Gần như không cần nhìn hóa đơn,
Hình Tuế Kiến đã quẹt thẻ ngay. Xưa giờ gã không thuộc tuýp đàn ông tính toán ở
phương diện này, khi ra ngoài với phụ nữ, gã chưa từng có thói quen ‘cưa đôi’.
Gã nhận lại thẻ tín dụng và xoay
người.
“Anh đứng lại!” Đằng sau vang lên
tiếng kêu khẽ.
Cả người gã cứng đờ, là Kiều Duy
Đóa.
Kiều Duy Đóa bước nhanh tới phía
trước, chẳng thèm nhìn gã mà giật lấy tờ hóa đơn trong tay gã.
“Tổng cộng 8846 tệ, đúng không?
Trong nhóm có 22 người, tôi sẽ hùn với anh 402 tệ!” Nhìn hóa đơn xong, cô cúi
đầu móc bóp lấy tiền.
Lúc cô cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm
của Hình Tuế Kiến rốt cuộc cũng có cơ hội được dán vào vầng trán và rèm mi của
cô.
“Cầm lấy, 400 tệ!” Tầm mắt chạm
nhau đột ngột lúc cô ngước vội lên, do gã không kịp thu hồi ánh mắt nên cứ thế
dán dính trên người cô.
Gã lập tức chuyển ánh mắt sang vẻ
lãnh đạm.
“Thôi khỏi.”
“Đợi chút, còn 2 tệ nữa!”
Hai người đồng thanh nói.
“Kiều Duy Đóa, tôi nói không cần.”
Gã lặp lại, cự tuyệt nhận số tiền trong tay cô. Tuy nhiên trên mặt gã bị vật gì
đó liên tiếp đánh vào, gã hạ mí mắt thì thấy những tờ tiền màu hồng bay xuống.
Gã cứng đờ.
“Còn – 2 – tệ – nữa!” Ánh mắt cô
chuyển lạnh và tiếp tục móc bóp.
“Tôi nói không cần.” Gã nghiến
răng.
Gã không cần 2 tệ và toàn bộ số
tiền rớt trên mặt đất.
Kiều Duy Đóa cười mỉa, “Hình Tuế
Kiến, anh ra vẻ hào phóng làm quái gì? Ai chả biết anh chạy trốn qua Canada vì
thiếu nợ?”
Những lời châm chọc thẳng thừng như
những cây kim sắc bén, mỗi nhát đâm đều rướm máu. Gã mất mặt đến nỗi gần như
chỉ muốn độn thổ cho xong.
Cô căm thù gã đến thế sao? Gã lạnh
lẽo liếc thoáng mấy người bạn học đang thụt thò nhìn cảnh tượng khói lửa văng
khắp nơi này.
Gã lặng yên nhìn cô một cái, không
nói thêm gì mà xoay gót bước nhanh ra cửa.
“Anh đứng lại đó!” Cô gầm lên sau
lưng gã, cô kiếm chưa ra hai đồng tiền lẻ, ấy vậy mà gã làm như không nghe thấy
gì.
“Anh đứng lại!” Gã vẫn tiếp tục
không nghe.
“Hình Tuế Kiến, anh vội đi gặp nhân
tình của mình đến thế sao?” Cô quát lớn sau lưng.
Gã khựng bước.
“Ai làm vợ anh thật khốn khổ, ánh
mắt anh chẳng bao giờ dung chứa nổi một người mà luôn dính dáng tới người đàn
bà khác.” Cô mỉa mai.
Cảnh cô bắt quả tang bọn họ tại
giường và bị gã đuổi đi đều ùa ra. Cô ngỡ mình đã thôi đau đớn, nhưng thì ra nó
vẫn rất khổ sở.
Hóa ra Trần Ôn Ngọc cũng thua, loại
bỏ một Kiều Duy Đóa thì xuất hiện một Phương Nhu! Cô thấy chị ta thật đáng
thương! Thế nhưng tại sao cô không hề có cảm giác vui sướng khi người gặp họa?
Hình Tuế Kiến cứng đờ im lặng.
Trong lòng cô, rốt cuộc gã tồi bại đến mức nào? Rõ ràng chính mình cố sức để
đạt kết quả này, nhưng vì sao trái tim gã nặng trĩu?
Đụng trúng mớ tiền lẻ trong giỏ,
Kiều Duy Đóa mừng rỡ, “Trả lại cho anh!” Cô ném một đồng xu vào lưng gã.
“Cái này cũng trả cho anh!” Lại một
đồng xu nữa được ném qua.
Rốt cuộc cũng sạch nợ! Cô đứng sau
lưng gã, cười khẩy: “Cút về Canada cho tôi, đừng để tôi gặp mặt anh nữa!” Cô
phẫn uất nói, “Cùng hít thở một bầu trời với anh, tôi cảm thấy thật dơ bẩn!”
Cô rất hận, vô cùng hận. Gặp lại
nhau mới biết, cô vẫn chưa thoát khỏi ‘sự kiện Hình Tuế Kiến’, chẳng qua nó chỉ
chuyển từ hố hận thù này sang hố hận thù khác.
