Nhưng bà ta lại gượng cười chua chát :
- Thôi, chúng ta bất tất phải nói dài dòng. Thật ra giữa ta và mi có vài chỗ giống nhau phải không?
Ngừng lại một chút, bà ta lại kể lể :
- Cái vẻ sắc nước hương trời dễ làm cho đàn ông say đắm kia hai mươi năm về trước thì Kim Ngọc Kỳ Hương này cũng chẳng kém sút ngươi...
Bích Cơ cau mày trả lời :
- Nhưng tiếc rằng Bích Cơ này không đê hèn, hạ tiện như mi, đương nhiên bỏ chồng bỏ con để ngoại tình...
Kim Ngọc Kỳ Hương run rẩy :
- Tức chết đi được... mi hãy kêu em ta ra đây.
Bích Cơ hằn học :
- Ai là em của mi?
Kim Ngọc Kỳ Hương trả lời cay độc :
- Chính là mẹ của mi, Nga Mi nữ đó. Ta đê hèn hạ tiện thì em gái của ta thật khó mà trong sạch.
Bích Cơ tức tối, nạt :
- Mi đừng nói nhảm!
Kim Ngọc Kỳ Hương quắc mắt :
- Hừ! Nói nhảm? Ta không nể tình mi là cháu thì ta đã hủy hoại sắc đẹp của mi rồi. Ta cũng kể mi là một món bảo vật nên muốn mang về Hải Nam đảo có việc dùng.
Câu nói vừa dứt thì tà áo của bà tung bay lất phất, thân hình lướt tới nhanh như một cơn gió thoảng. Bích Cơ không hề sợ sệt, mỉm cười mà rằng :
- Mi hãy ngoảnh đầu lại mà xem, mẹ ta đến kia.
Nói rồi đưa tay trỏ về phía trước. Kim Ngọc Kỳ Hương bất giác quay đầu nhìn lại.
Chính vào lúc đó thì Bích Cơ đã thừa thế, dùng ngón tay đang trỏ về phía trước của mình điểm một đường nhanh như điện vào sau gáy của bà ta, đồng thời dùng bàn tay tả quét nhẹ một cái làm cho bốn chiếc lồng đèn vụt tắt.
Trong bóng tối, Kim Ngọc Kỳ Hương gào lên :
- Hay cho con quỷ nhỏ!
Dứt lời, bà vung tay áo để hứng lấy hai mũi kim có tẩm thuốc độc đang vèo vèo bay tới.
Nhanh như chớp, bà ta lướt tới hai bước, nhả ra một luồng chưởng phong, chiếu thẳng vào mặt Bích Cơ.
Hai đứa nữ tỳ sợ hãi rú lên mấy tiếng kinh hoàng. Nhưng trong bóng tối bỗng vang lên mấy tiếng ho khàn khàn và luồng chưởng phong của Kim Ngọc Kỳ Hương thình lình gặp phải trở ngại, bật ngược trở về.
Kim Ngọc Kỳ Hương thảng thốt hỏi :
- Muội phu đó có phải không?
Một câu trả lời sang sảng vang lên :
- Ai là muội phu của mi?
Đèn lại bật sáng, giữa sân lại thêm một người. Người ấy ăn mặc vô cùng sang trọng, đôi mắt sáng như sao. Đường Luân nhìn ra đó chính là Liên Hải Thiên.
Bích Cơ sợ hãi nép mình bên thân phụ. Nàng giương cặp mắt tinh quái nhìn Kim Ngọc Kỳ Hương cất cao giọng nói :
- Thưa cha, Tần phu nhân cứ nằng nặc quyết một hai nhìn con là cháu.
Liên Hải Thiên dịu giọng :
- Chẳng hay đêm hôm tăm tối Kim đảo chủ đến đây có điều chi?
Kim Ngọc Kỳ Hương chua chát trả lời :
- Liên Hải Thiên, không ngờ ngày nay cha con mi trở mặt.
Liên Hải Thiên đanh thép :
- Chỗ này không phải là chỗ để Kim đảo chủ ăn càn nói dở.
Nói rồi ngửa mặt nhìn trời. Kim Ngọc Kỳ Hương lại hằn học nói :
- Hừ! Thật là cao ngạo. Không ngờ thằng đánh cá Liên Hải Thiên năm xưa bây giờ lại hống hách đến mực này. Mi hãy yên tâm, ta không bắt con gái của mi đâu. Ta chỉ nhờ mi cùng ta đến Hải Nhãn mò quyển Đa Tâm thánh kinh. Mi đi hay không thì bảo.
Liên Hải Thiên trợn mắt :
- Mi hãy ra khỏi chỗ này, ta chẳng có bà con thân thích với mi!
Kim Ngọc Kỳ Hương cặp mắt đầy sát khí :
- Vậy thì mi chớ trách ta. Mi hãy gọi em ta ra đây, ta có việc cần nói với nó.
Liên Hải Thiên cau mày mà không trả lời.
Kim Ngọc Kỳ Hương bĩu môi, cười chua chát nói :
- Nghe lời đồn đãi mà ta không tin, giờ đây ta mới biết rõ rằng mi đã hại chết em ta, có phải chăng?
Liên Hải Thiên tái mặt, gào lên :
- Ăn nói hồ đồ!
Trên vành môi của Kim Ngọc Kỳ Hương thoáng hiện lên một nét cười nham hiểm.
Bà ngắm nhìn Bích Cơ đang trố cặp mắt kinh dị, xẵng giọng nói rằng :
- Chị của nó là hạng đê hèn hạ tiện thì em của nó đâu phải là hạng thanh cao! Chắc Nga Mi nữ đã ngoại tình nên mi mới nổi giận mà giết đi, có phải không?
- Đồ hèn, miệng lưỡi của mi thật là dơ dáy.
Dứt lời, hai ống tay áo của Liên Hải Thiên bất thần vung mạnh ra, hai luồng gió lạnh bay vèo vèo, tấn công Kim Ngọc Kỳ Hương.
Một tiếng “bùng” vang lên trong đêm tối, Kim Ngọc Kỳ Hương đã chọi lại một chưởng và bà mượn sức mạnh đó mà bay mình lên đầu tường.
Bà cười chua chát trả lời :
- Thằng họ Liên kia, từ ngày nay trở về sau, nhà họ Kim ta đối với mi dứt đường thân thích. Mặc dầu em ta ngày xưa vì yêu mi mà chẳng nhìn ta là chị, nhưng Kim Ngọc Kỳ Hương này cũng nhứt quyết phân thây mi ra làm trăm mảnh để báo thù cho nó!
Liên Hải Thiên râu tóc đều dựng lên, lại tung ra một đòn, khí thế mãnh liệt như núi đổ.
Thân hình của lão ta cất lên, định đuổi theo bất chợt bị một cánh tay mềm mại ghì lại, một tiếng nói nhẹ nhàng vang bên tai :
- Cha!
Liên Hải Thiên bất đắc dĩ phải đảo mình trở về. Giương cặp mắt căm hờn nhìn Kim Ngọc Kỳ Hương đang trổ thuật phi hành đi nhanh như một làn tơ màu trắng, dần dần khuất dạng trong màn đêm, mà âm thanh của nụ cười quái gở của bà vẫn còn văng vẳng bên tai.
Bích Cơ rên rỉ hỏi :
- Thưa cha... lời nói của bà ta là đúng?
Liên Hải Thiên quắc mắt gằn giọng :
- Mi chớ nghe con đại ma đầu ấy nói nhảm!
Bích Cơ tỏ vẻ ngờ vực :
- Vậy thì tại sao mẹ con chết đi? Cha hãy đưa con đi xem mộ.
Liên Hải Thiên thở dài, trên vầng trán rộng của lão thoáng hiện lên vài nét nhăn nheo. Ông ta nói một cách khó khăn :
- Lẽ ra cha không thổ lộ việc này, nhưng bây giờ con đã nghi ngờ thì cha cho con biết. Con ngỡ rằng cha đánh cuộc với bọn làng võ Trung Nguyên để chiếm lấy một dãy đất hai nghìn dặm, việc này là do lòng háo thắng ư?
Bích Cơ giựt mình thầm nghĩ :
- Thì ra cha ta phải trải qua bao nhiêu thiên lao vạn khổ, xuất tử nhập sinh mới có một cơ đồ.
Liên Hải Thiên lạc giọng nói :
- Cha mượn tiếng là càn quét bọn Thiên La giáo, thực ra là để ngăn ngừa một chứng bệnh truyền nhiễm. Mẹ vì mắc phải bệnh truyền nhiễm đó, không muốn nó lây sang cho con nên không muốn gặp con.
Hải Ma lại nói bằng một giọng trầm trầm đầy thương cảm :
- Mẹ mi mặc dầu mang bệnh nhưng vẫn thương rất mực, mỗi lần gặp ta đều hỏi thăm đến con.
Bích Cơ nửa tin nửa ngờ, mở cặp mắt sáng ngời nhìn Liên Hải Thiên.
Bỗng Liên Hải Thiên trừng mắt quát :
- Hay lắm! Chúng bay lần mò đến đây làm gì? Sao chẳng chường mặt ra!
Đường Luân giựt mình đánh thót, thấy cặp mắt sáng ngời của Liên Hải Thiên chiếu thẳng về phía mình, trong lòng hồi hộp vừa dợm cất mình nhảy ra trình diện bỗng nghe một giọng nói khàn khàn vang lên :
- Thật là đồ đê hèn hạ tiện.
Hải Ma thét lên một tiếng, âm ba của lão đồng vọng khắp bốn bề làm cho một chiếc lồng đèn vụt tắt. Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy ngôi nhà đầy bí mật...
Nhưng trong phút chốc, đèn bỗng vụt sáng lên, Đường Luân càng lấy làm lạ vì rằng trước mắt chàng bỗng hiện ra tám người tỳ nữ, trên tay cầm tám chiếc đèn lồng, thân hình thướt tha diễm lệ. Họ đi lả lướt nhưng tốc độ phi thường nhanh chóng trong chớp mắt đã bao vây Bích Cơ kín mít. Mười chiếc cán lồng đèn đâm ra bốn bề tua tủa, bảo vệ lấy Bích Cơ.
Trong bóng đêm mờ ảo, tám chiếc lồng đèn nổi lên lốm đốm, xa trông thật là ngoạn mục.
