Hòa Li Được Chưa?

Chương 44: Chương 44: Chuyện muốn làm




Tin tức Tây Bắc chiến báo sau khi truyền ra, tình thế phát sinh thật sự nhanh, hoặc là cũng có thể nói hoàng đế đã sớm chờ đợi ngày này.

Trong thành Trường An lời đồn đãi hướng gió cũng là một ngày một cái biến cố —— từ lúc bắt đầu Tây Bắc đại bại khiến lòng dân hoảng sợ, đến sau lại đối với Vệ gia quân vô năng phẫn nộ trách cứ, đến sau đó lại ẩn chứa nội tình lời đồn đãi nổi lên bốn phía, đến cuối cùng tất cả mọi người đem đầu mâu nhắm ngay phụ trách quân nhu Hộ Bộ cùng Binh Bộ.

Người xưa đều nói lời đồn đãi có thể giết người. Tuy rằng Trường An bá tánh khẩu tru bút phạt, đối với những quan lớn đó cao cao tại thượng hiển quý mà nói cái gì cũng đều không tính, nhưng vốn dĩ cũng không có người muốn dựa vào những bá tánh quan tướng viên kéo xuống ngựa. Bọn họ chỉ là một cái cớ mà thôi, ngự sử mượn miệng lưỡi bá tánh đến tai thiên tử, hoàng đế đương nhiên “Vâng theo dân ý”, hạ lệnh có tư phải tra rõ.

Nước trên triều đình bị quấy đục, Tương Vương đại bộ phận lực chú ý đều bị hấp dẫn qua. Hắn một mặt nỗ lực muốn bảo vệ thủ hạ người mình, một mặt cũng không thể không suy xét mở đường lui, cân nhắc nếu là nhân thủ thiệt hại lại nên đẩy ai lên vị trí tiếp tục để hắn sở dụng.

Tinh lực của mỗi người định sẵn là hữu hạn, tinh thần tâm tình của Tương Vương nếu bị chuyện của triều đình lôi kéo, tự nhiên lại không rảnh lo mặt khác.

Lộ gia chủ cùng Thẩm Vọng Thư thừa dịp cơ hội này, vô cùng bận rộn mấy ngày. Hơn nữa sớm có duyên cớ chuẩn bị, thế nhưng ở thời gian ngắn ngủn mấy ngày đem thủ hạ và cửa hàng chuyển nhượng gần xong hết cả rồi, nhân thủ tin được cũng bắt đầu hướng về Kim Lăng dời đi.

Mọi người vội đến đầu óc choáng váng rất nhiều Lộ Dĩ Khanh khó có được tìm được cơ hội, lại lén đi gặp Lộ gia chủ.

“Chúng ta thời điểm đến muộn một chút lại đi, bằng không Tương Vương nơi đó khẳng định phải phát hiện trước tiên.” Lộ gia chủ cho rằng Lộ Dĩ Khanh là tới hỏi hành trình, vì thế nhắc nhở nàng một câu, phải có kiên nhẫn.

Lộ Dĩ Khanh lại không phải vì cái này tới, nàng từ trong lòng ngực lấy ra một tấm giấy, mặt trên viết không ít tên cửa hàng, đều là cửa hàng Lộ gia ở Trường An. Chẳng qua hiện tại những tiệm này đều không phải Lộ gia, nàng chỉ điểm mặt trên điểm chu sa tên cửa hàng đưa Lộ gia chủ xem: “A phụ ngài xem, những điểm chu sa, đều là Tương Vương phi thông qua các loại thủ đoạn tiếp nhận Lộ gia sản nghiệp.”

Đây là Tương Vương phi lúc trước cho Lộ Dĩ Khanh hứa hẹn, nàng sẽ tiếp nhận Lộ gia sản nghiệp ở Trường An cũng sẽ cho Lộ gia ở nơi khác làm buôn bán thuận lợi. Mục đích vô cùng đơn giản, chính là khiến các nàng biến mất ở trước mắt mà thôi, vì thế ả ta không tiếc vận dụng Thẩm gia cùng với thế lực nhà ngoại.

Lộ gia chủ đương nhiên biết những chuyện này, lúc này nhướng mi hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Lộ Dĩ Khanh liền “Hắc hắc” nở nụ cười, cười đến có chút tốt lành nào: “A phụ ngài xem, những cửa hàng này tuy rằng không phải Tương Vương phi tự mình tiếp nhận, nhưng ngươi nói lấy mánh khoé thông thiên của Tương Vương, nếu thật muốn tra xét, có thể tra được trên người nàng hay không?”

