Hoa Lê Rụng Trong Sân

Chương 23: Chương 23: Người tài vẻ ngoài đần độn




Lưu Mộng Dao quậy một trận như thế, hợp với mấy buổi tối đại thiếu gia không thể phân thân tới ngủ lại Tê Hương các.

Ngày hôm đó vừa mới vào đêm, Bạch Thiên Thiên xem xét bánh chưng đã gói xong trong tay, lại nhìn sắc trời bên ngoài, đêm nguyệt hắc phong cao * giết người, như thế, rất tốt.

(*) nguyệt hắc phong cao: đầy đủ “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa”. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường vào buổi tối)

Nàng thay một bộ y phục tối màu, chải gọn gàng tóc, lại ôm mấy cái bánh chưng nóng mới ra lò, sau đó lén lén lút lút chạy ra khỏi Tê Hương các.

Vạt áo màu xám tro vừa mới bay ra khỏi cửa các, Chỉ Vân đã thò đầu từ trong phòng ra, buồn bực nói: “Bạch cô nương đây là muốn lén lén lút lút làm gì?”

“Còn có thể làm gì, ngươi không nghe Khánh Vinh nói chiều ngày hôm nay nhị thiếu gia về phủ, canh giờ này đại khái chắc cũng sắp…” Tố di mặt không đổi sắc tiếp tục gói bánh chưng, nàng coi như nhìn thấu, so tài cùng Bạch cô nương này, quay đầu lại không phải bị nàng tức chết, thì chính là mình bị ấm ức.

Vậy mà Bạch Thiên Thiên đang rón ra rón rén đi về phía trước thật sự không biết Sở Thành Tường tối nay sẽ về phủ, lúc này, nàng đang tâm tình thấp thỏm lang thang ở hậu viện Sở phủ.

Lúc đi ngang qua Tư Khanh các nàng còn cố ý gõ cửa, không ai trả lời.

Chẳng lẽ bế quan bị chết ngộp?

Nàng “Cạch cạch cạch” gõ một hồi lâu, Lâu Tuyết Trần mới quần áo không chỉnh tề bước ra, mặt khác còn ngáp ngủ.

Bạch Thiên Thiên liếc mắt nhìn lập tức bật cười, tức giận hỏi: “Vài ngày rồi tỷ còn chưa chải đầu hả?”

Lâu Tuyết Trần cũng không tức giận trừng mắt nhìn ngược lại nàng, “Ta đã bị nhốt bảy tám ngày rồi, muội không cần thấy chết mà không cứu như vậy có được không, ta tới Sở phủ là dùng sắc dụ nhị thiếu gia, kết quả ra quân chưa thắng trận đã chết, đừng nói nhị thiếu gia, giờ nam tử trong phủ cũng không dám tới gần nơi này…”

“Đó là tỷ đáng đời!” Bạch Thiên Thiên xếp bằng ngồi trước cửa ra vào, nói chuyện với Tuyết Trần cô nương cách một cánh cửa, “Vẫn giống như khi còn bé, trước khi làm việc cũng không suy tính.”

“A!!!” Lâu Tuyết Trần chống nạnh, cãi: “Ngược lại ta đã nghĩ kỹ xem cắt ngang hay dựng thẳng, nhưng tên tổng quản chó má đắm đuối đánh tới, cho nên đành tùy tiện cắt…”

“Tỷ…” Bạch Thiên Thiên tức cười.

“Ôi…” Tuyết Trần cô nương gãi da đầu, “Nói thật, khi nào muội năn nỉ ông cụ một chút, đối xử với sắc lang phải như gió thu cuốn hết lá vàng, nhưng đối với người một nhà, thật ra ta rất văn nhã…”

“Hai ngày nữa đi, chờ chuyện này nguôi xuống.” Bạch Thiên Thiên nhét bánh chưng qua khe cửa, đồng tình nói: “Ăn chút gì đi, đáng thương, nhìn tỷ lại gầy.”

Lâu Tuyết Trần tiện tay nhận lấy, nhưng không ăn, chỉ buồn buồn không vui nói: “Muội thì biết cái gì, đó là ta ăn uống điều độ.” Thời giờ vàng ngọc của nàng giờ đều lãng phí trong bế quan.