Phần Hải Ma thì thừa trong lúc đèn tắt, đã tròng một chiếc mặt nạ lên mặt mình nên bây giờ sắc diện của lão thật là kinh tởm.
Lão lại thét :
- Người bạn nào đó? Sao chẳng xuất đầu lộ diện, còn chờ Đông Hải Ma Quân dùng sát thủ để mời sao?
Ánh mắt sáng ngời, uy nghi lẫm liệt của lão dừng ngay lại chỗ Đường Luân đang trốn.
Đường Luân nín thở không dám cục cựa.
Chợt có một giọng cười rùng rợn, xé toang bức màn u uất và một chiếc bóng người từ trong bóng tối bay vút ra, rơi là đà xuống giữa sân.
Người ấy thân thể gầy gò, sắc mặt xanh xao, nhác trông cũng đủ làm cho người ta ghê sợ.
Người ấy chẳng phải ai xa lạ, chính là Vô Hồn tông chủ Ma Đại Nhân!
Đường Luân bất giác đưa tay sờ vào chuôi lưỡi Hỏa Long thần kiếm, tập trung tinh thần chờ đợi sự đột biến xảy ra.
Vô Hồn tông chủ và Đông Hải Ma Quân bốn mắt lườm nhau, đằng đằng sát khí.
Ma Quân hậm hực nói :
- Khá khen cho mi có gan dám vào đây để vuốt râu hùm. Mi hãy trình bày tên tuổi để rồi ta sẽ động thủ.
Gương mặt của Ma Đại Nhân lạnh lùng đanh đá, không nói một lời. Ông ta đưa mắt liếc nhìn Bích Cơ từ đầu đến chân làm cho Bích Cơ bất giác phải rợn tóc gáy.
Nàng khẽ cau mày liễu, giật nhẹ chéo áo của Hải Ma, nói nhỏ :
- Cha phải cẩn thận cho lắm. Người đó là Vô Hồn tông chủ. Bây giờ luồn cúi triều đình, được chức Ngự tiền thị vệ, tự xưng là Ma Đại Nhân gì đó.
Hải Ma cười khinh bỉ :
- Thật là đáng chết, đồ chó săn...
Rồi sang sảng giọng đồng :
- Thằng họ Ma kia, sao chẳng trốn trong cổ mộ mà lặn lội đường xa muôn dặm đến đay. Mi muốn gì, nói cho ta nghe thử?
Cặp mắt diều hâu của Ma Đại Nhân dán chặt vào Bích Cơ, trả lời một câu đầy nham hiểm :
- Ta muốn... ta muốn con gái của mi, Bích Cơ Ma Nữ!
Hải Ma cười ha hả trả lời :
- Muốn thì... tự tiện mà lấy!
Ma Đại Nhân bất giác trờ tới một bước, bất thình lình bàn tay gầy gò khô đét của lão vươn ra chộp một đường nhanh không thể tả vào giữa ngực của Bích Cơ.
Bích Cơ rú lên một tiếng hãi hùng nhưng Hải Ma đã quát :
- Lui ra!
Tiếng thét vang lên như đất bằng sóng dậy. Chính vào lúc thân hình Ma Đại Nhân vừa trờ tới thì một luồng sức mạnh vô biên tràn ra, đánh thốc vào dạ dưới của Ma Đại Nhân.
Gương mặt khó coi của lão cau lại, vì bất thần gặp phải trở lực ngoài sự tưởng tượng của lão.
Ma Đại Nhân giương cặp mắt cú vọ nhìn đối phương, chính vào lúc đó thì Liên Hải Thiên lại vươn mình trờ tới, bổ ra một đòn Hải Nộ Thiên Kinh.
Đây là một thế võ dùng sức mạnh để đè bẹp đối phương, đứng đầu trong bốn thế võ kỳ diệu của Hải Ma là Tứ Hải liên hoàn thức.
Bích Cơ bàng hoàng thất sắc, vì kể từ ngày nàng khôn lớn đến nay, chưa hề thấy cha mình sử dụng bốn thế võ bí truyền của dòng họ Liên bao giờ. Ngày hôm nay cha mình thi thố ra đây thì kẻ kia tất phải là tay kình địch.
Đã có ý thức từ trước, bây giờ thấy Hải Ma hùng hổ tấn công, lão ta không dám dùng sức mạnh chọi với sức mạnh, mà chỉ sử dụng khinh công tuyệt diệu mà lách sang cánh tay trái chừng năm bước.
Hải Ma cười đắc chí hỏi rằng :
- Mi chạy đường nào cho thoát?
Dứt lời tức tốc xử một đòn thứ hai trong Tứ Hải liên hoàn thức là Cuồng Hải Hùng Phong.
Một luồng sức mạnh ban nãy do đòn Hải Nộ Thiên Kinh tước ra chưa dứt, bây giờ thình lình ngoặc sang cánh tả đuổi theo đối phương.
Nào ngờ cuồng phong vừa trỗi dậy thì Ma Đại Nhân bất thần quay đầu trở lại, thân hình khô đét của lão bất thình lình tách rời ra thành vô số Ma Đại Nhân. Hình bóng chập chờn như ma trơi, xử một thế phi thường lợi hại của Vô Hồn tông là Vô Hồn tam thức.
Liên Hải Thiên đang tấn công mãnh liệt, bất thình lình thấy đối phương quay đầu trở lại, bóng tay khẳng khiu nổi lên trùng trùng điệp điệp, tấn công một lượt vào chín đại huyệt trên thân thể của mình.
Bất giác hãi kinh, tức tốc đình thủ, hậm hực nói :
- Vô Hồn tông chủ quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng vô tình lọt vào tay ta thì đừng trông sống sót.
Nói rồi, thay hình đổi bộ, xử một đòn thứ ba trong Tứ Hải liên hoàn thức là Hải Khoát Thiên Không.
Hai đòn Hải Nộ Thiên Kinh và Cuồng Hải Hùng Phong mạnh bạo bao nhiêu thì đòn Hải Khoát Thiên Không lại nhẹ nhàng kỳ bí bấy nhiêu.
Tánh hiếu kỳ của Ma Đại Nhân trỗi dậy. Ông ta thấy thân hình của đối phương lả lướt, chưởng ảnh phiêu phiêu, so với hai đòn ban nãy hoàn toàn khác biệt, nên muốn so thử một chưởng xem sao.
Nghĩ vậy, nên lão lập tức sử dụng một đòn thứ hai trong Vô Hồn tam thức là Hồn Hề Tái Khởi, chọi lại chưởng phong của Liên Hải Thiên.
Nào ngờ chỗ huyền diệu của đòn Hải Khoát Thiên Không là ở chỗ ban đầu thì lả lướt mềm mại, nhưng đến khi chưởng lực tiếp xúc với đối phương rồi thì sức mạnh thình lình tuôn ra như đê vỡ nước tràn, làm cho đối phương phải mắc mưu. Hai bàn tay của hai tay cao thủ chạm vào nhau, thì Ma Đại Nhân cảm thấy một luồng sức mạnh chưa từng thấy truyền sang cơ thể của mình.
Biết nguy, Ma Đại Nhân liên tiếp thay đổi trên mười mấy vị trí, nhưng vẫn không làm sao thoát khỏi áp lực của Liên Hải Thiên.
Gương mặt xanh xao nhợt nhạt của lão cau có lên, tỏa ra một ánh mắt cực kỳ quái gở. Hai bàn tay khẳng khiu của lão bất thình lình tấn công vun vút.
Liên Hải Thiên hằn học nói :
- Hay cho Ma hồn trảo!
Quả thật, Ma Đại Nhân lúc bấy giờ đã không sử dụng Vô Hồn tam thức nữa mà giở đường võ bí truyền của Ma hồn tông là Ma hồn trảo để kháng cự với Liên Hải Thiên.
Trong chớp mắt, hai tay cao thủ vang danh thuộc tà ma ngoại đạo này đã trao đổi cùng nhau gần trăm hiệp.
Đường Luân thu hình trên một mái nhà gần đó, ngắm nhìn từng động tác của họ, mãi đến bây giờ mà hai bên vẫn chưa phân cao thấp.
Trong khoảng sân nhỏ hẹp giữa nhà u ám, hai tay cao thủ chỉ giao đấu với nhau bằng bốn bàn tay trắng. Cuồng phong nổi dậy vì vèo đường võ hư hư thực thực như gió thét sóng gầm, như sơn băng địa hãm.
Tám người tỳ nữ, tay cầm tám chiếc lồng đèn bao vây Bích Cơ giữa khoảng đêm tối âm u mù mịt, tám chiếc lồng đèn nổi lên lốm đốm bao quanh một người sắc nước hương trời, trông thật là ngoạn mục.
Lại ba mươi hiệp nữa trôi qua nhanh như một cơn gió thoảng, cả Liên Hải Thiên và Ma Đại Nhân đều cảm thấy đối thủ của mình thật là một tay kình địch mà bình sanh chưa hề gặp.
Trận ác chiến làm cho cả hai thảy đều cẩn thận từng ly từng tí, không dám tháo thứ mỗi lần xuất thủ thảy đều là những môn võ công thượng thặng.
Thân hình của hai người thoạt kết hợp với nhau rồi lại ly khai trong nháy mắt. Những thế võ cao kỳ tuyệt diệu trao đổi cùng nhau trong khoảnh khắc đó.
Lúc bấy giờ Đường Luân mới biết tại làm sao Hải Ma và Vô Hồn tông chủ được người đời trọng vọng. Đó không phải là một sự ngẫu nhiên.
Đường Luân ngắm nhìn tỉ mỉ mỗi bước đi, mỗi đường võ của Hải Ma. Quả thật vô cùng khéo léo, hoàn toàn tự mình sáng chế ra thành một cách thức riêng, trái ngược với những lối võ công của người Trung Nguyên.
Chàng nhìn kỹ, càng thấy thân pháp của Hải Ma hoàn toàn khác biệt với Thiên La Tứ Phong.
Thình lình...
Đường Luân suýt nữa buột mồm kêu lên một tiếng.
Vì bởi Ma Đại Nhân đang sử dụng Ma Hồn trảo bất thình lình bỏ Ma Hồn trảo mà dùng thế cuối cùng trong Vô Hồn tam thức là Lạc Phách Tiêu Hồn tấn công xéo vào vai của Hải Ma.