Lộ gia chủ nghe vậy sao có thể không rõ ý tứ của nàng, trong ánh mắt không ngăn được nhiễm vài phần hứng thú: “Như thế nào, Tương Vương phi đắc tội ngươi? Còn có ngươi có phải đã quên rồi không, Tương Vương phi chính là họ Thẩm, vẫn là trưởng tỷ của tức phụ ngươi.”

Sau một câu xem như nhắc nhở, Lộ Dĩ Khanh chính mình quên mất, Lộ gia chủ nhưng không quên Lộ Dĩ Khanh đã từng đối với Thẩm Vọng Thư có bao nhiêu giữ gìn. Tuy rằng mỗi một lần mất trí nhớ qua đi nàng cũng sẽ đem người quên đi mất, hai người cũng chung quy sẽ sinh ra chút khoảng cách vô hình, nhưng kết cục cuối cùng Lộ Dĩ Khanh đều là ở trong thời gian ngắn ngủn ba tháng lại một lần nữa yêu Thẩm Vọng Thư, hơn nữa yêu ai yêu cả đường đi, đối với người bên nàng hết thảy đều giữ gìn đến cực điểm.

Nói câu chuyện ngoài lề, Lộ gia chủ đối với con gái của mình li kinh phản đạo cũng đã từng tức giận rồi, còn từng thừa dịp Lộ Dĩ Khanh mất trí nhớ, muốn đem hai người tách ra. Nhưng kết quả cuối cùng cũng là không cần nói cũng biết, một lần hai lần ba lần qua đi, Lộ gia chủ chính mình cũng đã chết tâm phần này.

Hắn xem như đã nhìn ra, ngay cả nếu nữ nhi sẽ mất trí nhớ, nhưng đời này cũng coi như là thua tại trên người Thẩm Vọng Thư.

Hiện giờ Lộ gia chủ là lười biếng giãy giụa, nhưng đứa con gái này của hắn toàn bộ suy nghĩ đều là tức phụ lẽ là đổi tính tình, đột nhiên lại đối với Thẩm Vọng Thư thay đổi thái độ, không như lúc trước xem trọng chuyện nhà ngoại của con dâu, thậm chí đã bắt đầu tính kế tỷ tỷ của tức phụ nó?

Lộ gia chủ không biết nội tình, Lộ Dĩ Khanh lại bĩu môi nói: “Có là trưởng tỷ của Vọng Thư thì lại như thế nào, nàng lại không phải người tốt gì.”

Ở trong lòng Lộ Dĩ Khanh, Tương Vương phi cùng Tương Vương tuy không phải cùng một giuộc, còn thật không tính là kẻ tốt lành gì —— thân là trưởng tỷ, nàng không nghĩ tới bảo vền muội muội, ngược lại khi phu quân mình đem chủ ý hướng tới trên người muội muội ả ta lại lựa chọn giận chó đánh mèo. Đừng nhìn nàng giống như rất là chiếu cố, còn cùng các nàng nói điều kiện muốn đem các nàng đi tiễn, nhưng xét đến cùng còn không phải không dám phản bác Tương Vương, lúc này mới muốn từ trên người của ngoại nhâ xuống tay.

Tương Vương phi đều xem muội muội lẫn muội phu là người ngoài, Lộ Dĩ Khanh tự nhiên cũng không có lý do lại đem ả ta xem như tỷ tỷ được. Nàng tính kế chờ Tương Vương vội qua chuyện trong triều kia, quay đầu lại đến cái nội bộ mâu thuẫn, chẳng lẽ không phải náo nhiệt?

Lộ gia chủ nhìn Lộ Dĩ Khanh ánh mắt kia sáng lấp lánh, nơi đó mặt tràn ngập muốn làm chuyện giảo hoạt, nhịn không được có chút buồn cười. Theo sau đó hắn lại hỏi: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy, sẽ không sợ tức phụ ngươi đã biết giận sao?”

Nhắc tới Thẩm Vọng Thư, Lộ Dĩ Khanh cũng không khỏi sẽ nghĩ nhiều, nhưng cuối cùng vẫn là quyết định muốn khinh miệt Tương Vương phi một phen.

Nếu Lộ Dĩ Khanh chủ ý đã định, Lộ gia chủ cũng không khuyên nhiều, nhưng chợt nghĩ lại: Nếu muốn đem Tương Vương phi bán, kia hắn không bằng bán đến càng rộng một chút, lại đem hoàng đế cũng lén lút bán nốt chẳng phải là đem nước quấy đến càng đục? Đến lúc đó Tương Vương không chỉ có nội bộ mâu thuẫn, bên ngoài còn có hoàng đế đang kế bên như hổ rình mồi, nghĩ đến một chốc cũng mò không ra không tới để ý tới bọn họ......

