Hoa Linh Lan

Chương 9: Chương 9: Không thể từ bỏ. Nhưng phải buông tay




Tôi và Yoko phải trở về New Your, nhưng có quá nhiều cảm xúc đang níu kéo tôi ở lại Berlin. Giá như được gặp Khánh thêm một lần nữ, thêm nhiều lần nữa. Mặc dù hiểu mình đang ích kỷ, kiếm tìm hạnh phúc trong sự chia ly của người khác... Nhưng tôi không biết phải làm thế nào, để chấm dứt niềm hy vọng ấy. trên đời này, có một thứ gọi là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, là tiếng sét ái tình khiến hai con tim xa lạ bỗng nhiên muốn hòa chung nhịp đập. Là một dạng cảm xúc như thế. Nếu như không gặp lại Khánh ở nơi này, có lẽ tình cảm dành cho anh mãi vẫn như trước kia. Chỉ là, mối tình đầu câm nín từ thời niên thiếu ấy. Nhưng nay, gặp anh ở nơi này, cảm xúc xưa không chỉ còn là thói quen mà bao ngày tôi cất giữ, cảm xúc hiện tại chân thực hơn bao giờ hết. Là tim đập nhanh, là nhớ, là thương, là lo lắng, hồi hộp. Là yêu.

Tôi lấy một vài lý do vớ vẩn để ở lại Berlin thêm vài ngày. Tôi nói với Yoko rằng mình cần đi thăm thú một số nơi. Thời gian ngắn ngủi vừa qua, tôi chẳng đi được đâu và cảm thấy không thỏa mãn. Yoko mệt mỏi trở về New York một mình. Cô ấy chỉ muốn tới nơi này để nghỉ ngơi. Nhưng, những gì diễn ra, tưởng là vui nhưng hóa ra lại không theo ý muốn. Chứng kiến người bạn cũ mê mệt trong tình yêu không lối thoát, cảm giác bất hạnh cứ bao lấy Yoko. Trời ơi, sao người ta ai cũng như ai? Sao cứ bám mãi vào một kẻ không yêu mình để muôn đời chịu khở? Yoko nghĩ.

Tôi ở lại thành phố, cố gắng tìm kiếm một vài lý do để gặp lại Khánh. Cuối cùng cũng nghĩ ra, tôi nói mình cần đi thăm một số nơi, nhưng không có ai dắt đi. Nếu Khánh không phiền., có thể giúp tôi chứ? Tôi chỉ ở đây có một mình trong ít ngày ngắn ngủi nữa. Sợ đi linh tinh, thì sớm muộn cũng hết sạch thời gian, mà chẳng đi được đâu cho đáng.

Khánh đón tôi vào một buổi sáng trời mưa lạnh. Những hạt mưa kéo theo luồng không khí giá buốt lùa qua từng kẽn răng, run lên bần bật. Ái ngại nhìn thời tiết ảm đạm, quanh quẩn nơi đại sảnh khách sạn, tôi lí nhí nói với Khánh:

- Thời tiết thế này, cậu không cần phải qua đón mình.

- À, mình đã nhận lời thì phải đúng hẹn chứ?

- Nhưng mưa thế này thí có thể đi đâu được? - Tôi buồn bã nói.

- Đợi mưa tạnh rồi đi cũng không sao.

Chúng tôi cứ thế ngồi trò chuyện hết chuyện trên trời dưới biển. Nhưng hiếm khi nhắc về những năm tháng còn quen nhay dưới mài trường cấp hai. Bỗng dưng, tôi tôi buột miệng hỏi Khánh:

- Tại sao cậu hủy hôn với bạn gái?

Khánh giật mình, quay sang nhìn tôi, ánh mắt không giấu nổi vẻ bối rối, khiến tôi chợt cảm thấy câu hỏi của mình quá đỗi vô duyên:

- Ôi... mình xin lỗi... Mình xin lỗi nhé! Mình vô duyên quá... Cậu không cần phải trả lời đâu.

- Không sao. - Khánh cười. - Thực ra, không phải mình muốn giấu, nhưng chuyện cũng phức tạp, khó nói!

Ánh mắt Kat đỏ au nhìn hai chúng tôi. Toàn thân ướp nhẹp bởi nước mưa. Từng giọt nước rơi xuống sàn một cách yếu ớt như cơn phẫn nộ mà cô ấy cố kìm nén. Kat xông thẳng về phía tôi với ánh nhìn rực lửa, giơ cánh tay như thể chuẩn bị trút vào tôi một cơn cuống nộ lớn lao. Tôi nhắm mắt hít thật sâu để chuẩn bị cái tát ấy. Lúc ấy, tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Nếu cô ấy đang phải chịu đau khổ vì mối tình nhiều năm bỗng nhiên tan vỡ. Thì tôi ngồi đây, tâm sự đủ chuyện với người mà cô ấy yêu thương. Và trong thâm tâm mình, tôi hiểu, chuyện còn tồi tệ hơn tâm sự, đó là: Tôi thật sự xấu xa khi vui mừng trước sự đổ vỡ ấy. Nếu tôi là cô ấy, tôi hẳn sẽ không thể tha thứ cho mình.

