Lúc Bạch Thiên Thiên ôm quyển trục đi vào phòng trong, nhị thiếu gia đang cười, nhưng đợi sau khi xem xong mỗi bức họa, hắn đã không cười.
Đây đều là những gì chứ, trước kia cảm thấy tiên sinh của mình thái quá, bây giờ nhìn lại tối thiểu tướng mạo còn để cho người ta dễ dàng tiếp nhận.
Mà Bạch Thiên Thiên vừa đang nghiên cứu tỉ mỉ bức họa, vừa ánh mắt lóe sáng chậc chậc khen ngợi.
Cuối cùng, nhị thiếu gia thật sự chịu không nổi, nghiêng đầu khinh bỉ: “Nàng thích như vậy?”
“Nhìn mắt xếch này…” Bạch Thiên Thiên gật đầu: “Thật sự là nhân gian hiếm có…”
Sở Thành Tường bất mãn khẽ hừ, đuôi mắt cũng không nhếch lên, “Khiếu thẩm mỹ của nàng đâu rồi, còn là thẩm mỹ xấu xí?”
“Ghen tỵ!” Bạch Thiên Thiên ngẩng đầu, cười đến mặt mày cong cong, “Chàng chính là ghen tỵ trần trụi!”
Nhị thiếu gia cũng cười, một tay kéo nữ tử vào trong ngực, khẽ vuốt: “Nha đầu đáng thương, sao suy nghĩ của nàng luôn kém người khác khoảng lớn.”
“Nào có…” Bạch Thiên Thiên bất mãn chu môi, đưa tay cầm một bức tranh lên, dùng ngón tay điểm điểm: “Nhìn đôi môi này một chút, rất đỏ thắm nhẵn nhụi…”
Nhị thiếu gia nghe vậy nâng cằm nữ tử lên, cúi đầu hôn mạnh.
Lại nói kể từ sau đêm làm rõ thân phận ở Thương Giản các, Sở Thành Tường rảnh rỗi lập tức lẻn vào trong phòng thiếu phu nhân vành tai tóc mai chạm nhau, kỹ thuật hôn tự nhiên cũng đột nhiên tăng mạnh, đương nhiên không thể so sánh với tinh khiết mắc cỡ vài ngày trước đó.
Nam tử khí lớn, cho nên cái hôn này thiếu chút nữa chặn đường thở của Bạch Thiên Thiên, vừa thở dốc một chút lại bị hôn lên, răng môi cùng mài, tiếng thở dốc của dần tăng lên.
“Ào” một tiếng, quyển trục trên bàn lăn đầy đất, lúc này nhị thiếu gia mới ngẩng đầu lên, cười quyến rũ mờ ám, “Đôi môi Thiên Thiên càng đỏ thắm, càng nhẵn nhụi…”
Thiếu phu nhân khẽ thở dốc, dựa vào trong ngực Sở Thành Tường, nhất thời không có sức lực.
Nhị thiếu gia nhìn lông mi dày của nàng hơi rung động, hăng hái lại nổi lên, vì vậy cúi đầu hôn lên mắt nàng, chậm rãi lan ra, cái trán, gò má, cằm, cuối cùng là cổ béo mập…
Tim Bạch Thiên Thiên đập như hươu chạy, giơ tay đẩy một cái, vẫn không nhúc nhích.
Đầu lưỡi Sở Thành Tường dịu dàng từ từ xẹt qua cổ, ngậm nút thắt xanh lơ bên dưới, kéo mạnh, vạt áo lập tức rộng mở một khoảng, nghiêng trên bờ vai.
Bạch Thiên Thiên kêu một tiếng như mèo ngâm, nghiêng đầu muốn tránh, lại bị nhị thiếu gia ôm eo, mang lên giường.
Nam tử vẫn chưa hôn đủ, cúi đầu lại hôn, thân thể nữ tử cuộn tròn, muốn nghỉ ngơi.
Ga giường bị kéo nhăn một góc, ngoài phòng có tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, giọng sợ hãi của Chỉ Vân vang lên: “Sở quản gia nói lão thái gia thúc giục rồi, để tiểu thư mang danh sách xét duyệt lên, lão thái gia muốn tự mình trông thấy tiên sinh của Hoàn nhi.”