Gã cứng người khom lưng nhặt đồng
xu lên. Đồng xu in dấu đỏ hồng trong lòng bàn tay gã, cuối cùng gã vẫn không
quay đầu, bởi vì gã không thể. Gã đưa lưng về phía cô nhắm mắt lại, khi mở mắt
ra lần nữa thì nỗi đau kia đã tan biến mà chỉ còn chừa vẻ lãnh đạm thờ ơ.
Tốt lắm, gã đã thành công.
“Em yên tâm, chúng ta không thể tái
hợp và tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.” Đôi môi mỏng của gã khẽ thốt
lời lạnh nhạt, hôm nay là cuộc gặp ngoài ý muốn.
Mục tiêu của cô đã đạt được nhưng
Kiều Duy Đóa cứng đờ.
Gặp lại nhau mà cô vẫn cứ thua.
Cách tốt nhất để đối xử với ‘kẻ thù’ là bạn phải sống hạnh phúc hơn anh ta, khi
gặp lại thì xem anh ta như kẻ vô hình, thế nhưng cô đang làm gì? Cô cố tình lấy
‘thành công hạnh phúc’ của mình đi khiêu khích gã, khi phát hiện hiệu quả không
như mong đợi thì cô liền tỏ thái độ hận thù, đầu óc cô bị mù mờ rồi sao? Làm
thế thì cô nhận được những gì? Hãnh diện ư? Nhưng cô đã thành công chưa?
Cô hoàn toàn thất bại khi đứng đằng
sau nhìn bóng lưng Hình Tuế Kiến thản nhiên rời đi, mà chẳng hề ngoái đầu.
“Duy Đóa, mọi người đang chờ cậu
kìa.” Thường Hoan không kiềm chế được mà bước lên định kéo cô quay về ghế lô.
Nhưng khi nhìn thấy khóe mắt rướm lệ của cô thì Thường Hoan ngỡ ngàng.
“Tớ xin lỗi, tớ rất mệt nên muốn
yên tĩnh một lát.” Cô nhếch môi mỉm cười.
Nói xong, cô chầm chậm rảo bước đi
về hướng ngược lại.
…
“Tuế Kiến, ống nước gặp vấn đề
nghiêm trọng hả?” Phương Nhu dè dặt hỏi.
Hình Tuế Kiến ngồi xổm trong nhà
bếp, đã bất động ngẩn ngơ thật lâu. Bấy giờ Hình Tuế Kiến mới phục hồi tinh
thần, đáp: “Không nghiêm trọng lắm.”
Gã lấy cái cờ-lê trong thùng dụng
cụ ra và bắt đầu tập trung vào công việc. Tuy nhiên, mới thực hiện được vài
động tác thì gã dừng lại hồi tưởng tới cảnh tượng ban nãy.
Không phải cô đang rất hạnh phúc
sao? Được ở bên cạnh người mình yêu, được sống cuộc đời mình ao ước. Nếu đã
hạnh phúc như thế, thì lúc gặp lại cô nên tỏ thái độ biết ơn sự tác thành của
gã chứ?
“Vừa rồi em gọi điện cho anh thì
hình như nghe nhiều tiếng ồn lắm, anh đang bận rộn hả?”
“Tôi đi họp lớp.” Gã giải thích
ngắn gọn.
“A!” Phương Nhu kêu lên, “Chắc em
không làm phiền anh chứ?”
“Không, đằng nào thì tôi cũng không
định ở lâu.” Gã thản nhiên nói.
Từ lúc nghe gì mà công tố viên, gì
mà rất yêu thương… cái chủ đề thú vị ấy thực sự kích thích người ta vô cùng. Gã
chỉ trấn tĩnh ngoài mặt, còn trái tim gã không phải làm bằng sắt.
“Tâm trạng anh… không tốt à?”
Phương Nhu cẩn thận hỏi.
Gã hoàn hồn lần nữa rồi trầm mặc
tiếp tục vặn ống nước, chiếc nhẫn trên ngón tay gã phát những tia lấp lánh.
Phương Nhu đờ đẫn nhìn chiếc nhẫn
trên tay gã, từ ngày quen biết tới giờ, gã chưa từng tháo nó xuống. Chiếc này
này là biểu hiện cho thân phận đã kết hôn của gã.
Hình Tuế Kiến xuất hiện trong thế
giới của cô vào lúc cô yếu đuối nhất. Khi đó chồng cô vừa qua đời, họ hàng bà
con ùa nhau tới yêu cầu cô trả nợ, thói đời đen bạc khiến người ta rét buốt đến
tận xương.
Lúc đó cô thậm chí mờ mịt tới nỗi
cả tang lễ của chồng cũng không biết xử lý ra sao. Trong khi mọi người chỉ muốn
tránh né thì người đàn ông này lại lấy thân phận bạn của chồng cô xuất hiện,
giúp đỡ cô rất nhiều chuyện.