Chỉ cần Lộ gia không phải Tương Vương một ngón tay là có thể ấn chết, hoặc là hắn còn nhớ thương cơ nghiệp Lộ gia, luyến tiếc một ngón tay ấn chết, kia bọn họ sẽ có càng nhiều thời giờ cơ hội trù tính cho tương lai.

****************************************************************************

Lộ Dĩ Khanh vốn đang muốn cùng thân phụ thương lượng một chút như thế nào bẫy người ta, nhưng hắn cáo già thì trong bụng ý nghĩ xấu hiển nhiên so với nàng còn nhiều hơn lận, nghe xong mấy cái chủ ý xảo trá của nàng lúc sau trực tiếp liền đem người đuổi đi, miễn cho liên luỵ chỉ số thông minh của hắn.

Bị thân phụ ghét bỏ Lộ Dĩ Khanh ủy khuất chớp chớp mắt, lại không còn ai để nói.

Trở lại Đông viện nhìn thấy Thẩm Vọng Thư, đối phương vừa thấy nàng liền hỏi: “A Khanh nàng đi nơi nào, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi vậy?”

Hai người như hình với bóng qua mấy ngày, tuy rằng Tương Vương trước mắt vội vàng chính sự không rảnh để ý tới Lộ gia, nhưng thủ hạ hắn người nhiều như vậy, khó có thể nói có người còn muốn bắt lấy Lộ gia cùng hắn tranh công. Cho nên Thẩm Vọng Thư vẫn là không dám thả lỏng cảnh giác, cảm giác muốn lúc nào cũng nhìn được Lộ Dĩ Khanh như mới vừa rồi có thể cảm thấy an tâm, nếu không phải Lộ Dĩ Khanh trở về nhanh, nàng chỉ sợ cũng muốn nhịn không được đi ra ngoài tìm người.

Mà Lộ Dĩ Khanh bị Thẩm Vọng Thư vừa hỏi này, không hiểu sao đã có chút chột dạ, nàng cọ xát bước chân đi đến bên người Thẩm Vọng Thư, ho nhẹ một tiếng giải thích nói: “Ta chính là nghĩ đến một ít việc, đi tranh chủ viện cùng phụ thân thương lượng.”

Thẩm Vọng Thư nghe nàng nói hàm hàm hồ hồ, đã biết Lộ Dĩ Khanh có việc không muốn nói cho mình. Mà nàng từ trước đến nay tâm tình khoan dung, cũng không cảm thấy mình cần biết chuyện riêng của Lộ Dĩ Khanh, vì thế cũng không truy vấn, chỉ nói: “Vậy nên ngươi nhanh như vậy đã trở lại?”

Lộ Dĩ Khanh mới vừa còn cảm thấy có ủy khuất không chỗ nói đi, lúc này lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất: “Vọng Thư nàng không biết đâu, cha hắn ghét bỏ ta, nói ta ra đều là chủ ý xảo quyệt, cho nên đem ta đuổi ra ngoài.”

Thẩm Vọng Thư thấy nàng vẻ mặt ủy khuất này chỉ muốn cười, đang muốn giơ tay xoa xoa đầu nàng an ủi hai câu, kết quả Lộ Dĩ Khanh nói xong liền đem đầu dựa vào trên vai mình, còn thuận thế hướng cổ mình cọ cọ, một bộ dạng làm nũng.

Thường xuyên qua lại nói châm chọc cười, Lộ Dĩ Khanh đi đến chủ viện cái đề tài này đã bị bóc đi.

Một lát sau Lộ Dĩ Khanh ngẩng đầu, hậu tri hậu giác hỏi: “Vọng Thư nàng hôm nay không vội sao?”

Muốn thừa dịp thời điểm Tương Vương hắn không rảnh cố xử lý xong cửa hàng dời công việc kế tiếp, còn phải tận lực không gây ầm ĩ để tránh kinh động người ngoài, Thẩm Vọng Thư cùng Lộ gia chủ đã nhiều ngày rất là bận rộn một phen. Phía trước khi Lộ Dĩ Khanh đi chủ viện, đều nhìn thấy Lộ gia chủ trước mắt như cú vôi thâm quầng đến đen thui, cũng chính là Thẩm Vọng Thư tuổi trẻ, còn có son phấn che lấp, lúc này mới không thấy bao nhiêu tiều tụy.

Nếu là ở phía trước hai ngày, Thẩm Vọng Thư tuy rằng cũng tận lực phân thần lưu ý Lộ Dĩ Khanh, nhưng chỉ sợ Lộ Dĩ Khanh ở chủ viện đi một chuyến trở về, nàng đều khó phát hiện nàng rời đi qua. Mà hôm nay không giống như vậy, Lộ Dĩ Khanh chỉ rời đi không đến mười lăm phút, cũng bị Thẩm Vọng Thư bắt được vừa vặn.