Thế võ bất thình lình này làm cho Liên Hải Thiên giựt mình sượng bộ. Chính vào lúc đó thì Ma Đại Nhân cất mình bay ngoặc về phía Bích Cơ nhanh như một vì sao băng giữa nền trời đen thẫm.
Bàn tay của Ma Đại Nhân buông ra kỳ ảo như một móng vuốt của tử thần, chộp thẳng vào tấm thân ngà ngọc của Bích Cơ Ma Nữ.
Giữa phút nguy nan cùng cấp, cái chết chỉ treo trên sợi tóc, điều làm cho Đường Luân sợ hãi chính là vì Hải Ma, phen này không ngăn tay ngăn trở nữa mà lại đình bộ thối lui ra ngoài ba trượng.
Đối với việc đứa con gái cưng của mình đang lọt vào vòng nguy hiểm kia, ông ta dửng dưng dường như chẳng nhìn thấy.
Ma Đại Nhân cười nham hiểm :
- Cảm ơn Hải Ma đã nới tay cho!
Nói rồi, bàn tay của lão thình lình thay chiều đổi hướng, để cho Bích Cơ không thể nào chống trả, chộp thêm một đường ác độc vào chả vai của người đẹp.
Bích Cơ Ma Nữ rú lên một tiếng kinh hoàng...
Tám nàng tỳ nữ dường như lo lắng đến sự an nguy của chủ nhân nên thân hình yểu điệu của tám nàng tức khắc tập trung lại gỡ nguy cho chủ.
Bàn tay của Ma Đại Nhân sắp sửa vớ nhằm chả vai của người đẹp bất thình lình cảm thấy trước mặt mình đèn đuốc nổi lên như đom đóm, hơi nóng tràn ra thật là đáng sợ.
Nhiều luồng sức mạnh từ ba bề bốn bên tràn tới. Trong vô số chiếc đèn lồng lấp lánh trước mắt mình kia có rất nhiều cán lồng đèn đâm ra tua tủa, uy hiếp chín đại huyệt trên toàn thân của mình.
Ma Đại Nhân không dám mạo hiểm, vội vàng thu tay trở về, vung tay áo lên che ngang mặt mình, ngăn bớt ánh sáng, thừa cơ hội ấy, ông ta đảo mắt một vòng, bất giác giật mình kinh hãi. Thì ra tám nàng tỳ nữ kia lúc bấy giờ chia nhau đứng trên tám phương vị thành thế Bát Quái liên hoàn.
Bát Quái trận là một thế trận vô cùng kỳ ảo vì trong làng võ có câu: “Lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái.” Bát Quái trận mà sử dụng đến mức tinh vi rồi có thể thoạt biến thành tứ tượng rồi tứ tượng đổi sang lưỡng long và cứ thế liên hoàn biến chuyển, lưỡng long lại sinh tứ tượng và tứ tượng lại sinh bát quái, biến ảo thật là trùng trùng điệp điệp, làm cho đối thủ không sao đo lường mà ứng biến.
Quả nhiên không ngoài sự ước đoán của Ma Đại Nhân, ông ta chưa kịp định thần, thì tám nàng tỳ nữ đồng thanh hô to một khẩu hiệu Bát Quái trận, bất thình lình tách rời ra tản mát khắp tám nơi, rồi bất thình lình kết hợp trở lại.
Nhưng lần này thế trận không còn phức tạp, biến ảo dị kỳ như ban nãy mà cứ mỗi hai nàng tỳ nữ kết hợp lại thành một toán.
Bốn cặp tỳ nữ chia ra thành tứ trụ, vây hãm Ma Đại Nhân vào giữa.
Nhưng Ma Đại Nhân thuộc hạng thượng thặng trong làng võ, mặc dầu lâm nguy nhưng vẫn bình tĩnh ứng biến.
Lão ta biết phen này nếu mình chẳng trổ hết bình sanh sở học, chỉ một chút sơ hở cũng đủ mất mạng trong Bát Quái trận đồ như chơi.
Vì vậy mà lão vờ tấn công người đứng phía trước mặt bằng một đòn Vô Hồn Du Thi đoạn bất thình lình bổ ngược ra phía sau một đòn Hồn Hề Tái Khởi.
Dụng tâm của Ma Đại Nhân là dương Đông kích Tây, minh công tiền, ám kích hậu, làm cho đối phương trở tay không kịp.
Nào ngờ Bát Quái trận lúc bấy giờ chuyển sang tứ tượng, mặc dầu không còn biến ảo dị kỳ phức tạp như ban nãy nhưng mà lực lượng hùng hậu gấp đôi ban nãy.
Vì bởi sở trường của Bát Quái trận là chia ra thành tám cửa, mỗi một cửa thảy đều có một thế biến dị kỳ huyền ảo của nó.
Tám cửa :
Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài kết hợp với nhau thật là chặt chẽ.
Hễ địch tấn công vào cửa Càn thì lực lượng của bảy cửa kia tập trung lại, tấn công vào hậu tâm và tả hữu của địch mà gỡ nguy cho đồng bạn.
Ban nãy Bát Quái trận chỉ dùng có một đòn mà làm cho Ma Đại Nhân luống cuống, bây giờ lại biến sang tứ tượng, lực lượng không còn tản mát như trước. Vì vậy mà khí thế hùng hồn hơn ban nãy.
Ma Đại Nhân vừa dùng một thế Minh Công Tiền Ám Kích hậu, rắp tâm phá vỡ thế trận nào ngờ thân hình của lão vừa xoay lại, đòn Hồn Hề Tái Khởi chỉ tuôn ra được một nửa thì hai nàng tỳ nữ đứng trước mặt lão thình lình rút lui hai bộ.
Ma Đại Nhân cả cười, ngỡ rằng họ đã nể sợ công lực của mình, nửa đòn Hồn Hề Tái Khởi còn lại của ông ta không dốc ra cho hết mà dừng phắt lại, để rồi hai chân trờ tới thêm ba bước nữa, tiếp tục sử dụng lần thứ hai đòn Hồn Hề Tái Khởi.
Chính vào lúc lão ta đang đắc chí thì sau hậu tâm của lão gió dậy vì vèo. Sáu nàng tỳ nữ kia đã tập trung lại thành một. Sáu chiếc cán lồng đèn không tản mát như ban nãy mà tập trung điểm một lần ngay vào huyệt Hội Tông của Ma Đại Nhân.
Đường Luân kinh tâm tán đởm. Đây là lần thứ nhất kể từ ngày chàng lê gót giang hồ mới được mục kích một thế trận dị kỳ mà lợi hại như vậy.
Thì ra, Hải Ma biết mình sẽ đương đầu với nhiều tay cự phách, lại nữa Bích Cơ là trang sắc nước hương trời, tất nhiên có nhiều người trong làng võ gấm ghé. Nếu có một chút sơ sót thì sẽ bị đối phương bắt đi như chơi.
Vì vậy mà ông ta để tâm nghiền ngẫm sáng chế ra Bát Quái trận đồ, truyền cho một số kỳ nữ luyện tập thuần thục để bảo vệ Bích Cơ trong cơn nguy cấp.
Bây giờ gặp Ma Đại Nhân uy hiếp, mới mang ra dùng lần thứ nhất.
Đây nói về Ma Đại Nhân vừa thấy thế võ của mình sắp sửa có kết quả, thình lình huyệt Hội Tông bị uy hiếp nặng nề. Ông ta định vận nội lực để bế huyệt Hội Tông lại, bất chấp hậu quả, cứ tấn công về phía trước để đánh tan thế trận.
Nào ngờ, huyệt Hội Tông vừa bế, thì áp lực lại gia tăng mãnh liệt. Biết rằng mình không thể chọi lại với luồng sức mạnh kia, Ma Đại Nhân bất đắc dĩ phải thu tay trở về, hoành thân đổi bộ để tự cứu lấy mạng mình.
Bước cung bộ đưa thân hình của lão đảo nhẹ nửa vòng, cứu nguy được huyệt Hội Tông, nhưng chính vào lúc đó, thì hai nàng tỳ nữ bị lão tấn công ban nãy bấy giờ tách ra làm hai hướng, nhất tả nhất hữu, vung cán lồng đèn tấn công vào hai huyệt Hoàn Khiêu dưới bắp đùi của lão.
Trong cơn lưỡng đầu thọ địch, Ma Đại Nhân vừa gỡ được một đòn, thì huyệt Hoàn Khiêu dưới bắp đùi bên trái nhói lên một cái.
Lão ta rú lên một tiếng kinh hoàng lăn đùng ra mặt đất.
Thì ra đó mới là chỗ huyền diệu của Bát quái biến tứ tượng, hai đòn tấn công ban nãy chỉ là một hư một thực, để làm rối mắt đối phương. Hư có thể biến thành thực, mà thực có thể biến thành hư, hư hư thực thực, tráo trở khôn lường. Ma Đại Nhân là một tay danh vang cái thế, giam mình trong Vô Hồn mộ suốt mấy mươi năm trời để luyện công mà vẫn không thoát được đòn cay độc.
Trong lúc Ma Đại Nhân lăn kềnh ra đất thì một đứa tỳ nữ nhanh chân, bất chấp Bát Quái trận đồ nhảy vọt ra ngoài thế trận, vung cao lồng đèn điểm một đường thần tốc vào huyệt Linh Đài của người ngã ngựa.
Cán lồng đèn chỉ vung ra một nửa thì Liên Hải Thiên thét :
- Chết rồi...
Chữ “rồi” chưa phát ra được trọn thì một tiếng rú thảm thiết vang lên. Thân hình mảnh khảnh của nàng nữ tỳ trúng đòn bay vù lên cao, vắt ngang đầu tường chết một cách thảm thiết.
Thì ra, kẻ tầm thường nếu bị điểm nhằm huyệt Hoàn Khiêu thì sẽ mềm nhũn nửa thân người mà không đi đứng được. Còn Ma Đại Nhân đây là một kẻ võ công thượng thặng, vừa thấy huyệt Hoàn Khiêu của mình bị điểm trúng, vội vàng tương kế tựu kế, vừa lăn đùng ra đất, vừa vận công để giải huyệt của mình.
Huyệt vừa giải, thì vừa đúng lúc một nàng tỳ nữ vì cấp công háo thắng, bất chấp luật lệ của Bát Quái trận đồ là tách rời ra để tấn công đơn độc.