Một tay gã lo toan tang lễ, rồi
những rắc rối tiếp theo gã đều giải quyết êm xuôi. Hơn nữa gã thường tới thăm
Tử Tử, đối với mẹ góa con côi bọn họ luôn ‘cầu được ước thấy’. Bất kỳ người phụ
nữ nào dưới hoàn cảnh này, trái tim cũng sẽ nảy sinh sự biến đổi.
Người đàn ông này giúp đỡ hai mẹ
con bọn họ rất nhiều, nhưng trước nay không bao giờ trở giò mờ ám, từ ngày đầu
gã đã nói mình có gia đình. Nhưng lạ ở chỗ, vợ gã chưa một lần xuất hiện. Cô mơ
hồ nhận ra có điều kỳ lạ, nhưng đấy cũng chỉ là cảm giác. Có lẽ, chiếc nhẫn này
đại diện cho sự cố ý tránh hiềm nghi.
Hình Tuế Kiến không trả lời cô.
Rốt cuộc ống nước cũng được sửa
xong, gã lau sạch sẽ vũng nước tồn đọng.
“Ba, ba, bế…” Tử Tử đang bặp bẹ tập
nói, cậu bé lắc lắc thân người bổ nhào về phía gã.
Gã bế Tử Tử lên, trên môi nở nụ
cười thật ôn hòa nhưng đính chính: “Chú, không phải ba mà là chú.”
Phương Nhu nhìn gã, mỗi lần Tử Tử
gọi sai thì gã luôn đính chính.
Cậu nhóc mặc kệ mọi thứ, kiên quyết
lắc lắc người, ê a đòi gã dắt đi chơi. Vì thế, Phương Nhu đề nghị: “Chúng ta
đưa Tử Tử ra ngoài dạo phố nhé?”
Tử Tử không thích ở nhà mà luôn
muốn ra đi chơi. Gã lo một mình cô bế thằng con hiếu động ra ngoài sẽ gặp nguy
hiểm, nên đôi khi gã cũng đi theo.
Tuy nhiên lúc này Hình Tuế Kiến lại
lắc đầu: “Không được, hôm nay là ngày đặc biệt.”
Phương Nhu sửng sốt, gã thực sự cố
tình tránh hiềm nghi.
“Vâng.” Phương Nhu xấu hổ cười
cười.
Gã nhìn đồng hồ, bây giờ không còn
sớm nữa, “Cô và Tử Tử nhớ chú ý an toàn, có việc gì thì phải gọi điện cho tôi
ngay, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ chạy tới!” Gã kiểm tra cửa nẻo kỹ lưỡng cho
hai mẹ con, rồi dặn dò trước khi chào tạm biệt.
Gã căn dặn, săn sóc cẩn thận lại
chu đáo, che chở cô và Tử Tử như bảo vệ búp bê trong tủ kiếng.
“Tại sao… anh tốt với hai mẹ con em
như vậy?” Rốt cuộc cô không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
Bởi vì Phương Nhu là người phụ nữ có
trực giác nhạy cảm, cô nhận ra sự chở che này không bao hàm bất cứ thứ tình cảm
nào.
Hình Tuế Kiến cứng đờ rũ mắt xuống,
“Trách nhiệm.” Sau cùng gã thốt ra hai chữ.
…
Ra khỏi nhà Phương Nhu, gã ngồi
trên xe tiếp tục ngẩn ngơ thật lâu.
Kiều Duy Đóa là người gã thất tín
duy nhất trong đời. Gã từng nói sẽ chịu trách nhiệm với cô tới cùng, thế mà gã
lại lỡ hẹn.
Kỳ thực không bao lâu sau khi bọn
họ chia tay, gã đã biết cô ở bên cạnh Lục Tư Nguyên. Gã còn biết cô bị tai nạn
xe cộ, lúc hay tin, gã cũng từng vào bệnh viện. Nhìn cảnh bọn họ ngọt ngào đầm
ấm, gã không biết mình nên có cảm giác gì.
Gã day trán, nhấn mạnh chân ga.
Chiếc SUV chạy băng băng trên đường, cửa sổ xe được kéo xuống để cơn gió lạnh
ập thẳng vào mặt gã.
Nếu không làm chút gì để giải tỏa,
thì gã sợ mình thực sự không kiềm chế nổi. Bởi vì nghe cô sống hạnh phúc, gã
rất muốn đem cô nhốt vào một nơi mà Lục Tư Nguyên không thể chạm tới được.
May mà Phương Nhu gọi điện tới đúng
lúc để gã có lý do rời đi, kiềm chế được ngọn lửa ghen tuông trong lòng và
không đưa tay ôm lấy cô.
Thế nhưng cô coi rẻ gã, đôi mắt
khinh bỉ ấy khuấy đảo lòng gã muốn nổi điên! Gã thực sự sợ không biết mình sẽ
gây ra việc gì.
Gã có thể không yêu, nhưng ít nhất
yêu phải là ngay thẳng, rõ ràng. Nếu thậm chí cả khả năng ngay thẳng gã cũng
không có, thì gã lấy tư cách gì để nói tiếng ‘yêu’?