen.

“Ặc…” Trong khoảng thời gian ngắn đại thiếu gia có chút khó tiêu hóa, hắn chần chừ lên giường, nằm xuống, sững sờ nhìn thê tử mình chằm chằm.

Bạch Thiên Thiên nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn, vỗ về trấn an, cười nói: “Tối nay, ngươi ngủ chỗ này, ta ngủ phòng ngoài…” Dứt lời thản nhiên rời đi, lưu lại đại thiếu gia mặt đầy cao gặm nhấm cảm nhận hai năm trước.

Một đêm vô cùng dài, Bạch Thiên Thiên lăn qua lộn lại không dám ngủ sâu, hết sức mơ hồ nghe thấy phòng trong có tiếng động, giống như có người rời giường đi tới đi lui, đang muốn che đầu tiếp tục ngủ, cửa lại két một tiếng mở ra, đại thiếu gia giống như hồn phách xuất hiện ở phòng ngoài.

Bạch Thiên Thiên sợ hãi co rúc, giả bộ ngủ sâu.

Nam tử ngọc thụ lâm phong dưới ánh trăng, đi tới trước giường lẳng lặng đứng hồi lâu, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người nữ tử, giống như hàm chứa nóng bỏng, lai giống như trong suốt.

Hồi lâu, hắn cúi người kéo góc chăn cho thê tử, nhẹ giọng thở dài: “Ngày này hai năm rước, Tê Hương các là phòng tân hôn của chúng ta, hôm đó ta ở phòng ngoài, nàng ở phòng trong, bây giờ…” Hắn cười tự giễu.

Đáy lòng Bạch Thiên Thiên run lên, lập tức hiểu được, cảm giác vị đại thiếu gia muốn đền bù tiếc nuối đêm động phòng hoa chúc, thật sự là tự gây nghiệt, không thể sống!

Sở Thành Dực vẫn lẳng lặng đứng trước giường, ánh mắt dịu dàng, “Đêm đó ta đã nói rất nhiều lời đả thương nàng, bây giờ ta thừa nhận ta sai rồi, ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích một người đã từng chán ghét như vậy…” Hắn đưa tay khẽ vuốt tóc nữ tử, từng chút từng chút, từng sợi từng sợi, lâu sau hắn nói tiếp: “Đối với tình cảm, ta từ trước đến giờ đều là người lấy lên được bỏ xuống không được, Khanh Âm, Nhược Vũ, Nguyệt Vũ, Hương Đề… Mộng Dao… Yêu và thương đã không quan trọng, quan trọng là ta không thể phụ bạc bất kỳ nàng nào. Nhưng mà với nàng, ta nghĩ, giờ phút này ta rất yêu nàng.”

Trong nháy mắt Bạch Thiên Thiên bị suy nghĩ mạnh mẽ của hắn làm kinh ngạc, nam nhân vĩ đại mà bác ái đến nhường nào!

“Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?” Giọng nam thoáng trầm xuống, giống như hạ quyết tâm thật lớn, “Ta sẽ đối xử thật tốt với nàng, cưng chiều nàng yêu nàng, không để cho nàng chịu nửa phần uất ức.”

Bạch Thiên Thiên hé miệng, giả bộ mình chính là xác chết.

“Mạt Nhi, ta biết rõ nàng oán giận ta, nhưng nàng chỉ cần cho ta một cơ hội, một cơ hội là được rồi…” Nam tử vẫn kiên nhẫn như cũ.



Yên lặng, toàn bộ thế giới yên lặng.

“Hạ Mạt Nhi, ta biết rõ nàng không ngủ!” Cuối cùng đại thiếu gia không tiếp tục dịu dàng, hơi nóng nảy gầm to một tiếng.

Đáy lòng Bạch Thiên Thiên cuối cùng dễ chịu hơn nhiều, Sở Thành Dực dịu dàng không phải người bình thường có thể hưởng thụ.

Nhưng mà, nàng vẫn như cũ lạnh nhạt giả vờ ngủ say.

Đại thiếu gia dường như hơi tức giận, đứng một lát xoay người rồi đi, đi tới trước cửa lại dừng lại, “Chuyện Thành Tường thu Tuyết Trần cô nương làm thiếp ta đã bẩm báo lão thái gia, phụ thân đã ngầm cho phép, chỗ Tuyết Trần cô nương cũng hết sức vui lòng, cho nên… Chuyện này nhanh chóng làm đi!”

“Cái gì!?” Bạch Thiên Thiên vén chăn ngồi dậy, trợn mắt nhìn.