Nào ngờ Ma Đại Nhân đã giải huyệt xong rồi, nằm cong queo trên mặt đất trong thế võ Đoạt Hồn Ma Cước, đó là một thế đá do Ma Đại Nhân sáng chế ra, dùng để kháng cự với một đối thủ từ phía trên tấn công xuống trong lúc mình đang thất thế.
Và nàng tỳ nữ bạc mạng kia đã trúng Đoạt Hồn Ma Cước mà hồn về bên kia thế giới.
Một đòn đắc thế, Ma Đại Nhân vùng dậy, nhưng bảy nàng tỳ nữ kia đã nhảy xổ tới và Bích Cơ tuốt thanh trường kiếm thế cho cán lồng đèn, cùng với bảy nàng tỳ nữ kết hợp thành một chiếc vòng tròn trong cái thế Bát Quái trận đồ bao vây Ma Đại Nhân trở lại.
Nhưng Liên Hải Thiên đã gằn giọng nói :
- Thằng họ Ma kia, mi đã nếm mùi chua cay của Bát Quái trận chưa? Con của ta đây mà giao cho ngươi, chưa chắc ngươi có thể lấy đi được!
Ma Đại Nhân mặt mày nhăn nhó, lớn tiếng nói rằng :
- Thật ra bản Tông chủ còn có một môn võ công cao siêu kỳ diệu chưa thi thố ra. Nếu các hạ có lòng muốn so cho biết cao thấp thì xin dời gót đến Vô Hồn thế giới một lần cho biết.
Hải Ma cười khinh bỉ :
- Ta đang lo lắng cho Ma Quân viện của ta phải nhuốm đầy máu tanh hôi của mi, nay được mi khiêu chiến thì chúng ta sẽ đến một nơi trời rộng đất dài mà so chiêu cho biết tài cao thấp.
Ma Đại Nhân cất lên một tiếng hú dài thê thảm, rồi thân hình lão bỗng bay ngang đầu một cô tỳ nữ mà thoát ra khỏi vòng vây, mất dạng trong khoảng đêm trường u ám.
Bát Quái trận đồ lần này im lìm bất động, không một người nào đuổi theo Ma Đại Nhân.
Chỉ có Hải Ma thì tung mình nhảy vọt lên đầu tường. Bích Cơ lảnh lót gọi :
- Cha.
Liên Hải Thiên dừng chân trên đầu tường quay đầu lại nói :
- Hai cha con chúng ta đã nổi danh là kẻ tà ma ngoại đạo, tâm địa ác độc, thủ đoạn đa đoan. Một người là Hải Ma, một người là Ma nữ phải không?
Bích Cơ chớp nhanh cặp mắt, dường như đọc thấu tâm tư của cha mình, trả lời :
- Phải!
Liên Hải Thiên cả cười nói :
- Thừa lúc đêm khuya canh vắng, hai cha con ta hãy trổ hết ngón nghề để cho thằng Ma Đại Nhân nó cả gan dám hống hiếp con phải trả một giá thật đắt. Cha phải phanh thây xẻ thịt nó ra mới hả dạ.
Cặp mắt sáng ngời của lão liếc nhanh về phía Đường Luân một cái.
Đường Luân độ chắc hành tung của mình mười phần đã lộ liễu hết tám chín, không dám động tĩnh, cắn răng nín thở, chợt nghe Bích Cơ nói :
- Phải! Cha phải banh thây xẻ thịt thằng Ma Đại Nhân ra thì con mới hả dạ.
Liên Hải Thiên cả cười :
- Việc này thật là cả cười.
Nói rồi lão ngửa mặt lên trời, cất lên một tiếng hú dài hào hùng bi tráng, buông mình bay vọt ra đầu tường đuổi theo Ma Đại Nhân.
Trong chớp mắt, tiếng hú của Hải Ma nhỏ dần nhỏ dần rồi mất hẳn, đủ biết tốc độ khinh công của Hải Ma thật là đáng sợ.
Đường Luân vừa muốn tuốt gươm ra đuổi theo Hải Ma để mục kích một trận đấu chiến không tiền khoáng hậu trong làng võ cho thỏa thích nhưng chàng ngừng ngay lại.
Trong lòng nghiền ngẫm mẫu đối thoại nho nhỏ giữa hai cha con Hải Ma, chàng lấy làm nghi ngờ, không biết đó có phải là Hải Ma khoa trương thanh thế hay không.
Chàng lại tra gươm vào vỏ, lắng tai nghe ngóng động tĩnh ba bề bốn bên. Quả nhiên trong tiếng gío rừng xào xạt hòa lẫn có tiếng hơi thở của nhiều người lẩn quẩn đâu đây.
Trong những tiếng hơi thở đó lại có tiếng chân đi nhè nhẹ trên mái ngói.
Đường Luân lại thu sát vào mái nhà, nín thở nghe ngóng.
Dưới sân Bích Cơ dường như cũng vừa phát giác có nhiều người rình rập gần đây.
Nàng vỗ tay ra dấu cho một nàng tỳ nữ bay mình lên đầu tường, nhặt lấy xác của đồng bạn rồi đi vào bên trong.
Còn hai đứa tỳ nữ khác cũng theo chân đi vào, trong nháy mắt lại trở ra và trong tay có bưng theo một mâm đồ trang điểm.
Đường Luân nhìn lên mâm đồ, thấy nào có bút vẽ chân mày, nào phấn nào son, nào gương nào lược, mùi xạ hương bay ra sực nức.
Bích Cơ cúi xuống, phụ nhĩ vào tai mấy đứa nữ tỳ rồi đứng ở một góc sân mà trang điểm.
Nàng chải mái tóc bồng bềnh lại cho gọn ghẽ rồi đánh phấn thoa son, ngắm nhìn trong gương ra chiều đắc ý. Mỗi một động tác của nàng thảy đều cực kỳ quyến rũ, làm cho Đường Luân trong ngực đánh thình thình. Chàng hoa cả mắt, nhìn thấy đâu đây toàn là bóng dáng của những người khuynh quốc khuynh thành.
Đường Luân ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác, đến giờ phút đó, chàng mới biết tại sao người đời gán cho Bích Cơ cái biệt hiệu Ma nữ. Thì ra nàng đã vận dụng hết ma lực của mình để chuyên quyến rũ đàn ông.
Mặc dầu chưa định chắc được Bích Cơ cố ý phô trương sắc đẹp để làm gì, nhưng chàng cũng biết rằng Bích Cơ cố làm như vậy để giương một chiếc bẫy, hòng bắt một con mồi béo bở.
Một tiếng “vù” thoang thoảng vang lên, một người mặc một bộ võ phục màu đen, viền vàng, trông thật là oai phong lẫm liệt từ trên đầu tường bay xà xuống.
Người ấy khẽ đánh tiếng nói rằng :
- Kính chào Liên cô nương.
Bích Cơ giả vờ giựt mình, chiếc bút kẻ lông mày trên tay bất giác rơi xuống đất.
Một đứa tỳ nữ nạt :
- Ai đấy? Đêm hôm khuya khoắt dám lẻn vào đây làm gì?
Người ấy trờ tới một bước nói rằng :
- Tiểu huynh là Hoàng Thiên Huân, Liên cô nương chắc còn nhớ?
Khẽ cau mày, Bích Cơ thở phào một hơi, cười mà rằng :
- À! Ta ngỡ là ai, rõ ra là thị vệ đại nhân Hoàng ca ca. Cảm ơn Hoàng ca ca lần trước đã tha cho tôi thoát khỏi Hoàng cung. Đêm nay đến đây chẳng biết có việc gì?
Hoàng Thiên Huân nghe Bích Cơ gọi mình bằng Hoàng ca ca trong lòng đê mê sung sướng, hồn xiêu phách lạc.
Lâu lắm, hắn mới lấy lại bình tĩnh, đảo mắt nhìn quanh, nói nho nhỏ :
- Tiểu huynh phen này đến đây tìm Liên cô nương, thật đã tốn biết trăm phương nghìn kế mới lọt vào chốn này để báo tin cho Cơ muội biết rằng lão hôn quân kia đã đắm say sắc đẹp của cô nương, nên phái bọn Vô Hồn tông đến đây, quyết bắt cho kỳ được Liên cô nương. Vì vậy mà cô nương nên mau mau rời khỏi chốn này.
Bích Cơ cười nói :
- Ma Đại Nhân đã đến, bây giờ đang chiến đấu với cha ta ở ngoài kia.
Hoàng Thiên Huân biến sắc nói nho nhỏ rằng :
- Không xong, bọn Vô Hồn tông đã bao vây tứ phía, võ công của người nào cũng thuộc hàng thượng thặng. Tiểu huynh đây thật kém rất xa, theo ta xem thì Cơ muội nên lánh mắt là thượng sách.
Nghe Hoàng Thiên Huân cứ gọi mình bằng Cơ muội, Bích Cơ bất giác khẽ cau mày, đổi giọng gắt gỏng :
- Đêm hôm khuya khoắt, muốn ra khỏi chốn này thật là một điều nan giải.
Hoàng Thiên Huân trầm ngâm giây lát mới run rẩy nói :
- À... hay là... Hay là cô trốn lên Thiên Đài sơn, nơi ấy có sư bá của tôi trấn giữ, thì không sợ chi bọn Vô Hồn tông nữa.
Bích Cơ vừa vuốt lại mái tóc của mình, ra chiều cảm kích, nói rằng :
- Hoàng ca ca thật có lòng tốt!
Hoàng Thiên Huân đôi mắt lờ đờ, thò bàn tay ra định nắm lấy Bích Cơ, run rẩy nói :
- Cơ muội, chúng ta đi thôi!
Bích Cơ chớp nhanh cặp mắt sáng ngời của mình, thong thả nói :
- Nhưng mà... nghe đâu sư bá của Hoàng ca ca trong kỳ Hoa Sơn đại hội, bị cha ta đánh cho một trận điên đầu có phải hay chăng?
Hoàng Thiên Huân hổ thẹn, đỏ bừng sắc mặt. Chợt Bích Cơ nghiêm sắc mặt nói :
- Vậy thì... có phải Hoàng đại nhân kể ta là đứa trẻ con ba tuổi, muốn dở thói bịp bợm hay chăng?
Hoàng Thiên Huân giựt mình, ấm ớ trả lời :
- Cơ muội, đó là sự thật, tiểu huynh đây đối với cô nương một lòng son sắt, Cơ muội...