“Tuyết Trần tỷ, muội cầu tỷ một chuyện.” Bạch Thiên Thiên ngó nghiêng, nhỏ giọng nói: “Tối nay muội có chút việc, nếu đại thiếu gia đi Tê Hương các không tìm được muội thì tỷ thay ta giấu giếm, nói ta đang ở trong chỗ tỷ.”

“Hả…” Tuyết Trần cô nương tinh thần tỉnh táo, chậc chậc khen ngợi: “Thiên Thiên đây là muốn hồng hạnh xuất tường sao? Muội tóm lại lợi hại hơn ta, ta đây còn chưa gả ra ngoài đâu, muội đã học xong bò tường…”

“Đi đây, muội không nói dóc với tỷ…” Bạch Thiên Thiên đứng dậy phủi váy, dặn dò: “Nhớ giấu giúp muội.” Nói xong nàng lại nhìn quanh đi tới Thương Giản các.

Lại nói trong Thương Giản các có một thư viện, trong thư viện có bức họa, vẽ một nữ tử không có nốt ruồi…

Không phải mẫu thân Hạ Mạt Nhi mà chính là nương mình!

Tuy nó lão thái gia biết cả hai nương khi còn trẻ, nhưng giấu riêng bức họa như vậy cũng quá mập mờ, vì vậy Bạch Thiên Thiên quyết định đêm hôm tới Thương Giản các, điều tra kỹ chuyện cũ rối rắm năm đó.

Dĩ nhiên, nghề đêm hôm dò xét thư viện như vậy tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm.

Bạch Thiên Thiên dán sát tường suốt đường, cố gắng không để cho mình rơi vào tầm mắt tất cả nha hoàn sai vặt, lúc đến cửa chính Thương Giản các, nàng nấp trong góc tối trước, đợi đến sau khi bà vú đón Hoàn nhi đi, nàng mới chui vào từ khe cửa.

Vừa vào cửa vẫn là một mảnh rừng thông xanh thẫm, rậm rạp chằng chịt vô cùng thích hợp với đi đêm.

Tránh trái tránh phải, một trận công phu đã thấy trong lầu các lóe lên ánh đèn, trên cửa sổ thoáng phản chiếu ra bóng người mơ hồ, Bạch Thiên Thiên nheo mắt lại cẩn thận phân biệt.

Rất tốt, hai bóng người, nói rõ lão thái gia và lão phu nhân đều ở trong phòng ngủ, vì vậy nội tâm thiếu phu nhân hơi yên ổn lại.

Vỗ vỗ bộ ngực, vừa định tiếp tục tiến lên, một giọng nói hiền lanh truyền đến từ bên cạnh: “Mạt Nhi à, đã trễ thế còn làm gì vậy?”

“A…” Bạch Thiên Thiên kêu khẽ một tiếng, vội vàng xoay người, lão phu nhân sắc mặt nghiêm chỉnh nhìn nàng, trong tay còn mang theo bó cỏ ngải.

“Con…” Lòng thiếu phu nhân vẫn còn sợ hãi nhìn bó ngải buộc chặt, đánh lên người chắc rất đau.

“Ta biết rõ con uất ức…” Lão phu nhân nhìn sắc mặt trắng bệch quẫn bách của con dâu, cuối cùng thở dài một tiếng.

“Không, con không uất ức.” Bạch Thiên Thiên hoàn toàn không làm rõ lão phu nhân đang nói đề tài nào.

“Tới đây…” Lão phu nhân vẫy vẫy tay, đi tới đình trong ánh trăng, “Chúng ta ngồi xuống nói, kể từ khi con gả xuống ta còn chưa nói chuyện với con.”

Dưới chân thiếu phu nhân như có tảng đá cột lại, cọ xát nửa ngày mới đi qua, ngẩng đầu, trăng sáng dần trốn vào sau đám mây, quả nhiên là đêm nguyệt hắc phong cao giết người.

Bạch Thiên Thiên cắn răng ưỡn ngực, đôi tay dâng bánh chưng còn hơi nóng lên, “Con dâu cố ý gói bánh chưng đưa tới cho người và lão thái gia thưởng thức.”

Bánh chưng đối với cỏ ngải, ngươi không chết thì ta phải lìa đời!

Ở trong mắt của nàng, lão phu nhân tồn tại giống như thiên thần, huống chi thiên thần này ngay từ khi bắt đầu đã không muốn gặp con dâu Hạ Mạt Nhi.

