Tình yêu cuồng nhiệt của Kiều Duy
Đóa và Hình Tuế Kiến bước vào tháng thứ tám.
Ngành hoạt động tín dụng của Ôn Thành
xuống tận đáy khủng hoảng và dần dần đi vào mệt mỏi, vì…
“Kiều Duy Đóa, chị em mình quen
biết lâu nay, giờ lại sắp bước qua thềm năm mới, chị có thể nói với anh rể dàn
xếp trả tiền trước cho em được không?” Trong điện thoại, Nguyệt Nguyệt nài nỉ
cô.
Kiều Duy Đóa kẹp điện thoại bên
vai, ngón tay gõ liên tục lên bàn phím máy tính, “Nguyệt Nguyệt, hình như ngày
25 mỗi tháng là ngày nhận tiền lãi của cô phải không?”
“Đúng, đúng!”
“Cô nhận được tiền lãi chúng tôi
trả hằng tháng chứ?”
“Có, cứ đúng ngày 25 hằng tháng em
đều nhận được!” Nguyệt Nguyệt lập tức trả lời và nói nịnh hót: “Từ khi Duy Đóa
chị làm quản lý tài vụ cho công ty, đâu đâu cũng được sắp xếp ổn thỏa, khiến
bọn em yên tâm cực kỳ…”
“Đã vậy thì tại sao cô còn đòi nợ
bọn tôi?” Kiều Duy Đóa ngắt ngang lời cô nàng, hỏi lại.
Nguyệt Nguyệt nghẹn họng, “Được
rồi, chị Đóa Đóa, em thực sự cần dùng tiền…” Nguyệt Nguyệt cầu xin.
“Cô nói chúng ta là chị em, vậy thì
đừng gây khó dễ cho tôi!” Cô tóm gọn.
Bên kia đầu dây, Nguyệt Nguyệt đã
sớm âm thầm bực bội, “Duy Đóa, đừng để tôi biết chị sống ở đâu, tôi, tôi…”
“Cô có cay cú tôi cũng vô dụng
thôi, nếu cô còn gọi điện chèn ép hay cố tình quấy rầy bọn tôi nữa, thì tôi sẽ
không trả tiền lãi cho cô!” Kiều Duy Đóa cắt ngang lời cô nàng.
Thái độ ngang ngược của Kiều Duy
Đóa làm Nguyệt Nguyệt hít một hơi lạnh toát. Thật đúng với câu nói: Bây giờ kẻ
thiếu nợ mới là ‘ông lớn’!
Kiều Duy Đóa ngẫm nghĩ rồi nói:
“Hay còn một cách khác!”
Giọng điệu Nguyệt Nguyệt biến thành
mềm èo: “Cách gì?” Chỉ cần đòi được tiền, bảo cô bán thân cũng xong tuốt!
“Trong tay bọn tôi còn một số căn
hộ ở Bích Quế Viên, cô cũng biết khu chung cư đó rất tốt. Nếu thực sự cần tiền,
có lẽ cô nên liên lạc với vài hộ nữa ăn chia căn hộ Bích Quế Viên đi, muốn bán
hay cho thuê đều tùy ý mọi người.”
Lời của Kiều Duy Đóa làm Nguyệt
Nguyệt như thể tìm được con đường sống, “Kiều Duy Đóa, hãy chờ tin tốt của em!”
Cô cúp máy, xoay qua thì thấy Hình
Tuế Kiến đang dựa vào vách tường nhìn cô như cười như không. Cô cũng tỉnh bơ
nhìn lại.
Cuối cùng gã phải làm người bại
trận trước, thở dài: “Kiều Duy Đóa, bây giờ em thành kẻ xỏ lá rồi.”
Nếu người ta gọi gã là dân cho vay
nặng lãi, thì cô chính là kẻ xỏ lá. Hơn nữa, cô tuyệt đối chẳng dễ đùa tí nào.
Với một số khách hàng thường xuyên hối thúc gây chèn ép, cô thực sự cắt luôn
tiền lãi. Tin tức này được truyền đi, một số khách hàng chưa cần tiền bắt đầu
chấp nhận, chỉ cần mỗi tháng được trả lãi đúng hẹn thì họ sẽ không gọi điện tới
đòi nữa.
“Kiều Duy Đóa, thực ra số tiền của
Mai Nguyệt Nguyệt là con số nhỏ, mình có thể trả cho cô ta trước.” Gã ngồi đối
diện thương lượng với cô.
Để cô đi theo gã chịu cực nhọc, đã
làm gã quá đau xót rồi. Gã thực sự không đành lòng khiến cô xấu hổ trước mặt
bạn bè.