Bích Cơ hầm hầm sắc mặt :
- Câm mồm lại! Nếu mi còn lải nhải thì ta gọi a hoàn đuổi ngươi khỏi chỗ này.
Nói rồi khoác tay ra dấu. Lúc bấy giờ từ bên trong đã có mấy đứa tỳ nữ bước ra nên số tỳ nữ chung quanh Bích Cơ vẫn là tám người chẳn.
Tám nàng tỳ nữ đó thảy đều giương mắt trừng trừng nhìn Bích Cơ không chớp.
Hoàng Thiên Huân hổ thẹn, mặt mày biến sắc, ú ớ nói rằng :
- Bích Cơ, cớ sao mi lại trở mặt như vầy. Hoàng mỗ này một lòng son sắt, không nề đường xa vạn dặm đến đây để báo tin cho mi, chỉ vì muốn cứu mi thoát khỏi bàn tay độc ác của gã hôn quân.
Bích Cơ trả lời một cách khinh bỉ :
- Nếu ta chẳng bằng lòng nhận lấy lòng tốt đó, thì mi nghĩ sao?
- Ta nghĩ rằng, mi là một người con gái đê hèn, hạ tiện!
Bích Cơ nổi giận :
- Mi dám buông lời vô lễ?
Hoàng Thiên Huân trợn mắt, hào quang long lên sòng sọc, cười đanh ác nói rằng :
- Nếu mi trở mặt thì ta cũng trở mặt. Ta đã cứu mi thoát khỏi bàn tay của gã hôn quân nhiều phen mà mi chẳng biết ơn. Hoàng mỗ hôm nay nhất định bắt sống mi để cho mi nếm mùi Vu Sơn mưa gió.
Ban đầu, Đường Luân những tưởng Hoàng đại nhân có lòng tốt, đối với việc nàng trở mặt lấy làm bất mãn. Thì ra bây giờ mới biết Hoàng đại nhân cũng không phải là người đoan chính.
Lại nữa nghe hắn ta buông lời vô lễ, dùng toàn những câu hèn hạ nên trong lòng bất giác nổi giận xung thiên.
Nếu chàng không sợ hành tung của mình bại lộ thì ắt đã nhảy ra, tặng cho tên này mấy cái tát tai xứng đáng.
Đường Luân vừa nghĩ đến đây thì Hoàng Thiên Huân đã nhún mình nhảy xổ đến trước mặt Bích Cơ. Tám nàng tỳ nữ thấy vậy liền phát động Bát Quái trận đồ, lao xao chuyển động, nhưng Bích Cơ đã thét :
- Bọn bây lui ra!
Bọn tỳ nữ biết ý của chủ nhân, lập tức nới rộng vòng vây, chính vào lúc Hoàng Thiên Huân đang sững sờ kinh ngạc thì Bích Cơ bất thình lình đánh thẳng vào mặt hắn một đòn Hải Nộ Thiên Kinh.
Bất thình lình, Hoàng Thiên Huân bỗng nhiên cảm thấy thân hình mềm mại của Bích Cơ Ma Nữ dường như biến thành rắn chắc như pho tượng đồng, uy thế phi thường lẫm liệt.
Đòn Hải Nộ Thiên Kinh thật như cái tên của nó, khí thế thật là dữ dằn như biển gầm sóng thét, làm cho đất trời phải kinh sợ.
Nhưng Hoàng Thiên Huân là một tay cao thủ của phái Thiên Đài sơn, giữ được chức Ngự tiền thị vệ cũng chẳng phải tay vừa.
Hắn ta khinh thường Bích Cơ là trang nhi nữ nên không tránh, không né, vội vàng xuống tấn chữ Đinh, vung bàn tay hữu ra chống trả bằng một đòn mãnh liệt của Thiên Đài sơn là Thiên Băng Địa Hãm.
Hai miếng này thảy đều thuộc về ngạnh công, lại dấu mặt đối chọi cùng nhau, nên hai bàn tay của hai bên vừa chạm vào nhau thì vang lên một tiếng “bốp” rùng rợn.
Đường Luân giựt mình lấy làm lo sợ cho việc an nguy của Bích Cơ Ma Nữ.
Nào ngờ, kết quả lại ngoài sức tưởng tượng của chàng. Tiếng vang vừa trỗi dậy thì cả hai người thảy đều loạng choạng thối lui ba bước, thật là một bên nửa cân, một bên tám lạng, không bên nào sút bên nào.
So qua một đòn nội lực, Bích Cơ Ma Nữ biết rằng sức mạnh của đối phương thật là đáng kể. Muốn thắng tên này phải dằn mặt, thì phải dùng mưu khôn kế khéo chớ không thể dùng sức.
Vì vậy mà lần thứ nhì lướt tới, Bích Cơ Ma Nữ không dùng ngạnh công nữa, mà sử dụng một thế thật là mềm mại là Hải Khoát Thiên Không.
Hoàng Thiên Huân lấy làm lạ, vì ban nãy Bích Cơ Ma Nữ hùng hồn lẫm liệt bấy nhiêu thì bây giờ lại ẻo lả mềm mại bấy nhiêu. Cùng một người sử dụng mà hai thế võ, một cương một nhu, hoàn toàn khác biệt, thật là đáng sợ.
Nhưng lần này, Hoàng Thiên Huân rắp tâm dùng cương để chế nhu nên hắn ta lại không tránh né, mà một lần nữa sử dụng thế Thiên Băng Địa Hãm.
Nào ngờ luồng sức mạnh của hắn vừa tràn tới không gặp một trở lực nào, dường như một hòn đá ném vào biển cả không một tiếng vang.
Hoàng Thiên Huân giựt mình nhưng không thu tay hồi bộ, mà lại bước tới một bước, lấy tay hữu làm bình phong che đậy, để cho cánh tay tả luồn theo phía trước, tống thêm ra một đòn cay độc.
Cái chỗ khôn khéo của đòn Hải Khoát Thiên Không là tản mát sức mạnh ra khắp bốn bề, để cho kẻ địch rơi vào tròng rồi mới tập trung sức mạnh về một nơi mà đột kích.
Vì vậy mà bàn tay tả của Hoàng Thiên Huân vừa tung ra được tám phần thì Bích Cơ Ma Nữ đã xoay mình trở bộ. Trong khi thân hình của nàng xoay tròn một cách ngoạn mục, thình lình một bàn tay tả vươn ra, chọi thẳng với bàn tay của Hoàng Thiên Huân.
Ban nãy vừa so qua một chưởng, Hoàng Thiên Huân thấy rằng sức mạnh của mình so với Bích Cơ Ma Nữ chỉ có thắng mà không có bại.
Bây giờ thấy vậy, trong lòng cả mừng, hắn nghiến răng kèn kẹt, còn bao nhiêu hơi sức thảy đều dốc ra cho hết, quyết tâm dùng một chưởng này để đè bẹp Bích Cơ và bắt sống nàng đem về Thiên Đài sơn ân ái cho phỉ tình cá nước.
Một tiếng “bốp” rợn người lại vang lên. Bích Cơ Ma Nữ phen này bắn lùi hơn mười bước làm cho Đường Luân tâm can xao xuyến, dợm buông mình bay ra can thiệp.
Chính vào lúc đó thì Hoàng Thiên Huân rú lên một tiếng bi thiết. Hắn ta thối lui hai bộ, run rẩy đưa bàn tay đẫm máu lên ngang mặt mình, căm hờn uất ức.
Thì ra hắn đã mắc mưu! Bích Cơ Ma Nữ biết rằng mình không thể dùng nội lực hạ nổi người nhất nên dùng đòn Hải Khoát Thiên Không tỏa ra sức mạnh bốn bề, ghìm đối phương vào giữa chờ cho hắn tung ra một đòn ngạnh công và nàng sẽ chọi lại.
Chính vào lúc thân thình của nàng quay cuồng lông lốc thì nàng đã thò tay lên mái tóc rút một mũi châm có tẩm thuốc độc. Dược lực cực kỳ mạnh mẽ kẹp vào giữa lòng bàn tay.
Đang cơn đắc chí, lại bị sắc đẹp làm cho bàng hoàng xao xuyến, Hoàng Thiên Huân nào có trông thấy động tác của nàng. Vì vậy mà khi hai bàn tay so vào nhau, hắn ta bị mũi trâm độc đâm phải, máu đổ đầm đìa, chất độc lần lần theo dòng máu mà ngấm vào cơ thể.
Còn Bích Cơ thì mượn chưởng lực của đối phương mà bắn lùi về phía sau hơn mười bước bình yên vô sự.
Nửa cánh tay tê buốt, Hoàng Thiên Huân vừa giận vừa sợ, quắc mắt hầm hừ.
Nhưng Bích Cơ vẫn tươi cười, nụ cười ngọt ngào như đường mật. Nàng đưa cánh tay trắng muốt chỉ về phía sau lưng Hoàng Thiên Huân mà rằng :
- Hoàng đại nhân, coi chừng...
Hoàng Thiên Huân biết rằng Bích Cơ Ma Nữ quỷ kế đa đoan, nhưng mà nụ cười của nàng thật là quyến rũ. Hắn không thể cưỡng lại, bất giác mơ hồ quay đầu nhìn lại, bỗng nghe sau lưng mình nổi lên một tiếng thét vang trời :
- Thật không ngoài sự ước đoán của ta, mau chịu chết!
Câu nói chưa dứt thì một luồng sức mạnh đã ào ào tràn tới. Hoàng Thiên Huân tay trái đã thọ thương, tay phải vội vàng tuốt thanh trường kiếm, xử một đòn Loạn Vân Kinh Lôi chống trả.
Bích Cơ vẫn điềm nhiên cười ròn rã làm cho Hoàng Thiên Huân bàng hoàng ngây ngất. Chính vào lúc đó thì luồng sức mạnh từ sau lưng đã tràn tới, một tiếng “bùng” vang lên, Hoàng Thiên Huân trúng đòn, bắn lùi về phía sau hơn một trượng.
Thân hình rắn chắc của hắn bị luồng sức mạnh đó đẩy trúng một cây cột ở cuối sân, một tiếng “rắc” vang lên, thân cột gãy gọn làm hai đoạn.
Tám nàng tỳ nữ rú lên tám tiếng thất thanh, tám chiếc lồng đèn lại chao động, bủa thành Bát Quái trận đồ bao vây Bích Cơ vào giữa.