Bạch Thiên Thiên chợt tỉnh ngộ, vừa định đứng dậy, lại bị Sở Thành Tường nhẹ nhàng ấn xuống, nụ hôn của hắn ướt át mà tỉ mỉ, mềm mại rơi vào trong tai nàng: “Nói cho lão thái gia biết, đã chọn xong rồi, cứ thế mang qua.”
“Ặc…” Thiếu phu nhân đẩy hắn một cái, “Nào đã chọn xong?”
Nhị thiếu gia lười biếng ngẩng đầu, mũi chân vừa nhấc, giống như tùy tiện nâng một bức họa trên đất lên, cười tủm tỉm nói: “Thì người này.”
Kiều diễm phong tình trong phòng vì vậy mà chấm dứt, Bạch Thiên Thiên cầm đọc tên người này: bức họa với giới thiệu cuộc đời của tiên sinh tư thục Chu Tử Hà không thể không hoài nghi, Sở Thành Tường hắn tuyệt đối cố ý!
Vị Chu tiên sinh này mặc bộ áo nho gia màu xanh đen, trong sạch sẽ lộ ra chút phóng khoáng, tóc buộc lên cẩn thận tỉ mỉ, hình dáng chân mày kiên nghị làm giảm bớt phong độ của người trí thức, lông mi, đôi mắt, mũi, cằm, môi đều là vẻ bình thường của Trung Quốc trên dưới năm ngàn năm, ngay cả học vấn cũng bình thường, lại là đồng sinh chưa trúng tú tài.
Thật là một nam nhân nhỏ mọn, không cho phép trong phủ có một nam tử đẹp mắt hơn hắn.
Bạch Thiên Thiên tỏ ý mặc niệm với đám thân thích của các di phu nhân, dạo này, dáng vẻ đẹp mắt cũng là một tội lỗi lớn.
Vốn tưởng rằng lão phu nhân và lão thái gia sẽ không nhìn trúng Chu Tử Hà này, không ngờ lão phu nhân vừa nghe danh là tiên sinh hoàn toàn không có bối cảnh, thậm chí ánh mắt còn tán dương nhìn thiếu phu nhân, vả lại liên tiếp gật đầu.
Vì vậy chuyện tranh cử tiên sinh tư thục của Sở phủ, người lan truyền lại là nhân viên thu chi, ngọn nguồn quanh co trong này cũng chỉ có thiếu phu nhân hiểu rõ lòng mình hơn ai hết.
Ngày ấy vốn là tiết Đoan ngọ, sớm định bảo muốn đi Thân Giang du hồ, nhưng bởi vì bát di thái sinh con, chuyện du hồ bị đẩy về sau, mọi người chỉ treo cỏ ngải ăn bánh chưng, lão thái gia và lão phu nhân kéo mọi người buôn chuyện nhà, cũng vui vẻ hòa thuận.
Lúc này Lâu Tuyết Trần cũng đã được thả ra, cùng mọi người không lo lắng gặm bánh chưng.
Đột nhiên nghe tiên sinh tư thục vào phủ, vẻ mặt mọi người khác nhau, đám di phu nhân dĩ nhiên bất mãn trong lòng, Tuyết Trần cô nương rất tích cực lắng nghe, chủ yếu là đã hơn nửa tháng nàng không nhìn thấy gương mặt xa lạ, tâm tình khó tránh khỏi kích động.
Mà vị Chu tiên sinh xuất hiện cũng khiến mọi người thất vọng, trang phục giống trên bức họa như đúc, ngay cả màu sắc cũng không đổi, tay áo dính chút mực nhàn nhạt cũng giống như đang kêu gào: ta là người đọc sách, ta là tiên sinh tư thục!
Lâu Tuyết Trần chỉ liếc qua đã không còn hứng thú, nhưng vị Chu Tử Hà tiên sinh này dường như lại tràn đầy hứng thú khác thường với Tuyết Trần cô nương, ánh mắt thỉnh thoảng bay sang bên này, Bạch Thiên Thiên ngồi cạnh Tuyết Trần cô nương, khó tránh khỏi bị ngộ thương.