Nhưng khi tôi mở mắt ra, vẫn chưa có cái tát nào chạm vào tôi cả. Là Khánh. Anh ấy đã đứng ra đỡ cái tát trời giáng mà Kat đáng ra sẽ giành cho tôi. Tôi vội vã cầm lấy tay Khánh, một tay đặt lên má anh ấy., không khỏi hốt hoảng: Trời ơi, chuyện gì thế này?

Quay sang Kat, tôi cố nói cho cô ấy hiểu: "You don't get it. It's not what you think!"

Kat chằm chằm nhìn vào tôi và Khánh cô ấy chỉ ngón tay vào mặt tôi, nghiến răng: "I should have known, you are a slut!"

Không biết từ bao giờ, nước mắt tôi đã rơi ướt hai gò má, Khánh quàng tay qua người tôi, đẩy tôi nép sau lưng anh. Ngoài kia trời vẫn cứ đổ mưa, ngày càng nặng hạt. Họ tranh cãi, to tiếng với nhau, lại bằng cái thứ ngôn ngữ mà tôi không hiểu nổi. Giọng Kat dần nghẹn lại, cô ấy kích động với tất cả những gì khánh nói. Bàn tay Khánh nắm lấy tay tôi ngày một chặt hơn... cho tới khi anh ấy buông tay tôi ra rồi kéo Kat đi mất.

Cô ấy vẫn khóc, đôi mắt sâu thăm thẳm chứa cả một bầu trời lặng lẽ, bỗng chìm trong biển nước mênh mông. Thật khiến người ta cảm động.

Khánh quay lại nói vọng về phía tôi: "Mình xin lỗi. Mình sẽ gọi lại cho cậu sau!"

Tôi chờ điện thoại của Khánh suốt một ngày. Không thấy anh ấy gọi, tôi cứ loanh quanh trong phòng chờ đợi mãi, khó tránh khỏi cảm giác bồi hồi, bối rối. Không biết gia74 hai bọn họ, chuyện gì đã xảy ra tiếp đó.

Sang sáng hôm sau, suốt một đêm không ngủ, vẫn không thấy tin tức gì từ Khánh. tôi tự hỏi, mình có nên gọi cho anh ấy trước không? Suy đi nghỉ lại, câu trả lời vẫn là không. Hẳn anh ấy có lý do để không liên lạc với tôi nữa. Có lẽ, họ đã làm lành rồi. Và, tôi không còn chỗ ở nơi này. Ý nghĩ muốn chen chân vào một mối quan hệ, phá vỡ nó, để có được hạnh phúc mà mình khao khát bấy lâu, chỉ khiến cho tôi nhìn chính bản thân mình càng thêm xấu xa. tôi thực sự, chán ghét chính mình. Chán ghét cả thứ tình cảm dở hơi đang chất chứa trong tim, không thể nào điều khiền nổi.

Có những yêu thương không bao giờ thuộc về người đến muộn. Bầu trời xanh chất chứa đầy ký ức xưa, nay đã phôi phai theo thời gian, Chúng ta, hẳn không một ai có thể sống mãi với quá khứ bi thương, đẫm lệ. Như cái cách tôi đã quên những vết thương khi cha ra đi ngày ấy. Thì có lẽ giờ phút này, tôi cũng nên học cách quên đi Khánh, mối tình đầu của tôi, mối tình lặng lẽ suốt nhiều năm, cứ ngoi ngóp trong thứ hy vọng, niềm tin không có thật. Nếu ai biết câu chuyện về tình cảm này, hẳn sẽ góp cho tôi một điệu cười mỉa mai. Làm sao có thể yêu một người khi chẳng ở bên người đó được bao ngày, chẳng hiểu người đó được bao nhiêu? Chỉ là thứ cảm xúc tự kỷ, tự mình vẽ ra để huyễn hoặc mình như thế.

Nhưng, cho dù người ta có cười tôi nhiều như thế nào, thì tôi vẫn sẽ nói tôi từng yêu anh ấy trong suốt những năm tháng tuổi trẻ đã qua của tôi. Thứ tính yêu chưa một lần tôi được hết mình cùng nó. Rồi một ngày nào đó, khi chúng tôi trưởng thành hơn cả lcu1 này nữa,tôi và Khánh sẽ cùng nhau ngồi ở một nơi nào đó, tôi sẽ kể cho anh ấy nghe, em đã từng yêu anh từ rất lâu rồi, nhiều như thế nào... Chúng tôi, khi ấy, sẽ phá lên cười sự non ớt của tôi năm nào.Tiếng cười trong trẻo cao vút lên những tấng mây trắng xốp, bay nhẹ nhàng, trong hoài niệm ưu tư.

Thời gian tôi ở đây không nên còn nữa. Tôi lặng lẽ đặt vé máy bay trở về "nhà". Nhắn một tin trên facebook Yoko: "Tớ về Việt Nam đây!"

cho bản thân mình thêm một lần nữa nhìn thấy nơi kỷ niệm đi qua. Để rồi, mãi mãi chôn nó trong những tầng sâu cằn cỗi nhất nơi tâm trí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.