Thẩm Vọng Thư nghe vậy theo bản năng xoa xoa giữa mày, phảng phất muốn lấy việc này giảm bớt mỏi mệt, nhưng nghĩ lại tưởng tượng lại lơi lỏng xuống: “Không có việc gì, đã vội đến thời điểm này rồi, chờ lại qua chút thời gian, chúng ta cũng đã có thể rời đi khỏi Trường An.”

Lộ Dĩ Khanh gật gật đầu, vẫn là đau lòng nhìn tức phụ của mình. Theo đó nhớ tới việc gì, đã nắm tay Thẩm Vọng Thư hỏi: “Kia trước khi rời đi, muốn ta bồi ngươi hồi Thẩm gia một chuyến không? Còn muốn cùng cha mẹ ngươi giải thích việc chúng ta dời đi.”

Nói đến Lộ Dĩ Khanh xuyên qua hơn tháng, đừng nói bồi Thẩm Vọng Thư về nhà mẹ đẻ, đối phương thậm chí đề cập cũng chưa từng đề cập đến Thẩm gia một câu.

Kết quả Thẩm Vọng Thư nghe xong lại là nhíu mày, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt: “Không cần.” Nói xong tựa hồ ý thức được chính mình thái độ quá mức lãnh cảm cùng cự tuyệt, vì thế lại giải thích một câu: “Không cần phải đi nói, lúc này kẻ biết chúng ta phải đi càng ít càng tốt. Thẩm gia nhiều người nhiều miệng, vạn nhất đem tin tức truyền đi ra ngoài, đối với chúng ta mà nói tới nhưng cũng không có chuyện tốt gì. Đến lúc đó ta để lại phong thư là được.”

Lộ Dĩ Khanh ngây thơ gật gật đầu, cũng không phải thực hiểu rõ Thẩm Vọng Thư cùng Thẩm gia trước đó, trong sách trong mộng tựa hồ cũng chưa từng đề cập —— nàng bỗng nhiên liền có chút tiếc nuối, tiếc nuối với không có thể kế thừa ký ức nguyên chủ, quên mất quá nhiều chuyện cùng Thẩm Vọng Thư một nhịp thở.

Chẳng qua là cẩn thận ngẫm lại, Lộ Dĩ Khanh ngược lại cảm thấy Thẩm Vọng Thư thái độ trước đó không khó lý giải. Rốt cuộc Thẩm gia nhà cao cửa rộng hậu duệ quý tộc, Lộ gia xuất thân thương nhân, Thẩm Vọng Thư gả cho chính mình là gả đến gia tộc thấp kém rồi, liên quan nàng khi trở về nhà mẹ đẻ, có lẽ đều phải kém một bậc.

Nghĩ này đó có nên hay không, Lộ Dĩ Khanh tâm tình không hiểu sao có chút trầm, kết quả đã nghe Thẩm Vọng Thư lại nói: “Không nói chuyện này. Thời gian này rất vội, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, rời đi Trường An sự ngược lại cũng sẽ không vội, dù sao cũng phải chờ cửa hàng bên kia hoàn toàn định ra xong. Chờ thêm hai ngày sẽ được nhàn, thừa dịp còn không có rời đi Trường An, chúng ta đi một chuyến Tướng Quốc Tự đi.”

Lộ Dĩ Khanh nghe được lời này trong lòng không biết sao lại căng thẳng, trên mặt ngược lại không lộ ra quá nhiều cảm xúc. Nàng chần chờ lên tiếng “Được”, ngay sau đó bỗng nhiên duỗi tay liền đem Thẩm Vọng Thư chặn ngang ôm lên.

Thẩm Vọng Thư chỉ cảm thấy trước mắt một trận quay cuồng, cả kinh theo bản năng câu lấy cổ Lộ Dĩ Khanh: “Nàng làm cái gì đó?”

Lộ Dĩ Khanh lại cười hướng nàng chớp chớp mắt, nói: “Phu nhân mệt mỏi, đương nhiên là để ta ôm trở về phòng nha, chính ngươi yêu cầu.”

Thẩm Vọng Thư phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến trước đó mình tâm huyết dâng trào, cũng là dở khóc dở cười. Chẳng qua nàng chợt cũng an tâm dựa vào trên đầu vai Lộ Dĩ Khanh, ôm lấy cổ nàng, khóe môi cũng gợi lên một mạt nhàn nhạt cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.