Lão thái gia hỏi hắn vài vấn đề đứt quãng, trả lời coi như trôi chảy, như thế xem ra đã xác định.
Đại thiếu gia mím môi mãi một chữ, nhị thiếu gia lại rất hứng thú không ngừng quan sát vị tiên sinh dạy học mới tới, thỉnh thoảng dùng ánh mắt ý vị sâu xa liếc nhìn thiếu phu nhân.
Bạch Thiên Thiên nhìn khắp nơi, mặt mày quan tòa kịch liệt, bất đắc dĩ cúi đầu gặm bánh chưng, thật vất vả mới kết thúc, đại thiếu gia bị mấy vị di phu nhân cuốn lấy kể khổ, Lâu Tuyết Trần tiến lên cầm tay nhị thiếu gia, trong tay áo mơ hồ đưa ra một túi thêu xanh biếc.
Hai vị nam tử đều vô tình liếc nhìn thiếu phu nhân, giống như đều hy vọng nàng tiến lên thi triển quyền cước, ghen một phen.
Bạch Thiên Thiên cúi đầu ăn xong bánh chưng trong tay, đứng dậy rời đi, để lại một đống nam nam nữ nữ lôi lôi kéo kéo rối rắm không thôi.
Lúc vừa đi đến hồ sen, nhị thiếu gia đuổi theo, Tố di cúi đầu đi về Tê Hương các trải chiếu trước, Chỉ Vân đi vòng qua hồ sen ẩn núp, lưu lại hai người nhìn nhau dưới ánh trăng.
Thật lâu, nhị thiếu gia không lên tiếng, Bạch Thiên Thiên ngược lại cười trước, nàng thu tay áo, ngước mắt nói: “Không phải tới định giải thích với ta sao? Chàng không nói, ta thật sự muốn hiểu lầm…”
Sở Thành Tường bị lời nàng chọc cười, vỗ trán thở dài: “Nàng cứ tự tin đoán chừng ta như vậy, thậm chí dấm cũng không ăn?”
Bạch Thiên Thiên cười híp mắt nghiêng đầu, rất vô sỉ nói: “Tâm trạng tốt, không có cách nào.”
Nhị thiếu gia hoàn toàn im lặng, hắn lấy túi thêu Lâu Tuyết Trần vừa đưa ở trong tay áo ra, cúi đầu nói chi tiết: “Lúc ta mới quen Tuyết Trần cô nương, nàng ta đang từ U Châu xuôi nam đào hôn, dọc đường ta thêm chút che chở, cho nên có giao tình với nàng ta, túi thêu này nàng ta nói đẻ báo đáp ơn ta cứu mạng…”
Thì ra đây chính là bí mật sâu xa theo lời Lâu Tuyết Trần nói lúc trước, tâm tư của nữ nhân quả nhiên tỉ mỉ, cũng không biết vì sao từ cổ chí kim báo ân đều là lấy thân báo đáp, hiểu không rõ tình cảm thì đưa vật đính ước thử dò xét khiêu khích, phàm là nam tử định lực không đủ, 89% sẽ đắm chìm vào nhu tình của mỹ nhân.
Mà nữ nhân như Lâu Tuyết Trần nhắm mắt chết mê chết mệt như vậy cũng thật hạnh phúc.
Bạch Thiên Thiên tỉ mỉ lật xem túi thêu, đường may xiêu xiêu vẹo vẹo, uyên ương không ra uyên ương, con vịt không giống con vịt, khả năng thêu thùa năm đó đã nát vụn.
Dưới ánh trăng, Bạch Thiên Thiên mắt sáng lưu chuyển, nhị thiếu gia cho rằng nàng sẽ nói ra lời mềm mại tinh tế, chỉ không ngờ nàng lại nhét túi thêu vào trong ngực hắn, cười cười nói nói: “Chính chàng gây ra chuyện, tự mình giải quyết, ta không đóng vai xấu giúp chàng.”