Hoàng Thiên Huân thở hổn hển, gắng gượng đứng dậy, trợn mắt nhìn kỹ thấy người đó là Miêu Bá Tây, đang đứng nhìn mình bằng một gương mặt phi thường đắc ý.
Cách đó không xa, Trường Bạch đại quái là Thường Phong Lâm tần ngần đứng đấy, trên môi thoáng hiện một nụ cười khó hiểu. Sau lưng ông ta là mười hai Cẩm y thị vệ, trợn mắt lườm lườm.
Hoàng Thiên Huân thở hổn hển :
- Thì ra lũ bây.
Miêu Bá Tây cười đanh ác :
- Thằng họ Hoàng kia, thật không ngờ mi cũng có ngày nay. Ta thành thật bảo cho mi biết, bông lài đâu có cặm trên bãi cứt trâu được, sao mi dám cả gan tranh đoạt người đẹp với Thánh thượng? Mi đã làm một việc phạm thượng nên ta vâng lệnh đến bắt ngươi đây. Thật là dịp may, lấy tội công mà trả thù tư, khoái biết mấy.
Lại cười hềnh hệch hỏi rằng :
- Miếng Ưng Trảo công ban nãy mi thấy thế nào?
Hoàng Thiên Huân cau mày, hằn học nói :
- Thằng họ Miêu kia, trước khi ta nhắm mắt ta cũng nguyện xé xác mi thành trăm mảnh.
Miêu Bá Tây đắc chí cười ha hả. Hoàng Thiên Huân sắc mặt trắng như tờ giấy bạch, mồ hôi trán vả ra đầm đìa, hắn ôm ngực mà quay sang nói với Bích Cơ :
- Mi thật là cay độc... Khen cho mi đó!
Nói rồi y từ từ đưa thanh trường kiếm lên nhắm thẳng vào tấm thân ngà ngọc của Bích Cơ dợm đâm tới.
Bích Cơ thấy vậy khẽ cau mày, nhưng rồi lập tức lấy lại bình tĩnh, lại mỉm một nụ cười đầy quyến rũ :
- Hoàng đại nhân, ta thật đáng chết hay sao?
Mũi gươm của Hoàng Thiên Huân đã cất lên, bây giờ từ từ trút mũi trở xuống. Hoàng Thiên Huân giương cặp mắt thèm thuồng nhìn Bích Cơ mà thở dài áo não.
Thình lình hắn ta quắc mắt, nhìn sang Trường Bạch Nhị Quái, mũi gươm lại cất lên.
Thường Phong Lâm vội thét :
- Lão nhị, coi chừng!
Miêu Bá Tây đang ngửa cổ cười đắc chí. Câu nói của Thường Phong Lâm như cơn gió thoảng, chẳng lọt vào tai.
Hoàng Thiên Huân như một kẻ điên cuồng, thét lên một tiếng rùng rợn, để rồi dùng thanh trường kiếm của mình phóng ra một đường ác liệt.
Mũi gươm xé gió nghe “vèo vèo”, Đường Luân nhác thấy một luồng kiếm quang đi thẳng vào huyệt Tỏa Hầu của Miêu Bá Tây.
Trong lúc đó thì Thường Phong Lâm nhảy xổ tới định ngăn lại nhưng việc đã trễ, lưỡi gươm sắc bén đâm suốt ngang huyệt Tỏa Hầu làm cho Miêu Bá Tây rũ người trên mặt đất, máu thắm trào ra vô cùng kinh rợn.
Chân vừa chấm đất, Thường Phong Lâm bật lên như một chiếc lò so, nhảy xổ về phía Hoàng Thiên Huân lúc bấy giờ đang loạng choạng sắp ngã.
Hoàng Thiên Huân thấy đối thủ nhảy tới, dựng hai bàn tay lên, hằm hè muốn xuất chưởng.
Thường Phong Lâm là tay lão luyện giang hồ, biết rằng một con thú dữ sắp chết sẽ vùng lên chống trả một cách đáng sợ. Vì vậy mà trong lòng đố kỵ, không dám nhảy thẳng tới mà lách sang một bên.
Hoàng Thiên Huân ha hả cả cười :
- Thằng họ Hoàng này trên đường về Âm phủ có một kẻ đồng hành là Miêu Bá Tây, như vậy cũng đủ rồi.
Câu nói vừa dứt, hắn thổ ra một bụm máu rồi lã người ra trên mặt đất.
Dãy dụa một chập, hắn không còn hơi sức, giương cặp mắt lờ đờ nhìn về Bích Cơ.
Bích Cơ Ma Nữ vội ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác.
Thường Phong Lâm nhìn thi hài của Miêu Bá Tây, lộ vẻ Thố tử hồ bi mà nói một câu đầy nước mắt :
- Mi chẳng nghe lời ta mới ra nông nổi, ta phải xé xác thằng họ Hoàng ra làm trăm mảnh để báo thù cho mi.
Dứt lời, hắn vươn bàn tay hộ pháp nhảy xổ về phía Hoàng Thiên Huân tống một chưởng vào đầu.
Nào ngờ Bích Cơ Ma Nữ kêu lên mấy tiếng :
- Thường đại nhân!
Tiếng nói của nàng ngân ngân lảnh lót. Thường Phong Lâm biết rõ nàng sắp giở chứng điêu ngoa, nhưng vẫn không thể cưỡng nổi với câu nói đầy tình tứ của nàng, nên khẽ ờ lên một tiếng.
Bích Cơ lại đảo cặp thu ba, dịu giọng nói rằng :
- Nghe nói trong hàng ngũ Cẩm y thị vệ thì Thường đại nhân đây là một người tốt nhất?
Mặc dầu biết Bích Cơ Ma Nữ muốn làm rối lòng người nhưng Thường Phong Lâm vẫn phải trả lời :
- Trường Bạch là nơi quê mùa nên người sinh trưởng nơi đó tính tình thẳng thắng, chớ chưa có gọi là tốt được.
Nào ngờ Bích Cơ trả lời một câu chát chúa :
- Ta nghe nói rằng ruột của bọn chó săn thẳng lắm.
Thường Phong Lâm cũng không vừa, chõi lại :
- Thẳng thì có thẳng thật đấy, dầu sao so với lòng dạ của bọn cáo, bọn chồn thì cũng còn gọi là tốt.
Bích Cơ khen :
- Thường đại nhân thật có tài ăn nói. Tôi phải cảm ơn Thường đại nhân đã nhiều lần nói tốt cho tôi trước mặt Thánh thượng.
Thường Phong Lâm nở một nụ cười quái dị trả lời :
- Thằng họ Thường này chỉ xin một điều là khi nương nương nhập cung rồi, không nhớ đến việc thù hằn khi xưa, mà vẫn để cho người Trường Bạch này được hưởng bổng lộc của triều đình thì tôi rất lấy làm cảm kích.
Bích Cơ giả vờ kinh hãi :
- Bích Cơ này chỉ là một người thường dân thì làm sao có thể ban ơn của triều đình được?
Thường Phong Lâm lại lộ ra một vẻ thật là quỷ quyệt, trả lời :
- Thú thật với nương nương, Thánh thượng đã có lòng muốn đưa nương nương vào cung Chiêu Dương đó.
Bích Cơ đôi mắt sáng ngời, cười rũ rượi, giọng cười của nàng vang vang đồng vọng giữa Ma viện, đoạn nói rằng :
- Vào Chiêu dương cung sẽ làm mẫu nghi thiên hạ, tột đỉnh giàu sang, thật là vui thú?
Thường Phong Lâm trả lời :
- Đó là lẽ tự nhiên.
Bích Cơ đắc ý lắm, nàng cứ cười như hoa đào trước gió làm cho Đường Luân trong lòng cả giận.
Chàng nghĩ thái độ của Bích Cơ thật là khó hiểu. Nếu một khi nàng ham bả vinh hoa, tham mùi phú quí thì tấm lòng si tình của mình thật là trôi theo dòng nước, tan như bọt bể.
Hơi dưỡng khí chàng tụ lại đan điền bây giờ đây lần lần tản mát, bàn tay vốn nắm chặt chuôi gươm bây giờ cũng uể oải buông ra.
Thình lình, có một chiếc bóng mờ bay vù tới trước mặt, Đường Luân giựt mình kinh hãi, vội thu hình sát lên mái ngói. Nhưng việc đã trễ, lỗ tai của chàng đã bị người ấy véo cho một cái nên thân.
Một chòm râu bạc bay phất phơ ngang trước mặt, nghe một giọng nói quen thuộc vang lên, thì ra đó là giọng nói của Trần Như Phong :
- Thẳng nhỏ, con cáo đó thật là tinh ma quỷ quyệt, cho đến già này mà cũng phải chết mệt vì nó, huống hồ gì nhà ngươi là một thằng con nít. Mi thật giống ta, hồi ta còn nhỏ hễ gặp đàn bà con gái thì đờ người ra, không còn phân biệt gì được nữa. Mi thật là có phước mới vớ được con Bích Cơ Ma Nữ.
Dứt lời, ông ta véo mạnh Đường Luân thêm một cái rồi đảo mình ra phía sau, tụ khí Đan điền, thổi một hơi thật dài vào sau gáy của Đường Luân.
Trong lúc kẻ cường thù đại địch bao vây chung quanh, Đường Luân không dám cục cựa, mặc dầu hơi thổi của lão già Trần Như Phong lọt vào bâu áo, làm cho chàng nhột lắm, suýt nữa phải bật phì cười, nhưng chàng vẫn cố gắng cắn răng nhịn cười, chửi thầm trong bụng.
Mười hai tên Cẩm y thị vệ cùng Thường Phong Lâm thảy đều ngây ngất trước sắc đẹp của Bích Cơ Ma Nữ. Ngay đến nhóm người của Vô Hồn tông, nổi tiếng là đã mất hết nhân tính, mà trước cái lối làm dáng của Bích Cơ cũng phải bàng hoàng, vì vậy mà không phát giác dưới mái nhà kia có hai người, một già một trẻ đang đùa với nhau trên cái chết.
Và ngần ấy người, không một ai đọc thấu tâm tư của Bích Cơ Ma Nữ. Trong lòng nàng bây giờ đang vô cùng nôn nóng, dùng kế hoãn binh để tìm một lối thoát thân.
Đồng thời, thâm tâm của nàng vô cùng lo lắng vì cha nàng đi theo Vô Hồn tông chủ đã lâu mà không thấy trở về.