“Không được! Bây giờ trả cho một
Mai Nguyệt Nguyệt, tiếp theo sẽ có rất nhiều Mai Nguyệt Nguyệt!” Cô liếc gã một
cái, lập tức phản đối.
Cô nói vậy thì Hình Tuế Kiến cũng
đành chịu. Bởi vì hiện giờ Kiều Duy Đóa đã nắm hết sức mạnh kinh tế của gã
trong tay, gã có muốn trả cũng chẳng thể làm được.
Thấy gã im lặng, Kiều Duy Đóa khẽ
bất an. Có đôi lúc cô hơi ‘ngang ngược’, nhưng cô làm thế cũng chỉ vì muốn tốt
cho gã.
“Anh có mệt không?” Cô duỗi tay xoa
bóp bờ vai gã.
Động tác săn sóc này mang theo lời
cầu hòa rõ ràng, tuy rằng hai người không hề cãi nhau.
Tới cuối năm, gã bị áp lực rất lớn.
Hôm nay gã lại long đong vất vả chạy từ thị trấn trở về.
“Kinh doanh ngọc bích dịp này cũng
khá, khai thác được mấy khối ngọc đẹp.” Gã báo cho cô tin tức tốt, chắc có thể
sống qua năm nay.
Yêu một người, thay vì muốn cô ấy
hạnh phúc mà lựa chọn từ bỏ, chi bằng giữ cô ấy lại và vì hạnh phúc của cô ấy
mà nỗ lực hết mình. Đây chính là cuộc sống mới của gã.
“A Kiến, hôm nay anh đã đọc báo
chưa?” Cô đột nhiên chuyển đề tài.
“Anh chưa đọc, có chuyện gì à?” Kéo
cô ngồi trên đùi mình, hít ngửi thỏa mãn hương thơm từ cô, gã mới thấp giọng
hỏi.
“Chính phủ ra chính sách mới, xóa
bỏ kinh phí trường điểm, xúc tiến tuyển sinh theo tuyến. Mắt Kiều Duy Đóa rực
sáng, “Chung cư Bích Quế Viên của chúng ta được tính là thuộc tuyến tuyển sinh
của phân viện trường tiểu học Bồ X.”
Gã kinh ngạc, một lát sau mới nới
lỏng cô ra kéo vội tờ báo bên cạnh. Quả nhiên là thật!
“Chúng ta cũng đừng vội vui mừng,
hiện giờ thị trường giao dịch địa ốc vẫn còn ì ạch.” Rõ ràng rất kích động, thế
mà gã lại dội cho cô một gáo nước lạnh.
“Nhưng ít nhất chúng ta cũng có hy
vọng.” Dù trường tiểu học Bồ X không phải là trường danh tiếng nhưng luôn được
bình bầu tốt.
“Ừ, để anh liên lạc với Nhiếp Lạc
thử, nếu mình lấy 2/3 chung cư Bích Quế Viên gán nợ cho anh ta, xem anh ta có
hứng thú không?” Gã sợ cuối cùng kết quả vẫn là thất vọng, nên không dám biểu
hiện vui sướng quá rõ.
Mới nhắc đến cái tên ấy thôi mà đã
làm cho Kiều Duy Đóa nhăn mày và cảm thấy sợ hãi. Tuy nhiên, cô cũng hiểu với
tình hình hiện nay của bọn họ, muốn đừng dính dáng bất kì việc gì tới Nhiếp Lạc
thì rất phi thực tế. Cô biết Hình Tuế Kiến vội vã lau sạch mọi quan hệ với
Nhiếp Lạc, không phải vì tiền lãi mỗi quý khiến gã kiệt sức, mà nguyên nhân sâu
xa hơn chính là vì cô.
“Anh đừng để anh ta ép giá xuống
thấp!” Cô nói thầm với gã, “Anh cứ nói với anh ta, chỉ cần đưa ra cái giá hợp
lý thì em sẽ cho anh ta biết nơi cất giấu cuốn nhật ký của vợ anh ta!”
Hình Tuế Kiến ngạc nhiên, còn Kiều
Duy Đóa nhún nhún vai. Nếu không thì làm sao cô biết được nhiều chuyện của
Nhiếp Lạc như vậy?
Bà Nhiếp còn cất giấu quyển nhật
ký? Nếu Nhiếp Lạc mà biết thì nhất định hắn sẽ hưng phấn tới phát điên. Thế
nhưng, việc này rất mạo hiểm! Hình Tuế Kiến nhíu mày định phản đối…
“Anh đừng băn khoăn nhiều, chúng ta
vĩnh viễn cùng vào cùng ra!” Cô nói dứt khoát.