Nhị thiếu gia ngạc nhiên, đầu ngón tay Bạch Thiên Thiên khẽ đẩy hắn, “Đã có giai nhân tặng túi thêu, vậy túi tiền ta thêu không cho chàng!”
Những lời này ngược lại đúng là vị chua hoàn toàn.
Sở Thành Tường vừa định tiến lên trấn an, lại nghe thấy phía bên kia hồ sen “Ối” một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó nghe tiếng nước “ùm”, hình như có người rơi xuống hồ.
Bạch Thiên Thiên vội vàng xoay người chạy tới, nhị thiếu gia xiết chặt quả đấm nguyền rủa, nha đầu Chỉ Vân kia nên sớm bị sét đánh chết, nhiều lần phá hoại chuyện tốt của người khác, ngay cả đi dạo trên hồ sen cũng có thể rơi vào.
Hai người vừa mới đi vòng qua bên hò, đã thấy một thanh niên cởi áo khoác, tung người nhảy xuống nước, tư thế này, hành động này, không khỏi hiển lộ rõ phong thái thiếu hiệp giang hồ.
Chỉ Vân chìm chìm nổi nổi trong hồ sen, uống vài ngụm nước, Bạch Thiên Thiên vừa định lên tiếng kêu cứu, nam tử trong nước đã vạch một đường cong đẹp đẽ bơi tới, mặt khác còn nhẹ giọng an ủi: “Cô nương đừng lo lắng, hồ nước không sâu.”
Chỉ Vân “uhm uhm uhm” một tiếng tỏ vẻ đáp lại.
Bạch Thiên Thiên kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn chằm chằm nam tử trong nước, ở đây cứu người, hoàn toàn là bơi lội tự do đa dạng, giống như tiên hoa sen mới nở dưới ánh trăng.
Chốc lát, nam tiên tử kia vớt Chỉ Vân kẹp dưới nách, không quên ngoái đầu lại cười một tiếng với hai người xem, ngũ quan bình thường cực đoan thoáng chốc sáng chói khác thường, áp đảo sao đầy trời.
Thì ra, tâm hồn đẹp mới thật đẹp.
Bạch Thiên Thiên còn thiếu chút nữa hai tay nâng cằm, mắt lóe sáng hô to: “Chu Tử Hà, ta sùng bái ngươi!”
Anh hùng kiểu Chu tiên sinh rất có phong cách quý phái, vừa lên bờ đôi tay đã quơ múa trên không trung, bày tỏ hoàn thành viên mãn nhiệm vụ cứu người.
Bạch Thiên Thiên đang định nhào qua cúng bái, thân thể căng thẳng đã bị nhị thiếu gia kéo khỏi hiện trường, vừa kéo vừa tốn hơi thừa lời: “Chu tiên sinh rất không biết giữ ý tứ…”
Không biết giữ ý tứ sao?
Bạch Thiên Thiên nghi ngờ quay đầu lại, khi thấy anh hùng Chu Tử Hà vừa mới biểu diễn vóc người hoàn mỹ của mình xong, bắt đầu cúi người xuống bấm lại sờ trên người Chỉ Vân, cuối cùng hít sâu một hơi, bóp mũi hôn xuống…
Đáng thương Chỉ Vân cô nương giữ gìn nụ hôn đầu mười sáu năm, thì ở dưới ánh trăng thành mây trôi nơi chân trời…
Nhị thiếu gia rút kinh nghiệm xương máu, khắc sâu giác ngộ lần sau trong phủ thu nhận tiên sinh sai vặt trước tiên nhất định phải kiểm nghiệm tranh kiểu như khỏa thân, có quỷ mới biết dưới khuôn mặt bình thường ẩn giấu vóc người như ma quỷ, cứ tiếp như thế, mâu thuẫn nội bộ còn đến mức nào!
Đại thiếu gia thê thiếp thành đoàn còn chưa giác ngộ như vậy, nhị thiếu gia mới nếm thử tình hình đã lo lắng bất an.
Bạch Thiên Thiên bị người nửa ôm nửa kéo, đột nhiên cảm thấy những âm mưu vẫn tiếp tục phát triển như thế khiến người ta hãi hùng!