“Khó có được con có lòng hiếu này.” Lão phu nhân đặt cỏ ngải lên bàn đá trong đình, cười kêu thiếu phu nhân cũng ngồi.

Bạch Thiên Thiên đang cầm bánh chưng do dự một lát, vẫn cẩn thận ngồi xuống.

Lão phu nhân nhìn nàng chằm chằm dò xét một phen, “Mạt Nhi, con gả tới cũng đã hơn một năm?”

“Vâng.” Thiếu phu nhân vùi đầu.

“Năm nay sắp hai mươi rồi, ta nhớ con nhỏ hơn Tường nhi mấy tháng.” Lão phu nhân vẫn cười tủm tỉm, khiến người ta đoán không ra.

“Vâng.” Bạch Thiên Thiên bắt đầu nhéo vạt áo, biểu tỷ Hạ Mạt Nhi đúng là tuổi này.

“Nói thế nào mấy thiếp thất kia của Dực nhi cũng nhỏ hơn con.” Lão phu nhân tình ý sâu xa.

“Vâng.” Thiếu phu nhân rất thông cảm.

“Trong một năm trước con quả thật tiến bộ không ít, hôn sự của Tường nhi con cũng hết sức cố gắng.” Lão phu nhân vẫn kiên nhẫn tiến hành từng bước.

Bạch Thiên Thiên vùi đầu tiếp tục kéo vạt áo, nàng thật sự không đảm đương nổi những lời khen này.

Bóng đêm đen như mực, lão phu nhân đột nhiên dời tầm mắt đến bánh chưng trên bàn, thật lâu, nàng nói: “Chén thuốc dưỡng thai vài ngày trước… Ta biết rõ để cho con chịu uất ức.”

“Phải… À… Không phải…” Bạch Thiên Thiên ngẩng đầu ngạc nhiên, cảm giác trong đầu lão phu nhân rõ như kính, nhưng lại luôn giả bộ hồ đồ.

Lão phu nhân lại nở nụ cười hiền lành, đưa tay vỗ tay thiếu phu nhân, hỏi: “Ta cũng từng trẻ tuổi, cũng hiểu tâm tình của con, nhưng, đại gia tộc như Sở gia, cũng có lúc tuyệt đối không công bằng.”

Bởi vì trong cuộc sống vĩnh viễn không có công bằng và chính trực tuyệt đối.

Bạch Thiên Thiên hiểu đạo lý này, cho nên ngồi ngay ngắn hồi lâu, yên lặng không nói gì.

Trăng sáng dần ló ra khỏi đám mây, chiếu lên bóng cây loang lổ trong viện, lão phu nhân nhìn nét mặt Bạch Thiên Thiên, rốt cuộc lộ ra nụ cười hiểu ý, khuôn mặt dịu dàng và hiền lành: “Chúng ta chân chính cần dẹp yên, tranh giành, náo loạn, cãi nhau, hận thù, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn là người một nhà. Cho nên, con quên chén thuốc dưỡng thai kia đi, đứa bé Mộng Dao kia cũng không phải thật xấu.”

Nghe xong lời này của lão phu nhân, Bạch Thiên Thiên cũng cười, nàng nhanh nhẹn gật đầu: “Con hiểu.”

Đúng vậy, người một nhà có gì không hóa giải được oán hận đây.

Một tay lão phu nhân cầm bánh chưng, một tay cầm cỏ ngải lên, lúc xoay người đi ra khỏi đình, lão phu nhân vẫn cười: “Mạt Nhi, chuyện ở Sở phủ sớm muộn gì cũng do con tiếp quản, con hiểu là tốt rồi.” Đi vài bước, lão phu nhân lại xoay người, “Trở về nghỉ ngơi đi, khó có được con lại còn có thể gói bánh chưng.”

Thiếu phu nhân đứng dậy đưa mắt nhìn lão phu nhân đi xa, đột nhiên không sợ lão thái thái nghiêm túc này rồi, người tài vẻ ngoài đần độn chính là như thế.

Lão thái gia không màng danh lợi, lão phu nhân lấy đại cục làm trọng, quả nhiên khiến Bạch Thiên Thiên bội phục sát đất.

Nhưng bội phục thì bội phục, nàng vẫn muốn xem rõ bức tranh xưa cũ trong thư viện kia, cho nên thiếu phu nhân thản nhiên rời khỏi Thương Giản các, sau lại lén lút làm một hồi mã thương (1).