Sở Thành Dực lẳng lặng nhìn thê tử của mình, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, đột nhiên xa xa, cuối cùng khóe miệng khẽ nhếch lên cười nói: “Xác thực!” Dứt lời đẩy cửa đi, giống như một đống lớn lời dịu dàng lưu luyến vừa rồi không phải xuất ra từ miệng hắn.

Bạch Thiên Thiên ngồi trên giường sửng sốt hồi lâu, cuối cùng kéo chăn ngủ tiếp, cũng không có gì lớn, tự nhị thiếu gia không đồng ý cũng được.

Nhớ ngày nào đó động lực khiến hắn cự tuyệt hôn nhân sao lại giống như liệt nam trinh tiết!

Vì vậy, những ngày kế tiếp vẫn sóng êm gió lặng như cũ, mà đại thiếu gia sẽ không mỗi ngày nương nhờ Tê Hương các bôi thuốc, chỉ tương truyền chỗ nhị thiếu gia áp lực hơi khổng lồ, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh * của nữ tử yêu mến, dụ dỗ mèo con, đấu võ mồm, không khác quá khứ.

(*) vân đạm phong khinh: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió.

Ngày hôm đó, mắt thấy Chỉ Vân thêu xong túi tiền, Bạch Thiên Thiên đang cầm cây kéo giúp tỉa sợi chỉ, đột nhiên nghe thấy một tràng cười như chuông bạc ngoài cửa, ngay sau đó dáng người chói lọi của Lâu Tuyết Trần hiện ra trước mắt, giống như chân mày khóe mắt cũng tản ra ánh sáng chói mắt.

Chân mày Bạch Thiên Thiên giật giật, đột nhiên sinh ra dự cảm rất xấu.

Quả nhiên, Tuyết Trần cô nương cười nói trước, “Mạt Nhi, tỷ tỷ cuối cùng gả ra ngoài, tuy nói chỉ làm thiếp, nhưng đi theo nhị thiếu gia… Tỷ thỏa mãn!”

Thiếu phu nhân giơ tay hình chữ V, không trả lời.

Tâm tình Lâu Tuyết Trần rất tốt, thướt tha duyên dáng lượn một vòng trong phòng, khăn lụa hồng nhạt trêu chọc vẹt khẽ vỗ cánh ở đầu cầu đá, tiếp tục nói: “Muội không biết, ban đầu khi nhị thiếu gia che chở tỷ từ U Châu xuôi nam thì dọc đường đi du sơn ngoạn thủy, tình chàng ý thiếp, kiều diễm phong tình… Vị công tử nhà Tể tướng đuổi bắt, đều bị nhị thiếu gia ngăn cản… Phần ân tình này, tỷ lấy thân báo đáp cũng báo đáp không hết…”

Bạch Thiên Thiên cầm cây kéo trong tay “Xoẹt” một tiếng, cắt vào hư không.

Tuyết Trần cô nương còn chìm đắm trong mộng đẹp của mình, nói đâu đâu: “Chuyện tổng quản Nguyên gia chàng cũng không trách tỷ, tha thứ như thế, thương tiếc người ta như thế… Đều khiến tỷ cảm động đến rơi nước mắt…”

Vậy mà, lời của nàng còn chưa nói xong, vẹt đỏ trong lồng tre cũng rơi nước mắt theo, “Nương tử, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không? Nương tử, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?…”

Lâu Tuyết Trần ngạc nhiên, Bạch Thiên Thiên lại đưa cây kéo cho Chỉ Vân, ngẩng đầu thản nhiên nói: “Rất om sòm, cắt miệng nó xuống!”

Tuyết Trần cô nương và vẹt đầu đỏ đồng thời câm miệng, chết cũng không dám mở miệng.

(1): Vở ca kịch “Nỗi oan nàng Đậu Nga” là một tác phẩm kiệt xuất của Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên.

Nhân vật chủ yếu trong vở ca kịch là 1 người con gái nhà nghèo vùng Sở Châu, tên là Đậu Nga. Mẹ nàng mất khi nàng còn nhỏ, cha nàng là Đậu Thiên Chương không có tiền trả nợ, lại vội lên kinh dự thi, không có tiền lộ phí, liền bán nàng cho 1 bà góa là Thái Bà làm con dâu nhỏ (tức là con dâu mua từ lúc nhỏ, khi lớn lên phải làm vợ con trai người mua). Đậu Nga tới nhà họ Thái chưa được 2 năm, thì cậu con trai họ Thái bị bệnh mất, chỉ còn nàng và bà góa họ Thái sống nương tựa vào nhau. Trương Lư Nhi là 1 tên lưu manh ở Sở Châu, cùng với bố là Trương Lão Nhi thấy nhà họ Thái chỉ có 2 người phụ nữ, liền đến ở lỳ đó, rồi ép lão bà lấy Trương Lão Nhi. Thái Bà thế cô, đành ưng chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga thành thân với hắn. Đậu Nga cương quyết cự tuyệt và chửi rủa hắn thậm tệ. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ kế trả thù. Mấy hôm sau, Thái Bà bị ốm, sai Đậu Nga nấu cháo. Trương Lưu Nhi lén bỏ thuốc độc vào trong bát cháo, rắp tâm giết chết Thái Bà rồi sẽ ép buộc Đậu Nga. Đậu Nga bưng cháo cho Thái Bà, bỗng Thái Bà thấy buồn nôn, không muốn ăn nữa và chuyển bát cháo cho Trương Lão Nhi ăn. Trương Lão Nhi trúng độc, lăn lộn dưới đất rồi tắt thở.