Thường Phong Lâm ngỡ rằng người đẹp đã chịu thúc thủ nên vội vã vỗ tay ra hiểu cho mười hai tên Cẩm y thị vệ tràn tới, ý định muốn dùng sức mạnh ép Bích Cơ Ma Nữ phải về trào.
Mười hai tên Cẩm y thị vệ đồng thanh nạt lên một tiếng, cất mình tràn tới.
Nhưng Bích Cơ Ma Nữ tắt hẳn nụ cười trên môi, lộ sắc giận dữ, quát :
- Đứng lại!
Nụ cười đang nở tươi như hoa của nàng thình lình vụt tắt, việc đột ngột thay đổi đó làm cho Thường Phong Lâm giựt mình mà mười hai tên Cẩm y thị vệ cũng sững sờ dừng gót.
Bích Cơ lạnh lùng hỏi :
- Thường lão đại, nơi chốn này ai là người có quyền uy to nhứt?
Thường Phong Lâm rạp mình, trả lời một câu nịnh bợ :
- Lẽ tự nhiên là Liên nương nương chớ còn ai nữa?
- Vậy thì tại sao Thường lão đại mi dám vô lễ đối với nương nương?
Thường Phong Lâm cau mày, cúi đầu trả lời :
- Không dám!
Bích Cơ mỉm cười :
- Vậy thì Thường đại nhân truyền cho Cẩm y thị vệ tuốt gươm đến uy hiếp nương nương có ý định gì?
Thường Phong Lâm ấm ớ :
- À!
Đoạn lão ta quay đầu lại truyền lệnh cho bọn Cẩm y thị vệ :
- Chư vị đại nhân, hãy tra gươm vào vỏ, đừng để cho nương nương phải kinh sợ.
Mười hai tên Cẩm y thị vệ thảy đều răm rắp tuân theo. Nào ngờ Bích Cơ Ma Nữ cười sằng sặc :
- Hay lắm! Các con thật là ngoan ngoãn.
Thường Phong Lâm giựt mình, thì ra ông ta đã bị Bích Cơ Ma Nữ dùng tiếng nương nương thay cho tiếng mẹ, kêu bọn mình là con. Ông ta bất giác sượng sùng, tần ngần đứng đờ ra đấy.
Cặp mắt của Bích Cơ bỗng sáng rực lên, nàng ta gay gắt :
- Thường lão đại, mi đừng ngỡ rằng ta ham chức nương nương. Nói thật cho mi biết, ta không bao giờ đi làm điều hạ tiện như vậy.
Câu nói này làm cho Đường Luân như người sực tỉnh cơn mê, làm dưỡng khí tản mát khắp nơi bây giờ lại tụ phắt ở Đan điền, tinh thần phấn chấn, bàn tay bất giác thò ra nắm lấy chuôi gươm.
Cặp mắt của chàng long lên sòng sọc, đợi chờ cơ hội :
Bên cạnh, Trần Như Phong lại lè nhè :
- Cáo già đấu trí với Hồ ly tinh. Vô Hồn đảng so tài với Hiệp Nghĩa tông. Thật là một vở tuồng lý thú. Đào, kép, hề đều đủ cả...
Thường Phong Lâm lúc bấy giờ nhìn xem sắc diện của Bích Cơ Ma Nữ cũng đã khám phá ra nãy giờ nàng cố tình trì hoãn để kéo thì giờ làm kế hoãn binh.
Bây giờ lão cười lên một tiếng đanh ác, cả quyết nói rằng :
- Liên cô nương, nếu thức thời vụ thì hãy ngoan ngoãn nghe theo lời ta. Bằng không thì ta sẽ phạm thượng đó, xin tha tội thất lễ.
Bích Cơ bình thản trả lời :
- Ta không bằng lòng đi thì mi nghĩ sao?
Thường Phong Lâm cười ồ ồ nói :
- Cô nương sở dĩ được danh vang thiên hạ chỉ nhờ có sắc đẹp mà thôi. Nay được Thánh thượng để ý đến, mà mời vào cung thì thật là một điều diễm phúc. Bây giờ đây không biết có bao nhiêu nhân vật trong võ lâm đang gấm ghé đến ngọc thể của Bích Cơ Ma Nữ. Cô nương cũng là người trong làng võ nên nhớ rằng, thức thời vụ là người tuấn kiệt.
Bích Cơ Ma Nữ quát :
- Câm mồm lại! Mi không có quyền hỗn xược với ta. Thủ đoạn của Đông Hải Ma Quân cay độc như thế nào chắc mi cũng đã biết.
Thường Phong Lâm cười hằn học :
- Liên Hải Thiên ngày xưa quả thật là một tay dọc ngang thiên hạ, nhưng mà giờ đây đã gặp khắc tinh, chắc có lẽ giờ này đang thọ cực hình của Vô Hồn tông chủ mà sắp sửa vĩnh viễn đi vào thế giới Vô Hồn.
Bích Cơ tái xanh sắc mặt, tâm can rúng động, nàng nghĩ rằng :
- Kể từ ngày ta khôn lớn, chưa từng thấy cha ta đấu với ai trên mười hiệp mà chưa thủ thắng. Ngày Hoa Sơn đại hội, chính ta đã thấy cha ta chỉ dùng có mấy đòn mà hạ được các tay cao thủ trong các môn các phái. Bản lỉnh của Ma Đại Nhân tuy rằng cao cường nhưng ta tin chắc rằng khó mà thắng nổi cha ta lắm. Nhưng sao mãi tới bây giờ mà người vẫn chưa về, thật là một vấn đề nan giải.
Trong lòng nàng bắt đầu hồi hộp. Đây là lần thứ nhứt nàng biết lo lắng đến sự an nguy của cha nàng.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, nàng cất giọng uy nghiêm nói :
- Hay cho Trường Bạch đại quái, trước khi mi thọ hình của Đông Hải Ma Quân, thì hãy nếm mùi cay độc của ta đã.
Đoạn nàng quay lại ra dấu cho tám nàng tỳ nữ. Bát Quái trận đồ lại lần lần dấy động.
Đèn đuốc sáng rực bốn bề, bao vây Thường Phong Lâm vào giữa.
Thường Phong Lâm chưa biết lợi hại, thét vang :
- Hay cho con quỷ nhỏ...
Dứt lời, hắn nhún chân nhảy vụt về phía sau.
Mười hai tên Cẩm y thị vệ nạt vang trời, mười hai thanh trường kiếm thảy đều tuốt ra khỏi vỏ. Mười hai mũi gươm đâm ra tua tủa như một trận mưa rào, xáp chiến dữ dội với Bát Quái trận đồ.
Nào ngờ đường gươm vừa tuôn ra thì Bát Quái trận đồ tháo lui với một tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Trận mưa gươm rơi vào khoảng không trông thật buồn cười.
Chưa kịp kinh mang thì tám nàng tỳ nữ bất thình lình giăng thành hàng chữ nhất, rồi bao vây mười hai tên Cẩm y thị vệ vào giữa.
Mười hai tên này ngày thường cũng được huấn luyện hẳn hoi, nên tức khắc đâu lưng vào nhau, kết thành một chiếc vòng tròn kín đáo, đồng xoay ra ngoài mà chiến đấu.
Bát Quái trận đồ lúc bấy giờ cũng chia ra tám cửa Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài mà thay phiên nhau tập trung lực lượng để tấn công.
Lúc thì lực lượng tập trung vào cửa Tốn, lúc lại tập trung vào cửa Càn, rồi bất thình lình dùng hết sức mạnh vào cửa Ly.
Cứ thay phiên nhau như thế mà nhồi mười hai tên Cẩm y thị vệ, làm cho bọn chúng lần lần mồ hôi vả ra như tấm, hơi thở ồ ề, vòng chiến đấu không còn chặt chẽ như xưa nữa.
Đường Luân trố mắt nhìn sự biến ảo kỳ dị của Bát Quái trận đồ, thình lình Trần Như Phong bấm nhẹ vào mông chàng một cái. Giật mình chàng nhìn lại thấy lão già Thường Phong Lâm lúc bấy giờ đang sẽ lén rề lần, rề lần đến sau lưng Bích Cơ Ma Nữ.
Ban đầu còn cách bốn trượng, rồi ba trượng, rồi hai trượng...
Đường Luân dợm kêu lên báo động chợt bàn tay khẳng khiu của Trần Như Phong bịt ngang miệng chàng.
Còn đang kinh dị thì bỗng nghe dưới đấu trường vang lên một tiếng rú của Thường Phong Lâm.
Thì ra Thường Phong Lâm thấy Bích Cơ Ma Nữ đang ngắm nhìn bọn nữ tỳ của mình sử dụng Bát Quái trận đồ, ông ta định xuất kỳ bất ý, sẽ lén bò ra sau lưng nàng bất thần điểm huyệt để bắt nàng về trào mà tâng công.
Ông ta rề lần, rề lần đến sau lưng nàng, con mồi đã cách còn hai trượng mà vẫn chưa phát giác, trong lòng lão ta khấp khởi mừng thầm, vận hết hơi thở vào cánh tay hữu rán trờ tới thêm một trượng nữa, đoạn bất thình lình điểm một ngón thần tốc vào huyệt Hội Tông của nàng.
Bích Cơ Ma Nữ đã tính sẵn từ trước, biết rằng mười hai tên Cẩm y thị vệ mà xáp chiến với bọn tỳ nữ thì Thường Phong Lâm cũng sẽ thừa cơ mà hạ thủ.
Vì vậy mà mặc dầu nàng ngắm nhìn bọn nữ tỳ nhưng tai nghe tám phương, mắt nhìn bốn hướng. Cử chỉ của Thường Phong Lâm thảy đều lọt vào cảm giác của nàng.
Đã rắp tâm từ trước nên Bích Cơ đã thủ sẵn chiếc trâm cài tóc trong tay, chuẩn bị hát lại tấn tuồng cũ, cho thằng Thường Phong Lâm một mẻ.
Khi nghe thấy một luồng gió mạnh lốc vào huyệt Hội Tông, Bích Cơ lẹ làng xoay mình trở lại, nhanh như một luồng điện, trám chiếc trâm cài tóc vào huyệt Hội Tông của mình.