“Ừ.” Gã biết cô sợ điều gì, nên cô
cứ lặp đi lặp lại mãi những lời này.
Dù không muốn biểu lộ nhưng mỗi lần
nghe những lời ấy, gã vẫn cảm động tới mất mặt: “Cho anh âu yếm em trước đã, ba
ngày rồi anh chưa được chạm vào em…” Hàm râu lún phún của gã chui vào hõm cổ,
chờn vờn tới lui khiến cô tê dại.
“Bây giờ còn ban ngày.” Cô cố giữ
vững bình tĩnh.
“Anh mặc kệ!”
“Anh chưa đi tắm.” Cô nỗ lực giữ
bình tĩnh.
“Em chê anh?”
“…”
Giọng cô yếu hẳn, cuối cùng vẫn
không địch nổi cường quyền. Thể xác và tinh thần quấn quýt, một màn nóng bỏng
nồng nàn được mở ra…
Sau khi tắm xong, người đàn ông
sảng khoái tinh thần bước ra từ nhà tắm và bước tới bàn trà cầm gói thuốc lá.
“Anh lại quên nữa?” Đằng sau bỗng
vang lên một tiếng nói lạnh tanh.
Gã sực nhớ tới việc mình đang cai
thuốc, “Không quên, lúc không có em bên cạnh, anh cũng chẳng hút điếu nào.”
Gã quay lại thì thấy cô vẫn nằm
trên giường với một tư thế rất quái đản, “Em làm gì thế?” Gã cau mày.
Gò má Kiều Duy Đóa ửng hồng, lúng
túng đáp: “Anh cứ mặc em!”
Gã bước qua nhìn cô từ trên cao
xuống, vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, “Em khó chịu à?” Đầu xuống thấp, mông chổng cao
thì khiến cô thoải mái hơn? Lúc làm tình cũng chẳng thấy cô hưởng ứng như thế,
nên gã thực sự chả hiểu gì.
Khoảng mười phút sau, Kiều Duy Đóa
quấn chăn lật nửa thân dưới, đôi gò má vẫn còn nóng bừng. Chết tiệt, thật mất
mặt! Nhưng để cải thiện tỷ lệ mang thai, cô bắt buộc phải tuân theo. May mà
Hình Tuế Kiến không quá kỹ tính và cũng ít am hiểu về phương diện này.
Nếu nói điều gì là nỗi xót xa nhất
trong hạnh phúc, thì đấy chính là tới giờ Hình Tuế Kiến vẫn không chịu cầu hôn
cô. Bởi vậy cô ao ước mang thai đứa con của gã. Nhưng ngoại trừ lần gã bị nứt
gân cốt phải cấm chăn gối, cô nghiêm túc thực hiện đúng một trăm ngày, thì bọn
họ sống với nhau cả nửa năm trời mà cô vẫn chưa thấy tin tức tốt.
Hàng tháng ‘đèn đỏ’ [1] vẫn tới
điểm danh, làm cô khóc không ra nước mắt. Trong lòng cô âm thầm cầu nguyện,
tháng này nhất định phải tiễn cái ‘đèn đỏ’ này đi!
[1]
Nguyên tác: Dì cả = từ lóng chỉ kinh nguyệt phụ nữ. Xưa giờ mình chỉ biết từ
phổ biến cả đàn ông và đàn bà VN hay dùng là ‘cờ/đèn đỏ’ nên tớ chọn từ này
nhé.(*_*)
*\(^0^)/*
…
Mới sáng sớm Kiều Duy Đóa đã nhốt
mình trong nhà tắm. Còn hai ngày nữa ‘đèn đỏ’ mới ghé thăm, nhưng Kiều Duy Đóa
đã nôn nóng muốn biết kết quả.
Cô ngồi trên bồn cầu cầm que thử
thai trong tay, nhìn kết quả kiểm tra nước tiểu mà cả người thẫn thờ lâu thật
lâu.
Mãi tới khi Hình Tuế Kiến đến gõ
cửa, “Kiều Duy Đóa, có phải em ăn trúng thức ăn hỏng hay không? Em đau bụng
hả?” Cô vào toilet cả nửa tiếng rồi, đi lâu như vậy làm người ta lo lắng.