Lần này nàng rút ra kinh nghiệm vẫn đi dọc theo góc tường, thật vất vả mới đến lầu các, lần lượt nhìn kỹ các cửa phòng, cuối cùng tập trung đến một gian phòng, khom người chui vào.

Bên trong thư viện to lớn trùng trùng điệp điệp sách vở, đâu chỉ lớn gấp mười lần thư phòng bé nhỏ của Bạch tú tài.

Mượn ánh trăng chiếu vào cửa sổ, Bạch Thiên Thiên lật xem mấy sách vở cất kỹ, lại chần chừ đi một đoạn, trong mắt đầy sách, vẫn không thấy cái gọi là bức họa.

Thiếu phu nhân hơi sốt ruột, lục lọi góc bên cạnh một lần, cuối cùng phát hiện một quyển họa trục * ở trên đỉnh giá sách, đáng tiếc vị trí quá cao, nàng nhón chân duỗi dài tay vẫn không với tới.

(*) họa trục: tranh cuộn

Chồng vài cuốn sách làm đệm dưới lòng bàn chân, vừa định dùng hết toàn lực thử một lần nữa, cửa lại “Ken két” một tiếng mở ra…

Sau ngoài ý muốn vẫn là ngoài ý muốn, Bạch Thiên Thiên bình tĩnh đứng đó không dám thở mạnh, bánh chưng đã dùng, lần này không còn đồ gì để phòng thân.

Người tới “Ken két” một tiếng lại đóng cửa lại, Bạch Thiên Thiên đứng trên chồng sách sóng lòng sôi sục.

Nửa đêm canh ba đến xem sách, đam mê của lão thái gia quả nhiên không giống người bình thường.

Bóng người màu trắng xuyên qua giữa giá sách, giống như cố ý tìm cái gì, thật lâu, hắn đột nhiên kêu một tiếng “Ah” kinh ngạc, Bạch Thiên Thiên bị sợ thiếu chút nữa té từ trên đống sách xuống, cuống quýt co vào trong bóng tối, lại phát hiện người đến chuyển sang kệ sách khác tìm.

Yên tĩnh một lúc lâu, thiếu phu nhân thở dài một hơi, đang muốn vỗ ngực an ủi, đột nhiên một đôi tay tấn công tới từ bên cạnh, vững vàng giữ chặt đầu vai nàng, đau đến nàng “Ối…” một tiếng thét thảm.

Giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Ngươi là ai? Ngươi tới nơi này làm gì?”

Giọng nói này rất quen thuộc, Bạch Thiên Thiên ngẩng đầu, dưới ánh trăng mông lung nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng.

“Sở Thành Tường…”

“Bạch Thiên Thiên…”

Hai người đồng thời kêu lên, lại đồng thời đưa tay che môi đối phương, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng nhu hòa, yên tĩnh không người nào.

Thì ra, tâm ý tương thông tồn tại, thậm chí làm chuyện xấu còn ăn ý như vậy.

(1) hồi mã thương: hay hồi mã thế là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa. Kỹ thuật cốt yếu của Hồi mã thương nguyên thủy phải gồm 03 yếu tố đó là vũ khí (thương), phương tiện (ngựa - mã) và chiến thuật (hồi - đột ngột tập kích trở lại).

Nói chung đây là một chiến thuật chiến đấu mà các chiến sĩ chủ yếu dùng cây thương làm vũ khí. Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích. Sự độc đáo của đòn hồi mã thương là tính bất ngờ, khiến đối phương không kịp trở tay.

Nghĩa rộng: Mặc dù đây là một thế võ nhưng với sự lợi hại bởi yếu tố bất ngờ và hiệu quả, dụng rộng rãi trong võ thuật Trung Hoa. Đặc biệt, thuật ngữ "Hồi mã thương" không chỉ đơn thuần đề cập về một thế võ, đòn đánh mà nó đã được nâng lên thành một thuật ngữ để chỉ sự phản kích, phản công của một đối thủ với đối thủ còn lại trong các cuộc thi đấu cũng như chỉ một chiến thuật thi đấu, kinh doanh.

Ngoài ra, thuật ngữ này được các nhà báo thể thao sử dụng một cách thông dụng trong việc diễn tả các trận bóng đá để mô tả về lối chơi phòng thủ phản công hoặc các trận đấu có sự lội ngược dòng về tỷ số.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.