Trương Lư Nhi đã đổ tội đầu độc cho Đậu Nga, bắt nàng giải lên quan cai trị Sở Châu. Tri phủ Sở Châu là Đào Ngột, 1 viên quan nổi tiếng tham nhũng, nhận tiền đút lót của Trương Lư Nhi, bắt Đậu Nga ra thẩm vấn, ép nàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị đánh đập chết đi sống lại, nhất định không chịu nhận tội. Đào Ngột biết Đậu Nga rất hiếu thuận với Thái Bà, liền đem Thái Bà ra đánh đập trước mắt Đậu Nga. Đậu Nga thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cực hình, đành chịu nỗi oan mà nhận tội. Tên tham quan Đào Ngột đã đã dùng mọi thủ đoạn ép được cung, liền khép nàng vào tội chết, giải nàng ra pháp trường xử tử. Đậu Nga thấy không biết kêu oan vào đâu, lòng tràn đầy bi phẫn, nguyền rủa trời đất: "Đất kia sao ngươi không biết phân biệt tốt xấu, trời kia sao không biết phân biệt người lành kẻ dở; thì làm trời đất làm gì!"

Trước khi chịu hình phạt, nàng thề nguyền 3 điều: 1 là, khi đầu lìa khỏi cổ, máu phun ra sẽ được hứng trên lụa bạch; 2 là trời sẽ xuống tuyết phủ kín thi thể; 3 là vùng Sở Châu sẽ bị đại nạn 3 năm liền. Lời thề nguyền đó của Đậu Nga đã làm cảm động cả trời đất. Khi đó, đang là tháng 6 nóng nực, tên đao phủ vừa vung đao xuống, một dòng máu nóng của Đậu Nga giống như kỳ tích đã bắn lên dải lụa trắng treo ở giữa không trung, ngay cả một giọt cũng không rơi xuống đất. Khi đầu của Đậu Nga bị chặt đứt, quả nhiên gió lớn nổi lên, tuyết bay khắp trời.

Trước đó không lâu, mọi người còn ướt đẫm mồ hôi, vậy mà giờ đây chỉ trong nháy mắt, người nào người nấy ôm đầu rụt cổ chạy về nhà, miệng không ngừng nói là “chuyện lạ, chuyện lạ”.

Sau khi Đậu Nga chết, quả thật là trời đã hạn hán 3 năm, không trồng trọt thu hoạch được gì. Người dân vùng đó đều biết rằng ông trời đang lên tiếng bất bình thay cho Đậu Nga vậy.

Mấy năm sau, phụ thân của Đậu Nga thi đậu bảng vàng, trở thành quan lớn. Khi trở về quê nhà, ông đã phúc thẩm lại vụ án của Đậu Nga, xử trảm Trương Lư Nhi và tên tham quan, rửa sạch nỗi oan khuất cho con gái.

Bà con trong làng lũ lượt kéo đến viếng thăm phụ thân nàng, nói: “Từ đầu chúng tôi đã biết Đậu Nga bị oan, chỉ tiếc là chúng tôi đều sợ quyền thế của tên tham quan đó, nên chỉ dám hận chứ không dám nói ra, nhưng mà chúng tôi lại không hề hãm hại Đậu Nga, cớ sao lại phải chịu nạn hạn hán trong suốt 3 năm này chứ?”

Phụ thân của Đậu Nga đáp: “Các ông đã biết rõ Đậu Nga là bị oan, vậy mà lại không dám nói một lời công đạo, đó gọi là bất nghĩa. Còn có những người tin tưởng tham quan, cho rằng Đậu Nga thật sự là hung thủ giết người, rồi miệt thị những người lương thiện, đó gọi là bất nhân. Trời cao có mắt, không có tai bay vạ gió, thiên tai nhân họa chính là để trừng trị những kẻ bất nhân bất nghĩa vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.