Thường Phong Lâm định chắc thành công mười phần, nào ngờ bàn tay vừa chạm vào mình của đối phương thì nghe nhói lên một cái, biết nguy, như một con ngựa thình lình kềm cương lại trên một triền núi hiểm nguy, ông ta dừng phắt tay lại.
Chính vào lúc lỡ bộ đó thì bàn chân mảnh mai của Bích Cơ Ma Nữ đã tung ra một đá dữ dằn vào huyệt Hoàng Khiêu của lão.
Thì ra đòn bên trên bàn tay chỉ là đòn hư, cốt làm cho đối phương tinh thần thảng thốt, để rồi tấn công vào phía dưới.
Thường Phong Lâm thấy chả vai của Bích Cơ động đậy, gió phía dưới dậy lên rào rào, đã biết mình trúng kế, còn đang bàng hoàng thì huyệt Hoàng Khiêu đã lãnh lấy một ngọn Tảo Đường cước của người đẹp mà ngã ngửa ra.
May nhờ Thường Phong Lâm là một tay lão luyện giang hồ, thân kinh bách chiến nên mặc dầu trong cơn nguy cấp cũng vội vàng bế mạch, để cho bán thân khỏi phải tê liệt, mượn sức mạnh của ngọn đá Tảo Đường mà lộn mèo ra phía sau hai vòng rồi sa xuống đất.
Lão ngửa cổ khen :
- Hay cho Tảo Đường cước của Thiếu Lâm, nhưng mà Liên cô nương hãy chuẩn bị để cho kẻ hèn này thọ giáo vài đường.
Câu nói vừa dứt, thân hình của Thường Phong Lâm bay vù tới như một cơn gió lốc, sử dụng phép khinh công của phái Trường Bạch, tấn công Bích Cơ một đòn Ngạ Hổ Cầm Ưng.
Bích Cơ Ma Nữ cười nhạt, đảo mình nữa vòng để nhường cho miếng đòn của Thường Phong Lâm đi phớt qua chả vai của mình. Trong giây phút hai tay đối thủ còn cách nhau trong đường tơ kẽ tóc đó Bích Cơ Ma Nữ vùng buông ra một tiếng cười trong trẻo.
Mượn tiếng cười làm át hơi gió của ám khí, Bích Cơ Ma Nữ phóng mũi trâm cài tóc trong tay mình vào huyệt Khí Hải của đối phương.
Thường Phong Lâm mặc dầu cứng ngoài miệng nhưng trong lòng thầm biết rằng hôm nay mình gặp phải tay cao thủ thật là đáng sợ.
Vì rằng Liên Hải Thiên là một bậc danh thủ cái thế, ngày thường để hết tâm tư rèn đúc võ công cho đứa con gái cưng của mình. Bích Cơ lại thuộc hạng người thông minh đáo để, nghe một biết mười, lại thêm xảo kế đa đoan, nên ông ta rất là thận trọng.
Đòn Ngạ Hổ Cầm Ưng tuôn ra vừa được tám phần, thoáng nghe Bích Cơ Ma Nữ cất tiếng cười nên ông ta biết có chuyện lạ, vội vàng định thần quan sát, phân biệt trong cái tiếng cười của người đẹp kia có tiếng gió se sẻ vang lên như tiếng ám khí đi trong gió.
Trong cơn nguy cấp, lão ta cắn răng sử một thế Thiết Bản Kiều ngã ngửa ra phía sau để cho mũi trâm cài tóc của Bích Cơ Ma Nữ lướt vù qua thân hình của mình, cách cái chết chỉ có một đường tơ.
Thừa thế đối phương đang ngã ngửa trong cái thế Thiết Bản Kiều, Bích Cơ Ma Nữ tung mình lên cao bốn thước, rồi như một con chim đại bàng đớp miếng mồi ngon, nàng sà xuống chộp vào đỉnh đầu của Thường Phong Lâm theo thế Phi Bằng Quá Hải.
Thường Phong Lâm cả mừng vì trước khi ông sử dụng Thiết Bản Kiều dụng tâm chỉ chờ đợi có phút này, cái phút tạo cho ông một cái thế sử dụng đòn Mãnh Hổ Quá Trường Bạch, một thế võ chuyên dùng để chống cự với người từ bên trên đánh xuống.
Bích Cơ Ma Nữ thấy đối phương chới với trong cái thế Thiết Bản Kiều mà đòn Phi Bằng Quá Hải của nàng lại đang đi ngon trớn, thình lình trước mắt hoa lên một cái, thân hình của Thường Phong Lâm chỉ dùng có một ngón chân làm điểm tựa để đứng trên mặt đất.
Vậy mà thoắt một cái, ông ta lộn mèo trở lại, rồi chờn vờn phản công bằng một đòn kỳ dị.
Bích Cơ Ma Nữ thấy hai bàn tay của đối phương vươn ra như vuốt hổ, chộp hai cái kinh hồn vào hai huyệt Nhũ Âm nằm dưới vú của mình.
Bích Cơ kinh tâm táng đởm vì thân hình của nàng đang lơ lửng giữa không trung, không một chỗ nào có thể dùng điểm tựa để xê dịch thân hình mà đòn của đối phương thì ào ào tuôn tới như sóng đổ thác reo, thật là kinh khủng.
Đây nói về mười hai tên Cẩm y thị vệ, mắt hoa đầu váng trong Bát Quái trận đồ. Tám chiếc cán lồng đèn phối hợp với nhau phi thường chặt chẽ, làm cho mười hai thanh trường kiếm không thể vẫy vùng.
Những chiếc cán lồng đèn thoạt đông thoạt tây, lúc tả lúc hữu, tấn công huyền huyền hoặc hoặc, toàn là uy hiếp những yếu huyệt trên toàn thân của mười hai tên võ sĩ.
Xáp chiến mười hiệp trôi qua, bất thình lình tám nàng tỳ nữ bỏ hết vị trí của mình, tập trung lực lượng vào tấn công một tên đầu xỏ của bọn thị vệ.
Áp lực rải rác các nơi bất thần tan biến, chư kịp ngơ ngác thì tám chiếc cán lồng đèn đâm tới tua tủa, chận nghẽn hết lối thoát.
Tên Cẩm y thị vệ không kịp kêu lên một tiếng, lăn đùng ra mặt đất, đôi mắt trắng đờ vì vừa lãnh lấy tám đòn trên tám huyệt khắp châu thân.
Đòn vừa thành công thì tám nàng tỳ nữ tức khắc bủa ngược qua một chiếc vòng tròn, bao vây mười một tên Cẩm y thị vệ trở lại.
Bọn Vô Hồn tông lúc bấy giờ đứng ngoài thị chiến, thấy đồng bọn lâm nguy nhưng vẫn điềm nhiên, không một ai ra tay tiếp cứu. Bọn họ thảy đều giương mắt trừng trừng nhìn vào Bát Quái trận đồ, dường như đang mưu toan một việc gì bí hiểm.
Vòng vây càng ngày càng xiết chặt, áp lực càng lúc càng gia tăng dữ dội. Bọn Cẩm y thị vệ chống trả một cách thật là khó khăn cực nhọc.
Phen này, tám nàng tỳ nữ dường như không muốn cấp công háo thắng nữa, mà dùng chiến thuật thật là hòa hoãn, cố tình muốn nhồi cho đối phương thấm mệt.
Mười một tên Cẩm y thị vệ như một bầy cá nằm trong chiếc rọ, cố sức vùng vẫy mà không sao thoát ra cho được.
Trong lúc họ đang hoang mang thảng thốt, bất thình lình nàng nữ tỳ dẫn đầu nạt lên một tiếng lóng ra hiệu.
Hiệu lệnh vừa ban ra, năm nàng tỳ nữ đứng trên các cửa Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn bất thình lình thoát ly thế trận, kết hợp với nhau như một đường tên cắt mạnh đối phương ra làm hai khối.
Ba nàng đứng trên cửa Khảm, Càn và Đoài thì đối địch với sáu tên Cẩm y thị vệ, cứ lấy một mà chọi hai để cầm chân bọn họ.
Trong lúc đó thì bên khối kia, năm nàng tỳ nữ một chọi một với năm tên thị vệ, đấu chiến tưng bừng.
Bọn tỳ nữ mặc dầu là hạng quần thoa, nhưng ngày thường cố công luyện tập, lại thuộc làu về Bát Quái trận đồ nên nhất công nhất cự thảy đều có quy củ hẳn hoi nên năm nàng đã nắm phần chủ động.
Đường Luân kinh tâm táng đởm, thì ra họ đã từ Bát Quái trận đồ mà đổi sang thành Ngũ Thủ Mai Hoa, thế trận thật là kỳ diệu.
Năm nàng liễu yếu đào tơ, mặc dầu nội lực không đặng dẽo dai bằng đối phương nhưng nhờ Ngũ Thủ Mai Hoa trận phối hợp cực kỳ khéo léo nên làm cho đối phương điên đầu.
Độ chừng tàn nửa nén hương thì đòn cân lực lượng đã nghiêng hẳn về phe tỳ nữ.
Lại một mật lệnh nữa ban ra, bốn nàng đứng trên bốn cửa Càn, Chấn, Tốn và Ly lại kết hợp với nhau thành Tứ trụ, vậy hai tên thị vệ.
Còn nàng đứng bên cửa Khôn thì một mình đối địch với ba gã đấu lưng vậy mà nhờ một thế võ thần kỳ, nàng đã cản chân ba tên này lại.
Trong lúc đó thì hai tên thị vệ kia lọt vào thế trận Tứ trụ chỉ trong một cái nháy mắt là bị bốn nàng ấy điểm nhằm huyệt Khai Nguyên rũ người ra giẫy đành đạch trên mặt đất.
Vừa giải quyết được hai tên đối thủ thì như họ đã thuộc lòng từ hồi nào, tám nàng ấy đồng nhất loạt thối lui tám bước, làm thành một cái vòng tròn lưa thưa mà vây chín tên còn lại.
Cứ dùng lối chiến thuật tiêu hao mà tám nàng tiêu diệt lần lần hết bọn Cẩm y thị vệ.
Cuối cùng chỉ còn có ba tên công lực khá cao nên còn kháng cự một cách bất đắc dĩ mà thôi.
Bầu không khí sôi động giữa chiến trường bấy giờ dịu lại, dường như bọn tỳ nữ muốn cố tình nghỉ ngơi để lấy lại sức khỏe ngõ hầu tung ra một đòn quyết liệt cuối cùng để tiêu diệt đối phương.