Bấy giờ Kiều Duy Đóa mới lấy lại
tinh thần, cô nhìn sắc mặt nhợt nhạt của mình trong gương, rồi sau đó bình tĩnh
kéo ngăn tủ ra lấy một cây bút đánh dấu…
…
Kiều Duy Đóa bước ra khỏi phòng
tắm, tự đi rót cho mình một ly nước rồi uống mấy viên thuốc. Lát sau, tâm trạng
cô mới được ổn định.
“Em uống thuốc gì đấy? Em bị tiêu
chảy à?” Hình Tuế Kiến dợm bước vào nhà bếp, “Để anh nấu cho em ly nước muối.”
“Hình Tuế Kiến, em không bị tiêu
chảy.” Cô gọi giật gã lại.
Sau đó, cô nói bằng giọng điệu rất
bình tĩnh: “Em uống viên Vitamin, em có thai rồi.”
Ngay lập tức, Hình Tuế Kiến hệt như
pha phim quay chậm từ từ xoay đầu lại, không dám tin hỏi: “Em có thai?”
“Anh có thái độ gì đây? Mang thai
thì có gì kỳ lạ chứ? Nhẽ nào em là gà không biết đẻ trứng?” Cô thẹn quá hóa
giận, cầm cái que thử thai quăng tới trước mặt gã.
Hình Tuế Kiến cúi đầu nhìn xuống,
quả nhiên trên que thử có hai gạch màu hồng. Hơn nữa, trong đó có một gạch hồng
đến lóa mắt.
Gã vẫn đứng im bất động, chẳng hề
xuất hiện cảnh tượng nam chính ôm lấy nữ chính vui sướng xoay vòng tròn như
trong tiểu thuyết. Điếu ấy khiến Kiều Duy Đóa nhất thời không còn sức lực.
…
Cả đêm hai người đều vô cùng trầm
mặc.
Tay gã vẫn vô thức xoay xoay viên
thuốc Vitamin, còn trái tim Kiều Duy Đóa xoắn tít lại.
“Thuốc này bác sĩ kê cho em à?” Gã
hỏi.
“Ừ.” Cô khẽ đáp.
“Em đừng uống nữa, hiện giờ các
loại thuốc đều không an toàn.”
“…”
“Vậy chúng ta có…” Cô hít thật sâu
nhưng vẫn không thể mặt dày nói ra hai chữ ‘kết hôn’.
Hình Tuế Kiến phục hồi tinh thần,
hỏi: “Em muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?” Gã cắt ngang lời cô.
Kiều Duy Đóa ngỡ ngàng, sau đó niềm
vui sướng dần dần lan tràn khắp trái tim.
“Có lẽ chúng ta sẽ đi đám cưới du
lịch chứ không thể đãi tiệc rượu được.” Đây cũng là lý do khiến gã trì hoãn
không đề cập tới chuyện kết hôn, gã luôn cảm thấy không bày mâm cỗ long trọng
sẽ thiệt thòi cho cô.
“Anh tin chỉ cần cho anh thêm một
chút thời gian, con chúng ta chắc chắn có thể đãi tiệc thôi nôi!” Nhiều nhất là
trong hai năm, gã nhất định sẽ cho cô cuộc sống yên ổn!
“Được!” Rốt cuộc cô cũng nở nụ cười
tươi rói.
“Đi tới cái thôn bọn mình tỏ tình
kia hưởng tuần trăng mật nhé!” Cô lập tức chọn chỗ ngay.
Khóe mắt Hình Tuế Kiến giật giật,
“Kiều Duy Đóa, anh không nghèo đến nổi ấy đâu!” Từ ngày hẹn hò tới nay gã hiếm
khi phát cáu, thế nhưng bây giờ lại hét to.
Vậy mà cô đáp trả bằng một cái cau
mày, “Hình Tuế Kiến, dường như anh chưa… phá – kỷ – lục – sáu lần đấy!” Kiều
Duy Đóa xoa đầu gã, cô tỉnh bơ đề cập tới sự lúng túng của gã, mỉm cười rất vui
vẻ.
Hình Tuế Kiến biến sắc.
Đi tong một đời anh minh của gã!
Hồi ức vô cùng mất mặt kia lập tức dấy lên trong lòng, tới giờ gã vẫn còn ám
ảnh nên chẳng dám quá độ.
Gã khẽ bậm môi, vì giữ lại lòng tự
trọng của đàn ông mà hoàn toàn bị mắc bẫy, “Được, đi thì đi, ai sợ ai chứ!” Cứ
quyết định như vậy! Nói xong, gã vứt mớ thuốc của cô.
Gã không nói với cô, kỹ thuật diễn
xuất của Kiều Duy Đóa trước sau vẫn rất tệ! Thế nhưng gã rất thích!